Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 81

Buổi sáng quay hình xong, buổi chiều là thời gian tự do của mọi người.

Phải nói, ở phương diện này tổ chương trình vẫn khá nhân văn, vừa đáp ứng được nhu cầu quay, lại vừa cho khách mời khoảng thời gian tự do, không đến mức khiến việc quay hình trở nên nhàm chán.

Khí hậu Giang Thành đặc biệt, giữa mùa hè, dù đã sang buổi chiều nhưng nắng ngoài trời vẫn gay gắt như thiêu đốt.

Minh Ý sợ bị rám nắng, lại thêm việc sáng nay dậy quá sớm, nên dứt khoát chọn về phòng ngủ bù. Tất nhiên Phó Thời Lễ cũng đi cùng.

Trên đường quay về, hai người vừa khéo gặp Khương Du và Kỳ Chu bịt kín mít, đang định ra ngoài.

Thấy vậy, Minh Ý hỏi: “Hai người ra ngoài à?”

Khương Du gật đầu: “Chiều nay rảnh, bọn chị định đi dạo một vòng, tiện thể mua ít đồ dùng về.”

Ngừng một chút, Minh Ý không nhịn được nhắc: “Ngoài này đang ba mươi tám độ đấy.”

Còn chưa đợi Khương Du trả lời, Phó Thời Lễ đã cúi đầu ôm vai Minh Ý: “Lo chuyện thiên hạ à, em không buồn ngủ nữa rồi hả?”

“Ừ nhỉ.”

Bị anh nhắc, Minh Ý mới chợt nhớ ra: “Buồn ngủ chứ, sao lại không, buồn ngủ chết đi được ấy.”

Nói xong, cô ngẩng lên nhìn Khương Du rồi lại nhìn sang Kỳ Chu: “Thôi hai người đi đi, hôm nay em dậy sớm quá, phải về ngủ bù đã.”

Khương Du gật đầu.

Sau đó, Minh Ý cùng Phó Thời Lễ rẽ vào hành lang bên phải, phòng của họ ở cuối dãy. Vào phòng rồi Minh Ý mới gỡ tay anh ra: “Sao vừa nãy anh chặn em thế?”

Phó Thời Lễ khẽ cười: “Anh chặn em cái gì cơ?”

“Thì lúc em bảo ngoài trời ba mươi tám độ, sao anh không cho em nói tiếp?”

Thời tiết thế này vốn chẳng hợp để ra ngoài, vừa nãy đứng ngoài có mười phút, lại còn ở chỗ râm mát mà người cô đã đầy mồ hôi, khó chịu dính dấp.

Phó Thời Lễ cúi mắt, nhẹ nhàng siết lòng bàn tay cô, cười khẽ: “Em không nghe Khương Du vừa nói gì à?”

“Cô ấy nói gì cơ?”

Minh Ý nghĩ lại vài giây: “Không phải bảo đi mua đồ dùng à?”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ nhịn không được cong môi: “Em thấy trong biệt thự này thiếu thứ gì?”

Minh Ý chớp chớp mắt.

Hình như… chẳng thiếu thứ gì cả, đồ sinh hoạt cái gì cũng có, tuy không bằng ở nhà, nhưng cũng thuộc loại khá đầy đủ.

Ngừng lại một chút, Minh Ý mới hỏi: “Vậy thì họ mua gì cơ chứ?”

Ánh mắt Phó Thời Lễ vô tình dừng trên gương mặt cô, nhìn mấy giây rồi bật cười: “Anh nên nói em ngốc, hay nói em ngây thơ đây? Hửm?”

“?”

Phó Thời Lễ: “Trong phòng ngủ ngoài việc không có camera, còn thiếu một thứ.”

Ngừng vài giây, anh mới chậm rãi bổ sung: “Thiếu một thứ, là đồ anh mang từ nhà đến.”

“……!”

Minh Ý sững người, ngẩng đầu không dám tin nhìn anh: “Anh nói là! Họ… đi mua cái đó á?”

“Giờ thì phản ứng kịp rồi?”

Phó Thời Lễ bật cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên chóp mũi cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa cưng chiều.

Minh Ý mím môi, bất giác thấy hơi ngượng. Vừa nãy còn ở hành lang nói chuyện lâu như thế, hoá ra lại làm lỡ chuyện tốt của người ta.

Càng nghĩ cô càng buồn bực: “Anh nhìn ra kiểu gì vậy?”

Phó Thời Lễ ngước mắt liếc cô một cái.

Thật ra cũng chẳng khó đoán, lúc bắt gặp hai người kia, từ nét mặt của Khương Du và Kỳ Chu, cộng thêm hiểu biết của anh về Kỳ Chu, đoán ra cũng chẳng khó.

Còn chưa đợi anh lên tiếng, đã nghe Minh Ý lẩm bẩm: “Bình thường Kỳ ảnh đế trông nghiêm túc lắm cơ mà, sao cũng…”

Nghe vậy, Phó Thời Lễ bật cười khẽ, ngẩng mắt: “Em tưởng Kỳ Chu nghiêm túc hơn anh chắc?”

Minh Ý ngước nhìn anh, mím môi không nói gì.

Nghĩ đến chuyện Phó Thời Lễ mang theo tận ba hộp “ba con sói”, cô lại thấy bực.

Hỏi vì sao mang nhiều thế, anh còn trơ trẽn nói: “Sợ không đủ dùng.”

Xem kìa! Đấy là lời mà người nên nói ra sao!!!

Giận thật sự!!!

Nghĩ đến đây, Minh Ý chợt nhớ lời Khương Du hôm qua chiều nói. Thật ra tính kỹ lại, cũng không hẳn là không có khả năng. Nếu thật sự có em bé, thì tuyệt đối không thể để Phó Thời Lễ tùy hứng.

Có điều cô tạm thời chưa dám chắc, định đợi quay xong về Lệ Thành sẽ nói. Nếu bây giờ nói, chắc chắn Phó Thời Lễ sẽ làm ầm lên bắt cô về ngay. Trong khi lần quay này cũng thú vị, cô chưa muốn về sớm, dù sao chỉ còn hai ngày nữa thôi. Nhiều người có thai vẫn đi quay phim được, cô chỉ tham gia một chương trình tạp kỹ, chắc cũng chẳng sao.

Minh Ý nghĩ vậy.

Thấy cô im lặng mãi, Phó Thời Lễ giơ tay quơ trước mặt cô: “Hồn vía đi đâu rồi? Nghĩ gì ghê gớm thế?”

Minh Ý hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì. Em đi tắm đây, nóng chết mất, người toàn mồ hôi.”

“Ừ, đi đi.” Phó Thời Lễ ngẩng mắt, giọng trầm chậm: “Anh đi cùng nhé?”

“……”

Minh Ý: “Anh khỏi cần.”

Nói xong cô xoay người định vào phòng tắm, nhưng còn chưa kịp bước, đã bị anh nắm cổ tay kéo thẳng vào lòng: “Vội gì chứ?”

Minh Ý cau mày: “Anh làm gì vậy? Người em toàn mồ hôi, khó ngửi chết đi.”

Phó Thời Lễ nghiêng đầu, hơi thở nóng hổi rơi bên tai cô, giọng trầm thấp bật cười: “Anh có chê đâu.”

Minh Ý liếc anh một cái, vốn trời nóng đã khiến tâm trạng dễ cáu, giờ càng thêm bực mình, cô dứt khoát buông lời thách thức: “Được thôi, vậy anh l**m sạch đi.”

Nghe thế, Phó Thời Lễ hơi khựng lại, dường như bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại phản ứng. Ánh mắt anh lướt hờ trên gương mặt cô, giọng thấp trầm: “Được thôi, trên người em có chỗ nào mà anh chưa l**m qua đâu?”

“……”

Minh Ý: “Cút.”

Buổi quay ngày hôm sau bắt đầu lúc chín giờ sáng, so với ngày đầu tiên thì nhiệm vụ hôm nay nặng hơn một chút.

Ngày thứ hai có tổng cộng hai hạng mục, hạng mục thứ nhất mang tên 《Thử thách ăn ý tình nhân》. Nói một cách đơn giản, tổ chương trình sẽ thiết kế vài trò chơi nhỏ để kiểm chứng độ ăn ý giữa các cặp đôi.

Để tăng thêm phần thú vị, tổ chương trình chuẩn bị bốn trò chơi, giao cho bốn cặp cùng tham gia, còn chơi trò nào thì để mọi người bốc thăm quyết định.

Căn cứ vào thời gian đến biệt thự, khách mời được chia thành bốn nhóm A, B, C, D. Khương Du và Kỳ Chu đến sớm nhất, được xếp vào nhóm A; Phó Thời Lễ và Minh Ý đến muộn nhất, thuộc nhóm D; còn lại là Triệu Khiết và Lục Tư Thành, cùng Lê Duệ và Cố Tư Tư, lần lượt là nhóm B và C.

Theo thứ tự đó bốc thăm, Minh Ý và Phó Thời Lễ là cặp cuối cùng, rút được trò 《Biết đối phương nghĩ gì》.

Nhìn dòng chữ trên mảnh giấy, Minh Ý cau mày, khẽ nói: “Đây là trò gì thế?”

Phó Thời Lễ hờ hững nhấc mắt nhìn thoáng qua, cũng nhíu mày: “Viết cái gì linh tinh vậy?”

Nghe vậy, Khương Du cúi đầu liếc qua tờ giấy trong tay cô, bất lực nói: “Tổ chương trình lại bày trò rồi.”

Nói xong, cô giơ mảnh giấy của mình lên, trên đó viết 《Em vẽ anh đoán》: “Ngoài cái này của chị với Kỳ Chu ra, mấy trò khác toàn chữ quái gở, em đừng đoán nữa. Đến lượt thì tổ chương trình sẽ phổ biến luật chơi thôi.”

Khương Du không phải lần đầu tham gia show, mấy chiêu trò trong chương trình tạp kỹ cô đã nắm rõ từ lâu.

Minh Ý liếc nhìn tờ giấy trong tay Khương Du: “Cái ‘Em vẽ anh đoán’ này khó đấy, chị với Ảnh đế Kỳ ai vẽ ai đoán?”

Khương Du ngẩng mắt liếc Kỳ Chu: “Để anh ấy đoán.”

Quay phim nhanh chóng bắt đầu.

Từ lần trước chứng kiến màn nấu cháo thất bại của Kỳ Chu, cộng thêm vụ mua “đồ dùng hàng ngày”, nhận thức của Minh Ý về anh coi như được làm mới đôi chút. Vừa rồi nét mặt của Khương Du có chút vi diệu, cô còn tưởng sẽ “toang”, nào ngờ trò chơi diễn ra rất suôn sẻ. Liền mười câu, Kỳ Chu chỉ sai duy nhất một câu cuối, mà nguyên nhân cũng do Khương Du nhìn nhầm từ khóa, vẽ thiếu mấy nét. “CP Vũ trụ” quả nhiên danh bất hư truyền.

Nhưng hai cặp sau thì không được thuận lợi như vậy. Triệu Khiết và Lục Tư Thành bốc trúng trò “Chạy ba chân dẫn bóng”. Có lẽ do tuổi tác, thân thể không còn nhanh nhẹn nên động tác hơi thiếu ăn ý, nhưng dù tiến độ chậm, vẫn coi như hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Đến lượt Lê Duệ và Cố Tư Tư thì tình hình trở nên tệ hơn. Trò mà họ bốc được vốn đơn giản hơn “Em vẽ anh đoán”, vậy mà trong mười câu, Lê Duệ chẳng trả lời đúng nổi một nửa. Sắc mặt Cố Tư Tư rõ ràng sa sầm, nếu không phải đang quay hình, chắc đã cãi nhau ngay tại chỗ.

Phần ghi hình của cặp này kết thúc qua loa, bầu không khí trở nên có phần gượng gạo.

Rất nhanh đã đến lượt Minh Ý và Phó Thời Lễ.

Nhờ nhân viên chương trình giải thích, Minh Ý mới hiểu trò mà họ bốc được đại khái là: tổ chương trình đưa ra câu hỏi về sở thích của cả hai, sau đó họ viết câu trả lời lên bảng con, rồi đồng loạt giơ lên so đáp án, qua đó kiểm chứng mức độ thấu hiểu.

Trong lòng Minh Ý thấp thỏm. Cô đâu biết nhiều về Phó Thời Lễ, mà anh với cô chắc cũng chẳng biết được bao nhiêu. Trước đây hai người vốn không ưa gì nhau, ai rảnh mà đi tìm hiểu sở thích của kẻ đối đầu? Nhỡ may “toang” như Lê Duệ và Cố Tư Tư thì biết làm sao?

Đúng lúc đó, nhân viên đọc câu hỏi đầu tiên trên thẻ nhiệm vụ: “Hãy viết ra loại trái cây mà mình và đối phương thích ăn nhất.”

Trái cây.

Cái này dễ.

Minh Ý cúi đầu viết rất nhanh.

Nhân viên: “Hai vị khách mời viết xong thì có thể công bố đáp án.”

Nghe vậy, Minh Ý và Phó Thời Lễ đồng loạt giơ bảng về phía máy quay.

Phó Thời Lễ: Khế, nho
Minh Ý: Nho, khế

Nhân viên: “Xem ra Minh Ý và Phó tổng khá hiểu nhau đấy, chúng ta tiếp tục nhé.”

“Câu tiếp theo: Món ăn Minh Ý thích nhất là gì?”

Phó Thời Lễ: Sườn xào chua ngọt

Minh Ý: Sườn xào chua ngọt

“Hoạt động giải trí mà Phó tổng thích nhất?”

Phó Thời Lễ: Chơi cờ

Minh Ý: Chơi cờ

……

Trong mười câu, Minh Ý chỉ sai hai, coi như không đáng kể. Nhưng Phó Thời Lễ thì câu nào cũng trả lời chuẩn xác tuyệt đối, không lệch một ly. Đến bản thân Minh Ý cũng sững sờ. Cô nghi ngờ nghiêm túc rằng chẳng lẽ Phó Thời Lễ thầm thích cô từ lâu, nếu không sao lại nắm rõ từng chi tiết như vậy?

Câu cuối cùng: “Trên người đối phương có điểm nào đặc biệt thu hút bạn?”

Nghe vậy, Minh Ý ngẩng lên, ánh mắt lơ đãng dừng trên người Phó Thời Lễ.

Trên người anh ta có gì khiến cô bị thu hút?

Thu hồi tầm mắt, cô khẽ chớp mắt. Giàu có tính không?

À mà không đúng.

Cô cũng giàu mà.

Vậy chắc là dáng người rồi.

Phải nói thật, thân hình Phó Thời Lễ chẳng khác gì người mẫu chuyên nghiệp: cơ ngực, cơ bụng, xương quai xanh, cùng đôi chân dài thẳng tắp. Quả thực như một giá treo quần áo di động.

Nghĩ vậy, Minh Ý khẽ mím môi, cúi xuống viết vài chữ trên bảng con.

Một phút trôi qua.

Nhân viên: “Mời hai vị công bố đáp án câu cuối cùng.”

Phó Thời Lễ: Tất cả.

Minh Ý: Xương quai xanh, cơ ngực, cơ bụng, đôi chân dài.

Phó Thời Lễ: “?”

Bình Luận (0)
Comment