Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 54

Không khí bỗng chốc lặng đi.

Người đàn ông trước mặt khẽ nheo mắt, tựa như cười mà chẳng phải cười, quan sát cô. Gặp phải ánh nhìn vừa mơ hồ vừa sâu xa ấy, não Minh Ý lập tức “treo máy” mấy giây. Mà chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, hết thảy những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập dồn dập thi nhau ùa vào óc cô, như thước phim quay chậm, cứ lặp đi lặp lại.

—— Sở Sở thích anh Thời Lễ à?
—— Thích.
—— Anh Thời Lễ cũng thích em.

Đồng tử Minh Ý bỗng co rút, hai má nóng ran. Cái đồ khốn này lại dám nhân lúc cô say rượu mà dụ dỗ cô nói ra mấy lời xấu hổ như thế!!!

—— Phó Thời Lễ, anh thích em à?
—— Ừ, thích.
—— Anh thích ai?
—— Phó Thời Lễ thích Minh Ý.

“Phó Thời Lễ thích Minh Ý.”

Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại bên tai Minh Ý. Thậm chí cô vẫn còn nhớ rõ ngữ điệu của anh khi nói câu đó, cùng với hơi ấm của nụ hôn lúc ấy.

Hàng mi cô khẽ run, hơi thở và nhịp tim đều không kiềm được mà tăng nhanh, ngay cả vành tai cũng dần nóng lên.

Phó Thời Lễ… đang tỏ tình với cô ư?

Tim Minh Ý đập như trống trận. Anh cũng thích cô sao?

Có những ý nghĩ, một khi đã nảy sinh thì sẽ mọc lan như cỏ dại, không thể kìm lại.

Giữa đêm tĩnh mịch, tiếng tim đập dồn dập lại càng rõ rệt.

Ánh đèn vàng ấm áp nơi cầu thang càng khiến bầu không khí vốn đã mập mờ thêm phần lãng mạn.

Hàng mi Minh Ý khẽ chớp, như có chút không dám tin.

“Không nhớ ra à?”

Giọng anh trầm thấp, đôi mắt chậm rãi hạ xuống, ánh nhìn rơi lên khuôn mặt cô, chăm chú không rời.

Nghe vậy, Minh Ý khẽ run mi, còn chưa kịp hoàn hồn từ mớ ký ức hỗn loạn thì nơi cổ tay đã bị bao phủ bởi một luồng hơi lạnh. Ngay sau đó, một lực mạnh mẽ kéo cô về phía trước, cả người ngã gọn vào vòng tay tràn ngập mùi tuyết tùng quen thuộc.

Hơi thở anh trầm xuống, giọng khàn khẽ mang chút khàn đặc: “Vậy thì… nhớ lại thêm chút nữa.”

Giây tiếp theo.

Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Không giống như hôm qua, chỉ thoáng chạm rồi dừng.

Lần này, hơi thở cuốn tới mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào trước đó, môi kề môi, hơi ấm phả ra rõ rệt. Chỉ chốc lát đã ào ạt công chiếm, trong khi hương tuyết tùng nồng đậm như muốn vây lấy cô từ mọi phía.

Một tia sáng trắng lóe lên trong đầu Minh Ý, theo bản năng cô muốn lùi lại tránh.

Nhưng ngay lập tức, eo bị một cánh tay quàng chặt, giữ chặt trong vòng ôm. Rồi một thoáng trời đất xoay vòng, đến khi Minh Ý kịp nhận ra thì Phó Thời Lễ đã một tay ôm eo cô, tay kia nhẹ nhàng đỡ sau đầu, áp cô sát vào lan can cầu thang.

Hơi thở quấn lấy nhau, tim đập thình thịch.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu Minh Ý như nở rộ vô số chùm pháo hoa, con tim cũng theo đó mà rộn ràng nhảy múa.

Cô hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm gì, ngoài mấy lần mơ hồ khi say tối qua, đây là lần đầu tiên cô tỉnh táo hôn một người đàn ông.

Kỹ thuật vụng về, toàn thân căng cứng, đến đôi tay cũng không biết nên đặt vào đâu.

Có lẽ trời sinh đã nhạy cảm với phương diện này, cho dù là lần đầu tiên, Phó Thời Lễ vẫn tỏ ra ung dung, điềm tĩnh.

Có những người, dù ở bất cứ lĩnh vực nào cũng luôn là kẻ nắm quyền chủ động.

Chuyện tình cảm cũng không ngoại lệ.

Môi ấm áp khẽ miết, hơi thở đan xen, nụ hôn dần sâu hơn, triền miên quấn quýt, công thành đoạt đất, rõ ràng còn chuyên chú hơn cả hôm qua.

Đầu óc Minh Ý trống rỗng, tim đập càng lúc càng nhanh. Hơi thở nóng rực, hương tuyết tùng ngập tràn, như muốn nuốt trọn từng tấc da thịt. Cô theo bản năng khẽ nắm lấy vạt áo sơ mi trước ngực anh, như tìm được một điểm tựa.

Nụ hôn kéo dài rất lâu, lâu đến mức như cả thế kỷ. Mãi tới khi mắt Minh Ý ngấn nước, sắp không thở nổi, Phó Thời Lễ mới chịu buông.

Anh ngẩng đầu, hơi thở nhẹ phả lên mặt cô: “Không biết đổi hơi à?”

Hơi thở của Minh Ý vẫn chưa ổn định hẳn. Trước lời trêu chọc của anh, cô chỉ mím môi, không nói.

Nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, Phó Thời Lễ khẽ loạn nhịp một thoáng, ánh mắt cũng tối lại. Giây lát sau, anh chậm rãi dời tầm nhìn, thong thả đối mắt với cô, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy hứng thú: “Giờ thì nhớ ra chưa?”

Hàng mi Minh Ý khẽ run, ngập ngừng vài giây mới khẽ “ừ” một tiếng.

Có lẽ vì ngượng, giọng cô rất nhỏ, nhưng lọt vào tai Phó Thời Lễ lại hóa thành một hương vị khác.

Giọng con gái mềm mại, lẫn chút giọngmũi, nghe như mèo con làm nũng, vô cớ khiến tim anh ngứa ngáy.

Yết hầu Phó Thời Lễ khẽ lăn, khóe môi cong nhẹ: “Vậy, bây giờ Phó phu nhân có gì muốn nói với anh không?”

Giọng anh trầm, chậm, từng chữ rõ ràng.

Chữ “Phó phu nhân” này được gọi nghiêm túc và thành kính hơn bất cứ lúc nào, khiến vành tai Minh Ý nóng bừng, tim cũng theo đó mà đập mạnh thêm mấy nhịp.

Một lúc lâu, cô mới điều chỉnh được nhịp thở, đôi mắt long lanh ngước lên, dè dặt hỏi: “Anh… là thật lòng sao?”

Thấy phản ứng của cô thú vị, Phó Thời Lễ cúi mắt, cố tình nhướng mày trêu chọc: “Cái gì mới là thật lòng?”

Minh Ý mím môi, cũng không tức giận. Dù sao đã tới nước này rồi, chi bằng hỏi cho rõ một lần.

Cô điều chỉnh lại nét mặt, ngẩng đầu nhìn anh: “Ý em là… hôm qua anh nói anh thích em, là thật sao?”

Khóe môi Phó Thời Lễ khẽ nhếch, thấy dáng vẻ liều mình của cô, anh bỗng nảy ý định trêu đùa, không đáp mà hỏi lại: “Thế còn em? Hôm qua em nói thích anh Thời Lễ, là thật chứ?”

Nghe vậy, gương mặt Minh Ý khẽ biến sắc, nhưng cô biết bây giờ chưa phải lúc tính sổ. Món nợ này sau này cô có thừa thời gian để chậm rãi tính với anh.

Lấy lại bình tĩnh, cô vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc: “Là em hỏi anh trước.”

Phó Thời Lễ khẽ cong khóe môi, giọng trầm thấp: “Tất nhiên là nghiêm túc.”

Dù trong lòng đã đại khái đoán được câu trả lời, nhưng khi nghe chính miệng Phó Thời Lễ nói ra, tim Minh Ý vẫn không kìm được mà đập mạnh hai nhịp.

Cô khẽ run hàng mi — thì ra Phó Thời Lễ thực sự thích cô.

Còn chưa kịp hoàn hồn, giọng nam trầm khàn, trong trẻo lạnh lùng lại vang lên bên tai: “Thế còn em?”

Người đàn ông chậm rãi cúi mắt, ánh nhìn tùy ý rơi lên gương mặt cô, giọng trầm kéo dài: “Lời hôm qua của Sở Sở, em sẽ không chối bỏ chứ?”

Má Minh Ý hơi đỏ, cô khẽ mím môi, nhỏ giọng đáp: “Không.”

Phó Thời Lễ bật cười.

Giọng trầm khàn, tiếng cười như tràn ra từ cổ họng, đục đục, lại xen vài phần vui vẻ.

Minh Ý ngẩng mắt nhìn sang, sắc mặt không mấy dễ chịu: “Anh cười cái gì?”

Chẳng lẽ cô lại bị Phó Thời Lễ trêu đùa?

Giây tiếp theo, giọng nam trầm ấm, vương chút lưu luyến chậm rãi rót vào tai cô: “Anh vui.”

Biết mình hiểu nhầm ý anh, sắc mặt Minh Ý thoáng mất tự nhiên. Cô thu lại ánh mắt, buột miệng hỏi: “Vui cái gì?”

Phó Thời Lễ khẽ siết lòng bàn tay cô: “Em thích anh, anh rất vui.”

Vừa nói, anh vừa nắm tay Minh Ý, đặt nhẹ lên phía trái ngực mình: “Cảm nhận được không?”

Dưới lòng bàn tay là nhịp tim mạnh mẽ, thình thịch, từng hồi khiến tay cô tê dại.

Minh Ý mím môi, cố ý giả vờ không hiểu: “Cảm nhận được gì cơ?”

Phó Thời Lễ khẽ cúi đầu, hơi thở nóng ấm quấn lấy chóp mũi cô, giọng nhẹ nhàng chân thành: “Là tình cảm của anh.”

“Rất thích, rất thích em.”

Gương mặt Minh Ý đỏ bừng lên rõ rệt.

Cô đã chẳng nhớ nổi tối nay mình bị anh trêu chọc đến mấy lần.

Một lúc sau, Minh Ý rút tay về, đỏ mặt khẽ gật đầu.

Vài giây sau, cô như chợt nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu: “Vậy bây giờ coi như chúng ta là hai người có tình cảm với nhau rồi đúng không?”

Phó Thời Lễ nhướng mày: “Đúng.”

Minh Ý chớp mắt: “Thế tức là chúng ta không còn là vợ chồng plastic nữa phải không?”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi cau mày: “Vợ chồng plastic là gì?”

Tim Minh Ý giật thót.

Hỏng rồi, bình thường ở nhà quen miệng gọi thế, vừa nãy lại bị sự dịu dàng bất ngờ của anh làm choáng váng, chẳng kịp uốn lời đã nói thẳng ra.

Ngập ngừng mấy giây, Minh Ý liền thôi kệ, dù sao bây giờ anh cũng thích cô, chắc chắn sẽ không làm gì cô cả: “Là giống như trước kia của chúng ta ấy.”

Phó Thời Lễ: “Trước kia thế nào?”

Minh Ý cau mày — nhất định bắt cô nói rõ ràng ra sao?

Cô hít sâu một hơi: “Tức là tám tháng chẳng gặp được một lần, mà gặp thì như sẵn sàng gây chiến, chưa nói quá ba câu đã cãi nhau.”

Phù——

Nói xong thấy dễ chịu hẳn.

“Ồ.” Phó Thời Lễ ung dung đáp: “Thế thì chắc chắn không phải nữa rồi.”

Nghe vậy, Minh Ý gật đầu ra chiều suy nghĩ, rồi ngẩng mắt: “Vậy có nghĩa là sau này anh phải nghe lời em hết đúng không?”

Phó Thời Lễ bật cười: “Sao? Nhanh thế đã muốn quản anh à?”

“Cũng không hẳn.”

Minh Ý khẽ mím môi: “Chỉ là giữ nguyên tư thế này nửa ngày rồi, em hơi mỏi lưng, muốn anh thả em ra.”

“…”

Phó Thời Lễ buông cô ra, đỡ lấy vai, nhẹ nhàng chỉnh cô đứng thẳng: “Thì nói thẳng ra là được, vòng vo lớn thế làm gì?”

Minh Ý khẽ chớp mắt: “Ờ, cũng không hẳn, mấy câu trước cũng là điều em muốn hỏi.”

Phó Thời Lễ cười khẽ: “Còn gì muốn hỏi nữa không? Hỏi luôn một thể.”

“Ừm…”

Minh Ý nghĩ vài giây, rồi nhìn sang: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”

“Chắc là từ khi ở Giang Thành.”

Yết hầu Phó Thời Lễ khẽ động: “Nói chính xác thì là lúc đó mới nhận ra.”

Ngừng hai giây, anh tiếp: “Có lẽ là từ trước đó đã thích rồi, chỉ là chưa ý thức được.”

Câu trả lời này khiến Minh Ý hơi bất ngờ, cô chớp mắt: “Vậy nên anh biến mất không lời từ biệt là vì nhận ra mình thích em, không chấp nhận được sao?”

“Không hẳn.”

Minh Ý không chịu bỏ qua: “Thế là vì gì?”

Sắc mặt Phó Thời Lễ thoáng khựng lại. Anh không thể nói là vì đột nhiên nhận ra tình cảm, luống cuống đến mức không biết đối mặt thế nào nên mới bỏ chạy.

Ngập ngừng vài giây, Phó Thời Lễ không trả lời, cúi mắt liếc nhẹ xuống vạt áo sơ mi trước ngực, khẽ “tsk” một tiếng, rồi thong thả ngẩng lên, bình thản lái sang chuyện khác: “Áo của anh bị em vò nhăn rồi này.”

Minh Ý vốn định phản bác, nhưng ngẩng lên nhìn, quả thật ở ngực áo anh có một mảng nhăn nhỏ, hình như lúc hôn vừa nãy, cô quá căng thẳng nên lỡ nắm chặt.

“…”

Tai Minh Ý hơi nóng lên.

Đồ đáng ghét, cố tình lôi đúng chuyện này ra.

Đã không muốn nói thì cô cũng chẳng buồn hỏi nữa.

Cô giơ tay đẩy anh ra, quay người bước lên lầu: “Không nói với anh nữa, em lên nghỉ đây.”

“Chạy gì chứ?”

Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở nóng ấm lại bao phủ, anh ôm trọn lấy cô lần nữa, giọng mang chút khàn đục: “Tối qua uống say sờ cơ bụng với yết hầu của anh, lúc đó gan dạ lắm cơ mà?”

Minh Ý mím môi, quay mặt đi, khẽ lẩm bẩm: “Vợ chồng hợp pháp sờ một chút thì sao, có gì mà nhỏ mọn.”

“Được.”

Phó Thời Lễ khẽ cười, rồi hơi thở nóng rực lại áp sát: “Vậy bây giờ, chúng ta có phải nên làm chút việc mà vợ chồng hợp pháp nên làm không?”

Bình Luận (0)
Comment