Tình Yêu Đau Đớn Thế

Chương 7

Cô ngang ngạnh, mạnh mẽ, tự lập, biết nín nhịn và cũng vô cùng kiêu ngạo, chưa từng dựa dẫm ai hay có tham vọng gì, cũng chưa từng cầu xin hay để ai đó nhận ra ở mình vẻ u buồn.

Trần Thích giờ cũng không hiểu nổi tâm tư của Tôn Văn Tấn, anh ta biết giữa Tôn Văn Tấn và Đường Du có gì đó không bình thường.

Chuyện của Chu Nhiễm lần trước, đến tận bây giờ Tôn Văn Tấn vẫn đang phải giải quyết một đống những rắc rối, bài học vẫn sờ sờ ra đó, gã sao mắc lại sai lầm cũ được? Thế nên đến giờ gã vẫn chưa tiến thân bước nào với Đường Du. Nhưng Trần Thích lại lờ mờ cảm nhận được, Tôn Văn Tấn dường như có một cảm giác đặc biệt đối với cô gái này.

Chuyện ở thành phố N lần trước, nếu trao Đường Du cho Tô Bất Dị, kiểu gì Tô Bất Dị cũng không quên ơn họ. Lúc đầu còn sợ Tôn Văn Tấn sẽ phản đối, nhưng rồi gã cũng đồng ý để người đàn bà họ Lục đó gọi điện dọa dẫm ông bà Lâm. Những tưởng gã đã không vương vấn gì rồi, không ngờ cái giá còn đắt hơn. Nhưng sau khi trả giá đắt để cứu Đường Du, gã lại dễ dàng để cô đi. Nếu không tình cờ gặp lại nhau ở Loạn thế giai nhân, có thể từ giờ về sau Tôn Văn Tấn sẽ không bao giờ tìm cô nữa. Dẫu sao cũng gặp rồi, thấy cô bị Hà Khâm chọc ghẹo, thấy người yêu cô bên cạnh, mặt gã chẳng hề biến sắc, mỗi lần gặp cô, gã cũng chẳng buồn để mắt, song lại không thể nào kìm được ý muốn trở lại đây nữa.

Cuộc đời Tôn Văn Tấn đã trải qua nhiều thăng trầm, gã sớm trở nên khôn khéo, trên thương trường cũng chẳng phải chưa gặp những chuyện “hy sinh” hay “bị hy sinh”. Với phụ nữ, gã thành thạo, khéo léo, chỉ vài ba câu nói ngẫu hứng của gã cũng đủ khiến một cô gái say mê đến độ suốt buổi tối không dám ngẩng đầu lên biết, Tôn Văn Tấn đâu có nghiêm túc với mấy cô đó. Những lúc nghiêm túc gã thường rất khó hiểu. Ví dụ như với Đường Du, chẳng ai biết được rốt cuộc là gã đang nghĩ gì.

Tôn Văn Tấn đã đi khỏi đó rồi, Trần Thích cũng đứng lên.

Lúc này mọi người đều đã tản đi, Đường Du xin phép Diệp Đào Hoa cho nghỉ rồi dìu Lâm Khai ra về. Nhìn theo Đường Du, trong đầu Trần Thích vẫn đang suy đoán tâm tư của Tôn Văn Tấn. Anh ta quay vào phòng thì Diệp Đào Hoa đột nhiên kéo tay áo lại, chỉ vào mấy người phía sau Đường Du. Lúc này Trần Thích mới để ý thấy mấy thanh niên đang bám theo Đường Du và Lâm Khai, sực nhớ là mấy người này lúc nãy đi cùng Hà Khâm nhưng hóa ra không bỏ đi cùng hắn.

Diệp Đào Hoa nói: “Trần Thích, hãy giúp cô ấy.”

Trần Thích thoáng trầm ngâm, ngoảnh đầu nhìn hướng Tôn Văn Tấn mất hút, suy nghĩ một lát rồi tiến về phía trước.

Đường Du vừa ra khỏi cửa thì bị Trần Thích kéo lại, cô ngoảnh đầu nhìn với ánh mắt khó hiểu, Trần Thích nói nhỏ: “Để tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

“Không phiền anh nữa, tự tôi đi cũng được. Anh Trần, cảm ơn anh về chuyện hôm nay.” Đường Du chân thành cảm ơn.

“Đào Hoa tìm cô có việc.” Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu, rồi tiếp, “Nghe tôi đi.” Đường Du ngoảnh lại nhìn, trông thấy mấy tên tay chân của Hà Khâm, cô giật mình, mặt biến sắc, Trần Thích nói tiếp: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, cô vào gặp Đào Hoa trước, tạm thời không nên rời hộp đêm.”

Đường Du nhìn Lâm Khai, ngoảnh đầu lại, nhìn Diệp Đào Hoa ở đằng xa, cuối cùng cũng buông tay ra.

Quay lại chỗ Diệp Đào Hoa, chị ta cười an ủi, “Để Trần Thích đưa cậu ấy đi bệnh viện, em cứ làm việc bình thường, đợi đến lúc hết giờ hãy về, đừng lo lắng gì.”

Sau đó Đường Du tiếp tục làm việc, mấy tên tay chân trước cửa không biết đã đi đâu, cô lấy làm bất an, may mà Lý Văn thấy cô đứng ngồi không yên nđể cô phục vụ khách. Chẳng có việc gì làm, nhưng Diệp Đào Hoa vẫn muốn cô ở lại, cô đành ngồi thẫn thờ trên ghế sofa trong đại sảnh. Lát sau, Trần Thích về, cô định ra hỏi nhưng anh ta đi luôn vào phòng như thể chẳng có điều gì cần nói. Thấy thế, cô cũng không dám mạo muội hỏi han. Tối nay đã làm phiền anh ta quá nhiều rồi, cô vốn không muốn mắc nợ ai, hơn nữa, Tôn Văn Tấn cũng đang trong phòng đó.

Cô vào nhà vệ sinh gọi điện cho Lâm Khai nhưng gọi mấy cuộc đều không được, đợi đến lúc hết giờ, cô thay đồ, rời hộp đêm mà lòng dạ bồn chồn như lửa đốt.

Đường Du vừa ra đến cổng đã gặp ngay Tôn Văn Tấn, hình như gã đợi ở đó đã lâu. Trông thấy gã, cô cúi đầu, muốn đi nhanh qua.

Không hiểu sao, giờ hễ nhìn thấy gã là cô lại hốt hoảng. Chính con người này đã hại bạn thân nhất của cô đến nỗi phải tự sát, hiện vẫn đang nằm trong bệnh viện; hại Chu Nhiễm thành gái điếm “khách nào cũng tiếp”. Hình như người phụ nữ nào gặp gã cũng không thể tự kiềm chế, Đường Du thấy sợ. Đặc biệt khi cô nhận ra, cảm giác thù địch của cô đối với gã đang mất dần đi trong vô thức.

Nếu là trước đây, dẫu cô và gã đã từng có một đêm ân ái đáng sỉ nhục, bằng vào một chút thù địch ấy, cô vẫn có thể làm ngơ, nghênh ngang đi qua trước mặt gã.

Nhưng giờ cô nhận thấy bản thân không còn cảm giác muốn đối kháng với Tôn Văn Tấn nữa, vì thế tâm trạng cứ hoang mang, rối loạn như thể biết trước mặt có cạm bẫy, tự nhủ mình phải cẩn thận, đừng để bị mắc vào nhưng lúc nào cũng sợ ngộ nhỡ mất tỉnh táo, sập xuống bẫy.

Đang nghĩ ngợi vẩn vơ, chưa đi được mấy bước thì cô nghe thấy giọng nói lành lạnh của Tôn Văn Tấn vang lên phía sau, “Để anh đưa về.”

“Để anh đưa về”, một câu cầu khiến, không hề có xưng hô, như thể quan hệ của họ đã thêm thân mật. Ngoảnh đầu lại nhưng ánh mắt của Đường Du chỉ dám dừng ở chiếc áo sơ mi của gã, cô vuốt tóc gượng cười, “Không cần đâu, tôi đi một mình cũng được, cảm ơn anh.”

“Cô Đường, để Văn Tấn đưa cô về thì hơn.” Trần Thích đã đi đến nơi, ánh mắt chứa hàm ý sâu

Đang ngơ ngác thì Tôn Văn Tấn đã kéo Đường Du vào lòng đưa đi. Toàn thân cô cứng đờ nhưng ánh mắt Trần Thích khiến cô không dám chống cự nên đành cúi mặt, cố bình thản bước theo Tôn Văn Tấn. Cô thậm chí không dám nhìn gã, giữa hai người như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều, vai cô đang chịu sức nặng bởi cái ôm ghì của Tôn Văn Tấn, người gần như lọt thỏm trong lòng gã. Khoảng cách gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được mùi cơ thể, nhịp thở và cả hơi ấm của gã. Hai người không nhìn nhau, cũng không nói gì. Nét mặt đều rất bình thản, chỉ có Đường Du là cảm nhận được dưới vẻ bình thản ấy là từng đợt sóng ngầm đang cuồn cuộn dâng trào.

Lên xe, Đường Du ngồi đờ người, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Tôn Văn Tấn cũng không nói gì, thường thì gã nói nhiều trước mặt các cô gái, như thể nói mãi mà không hết, khiến trống ngực các cô đập loạn xạ. Có lúc gã cũng trầm ngâm, có lúc lại như mất hồn, đờ đẫn nhìn về một phương nào đó, uống hết ly này đến ly khác, hồi lâu không nói một lời. Những điều này đều do Lý Văn kể cho cô. Đường Du hoảng loạn lắm, vì sao mỗi lần đối diện, Tôn Văn Tấn đều khiến cô cảm thấy kỳ lạ, dường như mỗi lúc cô lại càng không hiểu nổi chính bản thân mình.

Chẳng cần nghĩ ngợi nữa, cứ coi gã là người xa lạ, cô tự nhủ, sau đó thay đổi tư thế, cất tiếng: “Phiền anh đưa tôi đến bệnh viện.”

Tôn Văn Tấn đáp lời, khởi động xe, buông lỏng vô lăng, chiếc xe êm ru chạy thẳng về phía trước.

Để khỏi gượng gạo, Đường Du không ngồi ở ghế trước mà ngồi hàng ghế sau. Trong xe tĩnh lặng như tờ, cô ngoảnh mặt ra ngoài, trong lòng vẫn còn chút hoang mang, bỗng vô tình thấy đôi mắt Tôn Văn Tấn qua gương chiếu hậu. Cặp lông mày của gã hơi chau lại, hàng mi dài, ánh mắt sâu thăm thẳm, không biết đang nghĩ ngợi gì, cô ngẩn ra nhìn hình ảnh gã trong gương. Tôn Văn Tấn có vẻ rất nhạy cảm, gã đưa mắt nhìn, Đường Du bối rối quay mặt đi.

Lúc này, Đường Du đã hơi mất bình tĩnh, nhưng cô chỉ còn cách buộc mình phải trấn tĩnh lại.

Cuối cùng xe cũng dừng lại trước cổng bệnh viện trung tâm thành phố, Đường Du toan mở cửa xTôn Văn Tấn đã mở giúp, cô hơi cúi mặt, nói, “Cảm ơn anh!”

Đường Du chưa đi được bao xa, bỗng bị kéo giật lại, cô loạng choạng quay người. Tôn Văn Tấn ở ngay phía trước, cô bất giác ngửa người ra sau, chưa kịp phản ứng, Tôn Văn Tấn đã hôn lên môi.

Đường Du kinh ngạc, trong tích tắc máu trong cơ thể đều dồn hết lên đỉnh đầu, cô quên khuấy mất phải phản kháng, chỉ biết lùi dần. Tôn Văn Tấn tiếp tục dấn tới, cô lùi một bước, gã tiến một bước, Đường Du lùi đến tận cửa xe. Tôn Văn Tấn tận dụng lợi thế ép chặt cô vào cánh cửa, cánh tay gã như gọng kiềm siết chặt eo, Đường Du bị ấn vào cánh cửa chịu đựng nụ hôn của gã.

Mùi đàn ông xa lạ, nồng nặc táp vào mặt, cảm giác nguy hiểm vừa lạ lại vừa quen, Đường Du cuối cùng cũng phản ứng lại, cô dùng hai tay cố hết sức đẩy Tôn Văn Tấn ra, nhưng không nổi. Gã dễ dàng bắt tréo hai tay sau lưng cô, dùng một tay giữ, tay kia nâng mặt cô lên hôn, vừa mãnh liệt vừa dữ dội.

Thái độ bất thường của Tôn Văn Tấn khiến Đường Du hoảng sợ, gã dùng sức rất mạnh, khiến cô không sao cử động được, vừa lo lắng, vừa hoang mang, mồ hôi sau lưng cô túa ra. Bất giác, Đường Du gồng mạnh tay, dồn hết sức lực đẩy gã ra. Không có đường lùi, lưng áp sát vào cửa xe, cô cảnh giác nhìn gã như một con mèo đang xù lông, ánh mắt có xen lẫn vẻ thù địch.

Tôn Văn Tấn nhìn Đường Du đang thở dốc, ánh mắt hai người nhìn nhau chằm chằm, chưa kịp phản ứng, gã lại nhào người về phía cô, cô quay người toan chạy, nhưng đã bị gã nhanh nhẹn tóm lấy eo, nghe tiếng thở của Tôn Văn Tấn bên tai, người cô cứng đờ lại. Người ngoài nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ quan hệ hai người có gì đó mập mờ, nhưng giọng gã cất lên bên tai cô: “Đừng cử động, phía bên trái, ở đó có một chiếc xe, cô nhìn mấy người bên trong đi… Hà Khâm không tin cô là người yêu của tôi, lúc nãy, khi Trần Thích đưa Lâm Khai đến bệnh viện đã không ngăn được hắn ta, Lâm Khai bị đâm thêm một nhát, không ngờ tôi đưa cô đến bệnh viện, hắn cũng cho người theo dõi.”

Cô kinh hãi, nhìn theo hướng Tôn Văn Tấn chỉ, cô nhận ra mấy tên tay chân của Hà Khâm, lại nghe chuyện Lâm Khai bị đâm, cảm giác máu trong cơ thể cô hồ như đông đặc lại. Đường Du khẽ run lên, nhưng rốt cuộc cũng không chống cự nữa.

Gã khẽ quay người cô lại, lần này cô rất hợp tác, không giãy giụa, chỉ khi bị gã lại nâng cằm lên mới thấy gượng gạo. Cô khẽ cúi đầu, mùi cơ thể và hơi ấm của gã lại bao phủ, Đường Du không biết nên nhắm mắt lại hay mở mắt nhìn vào một điểm nào đó, mắt chớp liên tục, mặt dần nóng lên mà không dám nhúc nhích.

Khi môi đã chạm môi, lúc đầu Tôn Văn Tấn chỉ hôn nhẹ, Đường Du rốt cuộc cũng nhắm mắt lại, có phần bị động. Rồi gã đưa lưỡi vào miệng cô một cách khéo léo, khi lưỡi khẽ lướt qua lưỡi cô, Đường Du run lên, người mềm nhũn, cơ thể cứ trượt xuống, không sao kiểm soát nổi. Một tay gã vẫn giữ eo, tay kia kéo tay cô vòng qua cổ. Nụ hôn bắt đầu mãnh liệt, cằm cô bị kẹp chặt, dù lần này không hề có sự phản kháng, nhưng gã vẫn dùng sức mạnh một cách bất thường. Gã hôn không biết chán như thể hận không nuốt chửng được cô. Cánh tay mạnh như gọng kìm siết chặt eo khiến cô lọt thỏm trong lòng, Đường Du bắt đầu ngộp thở. Không biết bao lâu sau, Tôn Văn Tấn mới buông ra.

Khi ấy Đường Du phát hiện mình đã nhón mũi chân lên đón nhận nụ hôn tự khi nào, lúc buông ra còn loạng choạng không vững, gã lại ôm lấy cô, khuôn mặt Đường Du áp sát ngực gã. Lúc này, cổ cô cũng đỏ bừng lên, cô liền vội đẩy gã ra, đứng thẳng người lại.

Cô ngoảnh đầu quan sát chiếc xe của Hà Khâm, nó đã rời khỏi đó từ bao giờ. Chiếc xe cách họ không xa, chẳng hiểu sao cô không hề nghe thấy tiếng động cơ, nhớ lại chuyện vừa nãy, mặt Đường Du chợt đỏ bừng.

Tôn Văn Tấn bật cười, nhìn bộ dạng của Đường Du, nói: “Mồ hôi túa ra rồi kìa.”

Đường Du không biết trả lời sao, yên lặng đứng đó, trong đời cô chưa từng gặp phải chuyện gì như thế này, mặt lại càng đỏ bừng lên.

Dáng vẻ của Đường Du khiến không khí càng trở nên gượng gạo, như ý thức được điều đó, Tôn Văn Tấn ho một tiếng, trong phút chốc trở lại vẻ trầm tĩnh. Đúng lúc đó, Đường Du nghe thấy tiếng gọi vang lên cách đó không xa: “Tiểu Du, Văn Tấn.”

Đường Du như bị sét đánh, vội ngẩng đầu nhìn lên, Tôn Văn Tấn cũng đưa mắt nhìn, khuôn mặt hai người đều biến sắc, Tô Nhiêu đang đứng trước cổng bệnh viện. Cô đã thay bộ áo bệnh nhân bằng quần áo của mình, cổ tay vẫn băng bó. Ánh mắt cô bình thản, u ám, không chút biểu cảm.

Đường Du ngẩn người một lúc sau đó vội chạy về phía Tô Nhiêu. Thấy Đường Du đi về phía mình, Tô Nhiêu liền quay người chạy vào trong bệnh viện, đến cầu thang lớn trong tòa nhà chính Đường Du mới đuổi kịp. Cô kéo cánh tay Tô Nhiêu lại, giọng khẩn khoản nói: “Nhiêu Nhiêu…”

Tô Nhiêu quay đầu, ánh mắt ngơ ngác, bi ai như con thú nhỏ bị thương. Cổ họng Đường Du như tắc nghẹn, muốn nói mà không sao thốt lên lời.

Tô Nhiêu vội giấu ánh mắt ấy, bối rối hất tay Đường Du ra, tiếp tục lên lầu.

Đường Du chạy theo, nắm chặt tay bạn, run run giọng gọi, “Nhiêu Nhiêu…”

Tô Nhiêu ngoảnh đầu, nước mắt lưng tròng, đọng đầy khóe mắt nhưng cố kìm nén. Sau khi làm phẫu thuật, đôi mắt cô khiến người ta nhìn vào thấy sợ, trái tim Đường Du như bị bóp nghẹt. Tô Nhiêu nói trong tiếng nấc: “Tiểu Du, cậu không biết rằng anh ấy gần như đã muốn kết hôn với mình sao? Có phải chính là cậu, vì cậu mà anh ấy không cần mình nữa?”

Nước mắt Đường Du bỗng trào ra. Bấy nhiêu năm nay cô chỉ có duy nhất một người bạn, giờ chính cô lại làm tổn thương người đó, Đường Du không biết nói sao, cổ họng cô tắc nghẹn, nước mắt như suối.

Tô Nhiêu nhìn thẳng vào mắt Đường Du, “Lâm Khai nói đúng không? Người đàn ông đó chính là Tôn Văn Tấn sao? Cậu đã lên giường với anh ấy?”

Đường Du khẽ run lên, cô đâu ngờ Lâm Khai biết chuyện đó. Mắt Tô Nhiêu không còn ngấn lệ nữa, cô nhìn về phía Tôn Văn Tấn, mắt nheo nheo, sự hằn học đó khiến Đường Du ớn lạnh. Cô vẫn giữ chặt tay, không chịu buông, bỗng Tô Nhiêu giơ tay kia giáng cho Đường Du một cái tát.

Cô lảo đảo, tay vẫn không buông Tô Nhiêu ra. Đường Du chưa kịp phản ứng gì, thì cái tát thứ hai đã giáng xuống. Mặc dù cổ tay của Tô Nhiêu vẫn đang quấn băng, nhưng cái tát mạnh đến nỗi Đường Du nổ đom đóm mắt, hai tai ù ù. Tô Nhiêu còn muốn tát nữa, nhưng Đường Du đã thấy máu thấm qua lớp băng trắng nên đành

Thoát khỏi Đường Du, Tô Nhiêu quay người chạy lên lầu. Đường Du thẫn người ra, lại gọi “Nhiêu Nhiêu…” Rồi cuống cuồng đuổi theo. Chưa chạm đến người thì Tô Nhiêu như đã sớm biết trước, hất mạnh tay, Đường Du loạng choạng lùi lại, rồi bước hụt, trẹo cả chân. Cô đau đến nỗi mặt mày nhăn nhó, nhưng vẫn gắng gượng, ánh mắt đau đáu nhìn Tô Nhiêu, “Nhiêu Nhiêu, nghe mình giải thích…”

Tô Nhiêu nghiến răng, mắt nhìn chằm chằm một lúc, rồi bất chợt giơ tay đẩy mạnh Đường Du, do bất ngờ, Đường Du bị mất thăng bằng, ngã lăn xuống cầu thang. Lúc đầu Tôn Văn Tấn không lên theo, sợ Tô Nhiêu bị kích động, không nghĩ sự việc sẽ diễn ra như thế, khi gã lên đến nơi thì đã chậm mất một bước. Đường Du bị đẩy ngã, trán trầy xước, chảy máu, tóc rối bù nhưng cô vẫn vùng vằng muốn bò dậy lên. Tôn Văn Tấn đến đỡ liền bị cô hất ra.

Tôn Văn Tấn thấy tay Đường Du cũng bị trượt một mảng da lớn, máu thấm sang cả tay gã. Nhưng cô vẫn cố nhìn theo Tô Nhiêu, dù chẳng hề khóc mà nước mắt cứ tuôn trào. Bị ngã từ trên cao xuống, chân hình như bị gãy, cô thử đứng dậy nhưng hễ chạm chân xuống đất là lại oặt xuống, không thể nào đứng lên được. Cô nhìn theo Tô Nhiêu, mặt nhăn lại nhưng vẫn gọi, “Nhiêu Nhiêu, Nhiêu Nhiêu…”

Tô Nhiêu là người bạn duy nhất của cô, là người chăm sóc lúc cô ốm tưởng chết, từng đưa cô đi bệnh viện, giúp giặt đồ, nấu canh bổ dưỡng cho cô ăn, sao Đường Du có thể dễ dàng để tuột như thế, dù việc đã đến mức này, cô vẫn muốn cố gắng níu giữ. Cuộc đời Đường Du vốn thiếu thốn, không bao giờ dám ước muốn xa vời, những gì cô có đâu nhiều nên có ai thấu hiểu sự mất mát đáng sợ với cô đến nhường nào.

Từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, Tô Nhiêu nghiến chặt răng, nói từng chữ, giọng chưa bao giờ thảm thiết đến thế, “Đường Du, Văn Tấn, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy các người nữa.”

Đường Du càng thên cuống, nhưng không thể bò dậy được. Tô Nhiêu đã quay người đi khỏi đó, Đường Du bật khóc, “Nhiêu Nhiêu, đừng đi…”

Tôn Văn Tấn chưa từng thấy Đường Du thế này bao giờ. Cô gái này thật phức tạp. Lần đầu gặp, thấy cô vô cùng mạnh mẽ. Bị cha ruồng bỏ, cắt đứt quan hệ, cô cũng chẳng mảy may rung động. Khi bạn trai gặp chuyện, cô lại chạy v khắp nơi cầu cứu, thậm chí còn không tiếc hiến thân cho Tô Bất Dị. Thái độ của ông bà Lâm khiến cô tủi thân, không dám kể với Lâm Khai, chỉ ngày ngày nhìn anh ta bỏ tiền ra mua say trong hộp đêm. Có kẻ mời uống rượu, dù có là ai, cho bao nhiêu tiền, cô cũng chẳng động lòng. Trước sự hăm dọa, nạt ép của Hà Khâm, cô cũng chẳng sợ. Còn giờ đây, khi bị người bạn thân nhất giáng liên tục hai cái tát, bị đẩy ngã từ trên bậc cao xuống gãy cả chân, không đứng dậy nổi, cô vẫn đang cố hết sức mình cầu xin tha thứ.

Cô ngang ngạnh, mạnh mẽ, tự lập, biết nín nhịn và cũng vô vùng kiêu ngạo, chưa từng dựa dẫm ai hay có tham vọng gì, cũng chưa từng cầu xin hay để ai đó nhận ra ở mình vẻ u buồn. Nhưng giờ đây, nhìn cô, trái tim Tôn Văn Tấn đau quặn. Gã cúi người, dịu dàng, cẩn trọng ôm cô vào lòng.

Văn Tấn đưa cô đến khoa xương, bác sĩ hỏi han tình hình, quan sát bên ngoài, dùng tay nắn nắn. Đường Du nghiến chặt răng, bác sĩ nói: “Có thể bị gãy xương.” Dứt lời liền nói với y tá đưa cô đi chụp phim, Tôn Văn Tấn lại bế Đường Du đi đến phòng chụp, cô được đặt trên một chiếc bàn cao. Trong khi bác sĩ thao tác máy, y tá nói: “Cô gái này gan lì thật, người khác khi được đưa đến đây, dù chỉ hơi trẹo chân, bác sĩ chưa chạm vào đã hét loạn xạ nhưng cô gãy cả xương rồi mà không khóc cũng chẳng nói năng gì.”

Tôn Văn Tấn nghĩ, Đường Du sao lại không thấy đau chứ? Bác sĩ lắc qua lắc lại chân, cô đau đến nỗi môi trắng nhợt, một bên mặt sưng phồng nhưng vẫn không nói gì, mắt ngấn lệ, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

Chụp X-quang xong lại đến chụp CT, kết luận cuối cùng, ngoài mặt, tay bị trầy xước và gãy xương chân ra, các phần khác đều không vấn đề gì. Nghe xong chẩn đoán của bác sĩ, Tôn Văn Tấn thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ bó bột cho Đường Du. Nửa đêm, Trần Thích đến. Tôn Văn Tấn ngồi bên ngoài phòng bệnh, miệng ngậm điếu thuốc theo thói quen, không biết là đang nghĩ gì, đờ đẫn như người mất hồn.

Trần Thích sợ nhất bộ dạng này của Tôn Văn Tấn, anh ta bước đến hỏi : “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Chân cô ấy bị gãy xương, bó bột rồi.” Tôn Văn Tấn nói như người ngủ mơ.

Tô Nhiêu làm à? Cô ta cũng ác thật đấy…” Trần Thích đẩy cửa phòng bệnh của Đường Du, nhìn vào bên trong, có lẽ cô đã ngủ. Trần Thích đóng cửa lại, châm một điếu thuốc, ngồi cạnh Tôn Văn Tấn.

“Lúc nãy, khi đưa Lâm Khai đến bệnh viện, tôi đã nói qua chuyện của cậu và Đường Du, mong cậu ta sau này bớt dại dột đi. Đến hành lang bệnh viện thì gặp Tô Nhiêu, thấy họ quen biết nhau nên tôi đã phó mặc cho cô ta. Chắc cậu ta đã kể lại cho Tô Nhiêu. Xin lỗi cậu, lúc ấy tôi cũng không nghĩ được nhiều như thế.”

Ngày hôm sau, bác sĩ nói Đường Du có thể xuất viện, về nhà phải chú ý, tốt nhất là dùng xe lăn hoặc gậy chống.

Tôn Văn Tấn vào phòng bệnh, thấy cô đang đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt bơ phờ, mắt sưng húp.

Gã nói: “Bác sĩ nói hôm nay có thể xuất viện, cô đang phải bó bột, đi lại không tiện, có cần về nhà tôi ở không?”

Môi Đường Du bạc phếch, khuôn mặt trông tiều tụy, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Tôi không sao, tự tôi lo được.” Giờ cô không muốn nhìn thấy gã thêm một phút nào nữa.

Tôn Văn Tấn ngần ngừ.

Lát sau có người đẩy xe lăn vào phòng, Tôn Văn Tấn nói: “Đây là xe thuê, bác sĩ nói, trong thời gian này, xương vẫn chưa liền nên không được tùy tiện vận động. Cô sống một mình, không tiện, nên tôi đã mời một người giúp việc. Cô yên tâm, căn phòng đó chỉ có cô và người giúp việc, tôi sẽ về thành phố N.” Ngừng một lát, gã nói thêm, “Bố mẹ Lâm Khai cũng đến đây rồi.”

Tay Đường Du bấu chặt vào chăn, cúi đầu không nói gì. Giờ chân đã gãy, không đi lại được, lại chỉ có một mình, Tôn Văn Tấn đã thay cô sắp xếp chu đáo, nhưng cô vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Tôn Văn Tấn đợi một lúc mới đến ôm cô, vừa đến gần, Đường Du liền kéo chăn, thu người về phía sau, rồi bất chợt ngẩng đầu lên nhìn. Đôi mắt sưng húp, ngân ngấn lệ, sáng lấp lánh như thủy tinh khiến người ta thấy mà chua xót. Cô không muốn gã đến gần, nhưng lại chỉ biết bất lực nhìn, ánh mắt như đang thỉnh cầu hãy tránh xa, mãi mãi về sau đừng gặp cô nữa.

Tôn Văn Tấn nhớ lại buổi tối hôm qua khi cô ngã xuống cầu thang, cố leo lên mà không sao nhấc chân nổi, rồi lại nhớ cái đêm cô uống say, kéo tay áo gã, luôn miệng hỏi: “Nếu là tôi con nhà lành, có bố mẹ, anh chị, họ hàng thương yêu, các anh có dám nói với tôi như thế không? Anh dám nói hắn chỉ thích gái trinh thôi sao?” Nhớ cả lúc gã thì thầm bên tai sẽ giúp cô cứu Lâm Khai, tay cô buông thõng như người chẳng còn thiết gì nữa. Tất cả những điều đó khiến trái tim gã nhói lên.

Gã cúi người, nhìn cô, “Giờ cô không thể tự lo liệu cho bản thân, không thể sống một mình được.” Gã giơ cánh tay ra, khi tay gã đã chạm đến, Đường Du lại muốn thu người về phía sau. Tôn Văn Tấn ấn tay lên bàn tay đang kéo chăn khiến cô không lùi được nữa, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, “Nghe lời anh!”

Suốt đêm không ngủ, trong mắt Tôn Văn Tấn vằn lên những tia đỏ, gã dịu dàng nhìn cô, trong ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa sự cảm thông, thấu hiểu lẫn day dứt. Nước mắt Đường Du lại muốn trào ra, cô đành ngoảnh đầu nhìn nơi khác mong sao nó đừng rơi xuống. Cuối cùng Tôn Văn Tấn cũng bế cô lên, nhưng gã không đặt cô vào xe lăn mà bế thẳng xuống lầu, gã cẩn thận từng li từng tí như thể đang nâng niu một viên ngọc dễ vỡ.

Phía sau họ, y tá mang xe lăn xuống.

Đường Du ở trong căn hộ của Tôn Văn Tấn tại một khu cao cấp của thành phố B, rộng khoảng một trăm chín mươi mét vuông, nội thất bố trí đơn giản kiểu cổ điển. Gã mời cho cô một người giúp việc, rồi sau đó không thấy lui tới nữa.

Ngày nào cô cũng ở với người giúp việc, ở trường thì đã xin phép nghỉ, cô cũng không đến hộp đêm Loạn thế giai nhân nữa. Lý Văn có gọi điện thoại hỏi, nhưng cô không nói thật mà chỉ bảo bận việc học, không có thời gian làm thêm nữa.

Lý Văn ấp úng, nói linh tinh vài câu rồi dập máy.

Tôn Văn Tấn vẫn chưa quay lại, Đường du nằm trên giường học bài, người giúp việc là y tá của bệnh viện, rất chuyên nghiệp và cẩn thận, vì thế chân cô hồi phục rất nha

Hôm đến bệnh viện tháo bột, Đường Du không phải ngồi xe lăn nữa, chỉ cần chống gậy là có thể tự đi lại được. Xuống thang máy, vừa ra khỏi cổng, cô bỗng nhìn thấy một chiếc xe đua màu đỏ đỗ trước cổng, một cô gái trang điểm đậm, đeo kính đen, miệng hút thuốc, nhìn cô chằm chằm.

Ban đầu Đường Du không để ý, người giúp việc đỡ cô chống gậy đi ra lề đường đón xe. Vừa đón được xe, bỗng nghe thấy giọng Trần Thích, “Cô Đường, xin chờ một chút.”

Trần Thích tiến lại nói với tài xế không cần taxi nữa, rồi quay sang bảo Đường Du: “Hôm nay trước lúc tôi đi bận chút việc nên đến muộn, xin lỗi cô, để tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Đường Du ngoái đầu nhìn, xe của Trần Thích đỗ cách cổng tòa nhà không xa, nhưng không trông thấy chiếc xe đua đỏ nữa. Lúc này Đường Du mới nhớ cô gái lúc nãy trông quen quen, chẳng phải đó là Chu Nhiễm ở Loạn thế giai nhân sao?

Sau khi tháo bột, Đường Du chuyển khỏi căn hộ của Tôn Văn Tấn, quay về trường. Trong thời gian bị gãy chân phải ở chỗ Tôn Văn Tấn, bà chủ nhà có gọi điện đến nói Tô Nhiêu đã trả phòng, trước đấy người giúp việc đã giúp cô thu dọn đồ mang đến căn hộ của Tôn Văn Tấn.

Về đến trường thì đã là trung tuần tháng Năm, kỳ thi tiếng Pháp cấp bốn toàn quốc sắp đến, lúc này cô mới phát hiện Tô Nhiêu không những trả phòng mà còn làm xong thủ tục, đi Pháp du học. Mọi người đều bán tán xôn xao, thì ra Tô Nhiêu có một ông bố giàu có, muốn xuất ngoại là được xuất ngoại, giọng các bạn đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Phòng trọ trước đây mà Đường Du ở, Tô Nhiêu đã trả lại, bây giờ học kỳ chưa kết thúc nên cô cũng ngại xin trường cho ở ký túc xá, đành phải thuê phòng gần trường. Phòng ở tầng một, diện tích nhỏ, tắm giặt, vệ sinh chung, vừa tối vừa ẩm ướt, may mà giờ đang mùa hè và quan trọng nhất là giá thuê rẻ. Hôm Trần Thích đưa đi bệnh viện tháo bột, nhân tiện đưa lương ở hộp đêm cho cô, đồng thời nhắc nhở cô sau này đừng đến đó nữa. Mất một nguồn thu nhập, lại phải nằm việc một tháng nên Đường Du càng phải tiêu pha dè sẻn hơn.

Nghỉ học mất hơn tháng trời, cô bắt đầu làm bài t gần như không ra khỏi nhà, hệt như hồi sinh viên năm thứ nhất. Có lúc mệt quá, cô quay đầu nhìn ánh hoàng hôn chiếu vào cửa sổ rồi thẫn thờ theo chiếc bóng đổ dài của mình.

Những ngày này, không có Lâm Khai, không có Tô Nhiêu, không có Tôn Văn Tấn, cũng chẳng còn Loạn thế giai nhân. Chỉ mình cô, lặng lẽ làm một vài việc, ăn cơm, uống nước, đi học, ôn bài, mất ngủ, chẳng mấy khi nhớ đến một người, nhưng giờ đây, trước cái bóng cô liêu của chính mình, cô bỗng thấy nhớ.

Trước đây, có lần Tô Nhiêu kể: “Hồi nhỏ, mình bị mẹ mắng vì muốn mua một chiếc váy mới. Lúc ấy, mình rất tủi thân, nghĩ sao mình lại khổ sở hơn người khác, người ta có quần áo mới, đi học, tan học đều có xe đưa đón, còn có nhiều tiền tiêu vặt, mình thì chẳng có. Nghĩ vậy, mình bắt đầu oán hận mẹ, cả tháng trời hai mẹ con chiến tranh lạnh với nhau. Sau một tháng, mình gần như quên khuấy chuyện giận dỗi đó, chỉ là đã quen không nói chuyện với mẹ nữa, cũng chẳng có gì để nói cả. Một hôm, mình vô tình nói với mẹ một câu, mẹ bỗng òa khóc rồi nói muốn gì mẹ sẽ mua, chứ đừng thờ ơ như thế. Kể từ đó mình hạ quyết tâm, sẽ không bao giờ nặng lời với mẹ nữa. Mình biết mẹ luôn canh cánh chuyện bố phản bội nên sợ mất đi đứa con gái duy nhất, bởi vậy hơn mười năm nay mình không dám nhắc đến bố trước mặt mẹ. Mình cũng thề rằng cả đời này không nhận ông ấy nữa, vì mình không thể làm tổn thương mẹ được, bà ấy chỉ có mình mình thôi.”

Nhưng cuối cùng Tô Nhiêu cũng dùng tiền của Tô Bất Dị đi phẫu thuật thẩm mỹ, rồi nghe theo sự sắp xếp của ông ta đi Pháp du học. Chả lẽ cô không cần cả người mẹ duy nhất đó nữa sao?

Tô Nhiêu trước đây thân thiện, hòa nhã, nhân hậu nhưng hai cái tát của cô tối hôm ấy rất đau, cổ tay đang bị băng bó mà vẫn mạnh như thế. Tô Nhiêu hận cô, thậm chí còn không cho Đường Du cơ hội giải thích đã một mình bay đến phương trời xa lạ.

Nghĩ đến đây, trái tim Đường Du đột nhiên đau nhói, như thể bị hàng trăm thứ gì đó giày xéo lên, cô đau đớn cúi gập người, thấy nước mắt mình lã chã rơi trên nền nhà.

Từ nay, cô chỉ còn một mình.
Bình Luận (0)
Comment