Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 128

"Ở đây không phải có vết sẹo sao?"

Son Suhyeon nhẹ nhàng dùng ngón tay gạt miếng gạc dính trên trán Ha Giyeon.

Khi Ha Giyeon nghỉ học vì bệnh, Son Suhyeon đã chăm sóc cậu và phát hiện ra vết sẹo trên trán cậu. Đó là vết sẹo do Ha Dohoon gây ra, xuất phát từ một sự hiểu lầm nhỏ nhặt, và nó đã theo Ha Giyeon suốt đời. Giờ đây, lại thêm một vết thương nữa ở đúng chỗ đó.

Anh đã ước Ha Giyeon sẽ không bao giờ phải chịu tổn thương như thế nữa. Anh muốn bảo vệ cậu ấy.

Tuần lễ không gặp nhau quả là địa ngục đối với Son Suhyeon. Anh chạy từ bệnh viện này sang bệnh viện khác, tuyệt vọng tìm kiếm Ha Giyeon. Lee Juyun không trả lời điện thoại của anh, và đến cuối ngày dài lùng sục khắp các bệnh viện gần đó, Son Suhyeon đã gần như phát điên vì không tìm thấy cậu.

Lẽ ra anh phải tìm thấy Ha Giyeon, nhưng số phận đã nghiệt ngã đẩy họ vào con đường sai lầm. Ha Giyeon được đưa đến bệnh viện gần đó, cấp cứu nhanh chóng, rồi chuyển đến một bệnh viện lớn hơn ở xa hơn.

Vì nằm ngoài khu vực, nên việc Son Suhyeon không tìm thấy cậu cũng là điều dễ hiểu. Kiệt sức, anh loạng choạng đi lại, chỉ mang theo nỗi sợ hãi ngày càng lớn.

Máu chảy ra từ đầu.

Chỉ có đầu—nơi nguy hiểm nhất để bị thương. Làm sao anh có thể giữ bình tĩnh khi thấy cảnh đó? Son Suhyeon không thể kìm nén nỗi kinh hoàng, tưởng tượng cảnh Ha Giyeon sắp chết, và anh đã lang thang khắp bệnh viện cho đến tận bình minh. May mắn thay, cuối cùng anh cũng nhận được cuộc gọi từ Lee Juyun, báo rằng Ha Giyeon vẫn an toàn.

Anh muốn nghe chi tiết đầy đủ, nhưng Lee Juyun lại không muốn nói. Ngay cả việc tìm ra bệnh viện cũng khó khăn; cô chỉ giải thích rằng Giyeon đang được bố mẹ và an ninh bảo vệ.

Cuối cùng, Son Suhyeon vẫn không thể gặp được cậu.

Bởi vì anh không phải là người thân.

Không có danh xưng, không có vai trò nào anh có thể dùng để giải thích sự tồn tại của mình với thế giới của Ha Giyeon. Họ được ở bên cậu chỉ vì họ là “gia đình". Gia đình - những người đã làm tổn thương cậu. Nếu có thể, Son Suhyeon đã rút hết máu khỏi cơ thể mình và thay thế bằng máu của Ha Giyeon.

Anh chỉ muốn ở bên cạnh cậu ấy thôi.

Suốt tuần không gặp Ha Giyeon, Son Suhyeon sống như một kẻ mất trí. Anh vẫn đến làm việc bán thời gian nhưng thậm chí còn không nhớ mình đã làm việc như thế nào. Tình trạng của anh tệ đến mức quản lý phải đề nghị anh nghỉ vài ngày. Đầu anh như muốn nứt ra làm đôi, và thời gian càng trôi qua, cơ thể anh càng suy sụp.

Càng xa Ha Giyeon, anh càng suy sụp. Anh không nhớ mình đã bật bếp gas như thế nào; ngay cả khi nước sôi làm bỏng tay, anh vẫn đứng đó ngơ ngác.

Anh cảm thấy mình như sắp mất trí. Đồng thời, anh cũng bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi. Chẳng phải vì anh đã vô tình nói với Lee Juyun mà Ha Giyeon bị thương sao?

Chính anh là người có lỗi khiến Ha Giyeon bị thương

Sau khi bức ảnh đó lan truyền trên mạng và gây xôn xao dư luận, công việc làm thêm mà Ha Giyeon giấu kín đã bị phanh phui. Có lẽ đó là lý do cậu ngã cầu thang.

Son Suhyeon đã tua lại vô số lần khoảnh khắc anh buông tay Ha Giyeon, tự xé toạc cánh tay mình trong tuyệt vọng, đôi tay còn có ích gì nếu chúng thậm chí không thể giữ chặt lấy cậu hay nâng đỡ cậu? Nếu Ha Giyeon không tỉnh lại-nếu cậu không quay lại-thì Son Suhyeon cũng sẽ chết.

Anh không muốn sống trong một thế giới không có Ha Giyeon. Vậy nên anh đã cầu nguyện. Cầu mong rằng trong cuộc sống khốn khổ và bất công này, ít nhất Ha Giyeon có thể là của anh.

Anh đã cầu nguyện với một vị thần mà anh thậm chí còn không tin.

Và người trả lời không phải là một vị thần nào đó mà là Lee Juyun.

Mắt phương hướng, vài ngày sau, Lee Juyun liên lạc với anh và đến gặp anh tại quán cà phê. Sau khi xin phép quản lý, cô ngồi xuống đối diện Son Suhyeon.

Nhìn thấy anh, khuôn mặt cô nhăn lại vì sốc.

Trông cậu tệ quá.

Bản thân Lee Juyun cũng không khỏe, rõ ràng là kiệt sức vì căng thẳng vì Ha Giyeon. Nhưng so với Son Suhyeon, cô ấy trông hoàn toàn khỏe mạnh.

Trông anh còn tệ hơn cả Lee Mihyun, người ngày đêm ngồi bên giường Ha Giyeon. Trông anh như một cái xác không hồn.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ suy sụp đến thế vì Ha Giyeon.

Lúc đó cô mới nhận ra rằng thứ tình yêu đơn phương mà cô từng nghĩ đến thực ra phức tạp hơn nhiều. Không chút ngại ngùng, cô cầu xin anh giúp đỡ.

Tôi biết hỏi lúc này là vô liêm sĩ, nhưng... làm ơn hãy giúp Giyeon. Cậu ấy không ổn.

Tôi sẽ đi.

Son Suhyeon trả lời ngay lập tức, như thể anh đã chờ đợi điều đó từ lâu.

Ánh mắt anh, vốn đã mờ đục và trũng sâu chi vài phút trước, bỗng lóe lên tia sáng. Chỉ cần nhắc đến Ha Giyeon, anh đã lấy lại được ý chí sống.

Nhìn thấy vậy, Lee Juyun hối hận mọi chuyện.

Lẽ ra cô nên đưa họ đến với nhau sớm hơn. Cô đã ngăn Son Suhyeon đến thăm một phần vì Lee Mihyun không chịu rời xa Ha Giyeon-nhưng quan trọng hơn, vì sau khi tỉnh lại, trạng thái tinh thần của Ha Giyeon đã trở nên bất ổn một cách nguy hiểm.

Nhưng giờ đây, không thấy có tiến triển gì, cô đành gọi Son Suhyeon như là phương sách cuối cùng.

Sau khi nghe Lee Juyun kể lại toàn bộ câu chuyện về vụ tai nạn, gần như không thể kiềm chế cơn thịnh nộ, Son Suhyeon được đưa đến phòng bệnh của Ha Giyeon. Ngay khi nhìn thấy cậu, trái tim anh như rơi thẳng xuống đất.

Đôi mắt đã mất hết ý chí sống. Một cơ thể dường như không còn quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra.

Nó phản chiếu hình ảnh Son Suhyeon trong quá khứ của anh.

Anh vội vàng đánh thức cậu dậy.

Anh quyết tâm làm mọi cách để cứu cậu ấy—kéo cậu ra khỏi bóng tối, ngay cả khi cậu khóc và la hét cầu cứu.

"Anh nên làm gì? Anh nên làm gì để có thể giúp em?"

Đấy không phải là lời nói suông. Nếu Ha Giyeon bảo anh đập vỡ đầu Ha Dohoon bằng búa, anh cũng sẽ làm. Nếu cậu bảo anh đẩy ai đó xuống cầu thang để trả thù, anh cũng sẽ làm.

Ha Giyeon mỉm cười nhẹ trước lời nói của anh, sau đó do dự rồi chậm rãi nói.

“Em... có điều này cần phải nói với anh trước.”

Khuôn mặt cậu cứng đờ và căng thẳng. Son Suhyeon đưa tay ra nắm lấy bàn tay run rẩy của cậu.

Cảm động, đôi mắt mở to của Ha Giyeon sáng lên và nở một nụ cười.

Những lời cậu chưa từng nói với ai kể từ khi trở về. Bí mật mà cậu tiết lộ lần đầu tiên.

“Hyung... sự thật là em không phải con ruột của họ.”

Bí mật mà cậu đã che giấu, bí mật mà cậu dự định sẽ chịu đựng cho đến khi trưởng thành, cuối cùng cậu đã nói ra.

Với Son Suhyeon.

Có vẻ đột ngột và khó tin, nhưng Ha Giyeon đã quyết định rồi.

Cậu đã quyết định sẽ không ở lại ngôi nhà đó nữa.

Lý do cậu phải chịu đựng ở đó không phải chỉ vì cậu không còn nơi nào khác để đi mà là vì cậu không thể buông bỏ sự gắn bó còn sót lại của mình với ý tưởng về “gia đình".

Nhưng bây giờ, cậu có thể.

Cậu có thể cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ.

Nếu lý do duy nhất khiến cậu bị họ kéo đi là vì là "gia đình", và nếu lý do duy nhất khiến họ tỏ ra quan tâm lúc này là vì cậu là "con trai của họ”—

Thì, cậu không cần bất cứ thứ gì nữa.

Cậu đã bị bỏ rơi từ lâu, và giờ đã đến lúc phải từ bỏ cả hy vọng còn sót lại.

Tiết lộ rằng cậu không phải là con ruột của họ là hình thức chuộc lỗi duy nhất mà cậu có thể thực hiện.

Điều đó sẽ giúp họ tìm thấy đứa con trai thực sự của mình sớm hơn nhiều.

Cuối cùng, đó chính là lý do cậu quay trở về.

Bây giờ đã đến lúc trả lại thứ mà thực sự không bao giờ thuộc về mình.

***

"Anh sẽ xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới mua chút đồ. Đợi một lát nhé.”

Son Suhyeon thản nhiên nói rồi rời khỏi phòng bệnh. Ban đầu, anh bước chậm rãi, nhưng rồi bước chân anh nhanh dần cho đến khi anh lao qua cửa cầu thang thoát hiểm.

Cót két—rầm—cánh cửa kim loại nặng nề đóng sầm lại.

Son Suhyeon trượt ngã xuống sàn.

Vẻ mặt bình tĩnh mà anh cố tỏ ra trước mặt Ha Giyeon đã sụp đổ hoàn toàn, thay vào đó là sự tuyệt vọng. Dù cố gắng thở thế nào, đầu anh vẫn như muốn nổ tung.

Giyeon... thực sự không phải là em trai của Ha Dohoon sao...?

Anh đã bị sốc trước lời thú nhận của Ha Giyeon nhưng đã giấu kín vì sợ làm tổn thương cậu. Anh chỉ nói rằng mình sẽ giúp.

Điều Ha Giyeon yêu cầu là sự trợ giúp về xét nghiệm quan hệ huyết thống.

Cậu nói sẽ rời khỏi ngôi nhà đó. Ánh mắt cậu bình thản như mặt hồ phẳng lặng. Vậy mà, Son Suhyeon lại cảm thấy choáng ngợp lạ thường.

Giyeon đã biết được bao lâu rồi?

Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng. Cách cậu ấy tiết kiệm tiền không phải để tự lập mà là để chuẩn bị cho việc bị đuổi ra khỏi nhà.

Cậu đã biết từ lâu rồi mà vẫn ở lại. Mang nặng mặc cảm tội lỗi, tự biện minh cho sự từ chối của mình, chịu đựng tất cả một mình.

Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ, dù chỉ một lần, thực sự muốn được công nhận là gia đình sao?

Son Suhyeon thậm chí còn không dám thương hại cậu.

Anh đã từng nổi giận vì sự bất công, ghen tị với những người có chung dòng máu với Ha Giyeon.

Nhưng giờ anh đã biết - giữa họ không hề có một giọt máu chung nào.

Và anh ấy cảm thấy thế nào sau khi biết điều đó?

Cảm xúc của anh chẳng quan trọng. Trong khi Ha Giyeon một mình gánh chịu tất cả gánh nặng ấy, anh lại mải mê với những suy nghĩ ngớ ngẩn, vô bổ.

Đó là lý do tại sao anh phải giúp cậu ấy.

Bởi vì Ha Giyeon đã lần đầu tiên nhờ anh giúp đỡ.

Son Suhyeon nắm chặt tay và bước vào bên trong ranh giới mà Ha Giyeon đã vạch ra.

Bình Luận (0)
Comment