Buổi tối các bạn cùng lớp đi đến KTV ca hát thâu đêm, thầy Chúc chủ nhiệm không đi, chỉ dặn dò bọn họ về nhà sớm, đừng chơi muộn quá, còn phải nói một tiếng với bố mẹ.
Tiễn thầy chủ nhiệm đi rồi, lúc này các bạn học mới thật sự thả lỏng, mấy bạn nam la lối om sòm gọi mấy chai bia, thề không say không về.
Ninh Nặc không uống bia với bọn họ mà đi đến quầy rượu gần đó gọi mấy chai rượu đỏ và sâm panh tới với mấy bạn nữ.
Lộ An Thuần ban đầu cũng nói không uống, nhưng Ninh Nặc rất kiên trì rót cho cô một ly: “Trước kia không uống rượu thì có thể hiểu được, nhưng sau đêm nay chúng ta sẽ tốt nghiệp đó! Ngày quan trọng như vậy mà cậu không uống rượu, vậy cậu muốn uống vào lúc nào?”
“Thật sự không thể uống được, tớ đã đồng ý với người nào đó rồi.”
“Hừm, cô chủ nhỏ của chúng ta trở nên nghe lời như vậy từ lúc nào thế.”
Lộ An Thuần không lay chuyển được cô ấy, chỉ đành nhận lấy ly sâm panh kia, khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Vẫn ổn, độ cồn không cao.
Chúc Cảm Quả hát vang một bài “Người Chăn Cừu Ở Khả Khả Thác Hải”, làm cho một đám bạn nam bạn nữ xung quanh cười bò: “Gan Heo à, tối nay cậu diễn dành riêng cho bậc cha chú đấy à, vậy mà lại hát bài này.”
“Đừng nói, đây là bài hát lão Chúc thích nhất, ngày nào tôi cũng nghe, tai sắp mọc kén luôn rồi.”
Chúc Cảm Quả đặt micro xuống, quay đầu nhìn thấy Lộ An Thuần ngồi ngoan ngoãn ngay ngắn trong góc của sô pha thì đi tới, hạ giọng nói: “Tiểu thiên kim, nhanh gọi Ngụy Phong đến đi, cậu ấy không ở đây, anh cũng không có sức hát nữa.”
Lộ An Thuần cười nói: “Thế nào, anh ấy cổ vũ anh lắm à?”
“Cái đó còn cần phải nói à, mỗi lần anh hát xong, cậu ấy đều phải tặng hoa cho anh, vỗ tay đầu tiên.”
“Được, vậy em gọi anh ấy tới.”
Lộ An Thuần nhìn thời gian, cũng gần mười giờ rồi, có lẽ cậu nhóc đã ngủ rồi, thế là cô đi ra ngoài gọi điện thoại cho Ngụy Phong.
Liễu Lịch Hàn ngồi ở chỗ khác của ghế sô pha đưa mắt ra hiệu cho Hứa Sơ Mạt, tâm trạng Hứa Sơ Mạt bất ổn, cô ta run rẩy nắm chặt váy, không dám có một hành động nào.
Bên cạnh có người bạn thân chú ý tới sự khác thường của cô ta, hỏi: “Mạt Mạt, cậu sao vậy? Không thoải mái à?”
“Không, không sao, tớ muốn hát, micro đâu?”
“Ở chỗ Chúc Cảm Quả ấy, cả buổi tối toàn chiếm micro, phiền chết mất.”
“Tớ đi chọn bài trước, cậu muốn hát gì, tớ chọn giúp cậu.”
“Không cần đâu, cậu chọn của cậu đi.”
Hứa Sơ Mạt thản nhiên đi đến bàn chọn nhạc, lúc đi ngang qua vị trí của Lộ An Thuần, cô ta nhanh chóng ném một viên thuốc màu đỏ vào ly của cô.
Thuốc viên gặp nước lập tức tan ra, biến mất vô hình.
Cô ta đề phòng nhìn xung quanh.
Cũng may, các bạn nam xung quanh người chơi xúc xắc, người thì ca hát, các bạn nữ cũng tự tụ tập lại, thì thầm nói chuyện với nhau, không có ai chú ý tới hành động nhỏ của cô ta.
Lộ An Thuần đi đến một bên sân thượng yên tĩnh gọi điện thoại cho Ngụy Phong, mười mấy giây sau anh mới bắt máy, hơi thở có chút hổn hển —
“Bà xã.”
Lộ An Thuần còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy trong tiếng động xung quanh có tiếng khóc của Ngụy Nhiên, sau còn giống như bị người ta che miệng lại, phát ra tiếng ưm ưm.
“Ngụy Nhiên đang khóc à?”
“Không có.”
“Xạo, đây chính là tiếng của Ngụy Nhiên.”
Cậu nhóc đẩy Ngụy Phong đang che kín miệng cậu, khàn giọng kêu to: “Chị ơi, cứu mạng, hu hu hu hu, anh trai em sắp đánh chết em rồi.”
“Anh lại đánh nó nữa!” Lộ An Thuần cũng sắp tăng huyết áp rồi: “Anh cứ đánh nó làm gì!”
Ngụy Phong rất bất đắc dĩ mà xoa thái dương, thản nhiên nói: “Em chưa từng hướng dẫn nó làm bài tập, không biết nó làm người ta tức giận đến mức nào đâu.”
“Vậy thì cũng không thể động tay được.”
“Không nhịn được, cũng không làm đau nó, thằng nhóc này gần đây càng ngày càng mong manh dễ vỡ rồi.”
Ngụy Nhiên sắp khóc ra tiếng heo kêu: “Chị ơi, anh trai em không phải người, chị nhanh… nhanh chia tay anh ấy đi! Hu hu hu hu.”
Lộ An Thuần bất đắc dĩ nói: “Không được đánh nó nữa, cũng đã trễ thế này rồi, để thằng nhỏ đi ngủ trước đi, mọi người đều đang chờ anh đó, anh Gan Heo nói anh không đến, anh ấy không có sức hát, chờ anh tặng hoa cho anh ấy đấy.”
“Chuyển lời cho nó, lát nữa anh sẽ đến tặng vòng hoa cho nó.”
Cô nở nụ cười: “Chờ anh đó, nhanh lên.”
“Được.”
“Chị ơi em cũng muốn đến!” Ngụy Nhiên treo trên cánh tay anh trai cậu, cao giọng nói: “Chị ơi, em cũng muốn tới chơi.”
“Lại ngứa da à?” Ngụy Phong đè thấp giọng uy hiếp: “Cút đi ngủ.”
“Ngụy Phong, không cho anh hung dữ với nó.”
“Cô hai, cách thức giáo dục chiều chuộng này của em sớm muộn gì cũng làm hư con.”
“Không có đâu.” Lộ An Thuần bĩu môi: “Cho dù con của em không làm được đề Toán thì em cũng sẽ không động tay, em muốn để nó trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới.”
Ngụy Phong cong khóe miệng: “Yên tâm, con của anh không thể nào không biết làm đề Toán được.”
“Chuyện này liên quan quái gì đến anh chứ! Ngụy Phong, anh không có liêm sỉ.”
“Quái này quái nọ, học ai đấy?”
“Học anh đó.”
“Không được nói tục.”
“Ngụy Phong anh làm người đừng tiêu chuẩn kép quá.”
Lộ An Thuần thật sự là vừa yêu vừa hận cái tên này, khi thích thì cái gì cũng sẵn lòng cho anh, lúc thấy phiền thì thật sự rất muốn đánh chết anh: “Mau tới đây.”
“Còn mấy bài nữa, làm xong rồi đến.”
“Giảng cho đàng hoàng, không được động tay.”
“Xem tình hình rồi quyết định.”
“...”
Lộ An Thuần cúp điện thoại, tâm tình xấu vốn vì Hứa Sơ Mạt mà có chút bực bội lập tức bị quét sạch, trong tim tràn đầy hạnh phúc.
Nói chuyện với anh, dù là cãi cọ qua điện thoại, Lộ An Thuần cũng cảm thấy thỏa mãn không gì sánh kịp.
Cô quay về phòng bao KTV.
Hứa Sơ Mạt vốn đang hát, vừa thấy cô quay lại thì giọng hát không nhịn được mà run rẩy, hát sai mấy âm.
“Mạt Mạt cậu sao vậy?” Bạn thân cười nói: “Cậu hát chưa bao giờ lạc nhịp mà.”
Hứa Sơ Mạt căng thẳng đến mức không nói chuyện được, mãi đến khi Liễu Lịch Hàn hung hăng trừng cô ta một cái, bảo cô ta đừng phạm phải lỗi ngu ngốc.
“Các cậu làm gì vậy, xem như đang nghe concert à?” Hứa Sơ Mạt ổn định tâm trạng, trả lời bạn thân.
Mọi người cười nói nhốn nháo, không khí cũng xem như là hòa hợp.
Lộ An Thuần hát hai bài, vẫn luôn không chạm vào ly rượu sâm panh bên bàn kia, cũng mãi không có ai đến uống rượu với cô.
Liễu Lịch Hàn có chút không kịp chờ đợi nữa, lại hơi liếc nhìn Hứa Sơ Mạt, bảo cô ta chủ động một chút.
Hứa Sơ Mạt vẫn luôn do dự, nhưng nhìn thời gian trôi qua từng phút từng giây, nếu như cô ta không hành động nữa, một lúc nữa Lộ An Thuần về nhà luôn rồi.
Cô ta quyết tâm, cầm ly rượu đi đến trước mặt Lộ An Thuần, trên mặt là ý cười miễn cưỡng: “An An, tôi… tôi xin lỗi cậu vì lời nói lỗ mãng vừa rồi, mời cậu một ly.”
Lộ An Thuần hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Hứa Sơ Mạt sẽ chủ động xin lỗi, cô do dự nhìn qua cô ta: “Sau đêm nay, có lẽ chúng ta sẽ không gặp mặt nữa, cậu không cần phải miễn cưỡng tự mình đến xin lỗi tôi đâu.”
Hứa Sơ Mạt cố gắng hết mức để mình có vẻ chân thành: “Tôi muốn cầu xin cậu, những lời vừa rồi xin cậu đừng nói cho Ngụy Phong biết, có lẽ sau tối hôm nay, tôi và anh ấy cũng sẽ không gặp mặt nữa, tôi không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng anh ấy.”
Lộ An Thuần do dự một lúc rồi gật đầu, cầm ly rượu nên nhẹ nhàng cụng ly với cô ta, khẽ nhấp một ngụm sâm panh.
Cô uống một ngụm nhỏ, có lẽ sẽ không có hiệu quả gì, Hứa Sơ Mạt vốn lo lắng sẽ không thành công, nhưng Chúc Cảm Quả nhìn thấy Lộ An Thuần bắt đầu uống rượu thì cũng tranh thủ bưng ly tới uống cùng cô.
Lộ An Thuần cũng rất cho mặt mũi mà cụng ly với cậu ta.
“Tiểu thiên kim, nói thật nhé.”
Gương mặt Chúc Cảm Quả đỏ lên, trong mắt chứa men say: “Trước kia anh rất ghét em, thật đó, anh cảm thấy em đang chơi anh em của anh, người giống như em ấy, muốn tìm chàng trai nào, ngoắc ngón tay không phải đều mắc câu dễ như trở bàn tay sao. Nhưng người anh em của anh thì khác, em đừng thấy nó có nhiều người theo đuổi như vậy, giả vờ giống như lãng tử cao thủ tình tường, nhưng trên thực tế, nó con ngây thơ hơn em đó.”
Lộ An Thuần cười cong khóe mắt: “Anh Gan Heo, anh uống say rồi, nói lung tung gì đó.”
Chúc Cảm Quả ôm cả bả vai cô giống như anh em: “Thật đó, nó không có bố mẹ, trong thời kỳ cần có tình yêu thương nhất của một đứa trẻ thì không ai yêu nó, em yêu nó, cả đời nó đều sẽ tốt với em, em đừng trêu đùa nó.”
Trong lòng Lộ An Thuần đầy cảm động, trong mắt chứa vẻ hơi say, nhưng cô vẫn còn lý trí, sẽ không thừa nhận bất cứ điều gì trước mặt người khác: “Em sẽ tốt với người em thích, chẳng cần biết người đó là ai, có thân phận gì, em đều sẽ yêu thương anh ấy.”
Chúc Cảm Quả còn muốn kéo Lộ An Thuần ca hát, nhưng thuốc có hiệu quả rất nhanh, Lộ An Thuần có chút không thoải mái, đẩy cậu ta ra, tự mình ngồi trong góc của ghế sô pha, ôm gối dựa, ánh mắt hơi khép lại.
Một cảm giác tê dại ngứa ngáy chiếm hữu khắp nơi trên làn da cô, toàn thân giống như bị thiêu đốt, rất nóng, cô cởi bỏ chiếc áo khoác len theo bản năng, chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng manh.
Ninh Nặc và mấy bạn nữ vừa ca hát vừa nhảy múa, cũng không chú ý tới sự khác thường của Lộ An Thuần, cô cảm thấy mọi người trước mắt đều biến thành cái bóng, mơ hồ không rõ, thần trí cũng có chút tan rã.
Cảm giác không ổn hơn xuất hiện, cô cảm thấy hình như bà dì đến rồi, bên dưới là từng luồng phun trào.
Cô miễn cưỡng chống người dậy, tìm kiếm trong cặp sách thật lâu, cuối cùng lấy ra một miếng băng vệ sinh dự bị trong ngăn kép rồi đi đến nhà vệ sinh ở hành lang bên ngoài.
Cũng may, bà dì chưa tới, nhưng mà…
Cô vẫn lót băng vệ sinh rồi mặc quần đàng hoàng, một mình đỡ vách tường hành lang, lông mày nhíu chặt.
Uống say rồi.
Trong đầu có một âm thanh rõ ràng nói cho cô biết rồi, cô uống say rồi, nhất định phải về thôi.
Bàn tay mềm yếu vô lực của cô đã không tìm được điện thoại nữa, chỉ có thể đè nút kêu gọi khẩn cấp trên đồng hồ thông minh, chưa tới vài giây đồng hồ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ đồng hồ —
“Bà xã?”
Nghe thấy giọng nói cuốn hút của anh, trong đầu Lộ An Thuần tổ chức lời nói “Mau tới đón em”, khi nói ra lại trở thành vài tiếng ưm, cô đỡ tường, chậm rãi ngồi trên mặt đất —
“Ngụy Phong… anh mau đến…”
Ngụy Phong nghe ra sự không thích hợp của cô, nhíu mày hỏi: “Em uống say rồi à?”
“Ừm, mau đến đây.”
Ngụy Phong cúp điện thoại, thậm chí bất chấp việc trên chân đang mang dép lê kẹp ngón, xông ra ra khỏi nhà như một cơn gió, ngồi lên xe mô tô, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không kịp đội, khởi động động cơ.
“Anh!” Ngụy Nhiên đuổi theo: “Sao vậy?”
“Ngoan ngoãn đi ngủ đi, anh đi đón chị em.” Người đàn ông nói xong thì nhấn động cơ, một tiếng “Oành” vàng lên, anh lao đi như mũi tên.
“Ồ, được.”
Khi Ngụy Nhiên trả lời thì anh đã biến mất trong màn đêm dày đặc.
…
Lộ An Thuần chật vật ngồi bên tường, giống như con gấu bông bị hư, thở hổn hển, dùng chút ý chí còn sót lại trong đầu, khống chế tay chân của mình, không nên động đậy.
Không thể động đậy…
Cô không ngừng tự nói với mình như vậy.
Lúc này, cửa phòng bao mở ra, một bóng dáng màu đen đi ra, giống như nham thạch đen kịt dồn trước mặt cô.
Gương mặt Lộ An Thuần ửng hồng, đôi mắt híp lại thành một đường nhỏ, cô ngẩng đầu nhìn về phía gã.
Liễu Lịch Hàn nhìn cô từ trên cao, đôi mắt tam giác mà cô thấy đã từng cực kỳ hèn hạ giờ phút này mang theo sự khinh thường và trào phúng.
Gã cũng không nghĩ tới cô gái này có ý chí mạnh như vậy, thế mà còn có thể nhịn được.
Không phải gã chưa từng chứng kiến công hiệu của thuốc này, trước kia ở hộp đêm nhìn những công tử thiếu gia khác chơi, không mấy ai có thể chịu được uy lực của thuốc này, một chút xíu thôi là có thể khiến phụ nữ cực kỳ buông thả, thậm chí còn có người l*t sạch đồ trước mặt mọi người…
Không hổ là con gái ngoan do tên biến thái chết tiệt Lộ Bái dạy nên, nhẫn nhịn thành như vậy, ngay cả tiếng rên cũng không có.
“Ướt lắm rồi đúng không?” Gã kéo ống quần ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô một cách trào phúng: “Công chúa, nhanh soi gương đi, nhìn xem cậu như bây giờ dâm đến mức nào.”
Lộ An Thuần cắn chặt răng, dùng sức lực toàn thân mắng một tiếng: “Cút!”
Nhưng cô không khống chế được giọng nói của mình, lời nói ra cũng mềm nhũn không có bất cứ sức lực nào.
“Bố cậu chơi chị tôi thế nào, ông đây sẽ chơi cậu thế ấy.” Liễu Lịch Hàn nhếch khóe môi cười biến thái, đưa tay vỗ khuôn mặt ửng đỏ của cô: “Không phải cậu kiêu ngạo lắm sao, không phải xem thường tôi sao, bây giờ ông đây cứ muốn cậu cầu xin tôi, cầu xin tôi cho cậu, ha ha ha, cầu xin tôi đi!”
“Cút…”
Lý trí của Lộ An Thuần đã sắp không khống chế được thân thể của mình nữa, cô chỉ có thể nói ra một chữ này, lặp lại: “Cút.”
“Cậu muốn ở riêng với tôi không? Cầu xin tôi đi, cầu xin tôi thì tôi sẽ thỏa mãn cậu.”
Nói xong, gã đỡ Lộ An Thuần trên mặt đất dậy, đưa cô đi về phía cuối hành lang.
Mặc dù Lộ An Thuần đã cố hết sức chống cự, nhưng cô đã hoàn toàn mất đi sự khống chế cơ thể mình, giờ phút này giống như con búp bê bị tàn phá, mặc cho gã đỡ đi về phía thang máy.
Cô thậm chí còn không kêu được, âm thanh mà giọng nói có thể phát ra chỉ có tiếng rên…
Liễu Lịch Hàn không có gan làm gì Lộ An Thuần, gã dự định đưa cô về, còn có thể lấy được sự tín nhiệm của Lộ Bái.
Nhưng mà ở trên xe, gã có thể làm được nhiều việc… không có ai biết được.
Gã phải cố gắng thưởng thức toàn bộ quá trình nữ thần rơi xuống khỏi thần đàn biến thành con đĩ.
Liễu Lịch Hàn hưng phấn tính toán tất cả, một tiếng “Đinh” vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra, Ngụy Phong mang theo sự khô nóng của đầu hạ xuất hiện trước mắt Liễu Lịch Hàn.
Chạm mặt trực tiếp, động tác của anh hết sức nhanh chóng, cướp lấy cô gái trong tay gã, nhấc chân đá Liễu Lịch Hàn bay đi.
Liễu Lịch Hàn thật sự không nghĩ tới Ngụy Phong lại chạy tới vào lúc này, rõ ràng cô đã bất tỉnh đến mức ngay cả sức cầm điện thoại cũng không có, sao anh lại chạy tới kịp thời như vậy…
Nhưng mà gã đã không kịp nghĩ nhiều như vậy nữa, Ngụy Phong giống như dã thú nổi điên, túm lấy cổ áo gã, đè gã lên tường, đấm từng cái phát tiết sự phẫn nộ.
“Động vào người của tao, mày dám động vào người của tao?”
Liễu Lịch Hàn nhìn ra được từ trong đôi mắt đen hung tàn của chàng trai, anh chuẩn bị đánh chết gã.
Lộ An Thuần chính là vảy ngược của anh, Liễu Lịch Hàn động vào thì chết không đáng tiếc.
Liễu Lịch Hàn bị anh đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, răng cửa cũng bị anh đánh gãy hai cái, máu mũi chảy ròng.
Mãi đến khi Lộ An Thuần kéo quần Ngụy Phong một cách khó khăn, anh mới tỉnh táo lại được một chút, nhân lúc anh mất tập trung, Liễu Lịch Hàn đẩy anh ra, che lấy phần bụng bị đánh đến lộn ruột, lảo đảo trốn bán sống bán chết, chạy mất dạng.
Ngụy Phong cẩn thận đỡ cô gái dậy, khẽ phủi bụi trên váy cô, thấy cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng manh, mảng lớn da thịt trắng mềm tr*n trụi lộ bên ngoài.
Anh chỉ chạm vào cánh tay cô đã nhận ra làn da cô cực kỳ nóng: “Em uống bao nhiêu mà say thành thế này?”
“Ngụy, Ngụy Phong sao?” Lộ An Thuần quấn lấy cổ anh như dây leo, cọ vào cổ anh, khẽ ngửi mùi bạc hà quen thuộc trên người anh: “Sao giờ anh mới đến?”
Cô tủi thân treo trên cổ anh, muốn khóc: “Sao giờ anh mới đến…”
“Ông đây suýt nữa vượt đèn đỏ đấy.” Ngụy Phong đỡ cô đi vào thang máy, cũng không có giọng điệu tốt: “Đã nói không có anh ở đó, bảo em đừng uống rượu, uống thì thôi, con mẹ nó còn uống nhiều như vậy.”
Lộ An Thuần lưu luyến mà quấn lấy anh, dùng khuôn mặt trắng nõn trơn mềm cọ vào anh, giống như con mèo: “Em đi không nổi nữa, ôm eo.”
Ngụy Phong ôm cả eo của cô, chuẩn bị ôm ngang cô lên, nhưng Lộ An Thuần lại ôm cả cổ anh, treo trên người anh giống như con lười, hai chân quấn chặt vào eo anh.
Ngụy Phong dựa lưng vào vách thang máy, cảm nhận cô gái đang khẽ cọ, hơi thở bỗng dưng trở nên dồn dập.
“Lộ An Thuần, em đang… làm gì vậy?”