—
Tạ Vân Đường cũng chẳng nhớ nổi cuối cùng mình đã rời quán bar trong cảnh ngượng ngập ấy thế nào. Chỉ nhớ vì ly đồ uống Diệp Sâm đưa, cô xem như đã hoàn thành nhiệm vụ “đại mạo hiểm”. Mấy người ở bàn cũng không nói thêm gì, buổi tụ tập hôm đó còn chưa kết thúc, cô đã sớm tìm cớ rời đi.
Cô vẫn nghĩ lần chạm mặt hôm nay chỉ là tình cờ, chẳng ngờ nhanh đến vậy đã gặp lại.
Lần thứ hai gặp là buổi chiều hai ngày sau. Khi ấy Tạ Vân Đường đang xử lý tranh chấp trong studio, Diệp Sâm lại xuất hiện đúng lúc đôi bên giằng co không lối thoát.
Cô không thể không thừa nhận, Diệp Sâm là một người đàn ông hoàn hảo. Không chỉ hoàn hảo trong mắt phụ nữ, mà còn giống như một người anh hoàn hảo.
Là “em gái” mà anh đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ, Diệp Sâm chỉ mất chưa đến ba phút đã giải quyết xong vấn đề của cô.
Ngay sau đó, người đàn ông hoàn hảo từ ngoại hình, học thức cho tới phong độ ấy, liền trở thành đối tượng được mấy cô gái trẻ trong studio hết lòng ngưỡng mộ.
Chờ đến khi Diệp Sâm rời đi, có mấy người liền vây lấy Tạ Vân Đường, tò mò hỏi chàng trai đẹp trai vừa rồi là ai, có quan hệ thế nào với cô. Cảnh ngượng ngập trong quán bar hôm trước vẫn còn chưa tan, lại thêm từ bé cô đã có chút sợ Diệp Sâm, thế là thuận miệng đáp lấy lệ: “Anh hàng xóm.”
Có được câu trả lời này, mấy đồng nghiệp nữ càng sôi nổi hơn, cả buổi chiều đều nhỏ to hỏi xin cách liên lạc của Diệp Sâm. Đến tối, lúc bàn chuyện tiệc mừng công, họ còn xúi cô gọi điện, mời anh đến cùng tham gia.
“Đường Đường, tối nay mừng công, gọi cả anh cậu tới đi?”
Lúc ấy Tạ Vân Đường đang sắp xếp lại bản thiết kế, chưa kịp phản ứng: “Anh tớ á?”
“Thì cái anh đẹp trai sáng nay giúp bọn mình đó.”
Nghe vậy, cô mới nhận ra họ đang nói tới Diệp Sâm.
“Đúng rồi boss, gọi anh cậu tới đi, mọi người cùng tụ tập vui vẻ một chút. Hơn nữa hôm nay anh ấy còn giúp bọn mình chuyện lớn thế cơ mà, mời ăn một bữa cũng phải thôi.”
Tạ Vân Đường mím môi. Cái cảnh ngượng ngập ở quán bar hôm nọ còn chưa hết, cô đã chẳng muốn gặp lại Diệp Sâm. Vậy mà giờ đồng nghiệp còn bảo cô mời anh ấy tới dự tiệc chung?
Cô ngập ngừng: “Anh tớ chắc đi công tác thôi, phần nhiều không rảnh ăn cùng đâu. Hơn nữa bình thường anh ấy rất bận, có khi giờ cũng đã về nước rồi cũng nên.”
Nghe cô nói thế, hai cô gái vừa rồi thoáng chốc thất vọng, nhưng vẫn có người kiên trì: “Ôi chao, Đường Đường, thử gọi điện xem sao, nhỡ đâu anh ấy vẫn chưa đi, biết đâu lại rảnh?”
“Đúng đấy, coi như thỏa lòng bọn tớ – hội độc thân khao khát được ngắm trai đẹp chất lượng cao đi!”
Tạ Vân Đường: “…”
Cô vốn định từ chối thẳng, nhưng không chịu nổi sự “tha thiết mời mọc” của cả đám, cuối cùng vẫn phải cắn răng gọi điện cho Diệp Sâm.
Ai ngờ anh lại thật sự đồng ý.
Mà tối hôm đó, cũng chính là khởi đầu cho đoạn duyên phận mơ hồ này.
Vì mọi người đều là nam nữ tuổi ngoài hai mươi, lại ham vui, nên chỗ tổ chức mừng công không ngoài dự đoán – chính là quán bar lần trước Tạ Vân Đường từng đi.
Thực ra tối hôm ấy, rất nhiều chuyện Tạ Vân Đường đều không nhớ rõ. Chỉ nhớ rằng Diệp Sâm đã không đến đúng giờ, mà muộn tới tận hai tiếng. Khi anh bước vào quán bar, cô đã say khướt chẳng còn biết trời đất.
Vốn dĩ tửu lượng của Tạ Vân Đường không tệ. Biết Diệp Sâm sẽ đến, cô còn cố ý khống chế lượng rượu uống. Sau đó, cô chỉ chọn uống đồ uống trên bàn. Nào ngờ, thứ đó lại là loại rượu mới quán bar vừa ra mắt, chỉ có điều hương vị giống nước ngọt, nhưng thực chất nồng độ rất cao.
Đêm đó Tạ Vân Đường uống vài chai bia, mới hơi ngà ngà chứ chưa tới mức bất tỉnh. Thế mà chỉ sau một cốc “đồ uống”, cô thấy cả thế giới quay cuồng.
Đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy và nhìn thấy mình cùng Diệp Sâm nằm trên cùng một chiếc giường, cả thế giới của cô như sụp đổ.
Cô không thể nào chấp nhận nổi việc mình lại ngủ với anh trai của bạn thân.
Vì vậy, phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là bỏ chạy.
Nhưng chạy được một lần, chẳng thể chạy mãi. Cho dù Tạ Vân Đường đã nói rõ, mọi người đều là người trưởng thành, có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, thì Diệp Sâm vẫn ngày ngày đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà cô, khẳng định nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Dưới sự theo đuổi quyết liệt của anh, cuối cùng cô vẫn thua cuộc.
Thử hỏi, có ai có thể kháng cự được một người đàn ông phong độ, nhã nhặn, lại kiên trì theo đuổi đến thế? Huống chi, người ấy chính là Diệp Sâm – CEO tập đoàn bất động sản Diệp thị, nhân vật dẫn đầu trong giới bất động sản hiện nay.
Họ đã có một quãng thời gian yêu đương ngọt ngào, còn ngọt hơn bất kỳ mối tình nào trước đây của cô.
Tạ Vân Đường buộc phải thừa nhận, Diệp Sâm có sức hút riêng biệt. Thứ sức hút ấy không liên quan đến ngoại hình hay gia thế, mà hoàn toàn thuộc về “Diệp Sâm” – từ chính con người anh.
Vẻ đẹp khuôn mẫu thì giống nhau, nhưng tâm hồn thú vị thì hiếm có.【1】
Mà Diệp Sâm, chính là tâm hồn thú vị nhất trong tất cả những người cô từng gặp.
Họ từng cùng nhau ra biển giẫm sóng, cùng nhau tới công viên trò chơi, cùng nhau vào rừng mưa nhiệt đới ôm trọn thiên nhiên. Họ cùng nhau ăn cơm, ngủ chung, ôm nhau, hôn nhau, từng trải qua những điều thân mật nhất, cũng cùng nhau sống quãng ngày tháng đẹp đẽ khó quên.
Nhưng rồi hiện thực phũ phàng. Họ phải đối diện với áp lực kết hôn, với ánh mắt mong chờ của gia đình. Cô không thể nói với họ rằng mình không muốn kết hôn, cũng chẳng muốn sinh con. Bóng ma tuổi thơ từ người mẹ ruột bất hạnh, cùng với ngọt ngào mà Diệp Sâm mang lại, đã khiến cô giằng xé đau đớn. Cuộc cãi vã hôm ấy trở thành sợi rơm cuối cùng bẻ gãy tất cả.
–
Tạ Vân Đường không nhớ mình đã thiếp đi trong quán bar hôm ấy thế nào, chỉ nhớ bản thân say khướt, rồi rơi vào một giấc mơ dài. Mà trong giấc mơ, toàn bộ đều là Diệp Sâm.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Vân Đường tỉnh dậy trong phòng của mình. Chỉ là tối qua cô ngủ thiếp đi, có chút mơ hồ, quên mất rốt cuộc mình về nhà bằng cách nào.
Rửa mặt xong, Tạ Vân Đường xuống lầu, cùng Minh Ý và bé Thanh Chỉ ăn sáng.
Hôm nay là cuối tuần, Minh Ý không phải đến lớp. Lúc Tạ Vân Đường đi xuống, cô đang nói với bé Thanh Chỉ về giá trị dinh dưỡng của lòng đỏ trứng gà. Bé Thanh Chỉ giống tính Minh Ý, từ nhỏ đã rất kén ăn, lòng trắng trứng thì thích nhưng lòng đỏ thế nào cũng không chịu ăn.
Nghe thấy tiếng động, Minh Ý ngẩng đầu lên nhìn: “Cậu dậy sớm thế? Tớ còn tưởng cậu sẽ ngủ đến tận chiều, vừa nãy còn bảo dì Lan để bữa sáng của cậu vào lò vi sóng cơ, giờ thì xem ra không cần nữa rồi.”
Tạ Vân Đường mỉm cười: “Hôm qua tớ về nhà kiểu gì vậy?”
Minh Ý: “Tối qua cậu uống nhiều quá, tớ gọi điện thì là bạn cậu nghe máy, thế là tớ qua đón cậu về.”
Nghe vậy, Tạ Vân Đường gật đầu, trong lòng mới yên tâm.
Không lâu sau, dì Lan cũng mang bữa sáng của Tạ Vân Đường đặt lên bàn. Trong phòng ăn, chỉ còn lại tiếng va chạm của dao nĩa.
Một lát sau, Minh Ý nói: “Vừa nãy anh tớ gọi điện cho tớ.”
Động tác của Tạ Vân Đường hơi khựng lại: “Ừ, anh ấy nói gì thế?”
Minh Ý mím môi: “Anh tớ bảo mấy hôm nữa xong việc sẽ đích thân sang Anh một chuyến.”
Nói đến đây, Minh Ý dừng lại một chút: “Tớ nghĩ hai người nên nói chuyện với nhau một lần, dù sao cứ trốn tránh mãi cũng chẳng giải quyết được gì, phải không?”
Tạ Vân Đường khẽ gật: “Tớ biết. Anh ấy có nói rõ khi nào sang không?”
“Không nói cụ thể.” Minh Ý: “Chỉ bảo là mấy hôm nữa xong việc sẽ qua.”
Hẳn là sợ nói rõ ngày, Tạ Vân Đường sẽ vội rời đi để tránh mặt anh.
Tạ Vân Đường gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi.”
Cô cũng thấy không thể kéo dài thêm được nữa. Cứ thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thực ra để thành ra tình cảnh này, chỉ bởi cô kiên quyết theo đuổi chủ nghĩa độc thân, còn Diệp Sâm lại là người truyền thống. Anh là anh cả, gánh vác cả nhà họ Diệp trên vai. Nếu không phải vì cô, có lẽ anh đã sớm chọn một tiểu thư môn đăng hộ đối, có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.
Nói cho cùng, là cô đã làm lỡ dở Diệp Sâm.
Mà một khi cả hai đều không chịu nhượng bộ, tiếp tục kéo dài thì chỉ lãng phí thời gian của nhau, cũng khiến hai bên gia đình khó xử. Thay vì thế, chi bằng dừng lại trong yên ấm.
Nghĩ đến đây, sống mũi Tạ Vân Đường bỗng cay xè.
Dù khi xưa không muốn công khai quan hệ với Diệp Sâm cũng là vì sợ ngày này sẽ đến. Nhưng con người vốn vẫn ôm một chút hy vọng mong manh. Lúc công khai, cô từng nghĩ, nhỡ đâu, nhỡ đâu sẽ không phải đối diện với ngày này thì sao?
Nhưng giờ ngày ấy đã đến thật, cô vẫn không tránh được cảm giác buồn.
Buồn không chỉ vì một mối tình kết thúc trong lặng lẽ, mà còn vì quan hệ giữa hai gia đình sau này có lẽ cũng sẽ dừng lại ở đây.
Dù sao, cô và Diệp Sâm không thể cả đời không về nhà, cũng chẳng thể tránh mặt nhau mãi. Rồi cũng sẽ có lúc gặp lại. Nếu sau này Diệp Sâm cưới vợ sinh con, mà vợ anh biết chuyện cũ của họ, chắc chắn cũng sẽ khó chịu. Rốt cuộc chẳng có người phụ nữ nào muốn bạn gái cũ của chồng cứ Tết đến lễ về lại xuất hiện, thậm chí còn cùng ngồi ăn chung một mâm.
Đến lúc ấy, quan hệ giữa mọi người chỉ càng thêm gượng gạo.
Đã quyết định xong, Tạ Vân Đường ăn sáng rồi ra ngoài đến xưởng làm việc như thường lệ.
Dù ba năm trước cô đã chuyển phần lớn đơn hàng về trong nước, nhưng ở bên này vẫn còn lác đác vài hợp đồng. Thêm nữa, tiếng tăm và nguồn khách hàng ban đầu đều tích lũy từ nước ngoài, nên dù trọng tâm công việc đã chuyển về nước, cô cũng không thể đóng cửa hoàn toàn.
Có lẽ vì tối qua say rượu, lại chẳng ngủ được ngon, cả buổi sáng nay thái dương cô cứ đau nhói từng hồi.
Vì vậy, nhân lúc nghỉ trưa, sau khi ăn xong cơm, Tạ Vân Đường ra hiệu thuốc ở con phố đối diện, mua một hộp thuốc giảm đau.
Hiệu thuốc chỉ cách xưởng một con đường, đoạn đường ấy cô đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng ngờ hôm nay lại gặp chuyện.
Bước ra khỏi hiệu thuốc, Tạ Vân Đường như thấy ở cửa tiệm cà phê đối diện có một bóng dáng quen thuộc.
Người đó mặc bộ vest đen, dáng người cao ráo, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Rolex phản chiếu ánh sáng chói lóa dưới mặt trời. Bóng lưng ấy mơ hồ trùng khớp với hình ảnh trong ký ức của cô.
Còn chưa kịp nhìn kỹ, liền thấy từ quán cà phê bước ra một phụ nữ tóc vàng mắt xanh, thân mật khoác tay người đàn ông ấy.
Tim Tạ Vân Đường giật thót, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ khó tin.
Cô theo bản năng bước nhanh về phía trước. Dù sao lúc này chỉ nhìn thấy bóng lưng, cô vẫn chưa thể chắc chắn người đàn ông đứng bên kia đường có phải là người mình nghĩ đến hay không.
Có lẽ vì quá vội, cũng có lẽ vì trong mắt cô chỉ còn hai bóng người phía đối diện, cảm xúc dồn dập hòa lẫn, khiến cô không để ý đến dòng xe trên đường. Đến khi nghe tiếng còi xe inh ỏi vang lên, chiếc xe đã cách cô chưa đầy một mét.
Ngay khoảnh khắc ấy, cả cơ thể cô như bị nhấc bổng lên không trung.
Cũng trong giây phút đó, cô kịp nhìn thấy gương mặt người đàn ông bên kia đường.
Là một người ngoại quốc.
May mắn thay, không phải là anh.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng cô vừa nhẹ nhõm, vừa thấy may mắn.
Cũng có một lần không đúng lúc, Tạ Vân Đường lại nghĩ đến Diệp Sâm.
Cô nghĩ, vì sao khi vừa nhìn thấy đôi nam nữ ở phía bên kia đường mình lại có những cảm xúc mơ hồ đến thế, vì sao lại vội vàng muốn đi qua.
Rồi vì sao, lại thành ra như bây giờ.
Khoảnh khắc ấy, Tạ Vân Đường đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Cuối cùng, cô chỉ có thể tìm ra một đáp án: có lẽ là vì yêu.
Vì cô yêu Diệp Sâm.
Cho nên, mới có thể chỉ trong thoáng chốc mà rối loạn tâm trí.
Người ta thường nói, trước khi sinh mệnh dừng lại, trước mắt sẽ hiện lên những thước phim tua nhanh của cuộc đời.
Trước đây Tạ Vân Đường không tin.
Nhưng bây giờ, cô đã tin rồi.
Ngay khoảnh khắc cơ thể bị hất văng lên không trung vì cú va chạm với chiếc xe, trước mắt cô hiện ra người duy nhất là Diệp Sâm.
Chỉ có Diệp Sâm.
Khi thước phim ấy kết thúc, trong đầu cô chợt trống rỗng, rồi lập tức chìm vào bóng tối.
Vụ tai nạn xe lần này tuy không quá nghiêm trọng, nhưng vì chấn thương ở đầu nên Tạ Vân Đường đã hôn mê suốt bốn ngày.
Diệp Sâm ngay trong ngày cô gặp nạn đã lập tức bay sang Anh bằng chuyên cơ riêng. Khi đến nơi thì đã là rạng sáng theo giờ địa phương, đi cùng còn có cả Phó Thời Lễ.
Bốn ngày ấy, gần như toàn bộ thời gian Diệp Sâm đều ở trong bệnh viện trông chừng cô. Ngoài những lúc phải đi vệ sinh hay tắm rửa, còn lại anh đều ngồi bên giường Tạ Vân Đường. Trong khoảng thời gian này, Minh Ý và Phó Thời Lễ đã đến khuyên anh vài lần, nhưng Diệp Sâm vẫn kiên quyết ở lại cho đến khi Tạ Vân Đường tỉnh dậy. Minh Ý cũng đành bất lực, chỉ có thể thuận theo.
Sáng ngày thứ tư, Tạ Vân Đường cuối cùng cũng mở mắt. Sau khi bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện và xác nhận không có vấn đề gì, Diệp Sâm mới quay lại phòng bệnh.
Có lẽ vừa trải qua sinh tử, khi bốn mắt chạm nhau, cả hai lại nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Một lúc lâu.
Tạ Vân Đường: “Em…”
Diệp Sâm: “Anh…”
Có lẽ không ngờ đối phương sẽ cùng lúc lên tiếng, cả hai đều ngẩn ra.
Hoàn hồn lại, Tạ Vân Đường khẽ cong môi: “Anh nói trước đi.”
Hàng mi Diệp Sâm khẽ run. Theo phép lịch sự, anh hẳn nên hỏi tình hình cô trước, nhưng mấy ngày qua nhìn Tạ Vân Đường nằm trên giường mê man bất tỉnh, anh đã nghĩ rất nhiều. Nếu không phải vì hai người cãi nhau, cô cũng sẽ không giận dỗi mà theo Minh Ý sang Anh, nếu không đến đây, cũng sẽ không gặp tai nạn.
So với chuyện kết hôn, điều quan trọng hơn là Tạ Vân Đường có thể bình an, khỏe mạnh mà sống.
Quan trọng chưa bao giờ là tờ giấy đăng ký kết hôn có thể đường đường chính chính giữ cô ở bên mình, mà chính là con người cô — một người bằng xương bằng thịt, đang sống.
Một lúc lâu sau, Diệp Sâm khẽ mở miệng: “Chúng ta có thể không cần kết hôn. Em muốn yêu đương, anh sẽ cùng em yêu đương cả đời.”
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Vân Đường khẽ dừng lại.
Cô không biết bốn ngày qua Diệp Sâm đã trải qua những gì, càng không biết anh phải chịu áp lực lớn đến đâu mới có thể thốt ra những lời này.
Nhưng quyết định của cô, thực ra ngay khoảnh khắc thước phim trong đầu khép lại đã sớm có rồi.
Nếu lúc đó cô thật sự chết đi, đời này cô chẳng có gì phải tiếc nuối: từ nhỏ đến lớn cơm ăn áo mặc đều là tốt nhất, nền giáo dục cô nhận được cũng là ưu tú nhất. Khoảnh khắc ấy, điều duy nhất khiến cô luyến tiếc chính là Diệp Sâm.
Diệp Sâm — người từ trước đến nay luôn đáp ứng mọi mong muốn của cô.
Đã xác định anh là người duy nhất, vậy thì thêm một tờ giấy hôn thú để gia đình yên lòng, để bạn đời có cảm giác an toàn, thì có sao đâu?
Nếu có thể cho cô thêm một cơ hội, cô nghĩ, mình hẳn là… đồng ý.
Cô đồng ý kết hôn cùng Diệp Sâm.
Bất kể kết cục là tốt hay xấu, cô đều muốn thử một lần.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt — người đã thức trắng bốn đêm canh giữ, giờ đây khuôn mặt có phần tiều tụy — Tạ Vân Đường khẽ lắc đầu.
Giọng nói ôn hòa: “Không cần, em nguyện ý lấy anh.”
Khoảnh khắc câu nói ấy rơi xuống, cô rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Diệp Sâm thoáng sững sờ.
Mãi một lúc sau anh mới kịp tiêu hóa lời ấy, bàn tay nắm chặt tay cô, thử dò hỏi lần nữa: “Em… vừa nói gì?”
Tạ Vân Đường nhìn theo vạt áo anh bị gió thổi khẽ lay, mỉm cười: “Em nói, em nguyện ý… lấy anh.”