—
Biết hôm nay Minh Ý và Phó Thời Lễ sẽ về nhà cũ ăn cơm, Diệp Thư Thành từ sớm đã dặn dì giúp việc chuẩn bị sẵn những loại hoa quả mà hai người họ thích.
Khi Minh Ý và Phó Thời Lễ bước vào, Diệp Thư Thành đang ở thư phòng nói chuyện điện thoại với một người bạn cũ. Dưới lầu chỉ có Diệp Trác. Phó Thời Lễ đưa đồ mang đến cho chú Chu, rồi cùng Minh Ý đi vào phòng khách.
Vừa nhìn thấy Phó Thời Lễ, Diệp Trác lập tức buông điện thoại xuống: “Anh Thời Lễ, lại đây ngồi.”
Thấy vậy, Minh Ý hừ nhẹ, liếc cậu ta một cái, tỏ rõ sự khinh bỉ.
Từ bé Diệp Trác đã là cái đuôi theo sau Phó Thời Lễ, chẳng biết bị anh cho uống bùa mê thuốc lú gì. Nếu trước mười tuổi người cậu ta sùng bái nhất là siêu nhân Ultraman, thì sau mười tuổi, người hâm mộ nhất chính là Phó Thời Lễ.
Lớn lên rồi mà vẫn “anh Thời Lễ, anh Thời Lễ” không dứt miệng. Người ngoài nghe thấy còn tưởng anh là anh ruột cậu ta.
Nghe vậy, Phó Thời Lễ chỉ khẽ gật đầu, nắm tay Minh Ý ngồi xuống, thuận miệng hỏi: “Sao không thấy bố và anh cả đâu?”
Còn chưa đợi Diệp Trác trả lời, Diệp Sâm đã bưng đĩa hoa quả Dì Lan vừa cắt xong từ trong bếp đi ra: “Bố đang gọi điện trong thư phòng.”
Phó Thời Lễ ngẩng đầu gật nhẹ, coi như chào hỏi.
Diệp Sâm hơn Phó Thời Lễ hai tuổi, mối quan hệ giữa hai người từ nhỏ đã khá kì lạ, chẳng phải kiểu đối đầu như Minh Ý với Phó Thời Lễ, cũng không giống sự sùng bái của Diệp Trác dành cho anh. Hai người giống như có chút tình thầy trò, cũng có chút tình bằng hữu.
Đi lại gần, Diệp Sâm đặt đĩa hoa quả lên bàn trà, theo thói quen liền đẩy nhẹ về phía Minh Ý.
Thấy vậy, Diệp Trác không nhịn được nói: “Anh cả vẫn thiên vị như thế.”
Diệp Sâm nhíu mày, giọng trầm xuống: “Tiểu Trác.”
Minh Ý ngẩng lên, lướt mắt nhìn Diệp Trác, chẳng buồn để tâm đến lời cậu ta. Cô tiện tay lấy xiên ghim một miếng xoài đưa vào miệng: “Xoài hôm nay ngọt thật.”
Mà Diệp Trác từ nhỏ vốn mê xoài nhất. Năm mười tuổi, cậu ta tham ăn một hơi hết nửa cân xoài nhỏ, đêm hôm đó sốt cao nổi mẩn khắp người, đến bệnh viện mới biết bị dị ứng xoài. Từ đó về sau dù có thèm đến mấy cũng chỉ biết nhìn mà không dám ăn.
Ăn xong, Minh Ý còn cố ý ngẩng mắt liếc qua, thấy cậu ta tức đến nghẹn lời ngồi cứng ngắc trên ghế sofa, trong lòng mới thấy hả dạ.
Diệp Trác từ bé đã thích chọc tức cô, nhưng lần nào cũng nói không lại, cuối cùng bị dồn ép đến bộ dạng như bây giờ. Minh Ý cố nhịn cười đến khó chịu, dứt khoát đứng dậy tính đi vào bếp xem Dì Triệu đang nấu món gì, kẻo lát nữa lại không nhịn được mà đấu võ mồm với Diệp Trác.
Vừa đi tới chân cầu thang, thì đúng lúc gặp Diệp Thư Thành từ trên lầu xuống: “Con đi đâu đấy?”
Minh Ý ngẩng đầu nhìn sang: “Bố, bố xong việc rồi ạ?”
Diệp Thư Thành: “Ừ, các con mới về bao lâu rồi?”
Minh Ý bước tới đỡ bố xuống: “Chúng con mới về không lâu.”
“Thời Lễ về rồi chứ?”
Minh Ý gật đầu: “Về rồi ạ, đang ở phòng khách. Để con đưa bố qua đó.”
Thấy Minh Ý vừa rồi đi về hướng bếp, Diệp Thư Thành xua tay: “Không cần, bố tự qua được. Dì Triệu biết hôm nay con về nên chuẩn bị nhiều món con thích.”
Minh Ý gật đầu: “Vậy con vào xem, tiện thể pha cho mọi người ấm trà mới.”
Trong bếp, Dì Triệu đang lo liệu bữa tối. Hôm nay vốn là sinh nhật của Diệp Thư Thành, lẽ ra các món nên hợp với khẩu vị của ông, nhưng Dì Triệu lại thương Minh Ý, biết cô không thích đồ ăn nhạt vị nên cố ý làm sườn xào chua ngọt, gà xào ớt cay, thịt bò hầm cay, còn lại mới cân bằng theo khẩu vị của mọi người.
Khi Minh Ý đi vào, Dì Lan đang cho gà xào ớt cay vừa làm xong ra đĩa. Ngay lúc bước vào, mùi thơm nồng của ớt và hoa tiêu đã lan tràn khắp gian bếp.
“Thơm quá, tay nghề của Dì Triệu ngày càng tuyệt rồi.”
Nghe thấy, Dì Triệu ngẩng lên, vui mừng: “Tiểu Ý về rồi à, mau ra phòng khách ngồi, trong bếp nhiều khói dầu, đừng để ám vào con.”
Minh Ý cười: “Không sao đâu dì, mọi người ngoài kia đang bàn chuyện công ty, con chen vào cũng chả được gì. Ngồi không thì buồn, chi bằng qua đây giúp dì một tay.”
Nói rồi, cô ngoái đầu nhìn về phía phòng ăn: “Bát đũa chắc chưa bày nhỉ, để con giúp dì.”
Dì Triệu cười: “Thế thì được, con giúp dì bày bát đũa đi. Thêm mười lăm phút nữa là ăn cơm.”
Minh Ý vừa đếm bát đũa vừa cười: “Đúng lúc con cũng đói rồi, chủ yếu là thèm đồ ăn dì nấu.”
Nghe vậy, Dì Triệu cười đến nheo mắt: “Vậy lúc nào rảnh thì về nhiều hơn, dì nấu cho ăn.”
Vì sức khỏe không thể có con cái, Dì Triệu từ nhỏ đã coi Minh Ý như con gái ruột. Nghe cô nói thế, lòng bà càng ấm áp.
Chẳng mấy chốc cơm tối đã sẵn sàng, mười món đủ đầy, tượng trưng cho mười phần trọn vẹn.
Cả đời Diệp Thư Thành không có nhiều thú vui, ngoài chơi cờ thì chỉ thích lúc ăn cơm được nhấp một chút rượu. Chỉ tiếc hai người con trai chẳng ai hợp cạ: một người dị ứng rượu, một người uống một chén đã gục. Người duy nhất có thể cùng ông nâng chén chỉ có Phó Thời Lễ. Từ cả tuần trước, ông đã mong đến hôm nay để được uống một bữa thật vui.
Phó Thời Lễ cũng rất biết điều, một bữa cơm vì thế mà ấm áp, hòa thuận.
Cơm xong, Diệp Thư Thành hứng khởi, mời Phó Thời Lễ vào thư phòng đánh một ván cờ. Diệp Sâm dĩ nhiên cũng đi theo. Thấy bố vui, Minh Ý không ngăn, chỉ nghĩ rằng tối nay cô và Phó Thời Lễ chắc chắn lại phải ở lại nhà họ Diệp.
Diệp Trác ngày mai phải bay tới Vân Thành tham dự sự kiện, nên sau bữa cơm liền quay về thành phố. Một mình ở phòng khách cũng buồn, Minh Ý bèn về phòng định tắm trước.
Vừa lên đến lầu, điện thoại reo. Là Thịnh An Ninh gọi tới.
Minh Ý cúi mắt nhìn màn hình, rồi vừa mở cửa phòng vừa nghe: “Alo, chị An Ninh?”
Thịnh An Ninh: “Dạo này xem kịch bản thế nào rồi?”
Minh Ý tùy ý đáp: “Ổn ạ, sao thế chị?”
“Không có gì, chỉ hỏi em chuẩn bị đến đâu rồi. Tháng sau phim khởi quay rồi, cố gắng thể hiện tốt một chút. Đến cuối năm, có khi ở lễ trao giải phim truyền hình lớn còn được đề cử đấy.”
Minh Ý: “Vâng, em biết rồi chị An Ninh, em sẽ cố gắng hết sức.”
Ngập ngừng một chút, Minh Ý nói: “Nhưng mà, chị gọi điện cho em, chắc không chỉ để nói mỗi chuyện này chứ?”
Thịnh An Ninh do dự vài giây rồi mới mở miệng: “Thật ra còn có chuyện khác. Dạo trước có một chương trình hẹn hò rất hot, em có biết không, tên là 《Chỉ yêu mình em》.”
Bình thường Minh Ý không hay xem show giải trí, chỉ là trước đó để chuẩn bị cho 《Chào đón cuộc sống mới》 nên đã tranh thủ xem thêm vài chương trình nổi tiếng lúc bấy giờ, trong đó có cả 《Chỉ yêu mình em》 mà Thịnh An Ninh vừa nhắc. Chỉ có điều vì là show hẹn hò, khác thể loại với 《Chào đón cuộc sống mới》, nên cô chỉ xem một tập rồi bỏ dở.
Hoàn hồn lại, Minh Ý nói: “Hình như em có xem qua một chút, còn nhớ loáng thoáng. Sao vậy chị?”
Thịnh An Ninh: “Tập đầu tiên của 《Chỉ yêu mình em》 nổi tiếng lắm. Dạo này tổ chương trình đang chuẩn bị mùa hai, hôm nay nhà sản xuất có liên lạc với chị, muốn hỏi em có hứng thú không.”
Nghe vậy, Minh Ý hơi khựng lại: “Đây là show hẹn hò đúng không? Chị chắc chắn là mời em à?”
Cô là một nữ minh tinh đã công khai kết hôn, sao lại có thể được mời tham gia show hẹn hò?
“Dĩ nhiên không chỉ có mình em, còn có cả Phó tổng.”
“Phó Thời Lễ?”
Minh Ý sững người: “Ý chị là tổ chương trình 《Chỉ yêu mình em》 muốn mời em và Phó Thời Lễ tham gia show hẹn hò?”
“…”
Thịnh An Ninh: “Nghe thì hơi hoang đường thật, nhưng đúng là như vậy.”
Minh Ý cúi mắt, vừa lấy bộ đồ ngủ bằng lụa trong tủ quần áo vừa đi về phía phòng tắm, vừa cười khẽ: “Muốn mời Phó Thời Lễ, một phút tám trăm vạn, tổ chương trình không chi nổi đâu, khỏi nghĩ.”
“…”
Thịnh An Ninh: “Đúng là thế, nhưng đây cũng là cơ hội để em tăng độ phủ sóng và mức độ yêu thích đấy. Với cả chị nói thật, siêu thoại cp của em và Phó tổng đã leo lên top 10 rồi.”
“Cái gì cơ?” Minh Ý nhíu mày: “Cp siêu thoại của em và Phó Thời Lễ?”
Nghe vậy, Thịnh An Ninh ngẩn người: “Đừng nói là em còn không biết em và chồng em có siêu thoại cp nhé?”
“…”
Minh Ý: “Dĩ nhiên là em không biết.”
Nói rồi, cô bật loa ngoài, cúi đầu mở Weibo.
Ở đầu dây bên kia, Thịnh An Ninh vẫn thao thao bất tuyệt: “Từ lần Phó tổng công khai quan hệ của hai người trên Weibo, nhờ câu ‘Công chúa điện hạ’ mà hai người có thêm một đống fan cp. Sau đó chuyện Phó tổng ở buổi đấu giá nước ngoài, vung tay ba mươi tỉ mua lâu đài tạ lỗi với em còn gây bão trên mạng, bây giờ độ sôi nổi của siêu thoại cp của em và Phó tổng còn cao hơn cả một số ngôi sao trong giới.”
Minh Ý tìm được siêu thoại mà Thịnh An Ninh nhắc tới, lướt qua, bài ghim đầu tiên chính là ảnh chụp màn hình Weibo của Phó Thời Lễ khi công khai quan hệ.
Cô nhíu mày, mở phần bình luận ra xem.
[Aaaaaa Phó tổng đẹp trai quá!!!]
[Aaaaaa cứu với, chết ngất mất thôi!!!]
[Công chúa điện hạ!!! Aaaaaa ngọt xỉu mất!!!]
[Trời ơi, cp em ship lại thành thật rồi!!!]
[Aaaaaaa công chúa điện hạ!!! Phó tổng cưng chiều quá đi, cp này quá đáng yêu!!!]
[Mới vào hội chị em cp nè, lấy đầu ra bảo đảm, cp này ngọt thật!!!]
“…”
Minh Ý cạn lời. Trước đây cô chỉ biết độ hot trên Weibo rất cao, không ngờ còn có cả fan cp, chẳng trách dạo gần đây lượng theo dõi của cô tăng chóng mặt.
“Alô? Minh Ý?”
Thịnh An Ninh: “Em còn nghe không? Có nghe chị nói gì không?”
Minh Ý hoàn hồn, “Vâng” một tiếng: “Em nghe đây, nghe đây. Chị vừa nói gì cơ?”
Thịnh An Ninh: “…”
“Chị nói, em nên suy nghĩ kỹ. Đây là một cơ hội tốt để tăng độ yêu thích đấy.”
Minh Ý khẽ cười: “Cho dù em đồng ý thì Phó Thời Lễ cũng không đời nào đồng ý đâu.”
Anh xưa nay kín tiếng, ngay cả phỏng vấn cũng không nhận, làm sao có thể đi theo cô tham gia show hẹn hò. Hơn nữa, cô cũng không muốn dùng đời tư cá nhân để tạo đề tài, huống hồ còn phải lôi Phó Thời Lễ vào cùng.
Công khai phô bày tình cảm, chỉ nghĩ thôi cô đã thấy dị ứng.
Thịnh An Ninh: “Chị thấy Phó tổng đối xử với em rất tốt mà. Ba mươi tỉ mua lâu đài còn chẳng tiếc, thiếu gì một show. Không được thì em thủ thỉ bên gối, kiểu gì anh ấy cũng đồng ý thôi.”
“Em không thích quay show, mà chẳng phải chị từng dặn em thời gian này cứ ở nhà chuyên tâm chuẩn bị 《Tẫn Tiên》 à?”
Thịnh An Ninh: “Ôi dào, không ảnh hưởng gì đâu, quay show có ba ngày thôi.”
“…”
“Chị nói thật, show này đang hot lắm, nên tổ chương trình mới muốn nhân lúc còn nhiệt mà mời khách. Chị nghĩ em nên thử thuyết phục chồng em—”
Minh Ý nhịn không được cắt lời: “Em thấy không có cửa đâu. Hơn nữa, Phó Thời Lễ đâu phải người dễ bị thuyết phục.”
Vừa dứt lời, Phó Thời Lễ đẩy cửa bước vào: “Thuyết phục anh chuyện gì?”
Nghe vậy, Minh Ý ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không phải đang đánh cờ sao? Sao quay lại nhanh thế?”
Phó Thời Lễ sải bước tới gần: “Đánh xong rồi, nên về thôi.”
Vừa nói, anh cúi mắt, ánh nhìn thản nhiên lướt qua màn hình điện thoại của Minh Ý, giọng trầm thấp, trong trẻo: “Muốn thuyết phục anh chuyện gì?”
Minh Ý vừa định nói không có gì thì bên kia, Thịnh An Ninh nghe thấy giọng Phó Thời Lễ liền sốt ruột giục: “Là chồng em à? Vậy thì hỏi luôn đi, cơ hội tốt thế này còn gì. Chỉ ba ngày thôi, tổ chương trình còn nói sẽ linh hoạt theo lịch trình của Phó tổng.”
“…”
Minh Ý bất đắc dĩ: Thôi được.
Do dự mấy giây, cô ngẩng lên, khẽ mím môi: “Chị An Ninh nói có một show hẹn hò tìm đến, muốn mời chúng ta làm khách mời.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ nghiêng đầu nhìn cô, hơi nhướn mày: “Show… hẹn… hò?”
Minh Ý vội vàng giải thích: “Em biết anh chắc chắn không muốn đi, để em bảo chị An Ninh từ chối.”
“Đợi đã.”
Phó Thời Lễ: “Anh có nói là không đi đâu?”
Minh Ý: “?”