Ban đêm, Lộ An Thuần dựa vào cửa phòng tắm, quan sát bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông với ý tứ sâu xa.
Làn da anh vẫn mang màu trắng lạnh như thuở thiếu thời, đường cong cơ bắp lưu loát đẹp đẽ, bờ mông rất thu hút, hoàn toàn là dáng người mẫu nam.
Lộ An Thuần lấy điện thoại ra, chụp anh vang một tiếng “Tách”.
Ngụy Phong cạn lời quay đầu: “Em đang có hành động cầm thú gì vậy.”
Lộ An Thuần rất hứng thú nhìn tấm hình ướt át trong điện thoại, nhếch miệng cười: “Không nghĩ tới, ông xã của em còn có thể may mắn như vậy, con trai nhà giàu luôn đó.”
Ngụy Phong mở vòi tắm ra, gột rửa bọt biển trên đầu, hững hờ nói: “Em cảm thấy đây là chuyện tốt à?”
“Đó là Tạ Du đó, từ nhỏ em đã xem phim của ông ấy mà lớn lên, thần tượng của cả một thế hệ, siêu sao thiên vương đấy, anh đừng nói anh chưa từng xem phim của ông ấy nha.”
“Xem rồi.” Ngụy Phong nhắm mắt, mặc cho nước nóng giội vào khuôn mặt anh: “Nhưng ông ấy không phải là Thang Duy.”
“...”
Thật ra đối với việc gia đình ruột thịt bỗng nhiên tìm tới, thái độ của Ngụy Phong chính là không có gì đáng kể.
Đầu tiên, việc này không hề ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ và kế hoạch tương lai của anh. Tiếp theo, anh không hề tò mò về bố mẹ ruột của mình.
Anh không quan tâm trước kia vì sao bọn họ bỏ rơi anh, cũng không quan tâm bọn họ có nỗi khổ hay không…
Cho nên cả quá trình của sự việc Ngụy Phong chỉ có một cảm giác, đó là —
Không cảm thấy gì.
Lộ An Thuần hiểu rất rõ tâm thái của Ngụy Phong.
Anh vốn trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ bình thường, sau đó lại trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tính của anh trưởng thành hơn tuổi tác thực tế rất nhiều.
Cho dù bố ruột anh là siêu sao thiên vương hay là người bình thường, gia đình ruột thịt giàu có hay là nghèo rớt mùng tơi.
Anh cũng không để ý.
Người phụ nữ trước mắt… và em trai của cô, bọn họ mới là những người anh yêu nhất trên thế giới này.
Lộ An Thuần cũng không nhắc lại chuyện này nữa, cô khoanh tay, dựa đầu vào cửa, rất hứng thú mà thưởng thức toàn bộ quá trình tắm rửa của anh.
Bàn tay ướt sũng của Ngụy Phong tắt đi vòi hoa sen, kéo khăn tắm từ trên kệ xuống, lau người rồi hỏi ý kiến của cô: “Muốn anh mặc đồ hay là để thế này?”
Lộ An Thuần mím môi nín cười: “Tùy anh.”
Ngụy Phong vẫn lấy ra một chiếc quần đen rộng rãi rồi mặc vào: “Vậy thì anh vẫn văn minh một chút.”
Anh vừa đi ra, Lộ An Thuần đã giang hai cánh tay nghênh đón anh: “Ông xã, muốn ôm.”
Ngụy Phong ôm cô lên giống như ôm con gái, hai chân của cô gái nhỏ quấn quanh vòng hông gầy gò mạnh mẽ của anh, cô ôm chặt cổ anh, vùi mặt sâu vào cổ anh, hít thở thật sâu mùi hương sữa tắm tươi mát trên người anh.
Thật ra so với hôn thì Lộ An Thuần thích ôm anh hơn, thích cảm giác tràn đầy mà anh mang đến cho cô, vô cùng dạt dào lại thỏa mãn.
Ngụy Phong cọ mũi vào đôi môi mềm mại của cô: “An Thuần.”
“Hả?”
“Đêm nay anh phải làm chết em.”
Lộ An Thuần nhìn anh chằm chằm, cười không ngừng, khóe môi cong lên để lộ lúm đồng tiền nhỏ: “Được thôi.”
Cô nâng khuôn mặt anh, hôn lên đôi môi mỏng mềm mại của anh, trong miệng anh vẫn còn mang mùi bạc hà của kem đánh răng, rất sạch sẽ và ngọt ngào.
Ngụy Phong nhẹ nhàng đặt cô lên nệm êm của cửa sổ, hôn cô một cách nhẹ nhàng, giống như đang nhấm nháp bữa tiệc thịnh soạn, anh đưa tay cởi dây buộc phức tạp trên áo ngủ của cô.
Lộ An Thuần vuốt ve chiếc cằm cứng rắn của người đàn ông, hỏi: “Anh gặp ông ấy mấy lần rồi?”
“Chắc là ba bốn lần, ông ấy nhắn tin cho anh khá nhiều, anh cũng không trả lời.” Ngụy Phong cởi khóa áo sau lưng cô, vừa giải thích với cô: “Ông ấy cho rằng anh đang trách ông ấy, thật ra thì không có, chỉ đơn giản là không biết nói gì thôi, anh không thích liên hệ với người lạ cho lắm.”
Khuôn mặt Lộ An Thuần hơi ửng hồng, cô đáp lại nụ hôn của anh, lại hỏi: “Có thể cho em xem tin nhắn không?”
“Em có thể tập trung một chút không, để anh sướng trước đã.”
“Lát nữa em cho anh.”
Ngụy Phong nghe vậy thì vội vàng đi đến tủ đầu giường lấy điện thoại rồi đưa cho cô, anh ngồi bên cạnh cô, vẫn tràn đầy hứng thú mà nhìn cô: “Nói lời giữ lời.”
“Đương nhiên.”
Lộ An Thuần mở Wechat của anh, xem tin nhắn Tạ Du gửi cho anh.
Thái độ của ông ấy rất thành khẩn —
“Con trai, hy vọng con đồng ý cho bố gọi con như vậy.”
“Bố biết con đã chịu rất nhiều khổ cực, bố cũng biết, chắc chắn con oán hận bố.”
“Thật ra sau rất nhiều năm bố mới biết đến sự tồn tại của con. Nhưng lúc đó sự nghiệp của bố đang trong thời kỳ quan trọng, tha thứ cho bố không có can đảm nhận lại con.”
“Bố biết, dù là lý do gì thì con cũng xem là lấy cớ, bố không giải thích cho sai lầm của mình, cũng không cầu xin sự tha thứ của con. Hiện tại bố chỉ muốn tốt với con, không biết con có thể cho bố cơ hội này không, để bố bù đắp lại sự thiếu thốn trong mấy năm nay của con.”
…
Ông ấy nhắn cho anh rất nhiều tin nhắn tương tự, đều cầu xin anh hiểu và bỏ qua một cách thành khẩn.
Cuối cùng, Ngụy Phong trả lời ông ấy bằng một meme [Khoanh tay], chọc cho Lộ An Thuần cười lên —
undefined
“Hoặc là anh không trả lời, hoặc là nói chuyện cho đàng hoàng, anh trả lời bằng một cái meme, ảnh đế người ta cũng không hiểu được đâu.”
Ngụy Phong đón lấy điện thoại rồi tiện tay ném lên giường: “Nói rồi mà, không quen thân với ông ấy mà ông ấy nhắn nhiều vậy, không trả lời thì lại không lịch sự, chỉ có thể dùng meme đối phó thôi.”
“Vậy… sau khi anh xem mấy tin ông ấy nhắn thì cảm thấy thế nào.”
“Không thấy gì cả.”
“Vậy… anh có hận ông ấy không?”
“Không có gì để hận cả, tất cả mọi thứ của anh, mạng của anh, sự nghiệp của anh, người phụ nữ của anh… đều do tự tay anh kiếm được, bây giờ anh không cần ông ấy.”
Ngụy Phong ngồi bên cạnh cô, bàn tay đặt trên đầu gối cong lại, ánh mắt lạnh nhạt: “Là ông ấy cần anh.”
Lộ An Thuần nắm tay anh, đặt bên môi hôn một cái: “Nói đúng đó, anh Phong, anh không cần bất cứ ai hết, em sẽ khiến anh trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Ngụy Phong nhìn cô một cách dịu dàng: “Cho anh cái đó.”
Cô cười nhẹ nhàng: “Được.”
…
Giống như đêm chia ly, bọn họ gần như làm cả đêm, mãi đến khi rạng sáng mới ôm nhau, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này kéo dài đến buổi tối ngày hôm sau.
Ngụy Nhiên làm thêm trong kỳ nghỉ hè ở bên ngoài mang theo cơm thịt kho thơm ngào ngạt về nhà, Ngụy Phong để mở cổ áo ngủ, lười biếng đi ra khỏi phòng, đón lấy đồ ăn trong tay cậu một cách tự nhiên rồi đi đến bên bàn đảo, cực kỳ đoi bụng.
Lộ An Thuần ngửi thấy mùi cơm thịt kho thì chạy vọt tới, chỉ mang một chiếc dép lê, chân còn lại để trần, cô cướp lấy đũa trong tay Ngụy Phong.
Cô cũng gần như đã hao hết sức lực, cần bổ sung thể lực gấp.
Hai người cùng nhau thưởng thức một phần cơm thịt kho một cách say sưa ngon lành, Ngụy Nhiên ngồi trên ghế chân cao liếc trắng mắt —
“Em vẫn chưa thành niên, hai anh chị… hai anh chị thật sự đừng có quá đáng.”
Ngụy Phong hững hờ liếc nhìn cậu: “Thật ra em có thể dọn ra ngoài ở.”
“Chị, chị xem anh ấy quá đáng lắm nè!”
Lộ An Thuần gắp một miếng chân gà kho cho Ngụy Phong: “Em muốn dọn ra ngoài ở không, chị có thể tìm nhà cho em, không cần lo tiền thuê nhà.”
Thấy chị cậu cũng nói vậy, Ngụy Nhiên nằm ra ghế sô pha, đập ghế sô pha ăn vạ: “Em không! Em chỉ ở nhà thôi! Em học đại học cũng không có ý định trọ ở trường, mỗi ngày đều muốn về nhà.”
Lộ An Thuần nhún vai, hỏi Ngụy Phong: “Chuyện này có phải không tiện lắm không?”
Ngụy Phong nói một cách quả quyết: “Có.”
Ngụy Nhiên không buông tha mà lên án hai người: “Căn nhà to như thế, chẳng lẽ không có chỗ cho em sống yên ổn sao! Anh chị đừng quá đáng.”
Ngụy Phong thản nhiên nói: “Em vẫn chưa thành niên, mỗi ngày để em cảm nhận bầu không khí thế này của anh và chị em thì không tốt đâu, tin anh đi, dọn ra ngoài ở là để tốt cho em đó.”
“...”
Thật sự là không cần chút liêm sỉ nào mà!
Ngụy Nhiên dựa vào ghế sô pha, nói chắc chắn: “Ông đây sẽ không dọn đi!”
*
Thái độ của Ngụy Phong đối với bố ruột Tạ Du luôn nhàn nhạt, lúc trả lời tin nhắn lúc không, hẹn anh ăn cơm anh không muốn đi, hẹn anh về thành phố Cảng thăm người thân thì cũng bị anh lấy cớ “sợ giao tiếp xã hội” để từ chối.
Tạ Du cực kỳ buồn rầu, không biết làm thế nào để rút ngắn khoảng cách với con trai ruột.
Sau đó ông ấy thăm dò được, vợ của Ngụy Phong và em trai đã tới thành phố Kinh.
Ngụy Phong không phải không có sơ hở, hai người này chính là điểm yếu lớn nhất của anh, cho nên Tạ Du quyết định ra tay từ con dâu và em trai của cô, chinh phục người con trai vô cùng lạnh nhạt với ông từ mặt khác.
Ảnh đế ra tay thì thật sự vô cùng bạo tay.
Ông ấy biết Lộ An Thuần là một họa sĩ, thế là bỏ ra số tiền lớn mua sảnh trưng bày nghệ thuật lớn nhất của thành phố Kinh tặng cho Lộ An Thuần. Sau đó còn vận dụng nguồn tài nguyên và mối quan hệ xã hội của mình mà tổ chức một buổi triển lãm tranh lớn cho cô, còn mời không ít các nhà nghệ thuật nổi tiếng trong ngoài nước đến tham gia triển lãm, trong đó bao gồm cả mấy vị rất được tôn trọng trong giới tranh sơn dầu mà Lộ An Thuần cực kỳ thích.
Lộ An Thuần khiêm tốn xin bọn họ chỉ dẫn, cũng đã nhận được không ít sự chỉ điểm.
Mà ảnh đế Tạ Du có kiến thức rộng rãi, hai người thường xuyên cùng nhau thảo luận về nghệ thuật hoặc là tin tức trong ngành giải trí.
Ông ấy và Ngụy Phong rất giống nhau, trông thì cao ngạo lạnh lùng nhưng thật ra có rất nhiều sự hài hước tự nhiên quái lại, Lộ An Thuần tiếp xúc với ông ấy vẫn rất vui vẻ.
Mà chinh phục nhóc con thì dễ hơn nhiều, ông ấy đích thân cùng cậu đi xem bóng, cưỡi ngựa, thậm chí là cùng cậu chơi game, dẫn cậu đi xem buổi hòa nhạc của ngồi sao mà cậu thích… Thực hiện một loạt quy trình, ông ấy đã nắm bắt được trái tim của Ngụy Nhiên trong vài phút.
Sau đó trong đôi ba câu nhắc đến của vợ và em trai, Ngụy Phong cũng dần quen thuộc với người bố này, không còn kháng cự việc tiếp xúc với ông ấy nữa.
Cuối cùng, cả nhà đi đến vùng ngoại ô cắm trại, Tạ Du và Ngụy Phong ngồi ở bờ sông xanh màu cỏ câu xá, Tạ Du nói tới mẹ của Ngụy Phong.
Mẹ của anh sinh anh ra chưa được bao lâu thì bệnh mất, cho nên Ngụy Phong bị đưa đến cô nhi viện từ khi còn rất nhỏ, lúc đó, Tạ Du không biết đến sự tồn tại của anh.
Ông ấy cho Ngụy Phong xem hình của mẹ, người phụ nữ trong tấm hình cực kỳ trẻ trung xinh đẹp, khuôn mặt dịu dàng, cười lên xán lạn giàu tình cảm, bà ấy và Tạ Du quen biết nhau từ khi còn trẻ, là bạn thời đại học, cũng là mối tình đầu của Tạ Du, nhưng sau đó hai người vì sự nghiệp mà không thể đến với nhau, lúc chia tay, Tạ Du chắc chắn không nghĩ tới khi đó bà ấy đã mang thai con của ông ấy, nếu như biết thì dù thế nào cũng sẽ không chia tay với bà ấy.
Ông ấy nói rất thành khẩn, không hề che giấu và nói quá, đã qua nhiều năm, trong lòng ông tràn đầy áy náy, đã biến thành vết thương và niềm tiếc nuối không thể chữa lành, hiện tại, tâm nguyện lớn nhất của ông chính là hy vọng Ngụy Phong chấp nhận sự bù đắp của ông dành cho anh.
Nhìn người phụ nữ trong tấm hình, trái tim cứng rắn của Ngụy Phong cuối cùng vẫn trở nên mềm nhũn.
Anh trả hình lại cho Tạ Du, nói chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc lại nữa, cũng không cần luôn nói những lời áy náy với anh.
Nếu như sớm hơn mấy năm, có lẽ anh sẽ không hề do dự mà chấp nhận sự trợ giúp của Tạ Du, bởi vì lúc đó anh đã giãy giụa trong vũng bùn đau khổ, muốn mà không chiếm được, cô gái anh yêu nhất cũng bị nhốt trong nanh vuốt ma quỷ của con rồng tàn ác.
Đó là khoảng thời gian niên thiếu đau đớn vùng vẫy nhất của anh.
Bố không ở bên cạnh anh, anh dựa vào chính mình, mang theo cô gái anh yêu bước từng bước ra khỏi vũng bùn dưới vực sâu.
Hiện tại anh rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn, không cần bất cứ sự bù đắp nào của Tạ Du.
Anh đã có được những thứ anh muốn.
Tạ Du thở dài một hơi nặng nề, cũng không miễn cưỡng nữa.
Ngụy Phong đứng dậy đi đến bên bãi cỏ, giúp Lộ An Thuần sắp xếp vải cắm trại.
Dưới trời xanh mây trắng, anh ngồi một gối bên cạnh cô gái, trải vải dã ngoại hoa nhí lên bãi cỏ xanh biếc, lấy ra đồ ăn vặt và bánh kẹo trái cây từ trong giỏ trúc, sắp xếp từng món chờ Lộ An Thuần chụp hình.
Cô gái cầm gậy tự sướng, nhấn nút chụp tất cả mọi thứ tốt đẹp xung quanh.
Ngụy Nhiên chạy tới nằm nghiêng trên tấm vải dã ngoại trước mặt hai người, cưỡng ép vào khung hình.
Lộ An Thuần ôm Ngụy Nhiên từ phía sau, nghiêng đầu nói nhỏ vài câu bên tai Ngụy Phong, anh nghe lời xoay người, kêu Tạ Du ở bên bờ sông —
“Bố ơi, tới đây cùng nhau chụp hình đi.”
Xưng hô một cách tự nhiên, trong lúc nhất thời lại khiến đôi mắt Tạ Du hơi nóng lên.
Ông nhìn gia đình ba người tốt đẹp dưới trời xanh mây trắng, dần hiểu được Ngụy Phong.
Chàng trai ấy đã vì bản thân mà xé mở bầu trời ảm đạm mù mịt, để bình minh xuyên qua, ánh mặt trời chiếu rọi.
Anh đột phá vận mệnh của mình, cũng đã có được niềm hạnh phúc nhất thế giới, vô cùng thỏa mãn, mà sự xuất hiện của ông không phải là giúp người khi gặp nạn mà chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.
Tạ Du đi tới, Lộ An Thuần bảo ông ngồi bên cạnh Ngụy Phong. Ngụy Phong khoác vai ông một cách tự nhiên, giống như hai cha con đã ở cùng nhau nhiều nhau, quan hệ hòa hợp như anh em.
Mà tay còn lại của anh thì nắm chặt tay Lộ An Thuần, Lộ An Thuần thì ôm Ngụy Nhiên từ phía sau.
Hình ảnh dừng lại, lưu giữ khoảnh khắc hạnh phúc nhất.