Những người lựa chọn áo cưới trong cửa hàng cao cấp Monica phần lớn đến từ tầng lớp thượng lưu.
Nhân viên phục vụ cũng đã thấy nhiều cuộc hôn nhân nhà giàu bằng mặt không bằng lòng, có đôi khi chú rể đến, cô dâu không đến; đôi khi cô dâu đến, chú rể lại vì có sắp xếp khác mà vội vàng rời đi; cho dù hai người cùng nhau thử lễ phục áo cưới thì cũng không ít người mạnh ai nấy thử, ngay cả giả vờ cũng chẳng muốn, vẻ căm ghét lẫn nhau hiện rõ trên mặt.
Đương nhiên là cũng có các đôi ân ái, nhưng ân ái đến mức gần như không rời nửa bước, một giây đồng hồ cũng không tách ra thì thật đúng là không nhiều.
Mức độ quấn nhau của Lộ An Thuần và Ngụy Phong quả thật không giống như cô dâu chú rể sắp bước vào hôn nhân mà càng giống như cặp đôi mười tám mười chín tuổi, đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt.
Từ sau khi cô dâu tới, ánh mắt của chú rể chưa từng dời khỏi cô, hai người không nắm tay thì chính là dính lấy nhau ngọt ngào, chú rể thỉnh thoảng còn muốn hôn trộm cô dâu, ghé vào bên tai cô trêu chọc, đùa cho cô vui vẻ.
Cô dâu dường như cũng rất chịu trò này của anh, bị anh làm cho cười khanh khách, trên khuôn mặt tràn đầy niềm hạnh phúc và vui sướng.
Sau đó Lộ An Thuần đi vào phòng thay đồ thử áo cưới, nhân viên phục vụ mời Ngụy Phong chờ ở khu nghỉ ngơi, nhưng anh đợi chưa được hai phút thì đã không thấy bóng dáng đâu.
Sau đó nhân viên tìm được anh trong phòng thay đồ riêng, anh đang giúp Lộ An Thuần mặc phần thắt eo, kiên nhẫn hỏi thăm độ chật rộng của cô.
“Ôi chao thưa anh, bên này là phòng thay đồ nữ không thể vào được.”
“Các cô còn có khách hàng khác hả?”
“Không có, chúng tôi phục vụ nhiều - một.”
“Tôi giúp cô dâu của tôi thử đồ, sợ gì chứ.”
Anh không cho các nhân viên xung quanh đụng tay vào, tự mình giúp cô mặc váy cô dâu lộng lẫy long trọng này.
Các nhân viên đều hâm mộ nhìn cô dâu, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng tình yêu nóng bỏng tha thiết từ trong mắt chú rể.
Thật lòng thích một người thì không giấu được, trong lòng trong mắt đều mang sự cưng chiều.
“Không được, ông xã…” Lộ An Thuần cảm thấy phần eo siết chặt: “Cái này không được.”
“Ông xã không có gì là không được.” Ngụy Phong giúp cô kéo dây buộc thắt eo.
“Ý em là, trên lưng em có thêm thịt rồi.” Hơi thở Lộ An Thuần dồn dập: “Anh phải dùng lực kéo! Nếu không em không mặc được bộ váy này đâu.”
Ngụy Phong thấy bên cạnh có cái bàn gỗ, anh đẩy cô qua, bảo cô đưa lưng về phía anh, chống hai tay lên bàn.
Lộ An Thuần quay đầu, thấy anh dùng hai tay kéo dây buộc của phần thắt eo, chân thon dài đạp lên bàn, cơ thể ngửa ra sau, giúp cô siết chặt eo.
Động tác này đã chọc cười cô, cô cười lên ha ha, vừa cười là thở hơi ra, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.
“Ôi, em không được nữa.” Lộ An Thuần chống người, dựa vào bàn ngồi xuống: “Không được, em không mặc được cái váy cô dâu biến thái này đâu.”
“Vậy thì đổi cái khác, còn nhiều kiểu dáng lắm.”
“Nhưng cái này trông… gầy hơn, eo rắn nước vô cùng gợi cảm.”
“Nhưng vấn đề ở chỗ, cô dâu của chúng ta không có eo rắn nước vô cùng gợi cảm…” Còn chưa dứt lời thì đã nhận được ánh mắt đầy sát ý của Lộ An Thuần, Ngụy Phong rất biết điều mà ngậm miệng lại.
“Thử một lần nữa đi, thật sự không được thì em từ bỏ.”
Ngụy Phong muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Chú rể anh có ý kiến gì sao?” Lộ An Thuần sầm mặt, nghiêm túc hỏi.
“Không có, không dám.”
Ngụy Phong mấp máy đôi môi mỏng khô ráo: “Gần đây trên lưng em thật sự có thêm chút thịt.”
Không đợi Lộ An Thuần thay đổi sắc mặt, anh lập tức cứu vãn: “Cá nhân anh cực kỳ thích thân hình đầy đặn, thật đó, dáng người của cô dâu nhà chúng ta cực kỳ đúng gu thẩm mỹ của anh, làm anh muốn ngừng mà không được.”
“Ngụy Phong anh thật sự đủ rồi đó.”
Lộ An Thuần vẫn rất dễ dỗ: “Vậy… vậy anh giúp em chọn bộ khác đi.”
“Giao cho anh.”
Ngụy Phong lựa chọn tỉ mỉ trong một loạt váy cưới rực rỡ muôn màu, sau đó cầm một bộ váy làm anh cực kỳ hài lòng đi đến trước mặt Lộ An Thuần: “Bà xã, anh cảm thấy chúng ta có thể thử không theo thông thường một chút, em thấy bộ này thế nào?”
Lộ An Thuần nhìn bộ váy viền ren đen tuyền như tham gia tang lễ trước mặt, cạn lời nói: “Anh muốn biểu đạt hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu hả?”
“Thật ra anh cảm thấy, màu đen trông gầy hơn.”
“...”
Lộ An Thuần đuổi đánh anh: “Ngụy Phong, anh chọn lựa hai mươi phút rồi lấy ra bộ này để châm chọc em đúng không! Sao trước kia em không phát hiện ra anh đáng ghét như vậy chứ! Còn chưa kết hôn mà anh đã muốn làm cô dâu tức chết rồi sao!”
Sắp kết hôn nhưng mà nguy quá rồi, mỗi ngày cô đều phải dùng thuốc an thần mất.
“Anh không có.” Ngụy Phong vừa né tránh vừa nói một cách đáng thương: “Bà xã, nhiều người đang nhìn lắm đó, cho anh chút mặt mũi đi.”
Lộ An Thuần dùng nắm đấm đánh mạnh anh một cái, thở hổn hển ngồi xuống: “Hay là em mặc chiếc váy trước đó nhìn trúng nhé, cùng lắm thì trong thời gian này giảm cân một chút là được.”
“Anh mặc giúp em.” Ngụy Phong ân cần lấy áo nịt bụng tới cho cô, bảo cô nín thở thêm, cuối cùng cũng mặc được váy cho cô, tự tay buộc cho cô từng sợi dây, lại kéo cô đi đến trước gương trang điểm, giúp cô chải mái tóc dài, cuộn thành búi tóc cô dâu.
Mấy nhân viên phục vụ nữ đều ngại ngùng, chàng rể này gần như đã nhận thầu hết tất cả các công việc trong bổn phận của bọn họ.
“Anh Ngụy, để chúng tôi làm đi.”
Nhân viên cố gắng đón lấy cây lược trong tay anh, nhưng Ngụy Phong không đưa cho cô ấy: “Không cần, cô ấy sợ đau, không thể dùng sức quá được.”
Khóe miệng các chị gái tràn ra nụ cười từ ái.
Thật sự là… bị nhét cơm chó vào đầy miệng rồi.
Lộ An Thuần đánh giá búi tóc xinh đẹp trên đầu mình, mấy sợi tóc rối rũ xuống bên tai, mặc dù da đầu hơi căng nhưng không hề khó chịu: “Ngụy Phong, sao anh lại biết búi tóc cho con gái?”
“Từng học trên mạng.”
“Học cái này làm gì?”
“Thật không dám giấu giếm.” Ngụy Phong dịu dàng vén sợi tóc dài cuối cùng lên, búi trên đỉnh đầu: “Ước mơ lúc nhỏ của anh không phải là làm kỹ thuật hàng không vũ trị, mà là làm thầy Tony, sau này ước mơ này bị bà bóp chết từ trong trứng nước.”
Lộ An Thuần lại cười khanh khách: “Sao bà lại phải bóp chết ước mơ của anh chứ?”
“Bởi vì bà cảm thấy kỹ thuật của anh không được, mỗi lần chải đầu cho bà đều làm tóc bà rụng rất nhiều.”
“Vậy à.”
“Nhưng mà anh cảm thấy, đó là vì bà ấy vốn đã rụng tóc rồi, có lần sinh nhật của bà, anh còn mua một bộ tóc giả cho bà, kết quả bà dùng cây đuổi đánh anh ra ngoài.”
Lộ An Thuần cười đến mức sắp gập cả người: “Ngụy Phong, em phát hiện ra anh không chỉ thích chọc giận bạn gái của anh, ngay cả bà mà anh cũng chọc, thật sự cứu không nổi nữa.”
Ngụy Phong cúi người tới, đến gần bên tóc mai cô, nhìn cô dâu cười nói trong gương: “Vẫn chưa kết hôn, có thể đổi ý.”
Lộ An Thuần nhìn khuôn mặt sắc bén và ánh mắt dịu dàng của chàng trai trong gương, lòng tràn đầy yêu thích nâng mặt anh, hôn má một cái: “Không đổi ý đâu, mãi mãi không đổi ý.”
Ngụy Phong còn muốn hôn cô thêm nhưng Lộ An Thuần đã đẩy đầu anh ra: “Nghiêm túc chải đầu cho em!”
“Được.”
Lúc này, quản lý mặc âu phục vội vàng đi vào: “Cô Lộ, anh Ngụy, xin lỗi, vừa rồi tôi không ở đây, hai người còn cần gì thì có thể nói cho tôi biết.”
“Không có, đã thử xong lễ phục rồi, cứ lấy bộ trên người tôi và ông xã tôi.” Lộ An Thuần nói.
“À cái này…” Quản lý có chút khó nói: “Chỉ sợ không được.”
“Không được?”
“Là thế này cô Lộ, tôi vừa tới, người trong tiệm có thể không biết rõ tình hình lắm, thật ra là lễ phục của hai người, bất kể là của cô dâu chú rể, hay là đồ mời rượu hoặc lễ phục buổi tối đều đã được… ông Lộ chọn rồi.”
Sắc mặt Lộ An Thuần lập tức tối đi.
Quản lý vội vàng gọi cấp dưới đưa lễ phục đã được chuẩn bị lên: “Anh Ngụy, cô Lộ, hai người nhìn xem bộ này có vừa ý không?”
Bộ váy cô dâu này rất rõ ràng là kiểu dáng bảo thủ quá mức, thuộc kiểu có trưng trong tủ kính thì Lộ An Thuần cũng sẽ không nhìn nhiều, cắt may vừa phải, không giống với các kiểu váy cúp ngực khác, bộ váy này có nút, cài kín đáo đến tận cổ, ngay cả tay áo cũng được làm kiểu dài tay, che chắn một cách bảo thủ…
Đương nhiên, đây rõ ràng là kiểu dáng Lộ Bái sẽ lựa chọn cho cô.
Nhiều năm như vậy, quần áo trang sức mà ông ta sắp xếp cho cô không thể quá trớn và vượt giới hạn một chút nào, càng không thể có khuynh hướng hở hang và hấp dẫn người khác giới…
Kiểu dáng đồ vest chú rể của Ngụy Phong không có thay đổi quá lớn, trên cơ bản thì đồ vest đều có cùng một kiểu dáng, chỉ là màu sắc… cũng khiến Lộ An Thuần không thể nào chấp nhận được, ông ta chọn cho anh bộ vest màu trắng!
Không phải là không có chú rể mặc âu phục trắng, nhưng khá nhiều người lật xe, rất nhiều người đàn ông có khí chất không tốt lắm, mặc âu phục trắng rồi trực tiếp biến thành đồ ẻo lả hút mắt nhất đã hội trường.
Lộ An Thuần không có cách nào chấp nhận, cũng không thể chấp nhận được.
“Không không, tôi không thể mặc bộ này, ông xã tôi cũng không thể!”
Quản lý khó xử nói: “Đây là ý của ông Lộ, ông ấy nói…”
“Ông ta nói gì tôi không quan tâm, tôi không mặc bộ này!”
Quản lý nghĩ đến lời dặn dò của Lộ Bái, do dự một chút, giọng điệu kiên định: “Cô chỉ có thể mặc bộ này, đây là ý của ông Lộ, hôm nay cô cần phải thử đồ, chúng tôi sẽ sửa lại kích thước, cố gắng không làm chậm trễ ngày cưới.”
Lộ An Thuần nhận lấy váy rồi ném mạnh xuống đất, dùng sức đạp hai cái: “Đi gặp quỷ đi!”
Quản lý thấy sự gắt gỏng của vị đại tiểu thư này cũng là danh bất hư truyền, anh ta chỉ có thể lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Lộ Bái.
Lúc này một đôi tay đưa qua, chậm rãi rút đi điện thoại trong tay anh ta.
Quản lý quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen lạnh lẽo không cảm xúc của Ngụy Phong.
“Anh, anh Ngụy.”
Ngụy Phong chậm rãi nhặt lễ phục cô dâu lên, giữ nếp nhăn, dùng giọng nói lạnh nhạt nói với quản lý: “Nói cho ông Lộ của anh biết, cô ấy rất hài lòng với bộ váy này, chuyện khác thì đừng nói thêm câu nào…”
Anh ngó xung quanh nhìn mặt tiền cửa hàng trang trí lộng lẫy này, giọng điệu nghe như bình tĩnh nhưng lại cực kỳ uy hiếp: “Nếu không, tôi phá tiệm của anh.”
Quản lý bị ánh mắt sắc bén của anh ghim ngay tại chỗ, luôn miệng đáp lời: “Được, được. Tôi sẽ nói cho ông Lộ biết đúng sự thật, nhưng…”
Anh ta nhìn về phía Lộ An Thuần: “Nếu như cô Lộ không chịu thử đồ, chúng tôi không có cách nào cắt may sửa lại được, chỉ sợ ông Lộ cũng… sẽ không hài lòng.”
“Giao cho tôi.”
Ngụy Phong cầm váy cưới, dắt tay Lộ An Thuần kéo cô đi đến phòng thử đồ rồi đóng cửa lại.
Lộ An Thuần rất kháng cự bộ váy đó.
Không liên quan đến bộ váy, cô ghét sự kiểm soát của Lộ Bái đối với cô.
Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng cô chưa bao giờ quen được, có lẽ cũng sẽ mãi không quen.
Ngụy Phong nhẹ nhàng cởi lễ phục trên người cô ra, thấy cô không kháng cự, anh cởi dây của bộ váy này rồi chậm rãi mặc vào cho cô.
Cô gái nhìn mình trong gương, giống như con rối mặc cho người ta thao túng, lặng lẽ không tiếng động rơi nước mắt.
Ngụy Phong ôm cô thật chặt từ phía sau, giống như đang ôm một cô mèo con run lẩy bẩy, vây cả người cô vào lòng, anh hôn cổ cô, an ủi sự tủi thân cuồn cuộn trong lòng cô.
“Xấu quá.” Lộ An Thuần nhìn mình trong gương, dùng giọng nghẹn ngào đè nén nói: “Ngụy Phong, thật sự xấu quá.”
“Nói bậy.” Anh dịu dàng nhìn cô gái run rẩy trong gương: “Cô dâu của anh, mặc gì cũng đẹp.”
Bởi vì cái ôm và sự tiếp xúc của anh, Lộ An Thuần cuối cùng cũng kiềm chế được cảm xúc, không còn run rẩy và thút thít nữa, cô tựa đầu vào một bên xương quai xanh của anh, đánh giá chính mình trong gương.
Vào giờ phút này, cô không phải là con gái của Lộ Bái, mà là cô dâu của người đàn ông bên cạnh.
Đúng vậy, cô xinh đẹp.
Cho dù lớp trang điểm đã bị nước mắt làm nhòe đi hết, nhưng cô chắc chắn là cô dâu xinh đẹp nhất.
“Ngụy Phong, đồng ý với em, anh phải mãi mãi ở bên cạnh em.”
“Việc này không cần đồng ý, đây chính là sự thật.”
Cô gái quay đầu hôn má anh, Ngụy Phong cắn môi cô, nhẹ nhàng kéo xé, sau đó dịu dàng liếm láp.
Phong cách hôn của anh mãi mãi khác thường, giống như dã thú, không phải cắn thì là liếm. Thế như điều này lại có thể đâm trúng vào dây thần kinh phấn khích của Lộ An Thuần, có trời mới biết cô thích hôn môi Ngụy Phong thế nào, cho dù là rượu độc thì chỉ sợ cô cũng sẽ không ngại mà uống hết, một giây sau có chết cũng không tiếc.
“Được rồi.” Ngụy Phong sờ cằm cô: “Anh cũng phải thử bộ âu phục này một chút.”
Lộ An Thuần nhìn bộ âu phục màu trắng trong tay anh: “Tự dưng sợ quá.”
“Sợ gì?”
“Sợ anh biến thành chú rể ẻo lả nhất trong lịch sử, hình như hôn lễ này còn có rất nhiều cánh truyền thông chú ý đến, thậm chí có thể có truyền thông nước ngoài nữa, sợ chú rể của em mất mặt đến tận nước ngoài mất.”
“Nói đùa gì vậy.” Ngụy Phong khẽ cong khóe miệng: “Anh sẽ không bao giờ làm em mất mặt.”
Ban đầu, Lộ An Thuần cảm thấy Ngụy Phong đang mạnh miệng, dù sao thì thật sự không phải ai cũng có thể cân được âu phục màu trắng.
Nhưng mà, khi anh mặc quần áo xong đi ra khỏi phòng thử đồ, không chỉ có Lộ An Thuần, ngay cả các chị gái nhân viên bán hàng xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn anh chằm chằm, gần như sắp không thể thở được nữa.
Ngụy Phong mặc một bộ thuần trắng, đứng dưới ánh đèn chói mắt, anh lạnh lùng cao gầy, giống như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, không kiêu ngạo không tự ti, khí chất tuyệt vời.
Anh sẽ không bao giờ… khiến Lộ An Thuần thất vọng.
Đẹp trai đến mức bạn bè cũng đố kỵ!
…
Trong cửa hàng đồ ngọt, Ngụy Phong bưng một bát kem rực rỡ sắc màu phủ kín đậu đỏ, bơ, xoài và dừa đến trước mặt Lộ An Thuần.
Cô cúi đầu nhắn tin cho Ninh Nặc, cho cô ấy xem ảnh chụp lúc vừa rồi Ngụy Phong mặc âu phục trắng.
Thuần: “Tớ cảm thấy âu phục trắng hơi ẻo lả, cậu xem thử xem?”
Ninh Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Bạn trai của cậu có dùng đại bác cũng không bắn đến chữ ẻo lả này được đâu.”
Thuần: “Trông có chút bên ngoài nhã nhặn bên trong cặn bã.”
Ninh Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Đến mức độ có thể làm ảnh màn hình mộng ảo luôn rồi đó được không!”
Thuần: “[Cười ngây ngô]”
Ninh Nặc không phải cô bé đáng yêu: “Hiểu rồi, cậu đang khoe khoang với tớ.”
Thuần: “Không có [Ngượng ngùng]”
Ninh Nặc không phải cô bé đáng yêu: “[Hứ]!”
Ngụy Phong mặc áo hoodie thoải mái, ngay cả dây mũ cũng rũ xuống trước ngực một ngắn một dài, anh ghé vào bàn, ngậm ống hút hút kem, trông vô cùng có cảm giác thiếu niên, phong cách hoàn toàn khác biệt với người đàn ông tự phụ mặc âu phục trắng trong hình.
Nói thật, Lộ An Thuần thích dáng vẻ bây giờ của anh hơn, bởi vì đây mới là dáng vẻ vốn có của chàng thiếu niên cô thích năm mười tám tuổi.
Ngụy Phong ngậm ống hút, liếc nhìn cô một cái, nhắc nhở hữu nghị: “Đừng có gửi hình của anh khắp nơi.”
“Không có, em chỉ gửi cho Ninh Nặc thôi.”
Ngụy Phong cúi đầu nhấn mở màn hình rồi lắc lư điện thoại: “Với đăng vòng bạn bè.”
Lộ An Thuần cười nói: “Em dùng sticker che mặt anh rồi.”
Ngụy Phong cạn lời nhìn sticker chú chó lông vàng mỉm cười mà cô dán trên cổ mình: “Làm sao, khuôn mặt anh không xứng xuất hiện trên vòng bạn bè của em à?”
“Cái này không phải là nguyên nhân quan trọng.”
Anh nhéo cằm cô: “Em nói xem nguyên nhân quan trọng là gì.”
“Không muốn anh bị đám bạn trai cũ của em đuổi giết.”
“...”
Ngụy Phong nhẫn nại hỏi: “Sau khi chia tay, em không xóa mấy người bạn trai cũ kia à?”
“Không xóa ai hết.” Lộ An Thuần cười cúi đầu lướt điện thoại: “Toàn là hồi ức tốt đẹp, xóa thì tiếc quá.”
Bỗng nhiên, người đàn ông đạp bàn một cái.
Lộ An Thuần ngậm ống hút ăn kem, kem bắn tung tóe ra mặt bàn, cô nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái: “Làm gì vậy.”
Ngụy Phong lười biếng dựa vào ghế, đặt một tay lên bàn, vuốt ve một chiếc bật lửa bằng thép được điêu khắc tinh xảo, ánh mắt lạnh nhạt: “Không có gì.”
Cô không để ý đến anh nữa, tiếp tục ăn kem, bỗng nhiên, người nào đó đẩy đầu cô từ phía sau, “Bẹp” một tiếng, mũi của cô gái đụng thẳng vào kem sắc màu giống như gò núi nhỏ.
“...”
“Ngụy Phong!”
Cô tức giận quay đầu: “Anh bị bệnh gì vậy!”
“Xóa đi.” Ngụy Phong dùng đầu ngón tay thon dài bình tĩnh chọc vào điện thoại của cô: “Xóa từng người một, anh nhìn em xóa.”
“Không xóa.”
“Em không xóa thì không có cách nào kết hôn được nữa.”
“Anh còn học được cách uy hiếp em nữa.”
“Học theo ai đó đấy.” Ngụy Phong lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Cân nhắc trong ba giây đồng hồ, cần anh hay là cần hồi ức tốt đẹp của đám bạn trai cũ.”
“Một, hai…”
“Xóa xóa xóa.” Lộ An Thuần vẫn rất cưng chiều Ngụy Phong, mở danh bạ Wechat ra ngay trước mặt anh: “Nico thì anh gặp rồi, là Chu Mịch, cậu nhóc đó nghe lời lắm. Ồ… Kennel cũng là sinh viên học thể thao, cậu ta gặp em lúc nào cũng xịt nước hoa Cologne, xen lẫn với mùi mồ hôi.”
Lộ An Thuần vừa xóa vừa nhớ lại, còn có chút lưu luyến không nỡ: “Patrick Star, theo đuổi em điên cuồng nhất, mới học năm hai, quá nhỏ.”
“Toàn người lộn xộn gì vậy.”
“Không có lộn xộn đâu.”
Ngụy Phong cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ bị cô gái nhỏ này làm tức chết, anh ngước cằm lên quan sát cô: “Hỏi em một chuyện.”
“Hỏi đi.”
“Để bọn họ chạm vào em chưa?”
“Đây là câu hỏi gì vậy, từ chối trả lời.”
Anh lại đạp bàn một cái, kem gần như sắp tan ra cũng bị chấn động đến mức bắn hết lên bàn.
“Ngụy Phong, anh cáu kỉnh linh tinh gì vậy! Em đã xóa rồi được không, anh còn như vậy nữa là em xóa anh luôn đó.”
Người đàn ông ngồi không nói một lời, xem ra cũng thật sự tức giận rồi.
Lộ An Thuần biết anh đang nghĩ gì, cũng biết mình không nên trêu anh như vậy khiến anh đau khổ, thế là cô dùng cùi chỏ chọc vào đầu gối anh: “Anh biết em mà.”
“Anh biết gì mà biết.” Trên người anh quả thật giống như mọc gai, cực kỳ khó chịu.
“Ngoại trừ tên lưu manh nhà anh thì ai dám tùy tiện chạm vào em chứ.”
Sắc mặt anh thoáng dịu đi, mí mắt mỏng ngước lên liếc nhìn cô: “Đây là ranh giới cuối cùng của anh.”
“Thật ra yêu đương cũng chỉ là giận dỗi với Lộ Bái thôi, ông ta muốn đối phó với mấy chàng trai đó, em liền đổi bạn trai liên tục, nhanh đến mức ông ta hoàn toàn không đối phó được, như vậy thì ông ta không có cách nào trong chuyện yêu đương của em, chỉ là có lỗi với mấy chàng trai đó, có điều em cũng đã nói với bọn họ tình hình thực tế, bọn họ đồng ý thì mới qua lại.”
“Em tưởng em thông minh lắm à?” Ngụy Phong liếc cô một cái: “Em làm như vậy sẽ chỉ khiến ông ta tăng tốc quá trình ép em kết hôn thôi, nếu ông đây không về, hoặc là về muộn thì con mẹ nó em phải kết hôn với người khác đấy.”
“Ngụy Phong, em không muốn anh quay về.” Lộ An Thuần nắm tay anh, nhẹ nhàng vẽ vài vòng trên móng tay ngắn bằng phẳng của anh: “Nhưng trong lòng em cũng cảm thấy vui mừng vì anh không thật sự quên em.”
Ngụy Phong nắm chặt tay cô: “Anh đã nói anh sẽ cứu em.”
“Cho nên đừng giận.” Lộ An Thuần sờ lên mái tóc ngắn của người đàn ông giống như dỗ dành chú chó, mái tóc của anh vẫn mềm mại như trước đây, giống như lông chó, Lộ An Thuần cực kỳ thích sờ tóc anh, nhưng anh lại không thích bị người ta sờ đầu, rất phản nghịch mà né tránh.
“Em muốn thương lượng chuyện chính với anh.”
Ngụy Phong cầm thìa lên, khuấy kem đã hoàn toàn tan thành bơ: “Chuyện gì.”
“Chị Liễu, chị ấy muốn rời đi, em phải nghĩ cách giúp chị ấy.” Lộ An Thuần nắm chặt tay anh: “Anh có thể giúp em không?”
Ngụy Phong thản nhiên hỏi: “Người tự thân khó đảm bảo mà còn muốn giúp người khác à?”
“Lộ Bái chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em, nhưng không nhất định sẽ tóm chết chị ấy. Đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ ông ta càng ngày càng ít về nhà, đương nhiên điều này đối với chị Liễu là việc tốt, em cảm thấy, nếu như ván đã đóng thuyền thì có lẽ ông ta sẽ không truy cứu tiếp, sẽ thả cho chị ấy rời đi…”
“Vậy em thật sự không hiểu người bố này của em rồi.” Ngụy Phong tiện tay ném chiếc thìa vào trong mâm: “Cho dù ông ta không hề trân trọng thì cũng sẽ không tùy tiện mặc cho chị ấy thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.”
“Hình như anh hiểu ông ta hơn em.”
“Nếu không em cho rằng anh dựa vào cái gì…” Ngụy Phong cười lạnh: “Dựa vào cái gì mà lấy được tín nhiệm của ông ta, trở thành con rể của ông ta trong thời gian ngắn như vậy.”
Tất nhiên là anh đã làm đủ bài tập, trong vô số đêm dài dằng dặc không ngủ, anh đã suy diễn trong đầu hết lần này đến lần khác, mỗi một bước đi, mỗi một câu nói đều được bỏ công bỏ sức.
“Vậy thì để ông ta nổi giận đi, không sao cả, em phải nghĩ cách giúp chị Liễu rời đi.”
Không chỉ vì sự trợ giúp của cô ấy trong mấy năm nay, càng bởi vì cô ấy có khuôn mặt tương tự mẹ cô, Lộ An Thuần không thể để bi kịch của mẹ tái diễn trên người cô ấy được.
“Nếu như em quyết định rồi thì để anh sắp xếp.” Ngụy Phong nói.
“Anh có cách sao?”
“Làm một quyển hộ chiếu ra nước ngoài, đặt trước vé máy bay, giúp chị ấy thu xếp tất cả ở nước ngoài, những thứ này không khó, khó là ở chỗ… sau khi làm xong tất cả những thứ này vẫn có thể giấu được bố em, đảm bảo sự an toàn cho hai chúng ta.”
“Ngụy Phong, tiền đề của tất cả những chuyện này là, anh phải đảm bảo an toàn cho chính mình, nếu như không thể thì không làm nữa.” Lộ An Thuần nghiêm túc nhìn anh: “Trong lòng em, anh ở vị trí thứ nhất.”
Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm cô: “Anh biết rồi, yên tâm, anh có chừng mực.”
…
Đi ra khỏi cửa hàng đồ ngọt, Lộ An Thuần nắm tay anh, dựa vào bên cạnh anh không muốn rời xa, cùng anh chậm rãi đi bên đường, khó có được cuối tuần, cô rất hưởng thụ mỗi một phút giây ở bên cạnh anh.
Nhưng rõ ràng là Ngụy Phong không tràn đầy tình cảm lãng mạn giống như cô, anh luôn cúi đầu xem điện thoại.
Có gì hay mà xem chứ.
Lộ An Thuần thò đầu tới nhìn lén màn hình của anh, anh đang lựa ảnh chụp cô dâu của cô trong album ảnh, trông như chuẩn bị đăng vòng bạn bè.
“Anh đăng vòng bạn bè làm gì chứ!”
“Em có thể đăng thì đương nhiên anh cũng có thể.”
“Nếu như bị bạn bè chung nhìn thấy thì họ sẽ nói chúng ta khoe ân ái đó.”
“Vốn dĩ rất ân ái mà, vì sao không thể khoe.”
Lộ An Thuần cười: “Vậy anh lựa cho kỹ đi, chọn tấm đẹp nhất ấy!”
“Tấm này thế nào?”
Anh chọn một tấm nhìn từ phía sau khi cô đang cầm hoa và quay đầu lại nhìn, vừa vặn để lộ ra tỉ lệ đường cong mông eo hoàn mỹ.
“A a a không được, tấm này eo to quá, nhiều thịt quá.”
“Đơn giản thôi.” Ngón cái của anh lướt lên rồi nhấn vào một phần mềm sửa ảnh Meitu, anh chọn hình cô rồi bắt đầu photoshop cho gầy đi: “Anh chuẩn bị làm eo rắn nước cho em.”
undefined
Lộ An Thuần nghi ngờ nhìn anh: “Ngụy Phong, sao anh lại dùng Meitu chỉnh ảnh, hơn nữa còn thao tác thuần thục như vậy?”
Điều này rất khó không khiến người ta nghi ngờ rằng anh từng được cô gái khác chỉ dẫn.
Ngụy Phong hững hờ nói: “Lúc anh học đại học đã lấy được giải thưởng nhiếp ảnh của tạp chí địa lý quốc tế, lúc đó đã học được cách chỉnh ảnh rồi.”
“Nhưng không phải dùng một loại phần mềm photoshop hả?”
“Anh cũng biết dùng photoshop, nhưng tấm hình mà anh đoạt giải thì dùng Meitu để cài thông số.” Ngụy Phong giơ điện thoại lên: “Bởi vì tiện.”
“...”
“Cho nên tấm hình anh dùng Meitu chỉnh sửa đã khiến anh lấy được giải thưởng nhiếp ảnh hả?”
“Tiền thưởng ba mươi ngàn tệ, anh đã đăng ký trại hè Olympic Toán cho Ngụy Nhiên.” Anh liếc cô một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Xem anh tốt với em trai em biết bao nhiêu.
Lộ An Thuần ôm cánh tay rắn chắc của anh, cười nói: “Vậy thì em thật sự cảm ơn anh lắm.”
“Không cần cảm ơn, yêu anh nhiều thêm một chút là được.”
“Anh nhanh chỉnh hình đi.”
Lộ An Thuần tựa đầu vào vai anh, cô thật sự rất thích cảm giác hiện tại, ở bên cạnh anh, dù không hề làm gì cả, chỉ cãi nhau thôi, loại cảm giác hạnh phúc ấm áp giống như được ánh nắng ngày xuân chiếu rọi cũng có thể lan khắp toàn thân.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác hạnh phúc của Lộ An Thuần bị tên đàn ông chó bên cạnh này xua tan thành mây khói, bởi vì cô nhấn mở vòng bạn bè ra, nhìn thấy tấm hình anh đăng.
Eo của cô bị anh chỉnh đến mức giống như xà tinh, nhỏ tới nỗi có thể lồng chiếu nhẫn vào.
Cô đè nén cơn giận đặt điện thoại xuống: “Ngụy Phong, sao anh chỉnh eo của em nhỏ thành thế này!”
“Không phải yêu cầu của em hả? Muốn gầy thành rắn nước.”
“Ông xã thân yêu của em, rắn nước nó chỉ là một phép ẩn dụ thôi, không phải nói anh thật sự phải chỉnh eo của em nhỏ giống như con rắn!”
“Ồ, em biết ông xã từ trước đến nay không có thiên phú học văn mà.”
“Em giết anh!” Lộ An Thuần đuổi theo, đá vào đùi Ngụy Phong: “Mau xóa cái bài đó đi!”
Ngụy Phong giơ điện thoại lên, cười nói: “Yên tâm, chỉ có em thấy, trêu em thôi, sao anh có thể cho người khác xem ảnh kỳ quái của em được.”
Lộ An Thuần khẽ hừ một tiếng: “Xem như anh biết điều.”
Nhưng chưa được mấy phút, Lộ An Thuần đã nhìn thấy Chúc Cảm Quả bình luận dưới bài của anh —
Chú dế dũng cảm: “Sao vợ cậu vẫn chưa đánh chết cậu?”
Gió của Huệ: “Em chỉ có thể nói, tính tình của An An vẫn quá tốt.”
Lộ An Thuần tức giận để điện thoại xuống: “Ngụy Phong! Anh vốn dĩ đâu chỉ thiết lập một mình em nhìn thấy!”
Ngụy Phong đã chạy mất dạng từ lâu.
Cô đuổi theo, nắm chặt cổ áo anh, nhảy lên lưng anh không ngừng đấm mạnh vào người anh: “Hôm nay em không đánh chết anh thì em không mang họ Lộ nữa.”
“Em lại bạo lực gia đình với anh rồi.”
“Anh tự chuốc lấy, em chưa từng thấy bạn trai nào đáng ghét như vậy!”
“Là ông xã.”
Ngụy Phong kéo cô gái đáng yêu nóng nảy này xuống khỏi lưng, vào lúc hai người đang dây dưa không ngừng, Lộ An Thuần chợt im lặng, kéo Ngụy Phong đến sau cây cột rồi tự mình thò đầu nhìn ra ngoài.
Ngụy Phong nhìn qua theo tầm mắt của cô, chỉ thấy ở khu vực máy gắp thú trong đại sảnh đối diện, Ngụy Nhiên mặc áo hoodie thể thao, đang đi cùng với một cô bé mặc váy xanh lá.
Cô bé thắt bím tóc đuôi ngựa, đeo balo, mang theo hơi thở ngày hè thanh thuần.
Ngụy Nhiên đang ân cần gặp thú bông cho cô bé.
Ngụy Phong nâng cằm lên, lẩm bẩm: “Chó chết, lúc đi hẹn hò còn mang đôi giày thể thao đắt nhất nữa.”
Lộ An Thuần quay đầu nguýt anh một cái, hạ giọng nói: “Cái này không phải trọng điểm được không, trọng điểm là nó mới học lớp 12, yêu sớm đó, không sợ ảnh hưởng đến học tập sao?”
“Người đàn ông dời tầm mắt, rũ mắt nhìn cô: “Lúc anh yêu sớm có ảnh hưởng không?”
“Cái đó khác nhau, anh là thiên tài, nó… không phải.” Điều Lộ An Thuần lo lắng nhất chính là thành tích học tập của Ngụy Nhiên.
“Có đôi khi, em phải chấp nhận sự bình thường của con trẻ nhà mình.”
Lộ An Thuần véo anh một cái: “Anh còn nhìn thoáng lắm đấy.”
“Cũng được thôi, yêu cầu duy nhất của anh đối với nó chính là, đề án 985[1] top 10 cả nước, dù sao tài năng của nó cũng có hạn, không thể yêu cầu quá cao được.”
[1]Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.
“...”
“Yêu cầu thấp ghê đó.”
Lộ An Thuần nhìn dáng vẻ gắp thú vụng về của Ngụy Nhiên, mấy đồng xu ban đầu đều không gặp được một con nào, cậu gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu, cô gái bên cạnh cũng lộ vẻ xấu hổ.
“Ngu ngốc.”
Ngụy Phong liếc mắt rồi sải bước đi tới.
…
Nhìn thấy Ngụy Phong đi qua đó, Lộ An Thuần níu lấy anh: “Anh làm gì vậy?”
“Ngay cả thú bông cũng không gắp được, mất mặt quá.”
“Không phải chứ, anh muốn qua đó gắp giúp nó à?”
“Ừ.”
Lộ An Thuần quả thật không còn lời nào để nói: “Em lạy anh, đây là buổi hẹn hò của Ngụy Nhiên, anh chặn ngang làm gì.”
Ngụy Phong cười nói: “Không phải em rất lo cho thành tích của nó sao?”
“So với chuyện này thì em lo anh quấy rối làm nó mất bạn gái hơn, anh quên lúc nhỏ rồi hả, tất cả bạn gái năm tiểu học của Ngụy Nhiêu đều thích anh.”
Ngụy Phong đưa tay vén một lọn tóc dài mềm mại của cô lên, quấn lấy thưởng thức ở đầu ngón tay một cách thích thú: “Hóa ra là em lo chuyện này.”
Lộ An Thuần quay đầu nhìn chàng trai cô gái bên cạnh máy gắp thú, cô đè bạn trai của mình vào cây cột: “Buông tay đi được không, để thằng bé tự do trưởng thành, anh đừng đi tham gia náo nhiệt tung lung.”
Lúc này Ngụy Phong lại ngoan ngoãn, gật đầu nói: “Được, anh nghe bà xã.”
Hai người âm thầm quan sát bọn họ.
Cậu nhóc Ngụy Nhiên này đã đổi tiền xu bốn năm lần, không biết đã lãng phí bao nhiêu tiền, lại thật sự không thể gắp được một con thú nào, Lộ An Thuần nhìn đến mức có chút không nhịn được.
“Cậu em trai này của em thật sự là…” Ngụy Phong không nhịn được mà phàn nàn: “Học hành không được, tán gái không xong, ngoại trừ hơi đẹp trai ra thì thật sự không còn gì khác.”
“Hừ, có tầm thường hơn nữa thì nó cũng là em trai ruột của em, là đứa tốt nhất trong mắt em.” Lộ An Thuần suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Hơn nữa nó còn có một ưu điểm lớn nhất, chính là bảo vệ chị gái.”
Ngụy Phong nhún vai: “Nếu không phải vì ưu điểm này thì anh đã đánh chết nó từ lâu rồi.”
“...”
Một lúc sau, hai người cuối cùng cũng rời khỏi khu vực máy gắp thú ác mộng, đi ra khỏi cửa lớn trung tâm thương mại, Lộ An Thuần vội vàng lén lút đi theo.
“Nhanh lên, Ngụy Phong, nhanh đi theo đi.”
Ngụy Phong chậm rãi đi tới: “Không phải em nói, phải buông tay để thằng bé tự do trưởng thành à?”
“Ồ… mặc dù nói vậy nhưng làm phụ huynh, em cảm thấy vẫn cần phải giám sát, anh xem trời sắp tối rồi, lỡ như thì sao.”
Ngụy Phong nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ là hai giờ chiều.”
“Bốn tiếng nữa mới tối.”
“Ngại quá, bây giờ là mùa hè, tám giờ trời mới tối.”
“Ngụy Phong có phải anh nhất định phải tranh cãi với em không!” Lộ An Thuần trợn mắt nhìn: “Gần đây anh phách lối lắm đó!”
Ngụy Phong lập tức ngậm miệng, không nói hai lời mà đi theo, cực kỳ ngoan ngoãn.
Hai người đi theo Ngụy Nhiên và cô gái cả đoạn đường, xuyên qua một con hẻm nhỏ quanh co, đi qua lối đi bộ ngầm và hầm trú ẩn, băng qua cầu vượt… cuối cùng đi tới trước cửa một quán net tên là “Phi trường online”.
Lộ An Thuần trơ mắt nhìn cậu nhóc này thế mà lại đưa con gái người ta vào quán net, quả thật không thể tin được: “Anh nói xem nó bị gì vậy, không gắp được thú thì thôi, vậy mà lại dẫn con gái vào quán net! Đàn ông con trai các anh… đều là trai thẳng như vậy sao?”
Thấy cô gái nhỏ nhìn mình chằm chằm, Ngụy Phong nhún vai, nói: “Nhìn anh làm gì, anh đỡ hơn nó nhiều, anh còn biết hẹn hò đi đến phòng điện tử tình nhân mà.”
Nghĩ đến lần đó vào năm mười tám tuổi, cảnh tượng hai người đi đến phòng điện tử tình nhân rõ mồn một trước mắt Lộ An Thuần không nhịn được mà nở nụ cười: “Anh thật sự tốt hơn nó một chút.”
“Chỉ có một chút thôi à?”
“Thật ra phòng điện tử tình nhân và quán net không khác nhau lắm, anh quên rồi sao, anh cũng cùng em chơi game cả buổi sáng.”
“Cái này thì đúng.” Ngụy Phong liếc nhìn cô: “Thật ra em biết anh muốn làm gì mà, chỉ là…”
“Có tà tâm nhưng không có gan làm, đúng không?”
“Tâm và gan đều có hết.”
“Vậy sao anh không làm?”
Ngụy Phong cúi đầu nghĩ ngợi, nhớ lại tâm trạng của mình vào lúc đó: “Anh sợ anh không cho em được nhiều hơn, khi đó anh quá thảm, chạm vào em là một loại không tôn trọng.”
Anh luôn có cách có thể khiến trái tim Lộ An Thuần nổi lên cảm giác vừa chua vừa ngọt.
“Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là.” Anh lại bồi thêm một câu: “Anh không chuẩn bị bao.”
“Ngụy Phong!” Lộ An Thuần nhìn dáng vẻ cười xấu xa của chàng trai, thật sự hận không thể đánh chết anh: “Nếu như tương lai em chết sớm thì chắc chắn là do bị anh làm tức chết.”
“Cái gì mà chết hay không chết chứ, em phỉ phui đi.”
“Em phỉ phui anh đấy!”
Hai người đứng ở cửa quán net cãi nhau ầm ĩ một lúc rồi đi vào quán quan sát hồi lâu, nhìn thấy Ngụy Nhiên lại thật sự cùng cô gái mở mic bắt đầu chơi LOL, dường như còn chơi rất nhập tâm, Ngụy Phong nghiêng đầu nói với Lộ An Thuần: “Anh cảm thấy không cần giám sát nữa, ý bà xã thế nào.”
“Cũng phải.”
Chàng trai có thể thẳng đến mức đi hẹn hò mà đưa bạn gái đến quán net, đoán chừng cũng sẽ không làm ra được sóng gió gì, thằng nhóc Ngụy Nhiên đó so ra vẫn kém thủ đoạn năm đó của anh trai cậu nhiều lắm.
Hai người đi ra khỏi quán net, đứng ở bên kia đường chuẩn bị bắt taxi về nhà.
Vừa mới lên xe thì Lộ An Thuần nhìn thấy Ngụy Nhiên và cô bé cũng cùng nhau ra khỏi quán net, ngồi vào một chiếc taxi.
“Bác tài, hãy đi theo chiếc xe taxi kia.”
Ngụy Phong khó hiểu nhìn qua cô: “Không phải không đi theo nữa à?”
Lộ An Thuần nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước, nói ra: “Trời sắp tối rồi, hai đứa không tranh thủ tạm biệt về nhà, thế mà còn cùng nhau bắt xe không biết là đi đâu chơi, không cảm thấy khả nghi lắm sao?”
Ngụy Phong nhìn đồng hồ: “Bây giờ là bốn giờ chiều, bốn tiếng nữa trời mới tối.”
Cô giơ tay lên làm bộ muốn đánh, Ngụy Phong nhanh chóng đưa tay đỡ, khó chịu sửa sang cổ áo: “Em chỉ biết bắt nạt anh thôi.”
Không bao lâu sau, chiếc xe taxi trước mặt dừng xe lại ở cổng chính của một khách sạn tên là “Ngày nghỉ vui vẻ”, Lộ An Thuần trợn mắt há mồm nhìn Ngụy Nhiên và cô gái vừa nói vừa cười đi vào, biến mất trong thang máy của khách sạn.
Cô quay đầu nhìn Ngụy Phong, trên mặt Ngụy Phong cũng hoàn toàn mất đi vẻ thoải mái và trêu chọc trước đó, sắc mặt lập tức tối đi.
“Chó chết.”
Anh mắng nhỏ một câu, sải bước chân đi vào khách sạn “Ngày nghỉ vui vẻ”, đi tới quầy lễ tân.
Lộ An Thuần sợ anh làm việc lỗ mãng bèn vội vàng tiến lên giữ lấy anh: “Anh muốn làm gì?’
“Thằng nhóc thối đó, còn chưa tròn mười tám tuổi, trông cô bé cô cũng còn nhỏ, em cảm thấy anh muốn làm gì?”
“Đương nhiên, hành vi này nên bị ngăn lại, nhưng cứ tùy tiện đi lên như vậy thì có tạo thành tổn thương lớn cho thể xác và tinh thần của thằng bé không, có lẽ chúng ta nên gọi cho nó trước, lỡ như hiểu lầm thì sao.”
Ngụy Phong dường như vô cùng tức giận, trực tiếp nhấn 110 báo cảnh sát, Lộ An Thuần biết anh sẽ làm được chuyện báo cảnh sát bắt em trai mình, cô vội vàng cướp lấy điện thoại: “Em cảm thấy Ngụy Nhiên không làm chuyện như vậy được đâu, nó không phải đứa trẻ hư, để em gọi điện cho nó trước.”
“Nếu như nó thật sự dám làm vậy…” Ngụy Phong siết chặt nắm đấm, cơ bắp ở khóe mắt đều co lại: “Vậy là do anh không dạy tốt, ông đây sẽ đánh chết nó trước, sau đó tự mình đi tù.”
Lộ An Thuần vừa vỗ nhẹ lưng anh trấn an vừa gọi điện thoại cho Ngụy Nhiên.
Chẳng mấy chốc cuộc gọi được kết nối, giọng nói lanh lảnh trong sáng của chàng trai truyền đến —
“Anh, sao vậy?”
“Ngụy Nhiên, em đang ở đâu vậy?”
“À, là chị à, chị ở cùng với anh em hả, sao lại dùng điện thoại của anh em.”
“Chị hỏi em, em đang ở đâu?”
“Em ở khách sạn.”
“Em… em không che giấu một chút nào sao?”
“Che giấu gì chứ, em thật sự ở khách sạn mà, sao vậy chị.”
Lộ An Thuần nhíu mày lại, trầm giọng hỏi: “Em ở khách sạn làm gì?”
“Ừm, chuyện này…”
“Được rồi, nói cho anh chị biết số phòng.”
“Chuyện gì vậy?!”
“Chị và anh trai em…” Lộ An Thuần nhìn Ngụy Phong: “Chị và anh trai em đang ở đại sảnh của khách sạn “Ngày nghỉ vui vẻ”, em biết anh trai em tức giận cỡ nào không.
“...”
“Anh chị theo dõi em à!”
“Chỉ là tình cờ bắt gặp trên đường thôi, hôm nay chị và anh trai em đi thử áo cưới.”
“Em nói lời vô dụng với nó làm gì.” Ngụy Phong nói xong thì muốn tiến lên cướp điện thoại, Lộ An Thuần vội vàng tránh né anh, nói với Ngụy Nhiên: “Mau nói cho anh chị biết số phòng.”
Ngụy Nhiên cũng đoán ra được là bọn họ hiểu lầm, cậu thở dài nói: “Anh chị lên đây đi, phòng 302.”
Lộ An Thuần cúp máy rồi nói với Ngụy Phong: “Anh có muốn ở dưới đây bình tĩnh một chút không, em lên xem tình hình thế nào.”
“Bớt nói nhảm, anh rất bình tĩnh.” Ngụy Phong bước vào thang máy rồi nhấn nút số 3.
Lộ An Thuần thấp thỏm đi theo sau lưng anh, không ngừng dặn dò: “Lát nữa gặp thằng nhỏ tuyệt đối đừng động tay, có con gái ở đó, chừa cho nó chút mặt mũi.”
Ngụy Phong hừ lạnh.
Nhìn dáng vẻ này của anh, Lộ An Thuần biết nói lời này như không nói, chỉ sợ thằng nhóc thối kia lành ít dữ nhiều.
Thang máy chậm rãi mở cửa ở tầng 3, Ngụy Phong sải bước đi ra ngoài, gặp được Ngụy Nhiên ở trước cửa phòng 302 cuối hành lang.
Cậu ủ rũ cúi đầu dựa vào tường, tâm trạng rất tệ, cậu nhóc cao lớn một mét tám mươi mấy bây giờ trông như học sinh tiểu học phạm lỗi.
Ngụy Phong tiến lên nắm lấy cổ áo cậu trước, còn chưa kịp mở miệng chất vấn thì Ngụy Nhiên nói: “Anh có muốn đi vào phòng xem một chút không.”
Lộ An Thuần nghiêng đầu nhìn căn phòng một chút thì thấy trong phòng có rất nhiều chàng trai, có người nằm trên giường, có người ngồi bên cửa sổ, còn có người nằm nhoài bên bàn đọc sách, bọn họ đều làm cùng một việc —
Múa bút thành văn mà làm bài tập.
Trong đó còn Hàn Kiêu, mấy anh em trong đội bóng rổ của Ngụy Nhiên mà Lộ An Thuần quen biết.
Mà cô gái trước đó hẹn hò với Ngụy Nhiên bây giờ đang kiên nhẫn giảng đề toán cho một bạn nam.
Để không quấy rầy đến các bạn, Ngụy Nhiên nhẹ nhàng đóng cửa lại, sắc mặt Ngụy Phong thoáng dịu đi, anh phun ra hai chữ —
“Giải thích.”
Ngụy Nhiên bất đắc dĩ nói: “Bạn nữ đó là Từ Thanh Thanh, là người đứng hạng nhất của lớp em, khoảng thời gian trước từng tỏ tình với em, em nghĩ đến thành tích của mình vốn không tốt, nếu như thi không vào được 985 top 10 của cả nước, có lỗi với mức học phí đắt đỏ mà mấy năm nay anh trai em đóng cho em nên em không đồng ý. Bây giờ không phải… sắp thi cuối kỳ rồi sao, Hàn Kiêu bảo em nhờ Từ Thanh Thanh dạy bổ túc cho các bạn nam trong đội bóng rổ tụi em một chút, Từ Thanh Thanh nói nếu em chịu hẹn hò với cậu ấy thì cậu ấy sẽ bổ túc cho tụi em.”
Lộ An Thuần bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là vậy à?”
Ngụy Phong không buông tha nói: “Học bổ túc ở đâu chả được, tại sao lại tới khách sạn.”
“Khách sạn này của gia đình Hàn Kiêu, không cần tốn tiền.”
Lộ An Thuần và Ngụy Phong liếc nhìn nhau một cái, cũng không còn gì để nói nữa.
Ngụy Nhiên thấy tình hình như vậy, thế là bắt đầu phản kích: “Em còn chưa hỏi anh chị đâu, vậy mà lại theo dõi em! Đây là hành vi xấu xa gì vậy! Sự tin tưởng cơ bản giữa người và người đâu, trong mắt anh chị em tệ như vậy sao?”
“Chị xin lỗi, Ngụy Nhiên.”
Lộ An Thuần đang muốn nhận lỗi thì Ngụy Nhiên ngắt lời cô: “Em không trách chị, đều là lỗi của anh trai em!”
Ngụy Phong: …
“Ông đây theo dõi em thì làm sao?” Anh vỗ đầu Ngụy Nhiên, hùng hồn nói: “Anh là anh trai em.”
Ngụy Nhiên tức giận dậm chân: “Chị, chị nhìn anh ấy xem, đã làm sai rồi còn không biết hối cải, mấy năm nay em sống như vậy đấy, chị ơi chị nhanh mắng anh ấy đi!”
“Thật là quá đáng! Ngụy Phong, có ai làm anh trai như anh sao!”
Ngụy Phong cười lạnh: “Cũng không biết là ai lôi kéo anh đi cả đoạn đường này.”
“Được rồi, chị đã giúp em dạy dỗ anh ấy rồi, em nhanh đi vào học với bạn đi.” Lộ An Thuần đẩy Ngụy Nhiên vào phòng, sau đó chột dạ nhanh chóng kéo Ngụy Phong rời đi, ở bên cửa thang máy, cô còn giơ tay tạm biệt Ngụy Nhiên.
Ngụy Nhiên cũng vẫy tay, rầu rĩ không vui quay vào phòng 302, Hàn Kiêu thấy cảm xúc của cậu không tốt thì hỏi: “Sao vậy, ai tìm cậu à?”
“Anh chị tớ, không có việc gì, bọn họ đúng lúc đi ngang qua trông thấy thôi.”
“Chị gái xinh đẹp cũng tới à, sao không nói sớm!” Hàn Kiêu nhảy khỏi giường: “Nhanh mời chị ấy vào ngồi một chút đi.”
“Cậu đừng hy vọng nữa.” Ngụy Nhiên liếc mắt: “Chị tớ và anh trai tớ ở bên nhau, chị ấy là bạn gái của anh trai tớ, à không, nói đúng ra là vợ chưa cưới.”
“Hả, vậy chẳng phải thật sự thành chị dâu của cậu à.”
“Không phải chị dâu.”
Ngụy Nhiên không giải thích, trong lòng buồn bực nghĩ, anh trai cậu thật ra là anh rể của cậu còn được.
Từ Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, hỏi: “Bọn họ đi rồi sao?”
“Đi rồi.”
“Ồ, vậy tớ đi vệ sinh.”
Ngụy Nhiên thấy cô bé đẩy cửa đi ra ngoài thì vội vàng nói: “Này, cậu cứ dùng nhà vệ sinh trong phòng là được rồi.”
“Các cậu nhiều con trai như vậy, tớ không đi đâu! Tớ ra ngoài dùng nhà vệ sinh công cộng.”
“Được thôi.”
Hàn Kiêu cười nói: “Con gái nhiều chuyện lắm.”
Từ Thanh Thanh đi ra khỏi phòng, cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định không có ai thì đi xuống lầu, nhanh chóng bước lên một chiếc Mercedes màu đen dưới lầu.
Liễu Lịch Hàn ngồi ở vị trí bên trái ở hàng ghế sau, ngước cằm lên nhìn cô bé —
“Lấy được đồ tôi muốn chưa?”
“Lấy được rồi.”
Từ Thanh Thanh lấy ra một túi zip trong suốt, trong đó đựng mấy sợi tóc ngắn màu đen: “Đây là tóc của Ngụy Nhiên.”
Liễu Lịch Hàn nhận lấy cái túi, cẩn thận cất vào trong một cặp tài liệu màu gỗ —
“Nó không phát hiện ra gì chứ?”
“Yên tâm, bạn Ngụy Nhiên rất tin tưởng em.”
“Làm phiền em rồi, tôi sẽ giúp em học phí bốn năm đại học.”
“Cảm ơn anh Liễu, em có thể hỏi là anh cần đồ này làm gì không?” Trên mặt Từ Thanh Thanh tràn đầy tò mò.
Trong mắt Liễu Lịch Hàn hiện lên ánh sáng lạnh, khõe miệng khẽ cong lên: “Em đừng nên biết, đừng hỏi nhiều, đương nhiên là có công dụng.”
“Được.”
Từ Thanh Thanh hiểu chuyện gật đầu, bước xuống khỏi chiếc Mercedes.
Chiếc Mercedes khởi động, rền vang một tiếng rồi biến mất ở cuối con đường.
Từ Thanh Thanh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhắn một tin Wechat cho người đàn ông kia —
“Vừa rồi anh xuất hiện làm em sợ muốn chết, còn tưởng kế hoạch có biến chứ.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Không sao, chút chuyện ngoài ý muốn thôi, đưa đồ chưa?”
“Đưa rồi ạ, anh ta không nghi ngờ, còn tưởng rằng em vì tiền học đại học mới làm việc cho anh ta.”
Hậu mãi điện thoại secondhand: “Vất vả cho em rồi, sau này không còn việc của em nữa, cố gắng ôn tập, tranh thủ thi vào trường đại học tốt.”
“Anh Ngụy anh đừng nói vậy, nửa năm nay nếu như không có anh giúp bố em, có thể em… đã mất bố rồi.”
“Chút chuyện nhỏ này, anh làm việc nghĩa không thể chối từ.”
“Anh yên tâm, em sẽ cố gắng, cũng sẽ luôn giúp đỡ Ngụy Nhiên.”