Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 52

Mấy ngày sau, có Lương đại tiểu thư làm chủ, Lương Trạm trên căn bản đã bị ép ở lại Greenwich điều trị. Còn Lương đại tiểu thư thì luôn lấy cớ là có việc quạn trọng phải giải quyết mà ngày nào cũng để hai chúng tôi ở lại trong biệt thự.

Tôi thật sự không biết chị ta làm như vậy cuối cùng là có ý gì, nhưng thấy anh bị thương nặng như vậy, mặc dù đã ở vào giai đoạn hồi phục, trong lòng vẫn rất lo lắng, cũng cảm kích chị ta đã cho tôi một không gian cùng hoàn cảnh như vậy, để cho tôi có thể có cơ hội chăm sóc anh.

Bởi vì không muốn gây ra phiền phức không cần thiết, cho nên mỗi ngày cũng chỉ loanh quanh ở phạm vi chung quanh biệt thự tư nhân, sáng sớm rời giường, ăn chút cháo loãng cùng bánh bao, sau đó cùng đi tản bộ, hít thở không khí trong lành, trở lại biệt thự, thấy trước cửa có đặt sẵn hoa tươi cùng rau xanh.

Vào cửa, đeo tạp dề, quét dọn vệ sinh, rửa rau, nhặt rau, nấu cơm, giặt quần áo.

Cho dù là tôi đi tới chỗ nào, cũng thấy anh đi theo phía sau, nhịn không được mà cười nói: “Anh là không phải là rảnh quá hóa sợ đấy chứ, nếu không thì tìm mấy cục than củi mà rửa đi, xem bao lâu thì có thể trắng xanh ra?” Đuổi anh tới thư phòng đọc sách, cũng chỉ được mấy phút, lại thấy anh đi tới, nhất quyết lẽo đẽo theo sau tôi mãi, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là giao mấy việc vặt phù hợp cho người vốn đang bị thương như anh, hai người cùng nhau làm, lúc này mới dần dần cảm thấy trôi chảy hẳn.

Tài nấu nướng vẫn trễ như trước, mỗi một món cơm canh đều vô cùng tốn sức, mùi vị rối tinh rối mù, nhưng anh lại ăn vô cùng vui vẻ, bữa nào cũng ăn hết sạch thức ăn, ngay cả cơm cũng không để thừa. Đưa anh cái áo sơmi đã giặt hồ sạch sẽ, đặt ở trên cầu ủi, cẩn thận dùng bàn ủi là qua mỗi một đường mảnh trên áo, treo áo lên giá, cười nói: “Khi còn bé em đã đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình, cứ tưởng là người có tiền đều không giặt quần áo, mặc bẩn rồi thì trực tiếp quẳng đi!” Ngón tay nhẹ tháo cổ tay áo, khẽ kéo khuy cài lên, vẫn thấy trên tất cả khuy áo của anh đều khắc hai chữ “ll” sáng loáng.

Đem một đống hoa tươi lộn xộn chăm chú cắt sửa, cắm từng cành vào bình sứ Ngọc Hồ Xuân men xanh, xuyên kẽ hoa nách lá, nhìn anh quỳ phục ở trên sàn nhà phía đối diện, đưa tay khảy khảy những cành thừa tôi đã cắt bỏ, trên mặt lại mang theo nụ cười nhạt, nhìn tôi không chớp mắt.

Bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, tôi cắn môi, mỉm cười nói: “Em chưa bao giờ nghiên cứu nghệ thuật cắm hoa……”

Anh mỉm cười, nói: “Có thể trở lại bản sắc tự nhiên mới thật sự là nghệ thuật!”

Chuẩn bị đồ xong xuôi, ngả người lên sa lon xem ti vi, theo lời Lương đại tiểu thư dặn dò không cho anh xem các chương trình liên quan đến đầu tư tài chính và kinh tế, mà chọn một chương trình đời sống. Trên màn ảnh là một mỹ nữ tóc vàng dùng giọng điệu vô cùng khoa trương cùng ra dấu tay dạy đủ loại mẹo nhỏ cuộc sống. Đoán chừng là bởi vì “hiệu ứng biệt thự” mà liên tục mấy đêm, tôi trăn qua trở lại không cách nào ngủ ngon, cứ như vậy xem ti vi, lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, áo ngoài được nhẹ nhàng cởi ra, áo lót và quần lại vô cùng gọn gàng. Kéo rèm cửa sổ ra, thấy sắc trời đã sẫm tôi, nhẹ nhàng mang dép đi ra ngoài, lần đầu tiên, lại thấy anh đứng ở trong bếp khua nồi xẻng. Ánh đèn mờ nhạt hắt lên lưng anh một vầng sáng ấm áp — thì ra là anh vậy mà lại tự mình xắn tay vào bếp nấu cơm sao? Lúc trước tôi cũng không biết!

Bất tri bất giác mà nhìn đến ngây người. Trong mắt tôi, bóng lưng của anh vẫn chính là cảnh đẹp không gì có thể thay thế. Đứng nghiêm ở cạnh cửa một lát, tôi quyết tâm đem này bóng lưng kéo vào ghi tạc trong lòng, làm thành một bí mật vĩnh không nói cho anh biết.

Thức ăn rất đơn giản, một đĩa rau xà lách, một đĩa dưa chuột lạnh, một đĩa khoai tây xào, một đĩa salad trái cây, cộng thêm súp thịt bò tôi đã ninh từ trưa.

Anh quay đầu nhìn tôi, nói: “Tỉnh rồi hả?” Sau đó anh mỉm cười nhìn tôi, nói: “Anh chỉ chuẩn bị được mấy thứ đơn giản……”

Tôi gật đầu, mỉm cười, nói: “Tài nấu nướng của em cũng chẳng đến đâu……”

Màu sắc và kiểu dáng đồ ăn quả thật đơn giản, nhưng mùi vị cũng không tồi. Tôi cũng không hiểu sao mình lại ăn ngon miệng hẳn, thậm chí có thể khoa trương bới thêm một chén cơm nữa, ăn còn chưa hết; lại xới một chén, nhanh chóng ăn; sau đó, tiếp tục, xới một chén nữa……

Anh bỗng nhiên đưa tay vỗ lưng tôi, nói: “Ăn từ từ……”

Bị anh vỗ, không biết sao lại bỗng nhiên bị nghẹn, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, cúi người ngồi xổm xuống, muốn nôn mấy thứ đồ ăn ra, nhưng không biết cuối cùng là những thứ gì chắn ở bên trong mà cứ nghẹn cứng ở giữa ngực và bụng, khó chịu muốn chết, cho dù thế nào cũng không cách nào nôn ra được.

Nghẹn đến mức nước mắt cũng nhanh chóng chảy ra, tôi đưa tay lấy khăn lông, làm ướt, rồi lau lên mặt, vỗ nhè nhẹ, chậm rãi, chậm rãi, đem những thứ làm người ta khó chịu đẩy trở về.

Anh cũng đi tới đưa một ly nước chanh cho tôi rồi nói: “Cẩn thận một chút!”

Tôi cầm lấy ly nước, uống hai ngụm, nhẹ nhàng nôn ra, cố gắng thuận thuận khí, mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Được rồi, không sao. Đều tại anh nấu đồ ăn ngon quá mà……”

Anh yên lặng nhìn một cái, rồi nói: “Anh đi hút điếu thuốc……” Đi tới bên ban công, tay chống vào lan can, yên lặng nhả khói. Bên ngoài đã tối đen, trên ban công, bóng dáng, nét mắt của anh đều nhá nhem nhập nhòa, chỉ thấy được một đốm đỏ cháy lên trong bóng tối, rồi lụi tàn.

Rửa xong bát đũa, lại cùng nhau tản bộ.

Thời tiết vô cùng tốt, chung quanh đều là cây xanh bao quanh, không khí vô cùng trong lòng. Lương Trạm nói, cách Greenwich là nơi mà kinh tuyến gốc chạy qua, múi giờ cùng kinh độ ở đó đều lẻ, vô cùng hiếm có, nếu đã tới đây thì không thể không ngắm sao.

Tôi thật sự không hề có chút kiến thức nào về thiên văn học, còn anh lại biết không ít, đi tới đỉnh sườn núi, chỉ vào bầu trời sao, nói từng cái một cho tôi biết, mỗi vùng theo thứ tự là chòm sao gì, có nguồn gốc như thế nào. Tôi vô thức đưa tay chỉ lên bầu trời, hỏi anh: “Là chỗ này hay chỗ đó?”

Anh nói: “Không đúng, là chỗ này…… Tây Tây!” Anh vươn tay trái ra, vô cùng tự nhiên ôm eo tôi, tay phải cầm tay phải của tôi, từ từ giơ lên, chỉ cho tôi bố cục trong bầu trời sao phía xa xa.

Trong vũ trụ mênh mông vô ngần như vậy, có không biết bao nhiêu là ngôi sao. Không biết những ngôi sao đang không ngừng di chuyển trong tầm mắt kia, là nhất định vĩnh viễn cô độc di chuyển, hay là vào một khoảnh khắc nào đó, thế nào cũng sẽ va phải một ngôi sao khác? Nhưng nếu hữu duyên va phải, trong nháy mắt kế tiếp, có phải lại bị đủ loại sức hút phát sinh vô tình đẩy ra, vô tình ngăn cách hay không?

Gió thổi tới làm tôi có cảm giác nóng lạnh giao thoa.

Tầm mắt đột nhiên có chút mơ hồ, bỗng nhiên nhìn bầu trời sao, tôi cười nói: “Về phương diện thiên văn vật lý em rất ngốc, cái gì cũng nhìn không hiểu!” Tôi nhẹ nhàng đi về phía trước mấy bước, thoát ra khỏi ngực anh, vẫn ngửa đầu nhìn bầu trời sao, tránh cho có một số thứ thừa dịp tôi cúi đầu mà trong nháy mắt chảy ra.

Sau lưng là một mảnh yên lặng, hồi lâu, mới lại nghe thấy anh nói: “Hay là chúng ta dùng kính viễn vọng ngắm sao đi!”

“Thôi!” Tôi vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời, mỉm cười nói: “Thứ gì nhìn kỹ quá, sẽ không còn xinh đẹp như vậy nữa. Em thì đặc biệt ghét mấy người đã đi lên mặt trăng, chụp mấy tấm hình trụi lủi như vậy, phá hủy hình ảnh hằng nga, thỏ ngọc, cây quế, cùng với Cung Quảng xinh đẹp trong lòng trong mắt em……”

Ban đêm trở về, vẫn nấu mì sắc cho anh, nấu xong mới nhớ tới hỏi anh: “Còn ăn được không? Em thấy cơm tối anh ăn cũng không ít……”

Anh không nói một lời, bưng qua, vùi đầu ăn, còn phát cả tiếng xồn xột.

Tôi nhịn không được cười nói: “Em nghe Viện Viện nói, nhà các anh đặc biệt xoi mói để ý, ăn uống mà phát ra tiếng lớn như vậy cũng không có vấn đề gì sao?” Nói ra rồi, bỗng nhiên tôi sửng sốt, thấy anh ngẩng đầu nhìn tôi, một miếng mì còn đang nhét một nửa trong miệng, rốt cuộc không cách nào nhúc nhích……

Một ngày kia dậy sớm, Lương đại tiểu thư đã tới, nói: “Hai người cứ ở trong phòng buồn bực cũng không phải là một chuyện hay, Tây Tây hiếm khi được tới London một chuyến, hay là đi ra ngoài chơi một chút ha!”

Vốn là tới đây nghiên cứu và thảo luận, thuận tiện đi du lịch, đương nhiên là kế hoạch đi tham quan khắp nơi một chút, nhưng thứ nhất thân thể của anh không khỏe, vết thương chưa được chữa trị hoàn toàn hồi phục; Thứ hai tôi cũng không quên anh đã nói đến cái “tai mắt” đó, thật sự không muốn để lại bất cứ dấu vết và nhược điểm nào, để bị Hà gia và Viện Viện xem là kẻ thù. Trong thâm tâm, thật ra cũng chỉ muốn tận tâm tận lực chăm sóc anh mấy ngày, vì anh làm chút chuyện đủ khả năng làm, ít nhất là nấu thêm mấy chén mì sắc ngon lành cho anh, khách quan mà nói, ngược lại tôi thấy chuyện ngắm cảnh du lịch… cũng chỉ là thứ yếu, nghĩ như thế, tôi cười, chuẩn bị lời nói dịu dàng từ chối, lại nghe thấy Lương Trạm mở miệng, mỉm cười nói: “Từ nhỏ đến lớn, năm nào cũng tới London mấy lần, nhưng lần nào cũng đều là mang theo công việc đi tới đi lui rồi vội vã trở về, quả thật không có thời gian và cơ hội để du lịch ngắm cảnh.”

Nghe anh nói như vậy, lời từ chối vốn là đến khóe miệng liền nuốt trở về, tôi chỉ mỉm cười nói: “Chẳng qua là làm phiền Lương tiểu thư quá, thật sự ngại quá!”

Lương đại tiểu thư suy nghĩ rất chu toàn, dọc đường cùng chúng tôi đi tham quan, liên tục kéo tay tôi, dẫn dắt tôi nói chuyện, người ở bên ngoài nhìn vào, chắc chắn cho là tôi cùng chị ta rất hợp ý, như thế, thật ra cũng là tránh cho tôi lo lắng không cần thiết.

Bởi vì sức khỏe của Lương Trạm còn chưa tốt, nên chỉ chọn một lộ trình kinh điển. Đầu tiên là tới Vòng quay Thiên niên kỷ. Từ 135 thước trên trời cao quan sát cảnh sắc cả khu vực thành thị, đây không chỉ là một cái đu quay thời thượng mà khổng lồ cao chọc trời mà quả thật còn giống như là một con mắt của thượng đế, chiếu rọi đủ loại kiến trúc san sát và rừng cây rậm rạp khắp xa gần khu vực thành thị London, nhìn từ phía xa xa đập vào mắt là một góc sông Thames, lại giống như một giọt nước mắt rơi xuống nhân gian.

Muốn truy tìm một giọt nước mắt thượng đế kia, cho nên lập tức lại lên bến tàu đi thuyền. Lương đại tiểu thư đặc biệt bao hết một chiếc thuyền, chỉ đem theo mấy người tín nhiệm nhất lên thuyền, từ từ đi dọc theo bờ Nam sông Thames. Ven bờ cảnh trí quả thật lạ thường, dọc đường là tòa Nghị viện, thánh đường St. Paul, tháp London cùng tháp cầu từng cái từng cái vụt qua trước mắt, đồng thời cũng có không ít khu nhà lầu đại diện cho phong cách kiến trúc mới. Các loại kiến trúc mới cũ luận phiên tạo ra một bầu không khí pha trộn giữa lịch sử và thực tế.

Lương đại tiểu thư đi tới trên bong thuyền hóng gió, vẫn để tôi ở lại trong khoang thuyền với Lương Trạm.

Tôi dần dần cũng quen, không cự tuyệt nữa, đưa tay, bóc trái cây cho anh ăn. Gió thổi qua, có mấy sợi tóc xõa bay trong gió, bỗng nhiên có cảm giác anh tự tay, bắt lấy sợi tóc đang chao nghiêng của tôi, tôi không động đậy, làm như không biết, đợi bóc trái cây xong, mới từ từ quay đầu, từ từ để sợi tóc từ trong lòng bàn tay anh trượt ra, đưa trái cây cho anh, tôi nói: “Từ lâu em đã muốn tới đây tham quan, thật sự không tệ……” Tôi xoay mặt, thấy anh ngắm nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc và những yếu tố tôi không cách nào hiểu được……

Ánh nắng rất đẹp, từng mảnh từng mảnh chiếu vào trên bong thuyền, dọi ánh vàng khắp nơi.

Miệng vết thương của anh nhất thời vẫn không thể hoàn toàn khỏi hẳn, song ngày tháng cứ như vậy, cuối cùng sẽ không thể tiếp tục kéo dài mãi.

Thượng đế đã mượn bàn tay kiến trúc sư, để lại trong nhân gian một con mắt quan sát trò đời, không cố ý mà chỉ làm cho người ta thấy tốt đẹp, phồn hoa và an tường, mà lặng lẽ che đậy sự nghèo túng, khó khăn cùng lo lắng. Song, có mắt thì dù sao cũng sẽ có nước mắt, ngay cả thượng đế còn như thế, thì một con người trần thế vội vàng làm sao có thể hy vọng đến một ngoại lệ nào đó chứ?!
Bình Luận (0)
Comment