Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 66

Ngụy Phong rất thích nơi xăm hình của Lộ An Thuần.

Đương nhiên, đàn ông đều thích, Ngụy Phong không phủ nhận điểm này, hơn nữa anh thuộc kiểu đàn ông có suy nghĩ về phương diện đó khá là mạnh.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, anh chỉ thích chỗ đó của Lộ An Thuần.

Trên đường thỉnh thoảng gặp được “phong cảnh” duyên dáng, Chúc Cảm Quả bảo anh mau nhìn, anh cũng không hứng thú lắm, ngay cả mí mắt cũng chẳng muốn nâng lên.

Của Lộ An Thuần thì Ngụy Phong cực kỳ thích, từ mùa hè tốt nghiệp năm đó, sau khi cô cho anh xem, anh gần như mỗi ngày đều muốn mấy lần.

Cô rất nhỏ con, cho nên trông rất yếu ớt, nhưng chỉ cần đối mặt với anh thì cô sẽ thức tỉnh, trở nên cứng rắn.

Phản ứng tự nhiên này khiến Ngụy Phong càng mê muội, bởi vì việc đó có liên quan đến anh, chứng tỏ cô mê muội anh sâu sắc, lúc này cũng như vậy.

Cho dù cô nói chán ghét anh thế nào, hoặc là một ngày đổi mấy người bạn trai nhưng Ngụy Phong biết, cơ thể không lừa dối được, cho dù là Lộ An Thuần mười tám tuổi hay là cô của bây giờ thì vẫn yêu anh điên cuồng.

Trong giai điệu nhạc nền nhẹ nhàng của “Casablanca”, Ngụy Phong kéo cô, không sợ khiến người khác thấy phiền mà bày tỏ niềm yêu thích đối với “nó”, lời cảnh cáo của Lộ An Thuần chẳng có tác dụng gì, anh không còn là chàng trai nghe lời cô như ban đầu nữa.

Anh khư khư cố chấp, u mê không tỉnh, cũng không nghe lời Lộ An Thuần nói nữa.

Lộ An Thuần không có cách nào ép anh rời đi, cho dù mỗi ngày đổi mấy người bạn trai, Ngụy Phong cũng ngồi vững ở vị trí chính cung, bình thản ung dung, không hề bị lay động chút nào.

Cô không có cách nào với anh.

Lộ An Thuần lấy chiếc hộp dẹt từ trong túi ra, rút một điếu thuốc dài nhỏ dành cho nữ, đôi môi trơn bóng ngậm lấy, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía anh: “Có lửa không?”

Ngụy Phong cười, anh lấy bật lửa ra, ân cần châm thuốc cho cô: “Anh nghe lời em nên cai rồi, em thì lại nghiện.”

Đôi môi bôi son màu mận khói của cô nhẹ nhàng nhả ra một làn sương trắng, như báu vật xinh đẹp, ánh mắt hững hờ nhìn anh: “Mỗi ngày em đều chuẩn bị để ngày mai chết đi, cho nên muốn làm thế nào thì làm thế ấy.”

“Thì ra là thế, đúng là nên tận hưởng niềm vui trước mắt.”

“Anh cho rằng em đang nói đùa à.”

“Anh rất nghiêm túc, em chết rồi anh sẽ trồng hoa dành dành ở mộ của em.”

Lộ An Thuần cười, đẩy anh một cái, sau đó nắm chặt cổ áo anh kéo anh lại gần mình: “Nghĩ gì vậy, làm chồng em rồi, em chết thì anh cũng phải đi theo em.”

“Nghe có chút ý uy hiếp đó.”

“Đây thì xem là uy hiếp gì chứ, anh vào nhà họ Lộ, cưới em, nửa đời còn lại không phải chính là sống không bằng chết sao?” Mặc dù cô đang cười, dùng giọng điệu đùa giỡn để nói nhưng ánh mắt cũng rất lạnh.

Ngụy Phong nhận ra được cô gái này có chút khuynh hướng uất ức, mỗi một lần tiếp xúc sau khi gặp lại, anh đều có thể cảm nhận được cô đã kiềm chế lại cảm xúc điên cuồng.

Anh lấy điếu thuốc từ tay cô, đầu điếu thuốc dính son môi của cô, bị anh cắn trong miệng.

Thuốc dành cho nữ rất nhạt, mang theo vị cam hơi ngọt, anh nâng cằm cô lên, nhả hơi thở hơi ngọt này vào miệng cô, sau đó cắn cô, làn sương màu trắng chậm rãi tràn ra giữa môi lưỡi quấn quýt của hai người…

Trong cảm xúc chết chóc và hủy diệt, anh mạnh mẽ hôn cô giống như tận thế.

“Tối nay, đến chỗ anh đi.”

Lộ An Thuần nghe rõ lời nói nóng bỏng trong hơi thở của anh, vô thức nói: “Không đi.”

“Vậy thì uống nhiều thêm một chút.” Ngụy Phong xách chai bia, cắn mở nắp chai rồi đưa tới tay Lộ An Thuần.

“Muốn chuốc say em à?”

“Bị em nhìn ra rồi.”

“Chuyện này rất rõ ràng!” Trong mắt Lộ An Thuần mang theo chút men say: “Ngụy Phong, anh vẫn là trai tân đúng không.”

Ngụy Phong đáp lại như thật: “Rất nhiều đàn ông cảm thấy đây là sỉ nhục, nhưng anh có thể thừa nhận với em, em đừng nói với những người khác, nhất là Chúc Cảm Quả.”

“Được em không nói, vậy anh học đại học không có bạn gái sao?”

“Tưởng anh là em hả?”

Trong bốn năm ròng rã anh đều chỉ chạy như điên về phía mục tiêu, mặc dù không có thời gian nhưng bởi vì quá đẹp trai, cực kỳ nhiều cơ hội: “Từng uống say mấy lần, cũng từng bị phụ nữ cưỡng ép lừa gạt mấy lần nhưng không ngóc dậy được, bọn họ cũng cảm thấy anh có bệnh.”

Lộ An Thuần không nghĩ tới Ngụy Phong lại trò chuyện với cô về vấn đề này một cách thành thật như vậy: “Anh… có không?”

“Lúc anh nghĩ tới em thì một ngày sẽ dựng đứng lên rất nhiều lần, không khác gì tảng đá, em có muốn cảm nhận cảm giác không.”

Lộ An Thuần không đáp lại anh, không nói gì mà uống từng ngụm bia, Ngụy Phong mang ý tứ sâu xa nhìn qua khuôn mặt đã hơi say của cô: “Bà xã, em chuốc say bản thân thì không cảm nhận được gì đâu.”

“Vậy chẳng phải là vừa đúng à.”

“Em không muốn biết bị anh làm là cảm giác gì à.”

“Em muốn.” Cô thốt ra.

Ngụy Phong bỗng dưng siết chặt tay cô, cô cười vỗ mặt anh: “Nhưng bây giờ, em chỉ muốn xem phim đàng hoàng thôi.”

Ngụy Phong quả quyết không nói lời lẳng lơ gì với cô nữa, chỉ cùng cô dựa vào nhau, cùng nhau thưởng thức đoạn cuối cùng của bộ phim.

Chỉ có vào lúc bọn họ tốt nhất, Lộ An Thuần mới có thể ở bên cạnh anh một cách dịu dàng tình tứ giống như chú dê con, đã rất nhiều năm rồi anh chưa từng cảm nhận được.

Sau khi gặp lại, từ đầu tới cuối cô đều không chịu tiếp cận quá mức với anh.

Tối nay, có lẽ là vì Lộ Bái không ở nhà, cũng bởi vì sự quấy nhiễu của cồn và trò đùa thoải mái của anh đã khiến nỗi lo đè nén trong lòng cô tan đi rất nhiều.

Phim kết thúc, Lộ An Thuần cũng hoàn toàn ngã xuống.

Trước kia cô chưa bao giờ dám tùy tiện uống rượu, bởi vì tửu lượng của cô thật sự không tốt, bài học kinh nghiệm mà Liễu Lịch Hàn cho cô vào đêm tốt nghiệp vẫn khắc trong lòng. Nhưng tối nay Ngụy Phong ở đây, Lộ An Thuần có thể tùy ý thả lỏng, anh là nơi phát ra cảm giác an toàn lớn nhất của cô.

Mặc dù Ngụy Phong cũng say nhưng vẫn tỉnh táo hơn cô, anh đỡ cô đứng dậy, thấy cô mềm nhũn như bạch tuộc, đứng cũng không vững, anh dứt khoát bế cô lên.

Anh vẫn thích bế công chúa, bởi vì cô chính là công chúa của anh, nhưng Lộ An Thuần không phối hợp, tư thế của cô mãi mãi là để anh giống như người bố ôm con gái, hai tay ôm cả cổ anh, hai chân quấn eo.

Ngụy Phong dùng một tay nâng cô, tay còn lại thuận thế nhặt túi của cô lên rồi đi về phía chiếc Mercedes.

Chúc Cảm Quả và Chu Tiểu Huệ nhìn đến mức trợn mắt há mồm.

Nhất là Chu Tiểu Huệ, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lộ An Thuần, thưởng thức vẻ lười biếng sau khi say rượu của cô ở khoảng cách gần: “Thật sự… cô gái này xứng với Ngụy Phong, em chỉ có thể nói là… xứng đôi tuyệt đối, cô ấy đẹp quá à.”

Chúc Cảm Quả rất thân mật nói: “Trong mắt anh em mãi mãi là người đẹp nhất.”

“Ôm một chút.”

Ngụy Phong cẩn thận đặt Lộ An Thuần ở hàng ghế sau rồi quay đầu nói với Chúc Cảm Quả: “Không uống bia chứ?”

“Yên tâm, không uống.”

“Đưa Tiểu Huệ về trước, sau đó đến nhà tớ.”

“Vậy tiểu thiên kim…”

“Đến nhà tớ.”

Chúc Cảm Quả nhìn ra ý đồ của Ngụy Phong, không nói thêm gì nữa mà ngồi vào ghế lái.

Ngụy Phong ngồi ở phía sau chăm sóc Lộ An Thuần, để cô nằm trên đùi mình, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô, anh dặn dò Chúc Cảm Quả: “Lái chậm thôi.”

Cả quá trình Chu Tiểu Huệ đều nhìn chằm chằm hai người họ, khóe miệng nở nụ cười yêu thương.

Quả nhiên, trai xinh gái đẹp ở cạnh nhau là đẹp nhất, dáng vẻ thân mật của hai người này khiến cô ấy có loại cảm giác như đang xem phim thần tượng, quả thật hận không thể làm hai người đè đầu hôn môi để cô ấy mở rộng tầm mắt.

“Khi nào hai người kết hôn?”

“Sắp rồi.” Ngụy Phong nói.

“Vậy kết hôn thì nhất định phải mời em và Gan Heo đó! Dù thế nào thì em cũng nhất định phải tới!”

“Ừm.”

Chúc Cảm Quả ở phía trước cười nói: “Với cái tính bướng bỉnh này của tiểu thiên kim, cậu ấy có thể cưới được hay không vẫn là ẩn số đấy.”

“Xì, anh bớt nói lời xui xẻo đi!” Chu Tiểu Huệ đã đu CP rồi: “Nhất định là có thể được!”

Lộ An Thuần mơ màng nghe thấy lời nói của mấy người, vô thức lầu bầu: “Ai muốn… ai muốn kết hôn với anh.”

Ngụy Phong nhéo khuôn mặt non mềm của cô xem như trừng trị: “Không kết hôn với anh thì em muốn kết hôn với ai, mấy cậu trai trước đó à?”

“Ồ…”

Lộ An Thuần nhắm mắt lại, vùi mặt vào quần áo anh: “Vậy thì vẫn là anh đi.”

Nhìn dáng vẻ hai người cãi nhau lại ôm nhau thân mật, Chu Tiểu Huệ thật sự đong đầy vẻ yêu thích trong mắt, nhìn chằm chằm thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của cô gái.

Chợt thấy trên trán cô có một vết sẹo nhạt, Chu Tiểu Huệ tò mò hỏi: “Ngụy Phong, đây là…”

Ngón cái của Ngụy Phong nhẹ nhàng xoa vết sẹo trên trán cô, chải vuốt lại mái tóc ngang trán giúp cô che lại: “Không có gì, ngoài ý muốn thôi.”

Chu Tiểu Huệ thấy thế thì cũng không hỏi thêm nữa.

Ngụy Phong đưa Lộ An Thuần về nhà, Ngụy Nhiên đang thức khuya làm bài tập đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Lộ An Thuần đã quá say: “Ối? Chị làm sao vậy?”

“Uống nhiều thôi.” Ngụy Phong đỡ cô về phòng mình, sắp xếp cho cô nằm trên chiếc giường lớn màu xám của anh, quay đầu sai Ngụy Nhiên: “Rót ly nước ấm, thuận tiện lấy đường glucose trên kệ tới đây.”

“Ồ!”

Ngụy Nhiên nhanh chóng cầm lấy cái ly của anh trai cậu, đi thẳng đến bên máy nước uống rót nước, thuận tiện đưa đường glucose giải rượu tới: “Sao chị em lại uống nhiều vậy?”

“Gặp anh nên vui quá.” Ngụy Phong cho cô uống một ống dung dịch đường glucose giải rượu, lại đỡ cô uống nước xong rồi chậm rãi để cô nằm thẳng.

Rõ ràng là Ngụy Nhiên không tin anh: “Bây giờ người chị em không muốn gặp nhất chính là anh đó.”

“Chị em lúc nào cũng nói một đằng nghĩ một nẻo.”

Ngụy Phong nói xong thì đẩy cậu ra ngoài: “Được rồi, đi ngủ thôi.”

Vào lúc anh trai cậu đóng cửa, Ngụy Nhiên sải chân dài vào, chặn khe cửa lại: “Á không được! Chị không thể ngủ ở phòng anh được!”

“Bớt lo chuyện người khác đi.”

“Đó là chị ruột của em mà!” Ngụy Nhiên không cho anh trai cậu đóng cửa, chặn ngang cả người vào: “Anh anh anh… anh không được chạm vào chị ấy.”

Ngụy Phong nhanh chóng cầm lấy chốt móc cửa an toàn bẻ gập tay của cậu nhóc ra phía sau, nhấc chân đá cậu ra ngoài rồi đóng mạnh cửa.

“A a a!” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu ma quỷ của Ngụy Nhiên: “Ngụy Phong! Anh cầm thú! Không được chạm vào chị em!”

Ngụy Phong ngồi bên cạnh cô, cởi từng nút cổ áo sơ mi của cô, để lộ ra da cổ trơn mềm trắng nõn, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh của cô, trong mắt đầy dịu dàng.

Lộ An Thuần bị anh đánh thức, cũng không cảm thấy kinh ngạc với tất cả những thứ trước mắt, chỉ nhíu mày nói: “Ngụy Nhiên sao vậy, ồn quá… anh lại bắt nạt nó nữa.”

“Lì lắm.” Ngụy Phong từ từ cởi chiếc áo sơ mi mỏng manh của cô, để cô hoàn toàn lộ ra trước mặt anh: “Nhưng nó rất che chở em, nhiều năm như vậy, ông đây xem như nuôi uổng công rồi.”

Lộ An Thuần ngồi dậy, xoa đầu óc mờ mịt, cảm thấy hơi khát: “Ngụy Phong, nước.”

Ngụy Phong đưa ly nước ở bên tủ đầu giường tới, ân cần hầu hạ cô uống nước.

Cô gái này như cực kỳ khát, uống ừng ực hết sạch nước trong ly, sau đó chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

“Tỉnh rượu rồi à?”

“Tỉnh một chút rồi, thật ra tửu lượng của em không tệ lắm đúng không.”

“À.” Ngụy Phong khẽ xì một tiếng, ánh mắt vẫn tham lam rơi trên người cô, Lộ An Thuần cúi đầu nhìn thấy anh đã cởi toàn bộ nút áo của cô rồi.

“...”

Cô cũng không nói thêm gì nữa, Ngụy Phong luôn làm càn trước mặt cô, cô không ngăn cản được, cũng không muốn chống cự, anh muốn làm gì thì làm.

Sau khi uống nước xong, Lộ An Thuần ôm chăn của anh nằm xuống: “Em buồn ngủ quá, mặc kệ anh, em phải ngủ đây.”

“Ừm, em ngủ đi.”

Ngụy Phong đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì cầm khăn nóng, giúp cô lau sạch từng tấc da thịt, cô gái nhỏ hơi cau mày: “Em nói em phải ngủ rồi.”

“Em ngủ đi.”

“Anh như vậy sao em ngủ được.”

“Cô hai à, em không tắm rửa đã chui vào chăn của anh, em còn hùng hồn lắm nhỉ?”

“...”

“Em thật sự không muốn nhúc nhích, buồn ngủ quá, nếu như anh chê thì em ra ghế sô pha.”

Dứt lời, Lộ An Thuần khó khăn đứng dậy, Ngụy Phong lại đè cô xuống, dùng khăn ướt ấm áp giúp cô cẩn thận lau sạch da thịt: “Em không cần làm gì cả, ông đây hầu hạ em còn không được à.”

Lộ An Thuần nhắm mắt nhẫn nại: “Xong chưa vậy?”

“Bên dưới cũng phải lau.” Ngụy Phong đi vào nhà vệ sinh lấy khăn lông mới sạch sẽ, vặn mở nước ấm.

“...

Nếu như không phải toàn thân thật sự không có chút sức lực nào, Lộ An Thuần sẽ không để anh muốn làm gì thì làm như vậy.

“Ngụy Phong anh đừng quá đáng.”

“Quá đáng chỗ nào.”

“Anh có muốn nhìn xem anh đang làm gì không.”

“Anh đang làm việc một người chồng nên làm.” Anh suy nghĩ một chút rồi sửa lời: “Chồng chưa cưới nên làm.”

Lộ An Thuần không còn lời nào để nói, chỉ có thể nhíu mày nhẫn nại, để anh tỉ mỉ lau mỗi một tấc da thịt trên khắp người cô, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc.

Cô bọc chăn mền quay lưng lại, tìm tư thế thoải mái nằm xuống.

Ngay sau đó, Ngụy Phong cũng chui vào ổ chăn, bắt đầu mấy hành vi mà anh đã mưu tính từ lâu.

“...”

“Anh lại đang… làm gì vậy?”

“Em ngủ của em đi.” Anh thản nhiên nói: “Không cần phải để ý đến anh.”

“Không phải, anh như vậy sao em ngủ được.”

Một hồi tê dại xông thẳng lên đầu, toàn thân Lộ An Thuần đều thẳng băng, cô theo bản năng ưỡn bụng dưới lên.

“Ngụy, Ngụy Phong, không, đừng như vậy…”

“Bà xã, anh biết nhiều thứ lắm, em gả cho anh thì mỗi ngày đều sẽ cảm thấy hạnh phúc.”



Lộ An Thuần chưa từng cảm nhận đó là cảm giác gì, trước kia khi học đại học nghe các chị em cùng phòng nói đến lúc trò chuyện đêm khuya, cô nghe được mà mặt đỏ tới mang tai.

Cô chưa từng thử tự làm với chính mình.

Cô không có cảm xúc trong phương diện này, bởi vì vừa nhắm mắt lại, trong đầu luôn nghĩ đến người đó, anh mới là toàn bộ nguồn vui và hạnh phúc của cô.

Nhưng mất đi chính là mất đi, không có được hạnh phúc, có muốn thế nào cũng vô ích.

Cho tới bây giờ, những cô gái ở tuổi cô gần như đều đã thử qua, mà cô vẫn giống như thiếu nữ ngây thơ vô tri, ngay cả đồ chơi thuộc về mình cũng không có.

Đêm nay, Lộ An Thuần nếm thử rồi mới biết liếm cũng ngon.

Khi thân thể và linh hồn cô đạt đến sự sung sướng cực hạn, Ngụy Phong đã dạy cho cô biết, còn sống là một việc vui vẻ đến nhường nào.

Được yêu tha thiết cũng là một việc hạnh phúc biết bao nhiêu.

Gò má của cô mang theo màu đỏ ửng tỉnh lại, trong đầu toàn là chuyện tối hôm qua.

Cô cẩn thận ngồi dậy, muốn len lén rời đi, bàn tay của người đàn ông lại duỗi qua từ phía sau, không nói lời nào mà quấn cô quay vào trong chăn.

“Bà xã…”

Giọng nói của anh mang theo sự lười biếng nhàn nhạt: “Dậy rồi à?”

“Ừm.”

“Em vẫn chưa trả lời, muốn gả cho anh không.”

“Anh định ngày nào cũng hỏi sao?” Trong chăn, cô gái dán mặt vào lồng ngực anh, cảm nhận nhiệt độ trên người anh.

Bọn họ gần như thân mật không khoảng cách, không có gì che chắn.

“Ngày nào cũng hỏi?” Ngụy Phong cười: “Anh định một tiếng hỏi một lần, chừng nào em đồng ý thì thôi.”

“Thật là không biết xấu hổ.”

Ánh mắt anh ôm lấy cô, lại lần nữa thăm dò xuống dưới, Lộ An Thuần bị anh làm cho cười khanh khách không ngừng.

Sau khi cười xong, cô nhắm mắt lại, cầm tay anh thật chặt.

Toàn toàn buông vũ khí đầu hàng —

“Ngụy Phong, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi.”
Bình Luận (0)
Comment