Thiên Vũ chưa kịp phòng bị, vết thương trên người chưa được sơ cứu nên không dễ cử động. Gần anh lại chẳng có ai. Sơ xuất, đúng là sơ xuất. Đến khi hắn cách anh khoảng chừng 20 mét thì bất chợt có tiếng hét thất thanh của ai đó vang lên, nghe như giọng con gái. Trời thì tối, kính hồng ngoại lại bị hỏng hết hơn nữa. Thiên Vũ vừa không có vũ khí bên mình, vừa bị thương, bất quá cũng chẳng biết hành xử như thế nào cho đúng, tầm nhìn trong bóng tối của anh quá kém.
“ĐOÀNG”
Những người khác cũng bị tiếng hét vừa nãy chú ý nhưng cũng trở tay không kịp. Chỉ thấy một bóng đen lao nhanh về phía tiếng hét, sau đó liền nghe thấy tiếng súng. Có chút bất ngờ và lo lắng, mọi người liền chạy qua đó.
Thực làm cho người khác một phen hốt hoảng. Hắc Báo, nằm gục xuống nền đất lạnh tanh, vụng về ôm lấy chân đang chảy máu ròng ròng. Thiên Vũ có chút bất ngờ, phía sau anh, sau khóm cỏ đúng hơn, có một cô gái. Cầm khẩu súng lục trên tay, vẻ mặt hình như có chút hoảng loạn, có chút sợ hãi, có chút bất ngờ...
Thấy Minh Quân, Bảo Khánh, Quang Anh cứ nhìn về phía đằng sau mình, Thiên Vũ cũng quay đầu lại nhìn. Anh cũng bất ngờ như bọn họ vậy. Một cô gái, một cô gái đó nha. Một cô gái cầm khẩu súng lục, ngồi bất thần trên nền đất. Nỗi thắc mắc quá lớn, anh đành lên tiếng:
-“Cô bé, em là người vừa nổ súng sao?”
Như thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cô bé ngước lên, nhìn vào anh, có chút hoảng loạn trả lời:
-“Đ…đúng là tôi. Kẻ vừa bị tôi bắn, hắn, hắn không có chết chứ?”
-“Kẻ vừa bị em bắn? Là Hắc Báo sao? Hắn hình như bị ngất do mất máu rồi.”
Quang Anh trả lời cô.
Bọn họ thầm khâm phục cô nha. Trời tối như vậy, lại có thể nhìn thấy đối tượng mà ngắm bắn. Nếu không có kính hồng ngoại, bọn họ chút không làm được đó nha.
Nghe Quang Anh nói, cô gái như trút được gánh nặng, thở phào một hơi nói:
-“May quá, hắn không có chết, may chỉ ngắm vào chân, may quá trời. Phù.”
-“Em nói gì cơ, em, em ngắm? Tối như vậy mà em ngắm vào đúng vị trí chân của hắn sao?”
Cả bốn chàng trai đồng thanh, mắt tròn xoe lộ rõ vẻ kinh ngạc nhìn cô.
Bị tiếng hét của họ làm cho giật mình, cô bé hơi hốt hoảng vội vàng nói:
-“Em, em..”
Nhưng lời nói còn chưa kịp phun ra khỏi cổ họng liền bị chặn lại bởi nói của Thiên Vũ:
-“Khi ngắm bắn hắn, em có nhìn thấy rõ không?”
Hơi ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật trả lời:
-“Hừm, lúc ngắm bắn, cũng khá rõ.”
-“Vậy lúc ngắm bắn, em bắn bừa hay là gì?”
-“Cũng có thể là bắn bừa nhưng em nhớ hình như là ngắm thẳng vào chân hắn chứ không phải bắn bừa. Mặc dù lúc ấy sợ chết được. hì hì.”
Cô trả lời xong rồi gãi đầu cười hì hì, dường như đã quên mất rằng mình vừa dùng súng bắn người.
Sau khi nghe được câu trả lời, bọn họ không khỏi kinh ngạc. Trời rõ ràng rất tối mà tại sao cô bé đó lại nhìn rõ như vậy? Hơn nữa, ngắm bắn lại chuẩn như thế, chẳng lẽ là thiên bẩm sao? Thiên Vũ lại lên tiếng hỏi tiếp:
-“Lúc bắn, em có cảm giác gì không?”
-“Hừm, cảm thấy có chút áp lực, như bị đẩy bật ra đằng sau ấy, hình như áp lực không lớn lắm.”
Thấy Thiên Vũ hỏi triền miên về vấn đề đó như vậy, Quang Anh liền lên tiếng lảng sang vấn đề khác:
-“Này cô bé, em bao nhiêu tuổi, tên gì? Sao lại ở đây?”
Cô bé có chút không thoải mái, nhưng giữ phép lịch sự, đành trả lời:
-“Em 15 tuổi, tên Nhi. Em lên núi hái một vài loại cây về làm bài kiểm tra nhưng bị lạc đường, kết quả là như các anh đã thấy.” (nữ
chính của ta á nhoa. Hehe)]
Mấy người này là ai? Sao lại xảy ra cảnh chém giết rợn người như vậy? Còn cái người mà hỏi tôi liên tục về việc tôi bắn súng ấy. Tôi có cảm giác rằng, anh ta không phải là người bình thường, có gì đó rất xa cách, nhưng cũng rất gần gũi. Cả ba người kia nữa, cảm giác khi gần bọn họ, hệt như cảm giác khi gần anh ấy vậy. Rất giống.
********************
Sau khi được họ đưa về, nặng nề lết xác vào trong phòng, suy nghĩ về những gì những gì họ nói với tôi. Họ đề nghị tôi làm việc cho họ. Cụ thể là gì thì tôi không biết nhưng tôi đoán là khi tôi đồng ý, tức là tôi đã bán mạng cho họ. Đi với họ hôm nay, ngày mai chắc chẳng còn mạng mà đi tiếp. Nhưng bây giờ, tôi sống còn ý nghĩa sao? Làm một vụ cá cược vậy, chết cũng được, nhưng trước khi chết phải đòi lại món nợ mà anh đã nợ tôi.
Tình yêu của tôi thực không đủ lớn để có thể tha thứ cho anh. Tôi chán ngấy việc làm con búp bê cho người người đùa nghịch rồi. Thực sự quá mệt mỏi rồi.
Quyết định vậy đi.
Bây giờ phải gọi điện cho Nam cái đã. Cậu mà biết được chắc chắn phanh thây tôi ra cho coi.
****************
-“CÁI GÌ CƠ?”
Nam hét vọng lên trong điện thoại, tôi cá là cậu đang rất tức giận. Tôi bất lực bịt tai lại, miệng lại nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng, nói:
-“Hạ hỏa, hạ hỏa. Bạn Nam thân mến….”
-“Tôi nói cho cậu biết, cậu mà đồng ý, tôi lập tức qua đó phanh thây cậu ra. BIẾT CHƯA?”
Tôi chưa nói hết câu liền bị Nam chặn họng, kết thúc câu nói lại thêm cái giọng khủng bố kia nữa. Thực là biết cách tra tấn lỗ tai
người ta mà. Lấy lại vẻ nghiêm túc, tôi nói:
-“Nam, tôi biết là cậu lo cho tôi nhưng… cậu cũng thừa biết là…là tôi không còn nhiều thời gian mà. Đúng chứ? Có thể là mười năm, năm năm, hay hai năm gì đó nhưng cũng có thể là… ngay ngày mai…tôi không còn có thể nói chuyện với cậu nữa.”
Khẽ thở dài, tôi nói tiếp:
-“Tôi không biết quyết định này đúng hay sai nhưng tôi còn sống được ngày nào thì tôi phải tranh thủ ngày ấy. Cậu hiểu chứ?”
Tôi nghe rõ mồn một tiếng thở dài truyền qua từ đầu dây bên kia.
Nhắm mắt lại, tôi để mặc những cơn gió phả mạnh vào mặt. Gió mùa thu nóng thật. Dù là ban đêm nhưng cũng chẳng khá hơn chút nào.
-“Được rồi, tôi tôn trọng quyết định của cậu.”
Cậu trả lời, kèm theo đó lại là một tiếng thở dài, tiếng thở dài não lòng.
Tôi và cậu trầm mặc khá lâu, tôi định lên tiếng tạm biệt thì đầu dây bên kia lại vang lên:
-“Tôi vừa nghiên cứu ra loại thuốc mới, ít nhất thì có thể kéo dài giai đoạn ấy ra khoảng chừng hai năm rưỡi đến ba năm. Trong khoảng thời gian này, cậu hoàn toàn có thể sống như một người bình thường. Cậu có thể chạy, nhảy, tham gia vào những câu lạc bộ thể thao mà cậu thích mà không cần lo gì cả. Nhưng nói trước. Tất cả thuốc của tôi đều có tác dụng phụ.”
Tôi không chần chừ mà hét luôn vào điện thoại:
-“Cái tên chết bầm nhà cậu. Định ám sát tôi đấy à? TÔI KHÔNG PHẢI VẬT THÍ NGHIỆM CỦA CẬU.”
-“Tác dụng phụ không có hại tới sức khỏe. Theo như tôi nghiên cứu thì là sự tăng hay giảm của các giác quan.”
Sự tăng hay giảm của các giác quan.
Tôi chợt nhớ ra một chuyện, liền kể cho cậu:
-“Ê, hôm nay mắt tôi nhìn được trong bóng tối rõ lắm đấy. Khoảng cách 20 mét lận. ”
-“Vậy là tác dụng phụ ảnh hưởng tới mắt. Khoan đã, theo như nghiên cứu thì một giác quan tăng thì một giác quan sẽ giảm. Khoanh vùng lại thì có lẽ là khả năng nghe của cậu sẽ giảm đấy.”
-“QUÁI GÌ CƠ? CẬU ĐÙA ĐẤY À”
-“Tôi hoàn nghiêm túc. Nhưng yên tâm, cũng giảm không lớn lắm. Nếu cậu tập trung nghe thì cũng không vấn đề gì cả.”
Quá bức xúc, tôi lại hét lên:
-“ KHÔNG VẤN ĐỀ CÁI ĐẦU CẬU ẤY.”
-“Này, cậu thực sự muốn tra tấn lỗ tai tôi đấy hả? Con gái gì đâu mà thô lỗ.”
-“Tôi đâu có nói tôi là con gái.”
-“Vậy chẳng lẽ cậu là less? Uầy, giờ tôi mới biết đấy.”
Tôi cứng họng, chẳng cái lí được gì.
Tôi và cậu tán ngẫu một hồi rồi gác máy.
Thở dài một hơi, tôi gục đầu vào thành cửa sổ, khẽ nhắm mắt lại. Thư giãn một chút.
Nên đồng ý không nhỉ?
Anh ta nói anh ta tên gì nhỉ? Cái gì Thiên Vũ ấy nhỉ? Hình như là Hoàng Thiên Vũ thì phải. Chắc là vậy. Lên internet tìm thử coi. Mà chắc gì đã có haha.
Tôi vừa cười thầm, vừa lóc cóc lấy laptop ra, lên internet tìm. Kết quả làm tôi đơ người một lúc lâu. Ai đó làm ơn nhéo tôi một cái đi. Tôi thực không tin vào những gì mình đang thấy. Cái gì mà Hoàng Thiên Vũ 23 tuổi, con trai cả của Hoàng gia, lớn mạnh nhất thế giới, là người kế thừa ngôi vị lão đại chứ? Cái quái gì vậy trời? Nhất thế giới???? Kế thừa ngôi vị lão đại????
Trời đất quỷ thần ơi!!!!!!!!!!!!!
Tin được sao trời?????????
Tôi cảm giác như cả người anh ta phát ra hàn khí làm người ta thực cảm thấy không rét mà run. Hơn nữa lại khiến tôi cảm thấy rất tò mò về anh ta.
Khoan đã, qua bao nhiêu năm kinh nghiệm đọc truyện của tôi thì rất có thể anh ta là trùm của băng đảng nào đó. Rất có khả năng này. Vậy những người kia? Bọn họ không giống như đàn em chút nào.
Nói chung lại, bọn họ rất bí ẩn. Không thể ngày một ngày hai mà biết hết được.
****************
[ Nắng sớm nhảy nhót trên tấm ga giường màu hồng nhạt, nhảy cả lên những thứ khác, làm căn phòng như phát ra hào quang vậy. Ánh nắng lung linh đùa nghịch trên đôi mắt vẫn nhắm nghiền của nó. Khẽ cựa mình, nó từ từ mở mắt. Có lẽ còn muốn ngủ, hôm qua nó ngủ muộn lắm kia mà. Như phát hiện ra điều gì đó, nó bật ngay dậy.
****************
Nó vừ gặm miếng bánh mỳ, vừa vội vàng túm gọn mái tóc dài màu hạt dẻ, lại vừa than vãn:
-“Trời ơi là trời! Đồng hồ sao lại hết bin vào đúng đêm hôm qua cơ chứ? Đen quá trời. Hôm nay nào có phải thứ 6 ngày 13 đâu?
Bực mình quá hà. Xe lại còn bị tuột xích, báo hại mình phải chạy bộ thế này.”
Kết thúc, nó lại văng tục theo thói quen:
-“Mẹ kiếp. Tại bọn họ hết. Nếu hôm nay mà trễ giờ, mình đảm bảo sẽ
phanh thây họ ra ngay lập tức.”
Vừa chạy với tốc độ nhanh nhất của mình, nó vừa nhấm nháp miếng bánh mỳ kẹp mà bà Lim đã chuẩn bị từ sớm. Nhưng đang
chạy, nó lại xui xẻo tới mức tông mạnh vào một anh chàng. Bất công cỡ nào, đó lại là một anh chàng siêu cấp đẹp trai. Vừa có nét dễ thương, vừa có nét rất chín chắn. Nói chung lại là đẹp trai, siêu đẹp trai. Nhưng cơ mà, nó nào rảnh tới nỗi đi ngắm trai đẹp cơ chứ? Nó va vào anh ta, miếng bánh "gặm" được phần nửa lập tức bay thẳng xuống mặt đường. Thế là toi bữa sáng. Nó chẳng kịp tiếc nuối cũng như tức giận, chỉ luống cuống cúi đầu nói:
-“Rất xin lỗi, tôi không để ý đường.”
Nói xong lại cắm đầu chạy.
Anh chàng kia cũng hơi bất ngờ, định bụng lên tiếng mắng người nhưng chưa kịp nói gì thì cô gái đó đó đã xin lỗi rồi chạy mất
hút. Ngớ người mất một lúc, rồi lại nhếch môi cười một cái. Thực thú vị nha. Cô gái đó, anh chàng này đã gặp rồi. Đó, chẳng phải là cô gái bỏ trốn đêm đó anh gặp sao?
-“Ê Quân, mày làm gì mà vừa đứng vừa cười thế hả? Bộ mày bị tẩu hỏa nhập ma à?”
Quang Anh lại gần chỗ Minh Quân, khoác vai anh rồi khua khua tay trước mặt thằng bạn nói.
Bị tiếng của Quang Anh kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, Minh Quân lắc đầu cười nói:
-“Không có gì. Mà đúng rồi, anh Vũ bảo tao với mày đi tìm cô gái tối hôm qua phải không?”
-“Giờ mới nhớ à? Thằng đần.”
-“Mày nói gì cơ?”
Quang Anh nghe Minh Quân hỏi vậy liền chối:
-“Không gì cả.”
*******************
Ở trường, Khả Nhi cuối cùng cũng đến kịp giờ. Vừa vặn ngồi xuống ghế thì tiếng chuông đầu tiên reo lên. Thật may mắn.
Nó khẽ thở phào.
Phía xa, Nam nhìn nó, vẻ lo lắng hiện rõ lên trên mặt. Cậu đương nhiên biết bọn họ là ai. Dù không muốn dính dáng gì tới gia tộc của mình nhưng không phải cậu cắt đứt toàn bộ liên lạc. Những tin tức gần đây luôn được cậu nắm rõ. Dù không thân thiết gì với nó nhưng mà cậu luôn dành cho nó một sự quan tâm. Không phải lòng thương hại cho hoàn cảnh của nó, cũng không phải sự quan tâm giống như của một người anh đối với em gái. Nói tóm lại, cảm giác này của cậu thực không dễ lí giải.
Đang mê man với dòng suy nghĩ, chợt bị tiếng hét của các nữ sinh làm cho giật bắn mình. Vì lớp của cậu ở tầng hai nên dễ dàng nhìn được xuống phía dưới –nơi phát ra tiếng hét inh ỏi của nữ sinh-]
Ai za, các đám nữ sinh này, không biết vặn nhỏ a lô lại một chút. Tra tấn lỗ tai người ta kiểu này thực quá dã man nha.
Mà chuông reo rồi, bọn họ còn chưa vào lớp, đứng là lũ rỗi hơi. Mà giáo viên đâu? Chắc lại đi trễ rồi.
Có chút hiếu kì, tôi nhón người dậy, nhìn xuống phía dưới thì thấy có một tên con con trai. Hình như là rất đẹp trai chứ nếu không thì cái lũ hám trai kia sao lại hét toáng lên thế được. Nhưng mà nhìn anh ta có chút quen quen. Gặp ở đâu rồi ta? Gặp rồi thì sao nhỉ? Cũng chẳng liên quan lắm.
Chán nản, tôi nằm úp mặt xuống bàn. Nằm một lúc thì cảm thấy gượng gượng, hình như có ai đó đang nhìn tôi. Phải vậy không?
Ngẩng mặt lên thì…...Tim suýt tí nữa thì nhảy ra ngoài.
Bất ngờ thật đấy.
Đám nữ sinh này lại dính phải bùa mê gì đây? Lại muốn gây sự với tôi nữa sao? Tôi nhớ là chẳng động chạm gì tới một cọng tóc, một sợi chân lông của họ kia mà.
Toàn bộ nữ sinh lớp tôi đang đi về phía tôi, vẻ mặt hằm hằm tức giận, ánh mắt hình viên đạn, như tóe lửa, dán chặt vào tôi.
Tôi bực mình rồi đấy. Thật nực cười. Tôi cười khẩy một cái, cúi xuống rồi lại ngước lên, nhìn “bạn” đi đầu, hình như tên là cái gì
Ánh ấy nhỉ? À, là
Ngọc ánh. Cất giọng khiêu khích, tôi nói:
-“Oh! Bạn Ngọc Ánh phải không nhỉ? Bạn có gì “căn dặn” tớ sao?”
-“Ah, tớ muốn hỏi bạn vài điều. Bạn là kĩ nữ hay sao mà lắm trai bám theo vậy? Uầy, nhìn là biết là kĩ nữ rồi mà. Phải không chúng mày? Hahaha”