Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 139

Tap, tap. Trong một con hẻm chật hẹp chằng chịt dây điện, chỉ vừa đủ rộng cho một người đi qua, một bóng người cô đơn dựa vào tường.

Đội mũ bảo hiểm đen, mặc quần áo đen, đi giày đen – bị bóng tối bao trùm từ đầu đến chân – bóng người kia đặt tay lên lồng ngực đang phập phồng, cố gắng điều hòa hơi thở. Rồi người đó với tay lấy mũ bảo hiểm. Nhưng những ngón tay ướt đẫm mồ hôi cứ trượt ra, và phải mất vài lần mới tháo được mũ ra.

Ha ha...

Son Suhyeon luồn tay qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi và thở ra một hơi. Giả vờ làm người giao bưu phẩm giữa cái nóng oi ả của mùa hè, khoác lên mình chiếc áo khoác da, cảm giác như chết đi sống lại. Nhưng nhờ bộ trang phục này, anh vẫn không bị lộ danh tính – nên cũng đáng.

Anh cởi áo khoác, cất mũ bảo hiểm rồi chậm rãi bước vào con hẻm.

Anh đã đến văn phòng công ty của Lee Mihyun và Ha Ilwoo, giả làm người giao văn kiện, và giao giấy tờ kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống. Khi thư ký hỏi người gửi là ai, anh ta trả lời mơ hồ rằng anh ta không biết - nó được giao cho anh ta một cách nặc danh. Nhưng rất có khả năng họ sẽ tìm anh lần nữa. Đó là lý do tại sao anh đã cải trang kỹ lưỡng và tránh mọi camera giám sát.

Giờ đã đi sâu vào trong một con hẻm vắng tanh không một bóng camera, Suhyeon chẳng cần phải cải trang nữa.

Anh mở chiếc túi lớn giấu dưới gầm cầu thang, nhét áo khoác và mũ bảo hiểm vào trong rồi lặng lẽ rời khỏi con hẻm.

...Giyeon thực sự ổn chứ?

Người đầu tiên nhận được kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống của Ha Giyeon – thay mặt cậu khi cậu nằm viện – là Son Suhyeon. Khi cầm tờ giấy, anh có thể đoán ngay kết quả qua nét mặt của thầy . Thầy đã đưa cho anh tờ báo cáo và yêu cầu anh chuyển lời nhắn đến Giyeon.

"Kết quả đúng như dự đoán ... Nói với cậu ấy rằng tôi ủng hộ cậu ấy bất kể cậu ấy quyết định làm gì."

Lee Mihyun và Ha Ilwoo chắc chắn sẽ đọc kết quả hôm nay. Tất cả những gì còn lại chỉ là phản ứng của họ.

Suhyeon thấy mình tò mò một cách b*nh h**n. Liệu họ có níu giữ mối liên kết được hình thành từ việc nuôi dạy cậu không? Hay họ sẽ vứt bỏ cậu vì máu mủ, bỏ rơi đứa con họ đã nuôi nấng để đi tìm đứa con "thật sự" của mình?

Đúng như Giyeon đã lường trước kết quả, Suhyeon cũng tin chắc vào điều thứ hai. Nếu Giyeon có thể nói một cách chắc chắn như vậy dù đã sống chung bao nhiêu năm, thì chắc chắn mối quan hệ gia đình đã rạn nứt từ lâu.

Khi đi về phía khu mua sắm, Suhyeon nắm chặt chiếc điện thoại hỏng trong túi mình – điện thoại của Ha Giyeon.

Anh đoán là anh nên sửa nó ngay bây giờ...

Anh không muốn cứ mãi dựa dẫm vào buồng điện thoại công cộng. Nếu sự khó chịu đồng nghĩa với thất bại, thì Suhyeon sẽ là người giải quyết vấn đề.

***

Trong mọi việc – dù là công việc hay các mối quan hệ giữa người với người – Ha Ilwoo chỉ tin vào bằng chứng chắc chắn, đáng tin cậy dựa trên logic.

Trừ khi tận mắt chứng kiến và cảm nhận được điều gì đó, ông luôn đề cao cảnh giác và không bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác. Sự thận trọng và phán đoán tỉnh táo là cốt lõi cho thành công trong kinh doanh của ông.

Không có khái niệm "giá như". Nếu sự thật và bằng chứng rõ ràng thì có thể tin được.

Nhưng giờ đây, lần đầu tiên, Ha Ilwoo đã từ chối nguyên tắc đó.

Trên tay ông là một tờ giấy ghi chép sự kiện đã được kiểm chứng bằng khoa học. Tuy nhiên, khuôn mặt ông lại nhăn nhó vì tức giận. Những chữ in đậm ở trên cùng ghi "Kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống", và dòng chữ in đỏ ở dưới cùng thu hút ánh nhìn của ông.

[Khách hàng A: Ha Ilwoo và Khách hàng B: Ha Giyeon không có quan hệ huyết thống.]

“Người nào dám gửi cho tôi thứ rác rưởi này…”

Có kẻ nào dám gửi cho ông thứ rác rưởi này sao?

Ilwoo vò tờ giấy, đấm mạnh xuống bàn, cố gắng kiềm chế cơn giận. Một lá thư như thế này, được gửi nặc danh— đáng lẽ ông nên lờ nó đi.

Đó lẽ ra là phản ứng của ông, nhưng ngay khi nhìn thấy tờ giấy, tim ông bắt đầu đập thình thịch, đầu nóng bừng và ông không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Ai đã gửi cái này? Và vì mục đích gì? Nếu có ai đó có thù oán gì với ông, họ sẽ tìm đến ông qua công việc, chứ không phải bằng cách này. Và nếu họ muốn khiến ông phải đặt câu hỏi về đứa con ruột của mình, tại sao không nhằm vào Ha Dohoon? Tại sao lại là Ha Giyeon?

Có phải vì Giyeon trông không giống ông? Hay họ đang ám chỉ Mihyun đã ngoại tình? Người gửi hy vọng đạt được điều gì từ việc này?

Ilwoo hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu. Ông tháo chiếc cà vạt thắt gọn gàng ra và nhìn lại tờ giấy.

Kẻ gửi nó rõ ràng có thù oán với cả ông và Mihyun. Ông không thể để kẻ đó thoát tội. Sau khi ra lệnh cho thư ký tìm người đưa thư, ông lao ra khỏi công ty, tay vẫn nắm chặt tờ giấy.

Ông không thể ngồi yên và không làm gì cho đến khi tìm ra người đã gửi bức thư này.

Ilwoo rời công ty sớm hơn thường lệ và lái xe thắng về nhà.

Vừa bước vào nhà, anh đã thấy giày của Mihyun ở gần cửa ra vào. Bình thường, cô ấy sẽ đến thăm Giyeon sau giờ làm. Giờ này mà cô ấy đã về nhà—Ilwoo vội vã đi đến phòng ngủ.

Rầm! Ông mở cửa và thấy Mihyun đang ngồi bên giường, cạnh bàn ngủ, đầu vùi vào hai tay, mắt dán vào một tờ giấy trắng. Cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng ông bước vào.

"Em à.”

“…!”

Mihyun giật mình bật dậy. Khuôn mặt vốn đã tái mét của cô giờ trông như sắp sụp đổ.

"Anh làm gì mà về nhà sớm thế...?"

Giọng cô có vẻ bối rối vì ông không đi gặp Giyeon. Rồi ánh mắt cô từ từ chuyển sang tờ giấy nhàu nát trong tay ông.

Cả hai đều nhận ra sự thật.

Họ đã nhận được cùng một thứ.

"Anh cũng có kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống...?"

Ilwoo đưa tờ giấy cho cô, mặt cô tối sầm lại khi xác nhận. Cô đưa tờ giấy trên bàn cho ông. Ông đọc lướt qua-mặt cũng xìu xuống.

“...”

Dù là ai đi nữa, rõ ràng họ đã gửi cùng một tài liệu cho cả hai người. Theo báo cáo tạm thời, người chuyển phát không thuộc bất kỳ công ty nào mà hoạt động độc lập. Điều đó có nghĩa là việc truy tìm họ sẽ mất thời gian...

Vì vậy, cho đến lúc đó, tất cả những gì Ilwoo và Mihyun còn lại chỉ là sự bối rối không biết liệu xét nghiệm quan hệ huyết thống là đúng hay sai.

Đã đến lúc phải quyết định có nên chấp nhận hay xác minh nó.

Liệu họ có bỏ qua không? Hay vẫn tiếp tục làm xét nghiệm? Tương lai của gia đình họ phụ thuộc vào lựa chọn đó.

“...”

“...”

Cả hai đều hiểu rằng họ đang do dự nên không ai có thể nói gì.

Họ có thực sự chắc chắn như vậy không? Rằng Giyeon là con trai của họ sao?

Cả Mihyun lẫn Ilwoo đều không thể trả lời ngay là "có". Có lúc họ đã tự hỏi liệu cậu bé có phải là con ruột của họ hay không. Ngoại hình, tính cách, hành vi của cậu - rất nhiều thứ đều... khác biệt.

Tuy nhiên, họ vẫn không hành động dựa trên sự nghi ngờ đó. Vì lòng tin lẫn nhau và nỗi sợ hãi. Nếu xét nghiệm xác nhận cậu không phải con họ, đó sẽ là một cú sốc lớn. Nhưng nếu nó xác nhận cậu là con họ, thì chính niềm tin của họ vào gia đình mới là thứ bị phá hủy.

Vậy bây giờ, với tờ giấy khẳng định cậu không thuộc về bên nào trong hai bên, họ sẽ đưa ra lựa chọn nào?

Bây giờ họ đã hòa giải, bây giờ gia đình đã hòa thuận trở lại, liệu họ có thực sự nên mở cánh cửa đó không?

Hay họ nên chôn vùi sự khó chịu và tiếp tục, bám víu vào hình ảnh một gia đình hạnh phúc?

Giữa sự im lặng kéo dài, cuối cùng Ilwoo cũng lên tiếng.

"Chúng ta hãy làm xét nghiệm quan hệ huyết thống."

“Anh à…”

“Anh ghét việc chúng ta bị thao túng bởi một thứ mờ ám như vậy... nhưng liệu chúng ta có thể thực sự bỏ qua và tiếp tục như không có gì không?”

Ông sẽ không thể tập trung làm việc được. Ông sẽ suy đoán quá nhiều về từng hành động của Giyeon. Tệ hơn nữa, ông có thể vô thức bắt đầu đối xử lạnh nhạt với cậu ấy,

Vì vậy, tốt hơn hết là chỉ cần làm xét nghiệm và xác nhận.

“Đây có thực sự là điều đúng đắn nên làm không..”

Mihyun trông như sắp khóc. Nếu chuyện đó là sự thật thì sao? Nếu Giyeon không phải con trai cô thì sao?

Vai cô run lên vì lo lắng, Ilwoo đặt tay lên vai và cúi xuống nhìn vào mắt cô.

"Mihyun."

“...”

“Giyeon là con trai chúng ta. Đừng lo lắng.”

Nghe ông nói vậy, Mihyun cuối cùng cũng gật đầu. Phải, Giyeon không thể nào không phải là con của cô ấy được. Gạt bỏ nỗi lo lắng, hai người đi đến một trung tâm xét nghiệm di truyền.

***

Tap. Tap.

Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, tiếng giày da vang lên rõ ràng khi một bóng người tiến đến giường Ha Giyeon. Một bàn tay đưa ra, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu...một cử chỉ ngượng ngùng, xa lạ. Sau khi lặp lại vài lần, bóng người kia quay người rời khỏi phòng.

Vậy là họ đã nhận được kết quả xét nghiệm,

Cạch–tiếng cửa đóng lại. Khi tiếng bước chân của Ha Ilwoo xa dần, Ha Giyeon mở mắt trong căn phòng tối, Ha Ilwoo đã lấy đi một ít tóc của cậu ấy

Điều đó có nghĩa là họ sẽ tiến hành xét nghiệm khác.

“Không còn nhiều thời gian nữa.”

Nếu bây giờ họ mới phát hiện ra cậu không phải là con trai mình... liệu họ có phản ứng giống như trước không?

Giyeon không hề cảm thấy cay đăng hay thất vọng. Thời gian đã trôi qua quá lâu. Cậu đã quá mệt mỏi để cảm thấy bất cứ điều gì như thế nữa.

Bình Luận (0)
Comment