Editor: Yulmi2704
Quảng trường Tinh Quang lúc 11 giờ đêm đèn đóm vẫn được bật sáng choang. Đám đông ăn mừng lễ Giáng Sinh thi thoảng lại dậy lên những tiếng hò reo, khiến cho cảnh sát và đội giữ trật tự đô thị phải liên tục để mắt.
Giản Ngôn khép vạt áo, đi bên cạnh hỏi Hạ Tu: “Giám đốc Hạ muốn nói chuyện gì với tôi vậy?”
Hạ Tu nghe vậy thì cười với cô một cái, sau đó đưa chiếc túi đang cầm trên tay cho cô: “Giáng Sinh vui vẻ.”
Giản Ngôn chần chừ nhận lấy, nhìn vào bên trong: “Là bánh Red Velvet của quán Điềm Điểm!”
“Ừ, lần trước không phải cô nói muốn ăn bánh ngọt của Úc thị sao?”
“Đúng vậy!” Giản Ngôn cẩn thận lấy bánh ra khỏi túi, ánh mắt hơi sáng lên: “Đẹp quá, đây là bánh Red Velvet chỉ bán với một số lượng nhất định trong dịp Giáng Sinh của nước Anh thôi, nghe nói rất khó để mua được!”
Hạ Tu trả lời: “Tôi nhờ thợ làm bánh ở Điềm Điểm giữ lại một cái, vừa mới đến lấy thôi.”
“Cảm ơn giám đốc Hạ.” Giản Ngôn hưng phấn nói, cũng không quên hỏi anh về giá cả: “Cái bánh này chắc chắn rất đắt, để tôi trả tiền cho anh.”
Hạ Tu không kìm được cười thành tiếng: “Đây là quà Giáng Sinh tôi tặng cô, sao có thể lấy tiền được?”
“À…” Giản Ngôn đột nhiên luống cuống: “Nhưng tôi lại chưa chuẩn bị quà cho anh…”
“Không cần.” Hạ Tu khẽ cười: “Hôm nay mọi người đã vì tôi mà vất vả cả ngày, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nhận quà của cô chứ.”
Giản Ngôn khẽ chớp mắt: “Cho nên tất cả nhân viên đều được tặng cái này sao?” Giám đốc Hạ cũng thật là tốn kém.
Hạ Tu nhìn cô nói: “Cái này là đặc biệt tặng cô, những người khác có tiền lương là được rồi.”
Giản Ngôn: “…”
Cô vốn có chút buồn cười, nhưng sau khi nhìn vào mắt Hạ Tu thì trái tim lại không ngừng nảy lên, giống như có mấy chú tuần lộc con của ông già Nô-en đang quậy phá bên trong vậy.
Một thứ lạnh buốt đột nhiên rơi trên gò má cô, Giản Ngôn ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện hóa ra là có tuyết rơi.
“Tuyết rơi rồi.” Giản Ngôn đưa tay trái ra, một bông tuyết trong suốt vừa lúc rơi xuống. Tuyết đêm Giáng Sinh dường như có ma lực, những thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết trên quảng trường đột nhiên vỡ òa. Tiếng hoan hô liên tiếp vang lên không ngớt, đôi tình nhân bên cạnh cũng ôm hôn như chốn không người, điên cuồng rải thức ăn cho chó (1).
(1) xem lại chú thích chương 27Sau đó bọn họ lại bị cảnh sát thi hành nhiệm vụ tách ra giữa trời gió tuyết.
Dưới sự giám sát của cảnh sát mặc thường phục, tình hình trên quảng trường khá ổn định, Giản Ngôn quay đầu lại, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Hạ Tu. Đường nét khuôn mặt của anh giữa trời tuyết trở nên hơi mơ hồ, ánh mắt dường như vô cùng thâm tình chân thực.
Giản Ngôn khó hiểu đột nhiên căng thẳng, dựa vào kinh nghiệm vẽ truyện tranh thiếu nữ nhiều năm của cô, thì không khí hòa hợp này chính là lựa chọn hàng đầu cho việc tỏ tình.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi lâu, đôi môi mỏng của Hạ Tu khẽ mở, nói: “Tôi…”
Chuông điện thoại của Giản Ngôn đột nhiên vang lên, ngắt lời Hạ Tu. Cô cuống quít lấy điện thoại từ trong túi ra, lúng túng cười với anh: “Ngại, ngại quá.”
Cô vốn muốn ngắt điện thoại, nhưng thấy người gọi tới là Lâm Trân lại sợ cô ấy có chuyện gì: “Chờ chút, tôi nghe điện thoại một lát.”
Hạ Tu cười với cô một cái, tỏ ý tùy cô. Giản Ngôn bước sang bên cạnh hai bước, nghe điện thoại. Không cho cô thời gian mở miệng, Lâm Trân ở đầu bên kia đã nhanh chóng nói: “Giản Ngôn! Em có biết Hạ Tu chính là Nam Tư không!”
Giản Ngôn ngẩn ra, khẽ chau mày hỏi lại: “Cái gì?”
“Hạ Tu chính là Nam Tư! Vừa nãy Đường Chính đã chính miệng nói ra!”
…
Câu chuyện đã diễn ra như thế này.
Đường Chính vì giận dỗi chị gái mình lúc ngồi trên bàn cơm nên lại kéo Lâm Trân đi uống rượu. Tất cả đều giống như lần trước, chỉ khác ở chỗ lần này Đường Chính vừa uống rượu vừa phỉ nhổ Hạ Tu.
“Hừ, mắt nhìn của chị gái tôi và những người phụ nữ kia đều hỏng hết rồi, tất cả đều đã bị Hạ Tu lừa!” Hắn lại rót thêm một ly rượu, đập mạnh xuống mặt bàn: “Bọn họ không thèm xem trọng phòng làm việc của tôi! Hạ Tu thì sao chứ! Không phải cậu ta còn phải đi hát cho phòng làm việc của tôi sao, hừ!”
Lâm Trân thiếu chút nữa đã phun toàn bộ nước trong miệng ra, cô ho mạnh mấy tiếng, nghiêng đầu nhìn Đường Chính đã uống đến chóng mặt: “Anh nói cái gì? Hạ đại công tử cũng là VIOCE?”
“Đúng vậy.” Đường Chính cười hì hì nói: “Chắc cô cũng không biết nghệ danh của cậu ta là Nam Tư đúng không!”
Lâm Trân: “!!!”
Lâm Trân không trì hoãn thêm một giây, lập tức gọi điện cho Giản Ngôn.
Sau khi nghe Lâm Trân kể lại, Giản Ngôn im lặng ba phút mới trả lời: “Em biết rồi.”
“…” Khóe miệng Lâm Trân co rút: “Sao em có thể lạnh lùng bình tĩnh như vậy!”
“Nếu không thì sao? Xông tới đòi ngủ với anh ta à?”
“…” Từ từ đã Giản Ngôn, không phải mày vừa không cẩn thận nói ra những lời trong lòng đấy chứ?
“Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy trước đây.” Giản Ngôn nói xong liền nhanh chóng ngắt điện thoại, cô sắp xếp lại suy nghĩ, cố gắng không để cho trái tim đập nhanh như thế.
Hạ Tu và Nam Tư là cùng một người, hai giọng nói khiến cho cô say mê lại hóa thành một rồi.
Cô vô cùng bất ngờ, nhưng điều khiến cô để ý hơn chính là… Nói như vậy thì cô không phải loại người chân đạp hai thuyền đúng không?
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Hạ Tu thấy sắc mặt cô khi nghe điện thoại xong không ổn lắm, có chút lo lắng hỏi.
Giản Ngôn không biết nên đối mặt với anh như thế nào, cô hiểu Hạ Tu không muốn để lộ thân phận thứ hai ra ngoài ánh sáng, nhưng cô phải làm sao đây? Tiếp tục giả vờ như không biết sao?
“Việc này… Không có gì, là Lâm Trân gọi tới.” Cô miễn cưỡng cười một tiếng, chậm chạp giả vờ cất điện thoại vào túi, nói: “À… Giám đốc Hạ!”
Cô đột nhiên gọi một tiếng, Hạ Tu cúi đầu nhìn Giản Ngôn, hỏi: “Sao thế?”
Giản Ngôn hít một hơi thật sâu, cô nghĩ nếu cô đã biết Hạ Tu chính là Nam Tư, vậy thì cô cũng có thể nói thân phận của mình cho anh biết, như vậy bọn họ có thể hiểu rõ đối phương.
“Vừa nãy Lâm Trân gọi điện nói cho tôi biết, Đường Chính đã nói cho cô ấy ánh chính là Nam Ti của VIOCE?”
Hạ Tu kinh ngạc, vạn lần không nghĩ tới việc giáp ngựa của mình không chút đề phòng nào bị người ta lột xuống. Trong lòng hốt hoảng, anh vội vàng giải thích với Giản Ngôn: “Không phải tôi cố ý lừa cô, tôi chỉ lo lúc cô làm việc sẽ không thoải mái, cho nên định chờ cô thu thập tài liệu xong mới nói.”
Giản Ngôn nghe Hạ Tu giải thích xong liền nhíu mày: “Là sao? Sao anh biết tôi đang thu thập tài liệu?” Cô dừng một chút, sau đó nhìn anh: “Anh biết tôi là Đường Chỉ?”
Hạ Tu: “…”
Cái này có thể tính là chưa đánh đã khai không?
Giản Ngôn sau khi phản ứng kịp thì lại có cảm giác bị lừa: “Anh đã sớm biết tôi là Đường Chỉ, vậy mà còn giả bộ trước mặt tôi, đúng rồi, anh lại còn nói chuyện với tôi trên mạng nữa!”
Hạ Tu: “…”
“Xin lỗi xin lỗi, tôi thật sự chỉ sợ cô làm việc không thoải mái cho nên mới giả bộ như vậy.”
Mặc dù Hạ Tu không ngừng nói xin lỗi, nhưng Giản Ngôn vẫn vô cùng tức giận, ngay cả bánh ngọt cũng không thèm nữa: “Trả lại cho anh!” Cô nhét bánh vào tay Hạ Tu, nhanh chóng giẫm giày cao gót rời đi.
Hạ Tu ôm bánh ngọt nhìn cô đã đi xa, lấy điện thoại gọi cho Đường Chính. Đường Chính không nghe điện thoại, Hạ Tu cười lạnh ngắt máy, gửi một tin nhắn trên Weibo cho Đường Chính.
“Lần này tình bạn của chúng ta đã thực sự đi đến hồi kết rồi. Không cần gặp lại. ”
Sau khi gửi xong thì không chút do dự hủy kết bạn với hắn.
Lúc Giản Ngôn lái xe về đến nhà cũng đã gần 12 giờ đêm, cô tháo giày cao gót, thả người xuống sô pha.
Sao giám đốc Hạ có thể hai mặt như vậy, đúng rồi, lần trước đi KTV còn giả bộ không biết hát nữa! Cũng thật làm khó anh ta mà!
Tức quá đi mất! Giản Ngôn không thể cười nổi.
Cô tức giận một lúc lại nhớ ra hôm nay là ngày công chiếu tập đầu tiên của “Thượng Khả”, liền lấy điện thoại ra lên Weibo đọc tin tức.
Đầu trang Weibo là hình ảnh chúc mừng Giáng Sinh cô vừa đăng sáng nay, rất tốt, quả nhiên Lâm Trân đã không quên đăng lên giúp cô. Giản Ngôn dễ dàng tìm được tập đầu tiên trong mục tin tức, sau đó chia sẻ lại.
Đường Chỉ V: Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ ^_^ Chúc mừng đoàn làm phim ra mắt sản phẩm mới, âm nhạc vô cùng hay đó, mọi người nhớ nghe thật nhiều nhé ~ trái tim ~
Đăng xong cô liền thở phào nhẹ nhõm, thật may là chưa qua lễ Giáng Sinh. Có thể là vì tâm trạng nhẹ nhõm nên Giản Ngôn đột nhiên cảm thấy hơi đói.
Hôm nay ở trung tâm thương mại bộn bề công việc, cô mới chỉ ăn được mấy miếng cơm, chịu được đến bây giờ cũng xem như không tệ. Mệt mỏi đi vào phòng bếp, Giản Ngôn mở tủ lạnh ra nhìn một chút. Bên trong có không ít nguyên liệu nấu ăn, nhưng bây giờ cô không còn đủ sức nấu cơm nữa, nên chỉ có thể ăn đồ ăn sẵn.
Haiz, sớm biết vậy vừa nãy đã không xúc động mà trả bánh ngọt lại cho Hạ Tu…
Giản Ngôn tự kiểm điểm một chút, sau đó lấy túi mì gói ra. Bình thường cô rất ít khi ăn mỳ gói, nhưng đây là loại mỳ lần trước Ưu Ưu đã vô cùng nhiệt tình đề cử, nên cô đã mua ba hộp về ăn thử, kết quả mãi vẫn chưa có cơ hội.
Đổ nước vào mỳ, Giản Ngôn kiên nhẫn đợi ba phút, sau đó mở nắp ra. Mùi hương thoang thoảng bay ra, có lẽ mùi vị không đến nỗi tệ. Cô gắp một đũa mỳ lên nếm thử.
Lông mày Giản Ngôn nhíu lại, mỳ gói này… vô cùng khó ăn.
Cố gắng ăn gần một nửa, Giản Ngôn không nhị nổi nữa bèn đăng trạng thái buồn bực lên Weibo!
Đường Chỉ V: [hình ảnh] Loại mỳ gói này là lần trước @trân quả_ưu ưu đã nhiệt liệt đề cử, nói là ăn rất ngon, cho nên tôi đã mua ba hộp về, đợi một tháng mới có hàng. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội ăn thử, tôi chỉ muốn nói, chưa bao giờ tôi thử loại mỳ nào khó ăn đến vậy, còn khó nuốt hơn cả đồ ăn Lâm tổng nấu [hẹn gặp lại] [hẹn gặp lại] [hẹn gặp lại]
Ưu Ưu vẽ bản thảo suốt đêm, lúc nghỉ ngơi liền lên Weibo thư giãn thì nhìn thấy dòng trạng thái này, cô oan ức trả lời lại: “Tôi thấy ăn rất ngon mà [mồ hôi], sao cô có thể nói khó nuốt hơn đồ ăn của Lâm tổng chứ… Tôi không tin trên thế giới này có loại đồ ăn khó nuốt hơn đồ ăn do Lâm tổng nấu…”
Người hâm mộ nhao nhao tò mò không biết rốt cuộc đồ ăn Lâm tổng nấu khó nuốt đến mức nào.
Nhưng chuyện không chỉ dừng lại ở đây, mấy phút sau, Weibo vạn năm không đăng gì của Nam Ti đã chia sẻ trạng thái này của Đường Chỉ.
Nam Tư V: Mỳ tôi nấu ăn rất ngon đó [đáng thương] [đáng thương] [đáng thương]
Giản Ngôn: “…”
Cô không trả lời anh, nhưng người hâm mộ của Nam Ti dường như đã bùng nổ.
“Xin lỗi chồng, không cẩn thận lại nhìn thành bên dưới của anh ăn rất ngon… [dơ]
“Chồng có ý gì? Chồng muốn nấu mỳ cho cô ấy ăn sao?”
“… Không nhìn thấy bình luận đen tối.”
“Chồng có tình ý???”
“Mặc dù rất vui vì chồng phát Weibo, nhưng tôi không đồng ý ly dị!”
“!! Lần trước lúc chồng like bài của Đường Chỉ thì tôi đã biết chuyện lớn không ổn rồi!”
“Chồng thay đổi rồi sao qwq, chồng đã nói mỳ của chồng thì chỉ cho một mình em ăn thôi cơ mà qwq”
“@Đường Chỉ, sư phụ, sư phụ và Nam Ti đại thần thật sự ở cùng một chỗ sao?”
Giản Ngôn: “…”
Cô thực sự chỉ đơn giản là muốn ném đá loại mì kia thôi mà!