"Cháu có thể tự ăn được."
Mặc dù một miếng thịt dày nằm trên bát cơm trắng bốc khói nghi ngút, Ha Giyeon vẫn lúng túng cầm thìa, chỉ có thể toát mồ hôi lạnh. Chưa từng có ai đút thức ăn cho cậu, cũng chưa từng có ai gắp thức ăn vào bát của cậu. Vậy mà giờ đây, người làm điều đó không ai khác chính là ông bác của cậu, Lee Myungwon.
"Cháu cần ăn uống đầy đủ để có sức khỏe. Nào, ăn đi."
Nhìn ông đích thân gắp thức ăn kèm bằng đũa rồi gắp lên thìa, Ha Giyeon không nỡ từ chối. Nhìn ánh mắt Lee Myungwon, biết ngay nếu cậu không ăn, cậu sẽ bị nhìn chằm chằm cho đến khi chịu thua. Vậy nên, cuối cùng, cậu ngoan ngoãn gắp thức ăn vào miệng. Miếng galbijjim mềm, ngọt mặn, được nêm nếm vừa phải, tan chảy trên đầu lưỡi. Vị ngon đến nỗi ngay cả mồ hôi lạnh cậu vừa đổ ra cũng tan biến.
Cho đến sáng nay, Ha Giyeon vẫn chẳng thấy thèm ăn gì. Cậu ăn mà chẳng buồn nếm, nhai như máy móc rồi ngủ thiếp đi. Cơ thể vốn đã gầy gò của cậu lại càng gầy hơn nữa - cho đến khi Son Suhyeon xuất hiện.
Có lẽ là do quá căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy Suhyeon, mọi giác quan tê liệt của cậu như trở lại. Cậu lại cảm thấy đau đớn; thậm chí còn thấy đói. Những món ăn trước mắt cậu lúc này-galbijjim, japchae, salad hoa chuông-đều là những món ăn hoàn hảo cho một người không thể ăn hải sản như cậu.
Tôi sẽ trả lại sau khi ăn xong...
Chuyện này cũng sẽ trở thành nợ nần. Định gửi số tiền còn lại sau khi bị đuổi khỏi nhà, Ha Giyeon cẩn thận căn một miếng galbijjim.
“...”
Món ăn ngon đến khó tin. Dù biết mình nên chú ý đến tâm trạng của Lee Myungwon, nhưng mọi ý thức về chuyện đó đều bị cuốn trôi.
Lee Myungwon nhìn Ha Giyeon múc đầy bát nhỏ của mình và ăn một cách ngon lành, một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên khuôn mặt ông. Trước đây, nhìn thấy trẻ con ăn chưa bao giờ khiến ông rung động. Nhưng không hiểu sao, nhìn Ha Giyeon ăn một cách chăm chú như vậy lại khiến ông cảm thấy có lẽ giờ đây ông đã hiểu được tấm lòng của một người làm cha mẹ.
Trời đất...
Trong khi đó, Lim, đứng gần đó và nhìn Lee Myungwon gắp japchae lên cơm của Ha Giyeon, sững sờ nhìn với vẻ không tin nổi. Chủ tịch đích thân gắp đồ ăn ư? Và ánh mắt trìu mến mà ông dành cho cậu bé!
Dù đã ở bên Lee Myungwon nhiều năm, Lim vẫn không dám nói mình hiểu rõ ông. Tuy nhiên, anh hiểu rõ Lee Myungwon là người như thế nào - lạnh lùng, lý trí, một người sẽ gạt bỏ bất cứ điều gì mình cho là sai trái mà không chút do dự. Tình anh em? Tình cảm gia đình? Những điều đó chưa bao giờ khiến ông hứng thú.
Người ta từng nói ông ích kỷ, thậm chí là vô tâm. Người ta nói rằng một ngày nào đó ông sẽ hối hận vì đã bỏ bê gia đình, rằng khi gần đến cuối đời, ông sẽ thấy mình cô đơn và khao khát tình thân. Nhưng Lim chưa bao giờ tin điều đó. Ngay cả khi được một mình, Lee Myungwon cũng sẽ lặng lẽ chấp nhận cái chết, sắp xếp cuộc sống của mình mà không bám víu vào bất kỳ ai. Thực tế, ông đã cân nhắc đến việc tìm người kế nhiệm công ty từ bên ngoài gia đình.
Ngoài công ty ra, còn có điều gì khác quan trọng với ông ấy không?
Có.
Mọi thứ đã thay đổi vào đúng ngày kỷ niệm thành lập công ty - cũng là sinh nhật của Lee Myungwon. Đó là lần đầu tiên ông thực sự nhìn cháu trai mình, Ha Giyeon. Ông đã mua cho cậu bé bộ quần áo mới, khen ngợi cậu, và thậm chí còn bóng gió rằng cậu có thể là người kế nhiệm mình. Lúc đó, mọi thứ dường như chỉ là một lời đồn thổi, nhưng giờ đây, Lim đã tận mắt chứng kiến tất cả.
Ông ấy thậm chí còn mua một chiếc bánh dâu tây và đến thăm nhà họ. Khi nghe tin Ha Giyeon phải nhập viện, mặt ông ấy trắng bệch vì sốc. Khi con trai của anh trai ông gặp tai nạn xe hơi, ông thậm chí còn không chớp mắt. Nhưng vì Ha Giyeon, ông đã vội vã đến bệnh viện, thậm chí còn đích thân cho cậu bé ăn.
Bất cứ ai cũng nghĩ rằng ông đã bị lú lẫn.
Tại sao cậu bé đó lại lọt vào mắt xanh của ngài chủ tịch...
Thật khó hiểu. Ha Giyeon quả thực rất tốt bụng, không giống như hầu hết những đứa trẻ xuất thân từ gia đình giàu có. Cậu không hề có chút kiêu ngạo nào. Nhưng Lee Myungwon không phải là người chỉ dựa vào tính cách để đánh giá người khác. Vậy rốt cuộc là tại sao?
"Thử cái này nữa xem," Lee Myungwon nói.
Lim ngừng suy nghĩ, chỉ nhìn hai người, lòng bỗng thấy vui lạ thường. Vị chủ tịch vốn lạnh lùng nay lại mỉm cười như một ông cụ bình thường-như vậy đã đủ?
Ngay lúc đó-
Rầm!
"...!"
Cánh cửa phòng bệnh bật mở với một tiếng động lớn. Lim theo bản năng quay lại che chắn cho hai người đang ngồi cạnh.
"Chú đang làm gì ở đây?"
Đó là Lee Mihyun và Ha Ilwoo. Vẻ ngoài của họ xộc xệch, như thế vừa chạy đến trong cơn hoảng loạn. Ánh mắt họ nhìn Lee Myungwon sắc lẹm, như thế ông là kẻ đột nhập không nên ở gần Ha Giyeon.
Rõ ràng họ không ngờ Lee Myungwon lại tìm thấy Ha Giyeon nhanh đến vậy. Nhưng điều họ không nhận ra là nếu có lĩnh vực nào mà tầm ảnh hưởng của Lee Myungwon là vô song, thì đó chính là y tế. Không giống như hậu cần hay giải trí, chăm sóc sức khỏe là lĩnh vực mà đế chế dược phẩm của ông ta thống trị. Việc tìm ra bệnh viện xa nhà, nơi Ha Giyeon đang điều trị, chỉ là trò trẻ con.
Lee Myungwon cau mày khi nhìn họ.
"Thằng bé đang ăn. Đừng làm ồn nữa và ra ngoài đi."
"Làm sao ông-không, chú đang làm gì ở đây..." Lee Mihyun lắp bắp, không thể nói thành câu mạch lạc.
Trong khi đó, Ha Giyeon, kể từ khi hai người kia xông vào, đã ngừng nhai và lặng lẽ đặt thìa xuống.
Thấy vậy, Lee Myungwon thở dài rồi đứng dậy.
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
"Ông chú, ông thật sự định đưa Giyeon đi sao? Tại sao tại sao ông lại hành động như vậy, thậm chí còn đến bệnh viện nữa chứ!" Lee Mihyun kêu lên.
"Hành động như vậy sao? Tôi đang làm điều cô không muốn làm đấy. Ngay cả bây giờ, cô cũng chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình thôi."
Nghe Lee Myungwon nói, cuối cùng Lee Mihyun cũng quay lại nhìn Ha Giyeon. So với lúc cô rời khỏi phòng, sắc mặt cậu đã khá hơn nhiều, ăn uống cũng ngon miệng hơn.
Lẽ ra cô phải mừng mới phải. Nhưng tại sao lại phải là đồ ăn do Lee Myungwon mang đến, tại sao lại là cậu ăn cùng ông chứ không phải ăn cùng cô? Đồ ăn cô mang đến, đáng lẽ ra phải ngon cho cậu, thì cậu lại từ chối hoặc nôn hết ra.
Sự oán giận cay đắng dâng lên trong lòng cô, và cô cắn môi.
Nhận thấy điều này, Lee Myungwon tặc lưỡi và khi sắp rời khỏi phòng, ông đưa tay ra và cố tình vỗ nhẹ vào đầu đang cúi xuống của Ha Giyeon.
"Ăn uống đầy đủ nhé. Nếu cần gì thì cứ nói."
"Ông đi sao...?" Ha Giyeon hỏi nhỏ.
"Ta sẽ quay lại."
Ha Giyeon muốn cảm ơn ông, nhưng trước ánh mắt sắc lẹm của Lee Mihyun và Ha Ilwoo, cậu không thể thốt nên lời. Cậu chỉ im lặng nhìn Lee Myungwon bước đi.
Cạch. Cánh cửa đóng lại sau lưng ông, một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng bệnh. Ha Giyeon đứng đó, nghẹt thở vì bầu không khí ngột ngạt, trong khi hai người kia nhìn cậu chăm chăm.
Cuối cùng, Lee Mihyun là người phá vỡ sự im lặng.
***
"Ồ, ông chú, ông chú ở đây à?"
"Ta thấy cô cũng ở đây."
Sau khi rời khỏi phòng Ha Giyeon, Lee Myungwon đi xuống quán cà phê ở tầng một, nơi Lee Juyun chào đón ông bằng một cái gật đầu. Một tách trà ẩm ướt, dường như đã được gọi trước, đang ở trên bàn.
Khi Lee Myungwon ngồi xuống, Lee Juyun cũng ngồi theo.
"Sao chú biết mà đến đây?"
"Nghe như cô đang bất ngờ lắm ấy. Tch... Ta đến nhà để gặp Giyeon.”
Lee Juyun mở to mắt. Thật lòng mà nói, cô cứ tưởng tình cảm của Lee Myungwon dành cho Ha Giyeon chỉ là nhất thời. Không ngờ ông lại đi xa đến mức đến tận nhà cậu - cô chưa bao giờ tưởng tượng ra.
Thời điểm không thích hợp, nhưng vẫn vậy.
"Vậy thì tại sao chú lại muốn gặp?"
…Thật là một ông già thô lỗ.
Lee Juyun thở dài trong lòng. Mối quan hệ của cô với Lee Myungwon không đến nỗi tệ. Ông thích những người tự thân vận động, và Lee Juyun, dù có vất vả thế nào, vẫn thuộc tuýp người đó. Cô chỉ đơn giản là chưa đủ thành công để thu hút sự chú ý của ông ấy.
Tương tự như vậy, cô không hề nuôi dưỡng sự oán giận mà những người họ hàng khác dành cho ông.
Và bây giờ, khi thấy ông quan tâm đến Ha Giyeon... có lẽ ông ấy thực sự có thể giúp được.
Cô nhận ra rằng chỉ mình cô thôi là không đủ. Dù Ha Giyeon đã nhập viện, nhưng một khi cậu xuất viện, mọi chuyện ở nhà sẽ chỉ càng tệ hơn. Họ sẽ cố gắng nhốt cậu chặt hơn nữa. Sự can thiệp sẽ ngày càng trở nên không thể chịu đựng nổi.
Thực tế mà nói, Lee Juyun không có cách nào ngăn cản họ. Cô gần như không thể duy trì được sự bảo vệ. Cô có thể la hét và nổi giận, nhưng đến lúc cần thiết, cô cũng có thể làm cậu thất vọng.
Điều đó có nghĩa là cô cần phải giao cậu cho một người có quyền lực và ảnh hưởng to lớn, một người mà Mihyun và IIwoo sẽ không dám làm trái.
Và ông ấy chỉ ngồi đó, ăn cùng Giyeon, mỉm cười...
Những tính toán được hoàn thành nhanh chóng trong đầu Lee Juyun.
"Làm ơn giúp Giyeon.”
Nghe cô nói, vẻ mặt Lee Myungwon trở nên u ám đến đáng sợ. Ông không phải là người dễ dàng thể hiện cảm xúc; trong giây lát, Lee Juyun hơi chùn bước. -
"Ý cô là sao? Có ai đó làm cậu ấy bị thương a?"
"Chú có thể nói vậy..."
"Ai dám—Đừng nói với tôi…”
"Chú có biết Giyeon bị thương như thế nào không?".
Khi cô ấy nói, cơn thịnh nộ hiện rõ trên khuôn mặt của Lee Myungwon.