Không phải Lộ An Thuần không nhớ anh, mỗi ngày cô đều nhớ, khi tập trung vẽ tranh, hình ảnh ở trong đầu không vung đi được cũng là bóng dáng của anh.
Nhưng cô không dám liên lạc với anh, nếu như Ngụy Phong suy nghĩ rõ ràng rồi, quyết tâm muốn rời đi, cô không có chút can đảm và sức mạnh nào để giữ anh lại.
Cho dù cô thật sự không nỡ, rất không nỡ.
“Ngụy Phong.” Giọng nói cô nhỏ nhẹ, nhàn nhạt, mỗi lần khi gọi tên anh đều kéo theo chút yếu ớt triền miên: “Có phải anh uống nhiều quá rồi không?”
Mỗi một lần Ngụy Phong hít thở, trái tim đều co lại đau đớn, anh cố gắng khống chế bản thân, không muốn mượn rượu làm càn với cô.
Nhưng mấy ngày nay, mỗi một ngày anh đều phải đau thấu tim gan chết đi một lần.
Cảnh tượng uống say rồi điên cuồng phát tiết với đối phương, anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái, không ngầu.
“Ngụy Phong, tối nay em có thể đi ra ngoài, muốn gặp nhau không?”
“Em cũng không muốn gặp anh, gặp nhau cái gì.”
Mặc dù cố gắng nhẫn nhịn, nhưng trong giọng nói khó tránh khỏi vẫn mang theo chút giọng điệu ai oán.
Anh hơi ảo não, dứt khoát cúp điện thoại.
Lộ An Thuần một lần nữa gọi tới, bị anh cúp máy, lại gọi, lại cúp máy, cuối cùng anh dứt khoát tắt máy luôn.
Anh quả thật giống như cô chủ nhỏ cáu kỉnh vừa ra vẻ vừa yêu kiều, ngược lại Lộ An Thuần mới là người bao dung anh.
Ngụy Phong quay về phòng bao, tiếp tục uống rượu, không chú ý tới Chúc Cảm Quả ra ngoài nghe điện thoại, khi quay lại thì ngồi bên cạnh Ngụy Phong, không cho anh rót rượu nữa.
“Con mẹ nó hôm nay cậu thật sự muốn uống chết luôn à!”
“Bớt can thiệp đi.”
“Cậu uống chết trong sinh nhật tớ, sau này sinh nhật mỗi năm của ông đây còn phải dâng một nén nhang cho mộ của cậu, cậu nói xem bóng ma tâm lý của tớ lớn đến mức nào đây.”
Ngụy Phong đá cậu ta một cái, cậu ta cười hi hi ha ha tránh đi. Không bao lâu, Chúc Cảm Quả dùng cùi chỏ chọc vào Ngụy Phong: “Này, cậu xem ai tới kìa?”
Ngụy Phong nhìn qua theo ánh mắt cậu ta thì thấy Lộ An Thuần cẩn thận đẩy cửa phòng bao ra, giống như con thỏ, dè dặt lại có chút thẹn thùng vẫy tay chào hỏi với mọi người.
Cô mặc chiếc đầm màu trắng, dây váy mảnh nhỏ buộc thành nơ bướm trên bờ vai trắng nõn. Trong ánh sáng màu hồng mờ tối của phòng bao, cô mang theo màu xanh bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái của ngày hè bước vào.
Sau khi nhìn thấy Ngụy Phong, giống như đã tìm được người đáng tin cậy, vẻ mất tự nhiên của Lộ An Thuần bị quét sạch, cô nhanh chân đi về phía anh rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
“Anh Gan Heo, sinh nhật vui vẻ.” Lộ An Thuần tặng cho cậu ta món quà được chuẩn bị tỉ mỉ một cách thỏa đáng, là bộ thiết bị chơi game PSP mà Chúc Cảm Quả đã ao ước rất lâu.
“A a a a!” Cậu ta vui đến mức quả thật sắp bay lên: “Tiểu thiên kim, em đừng nói đây là đồ em đi mua sau cuộc điện thoại vừa rồi đó nhé?”
“Sao lại thế chứ, em biết sinh nhật của anh mà, đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.”
Chúc Cảm Quả ôm hộp trò chơi, đều sắp cảm động phát khóc rồi: “Tiểu thiên kim, anh thật sự rất yêu em đó!”
Mặc dù Ngụy Phong say nhưng nghe nói như thế, ánh mắt sắc bén vẫn quét tới như lưỡi dao, Chúc Cảm Quả vội vàng đổi giọng: “Tình bạn đơn thuần thôi, kiểu anh trai với em gái ấy… ừm!”
Nói xong, cậu ta ôm hộp game ngồi vào ghế sô pha đối diện, một đám con trai tụ tập tới vây xem, cực kỳ hâm mộ.
Lộ An Thuần ngồi gần Ngụy Phong thêm một chút, một lúc sau, cô rất chủ động nhích lại gần anh.
Ngụy Phong chuyển điếu thuốc trên tay ra xa theo bản năng, đề phòng làm cô bị bỏng.
“Ai bảo em tới?”
“Hôm nay là sinh nhật của anh Gan Heo, anh ấy mời em, chẳng lẽ em không nên tới à?”
Trong hơi thở của Ngụy Phong phát ra một tiếng cười lạnh: “Tiền em mua máy chơi game cho nó, sau này tôi sẽ trả cho em, trên người bây giờ không có tiền mặt.”
Cô luôn quen chỉ dùng tiền mặt, không nhận bất cứ loại chuyển khoản nào để tránh để lại dấu vết.
Lộ An Thuần có chút bị anh chọc giận: “Quà em tặng cho anh Gan Heo là tấm lòng của em, anh đưa tiền cho em thì tính là chuyện gì chứ.”
“Em tặng quà cho nó là bởi vì nó là anh em của tôi, tôi không nhận nổi phần nhân tình này.”
“Ngụy Phong cái anh này…” Lộ An Thuần quả thật bị anh chọc giận đến tức cười: “Anh Gan Heo cũng là bạn em được không!”
“Nó không xứng, tôi cũng không xứng.”
“Anh… anh lại nữa rồi!”
Lộ An Thuần tức giận đạp anh một cái mới nhìn thấy anh đang mang giày thể thao cô tặng, giày mới tinh như lúc ban đầu, được anh cất giữ rất tốt.
Đột nhiên không kịp đề phòng mà bị cô đạp một cái, Ngụy Phong cau mày lại, lập tức rút khăn giấy, chấm rượu trong ly rồi cúi người lau giày: “Nói thì nói, đừng động tay động chân.”
“Cởi giày ra!”
“Làm gì?”
“Anh không xứng mang, trả em.”
“...”
Ngụy Phong cũng thật sự là đầu sắt, thế mà lại thật sự tháo dây cởi giày, trả lại cho cô: “Cầm đi đi, chia tay vui vẻ.”
Cô gái nhỏ thật sự tức giận rồi, đứng dậy rời khỏi phòng bao, cũng không quay đầu lại.
Đám người nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Phong, mặt mũi anh tràn đầy khó chịu bình tĩnh lại mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mang giày vào, ngay cả dây giày cũng không thắt, đuổi theo cô.
Bên đường trống trải, Ngụy Phong nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của cô gái: “Em tức giận, em có tư cách gì mà tức giận, người đùa giỡn anh không phải là em sao? Em cho anh hy vọng, nhiều năm như vậy ông đây đều chưa từng chờ đợi điều gì, bây giờ em nói, ở bên anh chỉ là được ngày nào hay ngày ấy, em xem anh là gì chứ…”
Lộ An Thuần đỏ mắt, dùng tay áo dụi mắt mạnh một cái, lau đi giọt nước mắt yếu đuối: “Anh nói em xem anh là gì, em thích anh như vậy, anh không cảm nhận được sao!”
“Thích anh, còn muốn chia tay với anh.”
“Anh cho rằng em nỡ sao, em sợ anh… bị ông ta ức hiếp!”
“Ông đây không sợ gì hết.”
“Anh xem, đây chính là nghịch lý mà chúng ta mãi mãi không có cách nào giải quyết được.”
Hai người nhìn nhau tha thiết, hô hấp khó khăn, cảm xúc chập trùng.
“Vậy có muốn hôn không.” Ngụy Phong đề nghị: “Anh uống say rồi, rất muốn hôn em.”
“Anh muốn thì làm đi, anh hỏi cái gì mà hỏi.”
Ngụy Phong ôm lấy cô, phủ người đè lên môi cô.
Nụ hôn này mang theo cảm giác nồng nàn mê say của cồn, càng hôn càng sâu, anh cũng càng ôm cô càng chặt, gần như khiến cô không thể động đậy, duy trì tư thế bị anh siết chặt trong ngực, một cử động nhỏ cũng không dám.
Anh hôn rất hỗn loạn, liếm láp môi cô, da thịt trên mặt cô, vành tai của cô, chỗ nào cũng muốn hôn, tựa như cực kỳ thích cô.
Nhiệt liệt lại điên cuồng.
Trong lúc thở dốc, Lộ An Thuần nói thật nhỏ bên cổ anh: “Ngụy Phong, anh biết rõ tình cảnh của em mà, mỗi ngày em đều sợ, em sợ vì ở bên anh mà hủy hoại tương lai của anh, anh không dễ gì mới… có được tương lai.”
“Anh nói anh không quan tâm.” Chàng trai say đắm ngửi mùi hương chỉ thuộc về anh trên người cô, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô: “Lộ An Thuần, anh không sợ gì hết.”
“Ngụy Nhiên thì sao, anh cũng không sợ nó xảy ra chuyện à.”
Ngụy Phong không nói.
Đúng vậy, bất kể anh dũng mãnh như thế nào thì Ngụy Nhiên đều là sự uy hiếp của anh.
Anh ôm cô chặt hơn, chặt đến mức toàn thân gần như đều đang run rẩy…
“Ở bên em con mẹ nó thật sự là một loại tra tấn, Lộ An Thuần, ông đây thật sự sắp hối hận rồi.”
Khóe mắt của Lộ An Thuần có nước mắt chảy xuống, yết hầu chua xót, cô khó khăn nói xin lỗi anh: “Em xin lỗi, Ngụy Phong, em thật sự xin lỗi anh…”
Anh dùng răng khẽ cắn vành tai cô, để lại dấu vết tàn phá trên người cô: “Xin lỗi thì có tác dụng gì chứ.”
Anh đã sa vào rồi.
“Không nói chuyện này nữa, Ngụy Phong… sau này chúng ta còn phải cùng nhau đến thành phố Kinh học đại học, bây giờ đừng cãi nhau nữa được không.”
Ngụy Phong biết, giờ phút này chỉ có thể thỏa hiệp, giữa anh và Lộ An Thuần có đường đèo hiểm ác không có cách nào vượt qua được, muốn vượt qua không phải là chuyện dễ dàng đến thế.
Có thể thêm được ngày nào… hay ngày ấy.
Anh chỉ có thể thỏa hiệp.
“Với điểm số của anh thì Hàng không Bắc Kinh không thành vấn đề, tiếng Anh thì không nắm chắc được nhưng môn Toán được tối đa.”
“Anh so đáp án rồi sao?”
“Không cần, chút tự tin ấy anh vẫn có.”
Lộ An Thuần cười: “Em cũng nghĩ kỹ rồi, em sẽ đăng ký khoa Nghệ thuật của đại học A, ở cùng làng đại học với Hàng không Bắc Kinh, gần lắm.”
“Em chắc chắn có thể đi à?”
“Chắc là có thể.”
“Anh không thích phương Bắc, con mẹ nó lạnh lắm.” Ánh mắt Ngụy Phong bình tĩnh nhìn cô: “Lộ An Thuần, chuyện này nếu như em lại đùa giỡn anh nữa…”
“Anh muốn thế nào.”
“Anh sẽ không yêu em nữa, nói được làm được.”
Lộ An Thuần cảm nhận được hơi lạnh thấu xương trong ánh mắt chàng trai, không khỏi run lên, cô ôm chặt anh theo bản năng: “Ngụy Phong, anh có muốn xem hình xăm của em không.”
…
Ngụy Phong cũng cảm thấy mình quả thật váng đầu rồi, anh chở Lộ An Thuần, chạy về nhà nhanh như chớp, không nói một lời nào mà kéo cô đi về phía căn phòng.
Cậu nhóc đang nằm nhoài trên bàn sửa chữa làm bài tập, thấy sau khi hai người bước vào thì đi thẳng về phía phòng: “Anh, sao chị lại tới đây, anh chị muốn làm gì vậy?”
“Chuyện không liên quan đến em.” Giọng nói Ngụy Phong trầm thấp: “Về phòng của em đi.”
Nói xong thì “ầm” một tiếng, Ngụy Nhiên bị nhốt ngoài cửa một cách vô tình.
Ngụy Phong đã không có cách nào kiềm chế được nữa, ném Lộ An Thuần lên giường.
Không có bất cứ động tác dạo đầu nào, anh luôn rất thẳng thắn, bao gồm cả chuyện này, anh cũng không có hề dây dưa dài dòng, bàn tay đưa ra sau kéo mở dây đai của cô.
Hình xăm chữ cái Gothic hiện ra trước mắt anh, đó là thứ đẹp nhất mà đời này anh từng thấy.
Đương nhiên thứ xinh đẹp không chỉ là hình xăm.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn thẳng vào cô, cảm xúc cuồn cuộn không gì sánh bằng, nhưng lại cực kỳ kiềm chế, không dám tùy tiện chạm vào, cũng không dám xâm phạm vượt rào…
Hơi thở của Lộ An Thuần phập phồng, được ánh mắt sâu xa thẳng thắn của anh khẽ vỗ về, khiến cô không chịu được mà run rẩy từng cơn.
Một lúc sau, Ngụy Phong nhẹ nhàng ôm cô dậy, hai tay vòng qua ôm cô vào lòng, giúp cô cài lại dây đai phía sau.
Anh không thuần thục lắm cho nên động tác hơi vụng về, có mấy lần không buộc được: “Hình như móc áo bị kéo hỏng rồi, không cài được.”
“Anh thô lỗ quá.” Lộ An Thuần ghé vào đầu vai anh, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai anh: “Không cài nữa, anh tìm cho em chiếc áo khoác rộng rãi đi.”
Anh ôm cô nhưng không buông ra ngay, tựa như không nỡ, vẫn đang lưu luyến sự vuốt ve an ủi kiều diễm vào giờ phút này.
“Đẹp lắm.”
“Anh không muốn chạm vào sao?”
Bàn tay anh bỗng dưng nắm lại siết chặt rồi chậm rãi buông ta, cổ họng khô khan ngứa ngáy: “Có thể chạm vào sao?”
“Không phải xăm tên anh à, còn hỏi gì nữa.”