“Rood, hôm nay là buổi học đầu tiên, em không thể trốn tránh như vậy được!”
“Không, chị Ren, tại sao em phải đi học chứ?”
“Đó là yêu cầu của anh trai em.” Ren trừng mắt, mái tóc màu cam được chải chuốt cầu kỳ như muốn dựng lên. “Helios là ngôi trường tốt nhất cả nước. Đến đó, em sẽ có thêm bạn, còn quen được rất nhiều người.”
“Em không cần.” Rood nhíu mày khẳng định, lại thấy bộ dạng bốc hỏa của Ren, nuốt khan. “Phải rồi, anh trai em đâu?”
“Đến công ty.” Ren trả lời, vẻ mặt tràn ngập quyết tâm lôi kéo chiếc áo khoác thêu huy hiệu màu đen, trao tới tận tay Rood. “Đừng quản những chuyện không liên quan. Hiện tại, việc của em là mặc thứ này và đến trường.”
“Chị Ren.” Cặp mắt màu xanh oải hương của Rood chỉ trong chớp mắt hiện lên một sắc buồn khó tả. Cậu cầm lấy chiếc áo, khuôn mặt trắng trẻo búng ra sữa nhìn chằm chằm Ren. “Em cứ nghĩ ngày đầu tiên tới trường, Kielnode sẽ đi cùng em.”
“Chuyện này…” Ren lúng túng nhìn vẻ mặt không phân được thật giả của tên nhóc trước mắt. “Dạo này công ty bận rộn, anh ấy còn phải qua nước ngoài liên tục, sáng nay trước khi đi anh ấy cũng đã đặc biệt dặn dò chị đưa em tới trường mà.”
“Chị có thể gọi điện cho anh ấy không?” Ánh mắt Rood trong suốt không một tia tạp chất nhìn chằm chằm Ren, đáy lòng âm thầm phỉ nhổ. “Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên đến lớp, em muốn được người thân đưa tiễn như mọi người. Tivi đều nói ngày khai giảng là rất quan trọng. Cha mẹ em đã không có rồi, chẳng lẽ ngay cả anh trai ruột cũng không còn muốn quan tâm em?”
Giọng nói đó như có ma lực, thẳng tắp đánh tới tấp vào lòng Ren. Cô ngẩn người nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của tên nhóc, một loại tình cảm nồng nàn như tình mẹ chợt dâng lên trong lòng, không nói hai lời xoay người tìm điện thoại.
“Ha ha, Ren Bastola, chị ngây thơ thật đấy.”
Ngay khi cô vừa xoay người, một bóng đen bất ngờ phủ xuống đầu cô. Nhận thức được chuyện đang xảy ra, Ren quơ tay lôi chiếc áo khoác xuống, nhìn ra nơi cửa chính không còn một bóng người.
“Rood Chrishi!” Tiếng hét giận dữ như chọc thủng tầng mây vang lên, vài chú chim non đáng thương đang chập chững bay cũng bị kinh hoàng mà lao xuống đất.
Văn phòng Opion.
“Cô nói sao?” Kielnode nghe điện thoại, khóe môi giật giật lặp lại lời thư ký. “Cô để thằng bé chạy mất rồi?”
[Ôi không, nó đã lừa tôi!] Ren bày tỏ trái tim mình đang chịu tổn thương sâu sắc. [Nó nỡ lòng nào lôi tình cảm gia đình thiêng liêng ra lừa tôi một vố chỉ để chuồn khỏi nhà?]
“Thôi, được rồi, cứ mặc nó đi.” Kielnode cười bất đắc dĩ. “Điều này vẫn tốt hơn nhiều so với việc thằng bé đánh ngất cô rồi trốn đi, đúng không?”
[Ngài chắc là mình đang an ủi tôi đấy chứ?]
“Khụ.” Kielnode ho khan. “Dù sao đi nữa, chuyện thằng bé tôi sẽ xử lý, bây giờ cô đến công ty đi.”
[Tôi biết rồi.]
Ngắt điện thoại, Kielnode giật mình nhìn khuôn mặt giống hệt bản thân chẳng biết từ khi nào đã kề ngay bên cạnh.
“Ồ, chào buổi sáng.” Lập tức trưng ra bộ mặt đáng đánh đòn cùng với nụ cười nham nhở, vị chủ tịch đáng kính của Opion như biến thành một người khác.
“Dẹp đi.” Root không khách khí lườm anh ta một cái sắc lẹm. “Em đã nói rồi, có thế nào cũng không tới trường đâu.”
“Không.” Kielnode ôm ngực hét lên. “Anh đã thương yêu và nuôi nấng em bao lâu nay, bây giờ em tới thời kỳ phản nghịch rồi liền muốn chống đối như này sao?”
“Có trách thì trách yêu cầu của anh quá vô lý, đang yên đang lành tại sao em phải đến trường? Học cái gì ở đó chứ?”
“Vậy là em không hiểu cho anh?” Cặp mắt Kielnode tràn đầy mẫu tính, nhầm, là phụ tính. “Tất cả những chuyện anh làm đều vì mong ước muốn đưa em đến trường. Mong ước này bao la hơn cả biển Thái Bình dạt dào…”
Đang lúc Rood phân vân nên nôn vào mặt anh ta hay đi tìm một cái chậu sạch sẽ, cửa bật mở, quý cô Ren Bastola bước vào.
“Hai người đang làm trò quỷ gì đấy?” Ánh mắt cô ngập tràn kỳ thị nhìn vị chủ tịch mất hết hình tượng cùng vẻ mặt như nuốt phải ruồi của tên nhóc cứng đầu không biết đã tới đây từ lúc nào, cau mày ngồi xuống ghế.
“Rood, đừng có nghĩ ngợi nhiều làm gì, cứ coi như một chuyến đi chơi đi.” Tiếp nhận tín hiệu cầu cứu từ chủ tịch, Ren bắt đầu mở miệng, ánh mắt thiết tha chân thành không thua gì Rood lúc trước. “Đối với em thì đám học sinh cũng chỉ như trẻ con thôi mà. Em có thể nhân cơ hội này, trải nghiệm cuộc sống học đường, rồi kết bạn với vài bạn ở lứa tuổi mình. Làm vậy thì có gì sai đâu, phải không?” Nói đến đây, Ren chấm chấm khóe mắt. “Cả chị và chủ tịch đều chỉ vì muốn tốt cho em. Nếu em đồng ý đáp ứng chuyện này, chị sẽ không để bụng chuyện em lừa chị lúc sáng nữa.”
Nhìn hai người phía trước một nói một gật đầu phụ họa, phối hợp nhịp nhàng đến không kẽ hở, gân xanh trên trán Rood ngày càng có xu hướng lan rộng. Sau cùng, cậu thở dài. “Em chỉ cần tới đó, giả vờ là một học sinh bình thường? Thật sự?”
“Thật sự!” Kielnode gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt vui mừng. “Với trình độ hiện tại của em, cho dù là môn học gì cũng không làm khó em được. Cứ tận tình vui chơi và coi đây như một chuyến du lịch đặc biệt là được.”
oOo
“A, phiền phức thật.” Rời khỏi văn phòng chủ tịch, Rood bước lững thững về nhà, trong đầu lần lượt hiện lên thông tin về ngôi trường mình sắp học.
Helios là ngôi trường danh giá bậc nhất, nổi tiếng với chất lượng dạy học đứng đầu cả nước. Học sinh ở đây có hai loại: con nhà giàu học giỏi và con nhà nghèo học rất giỏi. Danh sách các học sinh trong một lớp được phân bố dựa vào năng lực và trình độ, thay vì tuổi. Có ba cấp độ cơ bản: Hereis, Klad và Idun. Các học sinh đều phải trải qua một kỳ tuyển chọn gắt gao trước khi được nhận vào trường. Ngôi trường này hội tụ gần như toàn bộ con cái cùng người thừa kế của các gia tộc, các tập đoàn lớn. Vì vậy, chất lượng giảng dạy cùng môi trường sinh hoạt của các học sinh đều được chăm chút cẩn thận, chu đáo.
Idun là cấp độ thấp nhất trong Helios. Họ thường học trong một lớp học và phải ở chung phòng ký túc xá với một Idun khác. Học sinh luôn bắt đầu ở cấp độ này bất kể vị thế cùng địa vị xã hội. Một Idun có thể tiến lên Klad bằng cách vượt qua bài kiểm tra năng lực được tổ chức hàng năm. Đặc điểm dễ nhận diện nhất nơi họ là bộ đồng phục tiêu chuẩn của học sinh trường Helios và ký hiệu riêng thuộc về một Idun. Đó là biểu tượng mặt trời đen với tám cánh hoa nhô ra bên ngoài hai vòng ngoài.
Klad là cấp độ trung lưu trong Helios. Giống như Idun, họ cũng học trong một lớp học và phải chia sẻ phòng ký túc xá, hai tầng lớp này chiếm đa số sĩ số của trường. Cả năng lực và quyền lợi học tập của họ đều hơn Idun ở một vài khoản nhất định. Học sinh có thể đạt được danh hiệu này bằng cách vượt qua kỳ thi hàng năm với tư cách là một Idun, và tương tự, dùng tư cách Klad để thăng lên Hereis. Trang phục của họ mang ký hiệu mặt trời xanh với ba vòng ngoài. Có bốn cánh dài và bốn cánh ngắn. Cánh hoa dài kéo dài qua các vòng trong khi những cánh ngắn hơn dừng lại ở vòng tròn ngoài cùng.
Hereis là cấp độ cao nhất của học viên. Không giống như Idun và Klad, họ nhận được các bài học cá nhân, riêng tư từ các giáo sư và không phải chia sẻ một phòng ký túc xá. Họ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ trong tổng số sinh viên vì chỉ có khoảng 20 người thuộc lớp Hereis và mỗi quyền hạn riêng của họ thậm chí tương đương với một trăm Idun. Đây là những người tài năng và có kinh nghiệm nhất trong số tất cả các học sinh. Biểu tượng đặc trưng của Hereis là mặt trời vàng với bốn vòng ngoài. Có tổng số tám cánh hoa, bao gồm bốn cánh dài và bốn cánh ngắn giống như của Klad. Những cái ngắn dừng lại khi chúng gặp vòng thứ ba trong khi những cái dài hơn bị cắt đứt trên cùng một vòng, và chỉ được tiếp tục bởi đầu mũi tên.
“Ký túc xá của một Idun…” Rood lẩm bẩm khi nghĩ tới nơi mình sắp phải vào. Từ nửa tháng trước, Kielnode đã nói bâng quơ về việc cậu phải đi học, sau đó lại không nhắc thêm lần nào nữa nên cậu chỉ nghĩ anh ta đang đùa, cũng không quá để tâm. Ai biết được ông thần đó sau lưng cậu lén lút chuẩn bị toàn bộ hồ sơ nhập học, còn đặc biệt thêm vào mục sức khỏe nói rằng cậu mắc một căn bệnh nan y. Hơn nữa, Rood cậu một đời anh minh không nghĩ tới cái bài kiểm tra mà Kielnode đưa cho mình với lý do xem thử cậu có sao nhãng kiến thức hay không, lại chính là bài thi năng lực được đánh giá là khó nhằn cho mỗi thí sinh muốn vào trường. Vậy mà cậu còn không nghi ngờ gì, nghiêm túc làm hết toàn bộ. Thật đúng là tiếp tay cho giặc mà ( ̄^ ̄)
Đang âm thầm suy nghĩ, một luồng sát khí không chút che giấu từ phía sau truyền tới. Rood theo phản xạ tung người nhảy vụt qua một bên, lập tức, bóng người vừa định ám toán cậu cũng xuất hiện.
“Lại là anh?” Nhìn gương mặt quen thuộc như đang được tiêm máu gà không ngừng sấn tới chỗ mình, Rood trợn trắng mắt, tay chân theo phản xạ chống trả.
“Cuối cùng cũng tìm được cậu.” Người tới là một chàng trai trẻ mang khuôn mặt lạnh như băng, sở hữu mái tóc nâu đỏ lãng tử cùng cặp mắt xanh trong như màu của bầu trời. Hắn rất cao, ít nhất, với trạng thái bình thường này Rood chỉ đứng ngang ngực hắn. Nhìn thấy cậu, trong đôi con ngươi xanh ngọc kia lóe lên một tia thỏa mãn, tiếp theo, từng quyền mạnh mẽ vung ra, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng điên cuồng, thẳng đến khi Rood chớp thời cơ đạp vào bụng hắn một cái, thuận đà lùi lại, cuộc chiến mới xem như tạm kết thúc.
Ôi không, sao lại gặp thằng hâm này ở đây? Trong lòng cậu điên cuồng gào thét, ngoài mặt phẫn nộ chất vấn. “Chơi cả trò đánh lén như vậy, anh muốn giết tôi đấy à?”
Người thanh niên tóc đỏ nở một nụ cười nửa miệng, thanh âm lạnh lùng pha thêm chút hưng phấn. “Đúng.”
“…” Chết tiệt, sao có thể thừa nhận sát tâm với cái loại biểu cảm thoải mái như vậy chứ? Rood bực bội trừng mắt. Đang lúc suy nghĩ nên làm thế nào để tống cổ tên bám người vô địch này, một giọng nói hốt hoảng vang lên từ đằng xa.
“Shic, cậu ở đâu rồi?”
Một người đàn ông tầm hai mươi tuổi, mang cặp mắt màu hổ phách và mái tóc nâu lao tới nơi này như một cơn gió, vẻ mặt ngại ngùng kéo tay chàng thanh niên dường như vẫn còn muốn đánh tiếp, ái ngại nói với Rood. “Thật xin lỗi, hắn hay xúc động như vậy đấy.” Đoạn chìa một tay ra. “Tôi là Van Turnstol, hân hạnh được gặp cậu.”
“Rood Chrishi.” Liếc qua bộ mặt vặn vẹo cùng cặp mắt xanh lập lòe của thanh niên đầu đỏ, Rood bĩu môi, nói vài câu khách sáo liền lủi mất.
“Shic, sao cậu lại đi gây sự với người ta?” Vẻ mặt Van ngán ngẩm tột độ nhìn tên bạn cứng đầu ham chiến. “Cha cậu đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu cậu muốn đánh nhau, hàng chục vệ sĩ có thực lực sẵn sàng chào đón. Tại sao cứ phải nhắm vào tên nhóc đó?”
“Cậu nghĩ đó là một thằng nhóc bình thường sao?” Shicmuon thờ ơ trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm phương hướng Rood rời đi, một ngọn lửa chậm rãi bùng lên trong lòng.
Một ngày nào đó, nhất định hắn phải hạ được tên nhóc này, trong trạng thái thức tỉnh!