Đứa bé mà Lee Mihyun phải rất khó khăn mới sinh ra đã không thở, ngay cả sau khi được hồi sức cấp cứu.
Một đứa bé không khóc. Một cơ thể nhỏ bé đang dần lạnh đi. Một người mẹ đã bất tỉnh.
Nam Jiyun cảm thấy cơn say dần tan biến khỏi tâm trí. Nhìn đứa trẻ đã ra đi mà chưa kịp được cha mẹ ôm ấp, sức nặng của hiện tại và nổi tuyệt vọng sắp tới khiến cô bàng hoàng.
Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây?
Cô đã làm mọi cách có thể. Nhưng không cách nào cứu sống một đứa bé đã chết. Khi Lee Mihyun tỉnh dậy, cô sẽ nhận ra con mình đã chết - và dĩ nhiên, cô sẽ không thể nguôi ngoai. Cô có thể đòi biết chuyện gì đã xảy ra, đổ lỗi cho bác sĩ, và gây ra một vụ bê bối có thể hủy hoại bệnh viện.
Nhưng Nam Jiyun tự nhủ mình có thể phủ nhận điều đó. Đó không phải lỗi của cô. Trẻ sơ sinh vốn rất mong manh - ngay cả sau khi sinh, chúng vẫn cần được chăm sóc liên tục. Lee Mihyun đã phải chịu đựng những cơn đau chuyển dạ dữ dội trước khi sinh, và thai nhi cũng yếu ớt một cách bất thường. Hơn nữa, đứa bé còn chào đời sớm hơn dự kiến. Có quá nhiều lý do khiến đứa trẻ có thể tử vong.
Nhưng không lý do nào trong số đó thay đổi được sự thật rằng cha mẹ của đứa bé là Lee Mihyun và Ha Ilwoo—và đó mới thực sự là điều khiển Nam Jiyun sợ hãi.
Kể cả khi Lee Mihyun và Ha Ilwoo chấp nhận cái chết của con mình... thì bệnh viện của cô sẽ ra sao?
Một bệnh viện đặt mẹ và con lên hàng đầu, đối xử với mỗi trẻ sơ sinh như con ruột của mình? Ai lại muốn sinh con ở một bệnh viện nơi một đứa trẻ đã chết? Dù trong hoàn cảnh nào, điều duy nhất quan trọng là đứa trẻ đã chết ở đây.
Và nếu Lee Mihyun và Ha Ilwoo không im lặng chịu đựng—nếu họ báo cáo thì sao? Nếu có một cuộc điều tra, sẽ chẳng mấy chốc họ phát hiện ra cô đã vào phòng phẫu thuật trong tình trạng say xỉn.
"Giám đốc..."
"Ha... ha..."
Từ khoảnh khắc đứa con của Lee Mihyun qua đời, sự nghiệp bác sĩ của Nam Jiyun đã chấm dứt. Cuối cùng, cô đã trở thành một bác sĩ được các bậc phụ huynh khao khát được chăm sóc. Cô đã từng phải làm việc bán thời gian trong khi học, vật lộn để vươn lên từ dưới đáy xã hội mà không có một mối quan hệ nào, và cuối cùng đã đạt đến bước đường này...
Bố mẹ cô sẽ lại cười nhạo cô. Và những người từng ghen tị và oán giận cô sẽ lại vui mừng khôn xiết.
Đứa con gái vô dụng. Đó là cái mác mà cô đã dành cả cuộc đời để đấu tranh để rũ bỏ...
"...Giám đốc.”
"A..."
Cô đang suy sụp. Thế giới hoàn hảo của cô đang sụp đổ.
Giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ hoàn hảo—tầm nhìn của cô sụp đổ. Tâm trí Nam Jiyun bắt đầu tê liệt.
"Giám đốc!"
Y tá Kim nắm chặt vai cô. Những y tá khác trong phòng phẫu thuật đã không còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại Kim và Nam Jiyun. Bế đứa bé im lặng trong tay, Kim nhìn Nam Jiyun và hỏi:
"Giám đốc, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Ý cô là sao, chúng ta phải làm gì đây... mọi chuyện đã kết thúc. Đứa bé đã chết rồi…”
Nam Jiyun lẩm bẩm một cách vô hồn, nhìn chăm chăm vào khoảng không.
Và sau đó—
“Vậy thì chỉ cần đổi chúng.”
"...Cái gì?"
Nam Jiyun nhíu mày, không hiểu nổi ý tứ trong câu nói đột ngột đó. Y tá Kim nhẹ nhàng đặt đứa bé lên bàn phẫu thuật rồi nói:
“Vẫn còn một đứa bé nữa. Một đứa bị bỏ lại.”
“...!!”
Một nụ cười tinh nghịch hiện lên trên khuôn mặt của Y tá Kim.
Ba ngày trước, một em bé đã chào đời tại bệnh viện. Một bé trai khỏe mạnh, chào đời không có biến chứng. Nhưng vấn đề không nằm ở em bé mà là ở người mẹ. Một người phụ nữ đến đây để sinh con một mình, không có chồng bên cạnh.
Những trường hợp như vậy không phải là hiếm. Bệnh viện thường xuyên tiếp nhận những bệnh nhân như vậy và thường cố gắng hỗ trợ và chăm sóc họ nhiều hơn, vì họ không có người giám hộ.
Nhưng người phụ nữ ấy đã trở thành cơn ác mộng ngay từ khi cô ấy nhập viện. Cô liên tục bấm chuông gọi vì những chuyện vặt vãnh, ra lệnh cho các y tá mua đồ ăn cho mình, và yêu cầu họ trang trí lại căn phòng đơn điệu của mình. Họ đã cân nhắc việc cho cô ấy xuất viện sớm để tránh làm phiền các bệnh nhân khác, nhưng vì ngày sinh của cô ấy đã rất gần, nên họ đành chịu đựng và thực hiện thủ thuật.
Và rồi, hôm đó—cô ta biến mất. Ban đầu họ nghĩ cô ấy ra ngoài làm việc vặt. Nhưng nhiều giờ trôi qua, cô ấy vẫn không quay lại. Cuối cùng, tất cả những gì họ tìm thấy là một mẩu giấy nhỏ trên bàn cạnh giường ngủ trong phòng cô ấy: "Hãy gửi đứa bé đến trại trẻ mồ côi.”
Nam Jiyun ấn vào cái trán đau nhức của mình, kiểm tra lại camera giám sát của bệnh viện trước khi gọi cảnh sát. Người phụ nữ đã gọi một cuộc điện thoại ngắn từ một buồng điện thoại công cộng, sau đó thay quần áo trong phòng và rời khỏi tòa nhà. Dường như cô ta không thể trả tiền viện phí nên đã bỏ chạy. Nam Jiyun thở dài nhìn bóng dáng cô ta khuất dần.
Cô muốn báo cảnh sát ngay lập tức, nhưng với lịch phẫu thuật dày đặc, cô không muốn gây thêm rắc rối không đáng có ở bệnh viện. Có khả năng người phụ nữ đó sẽ quay lại đón đứa bé. Và nếu cô ta không quay lại.. thì cuối cùng họ có thể gửi đứa bé đến trại trẻ mồ côi.
Vì vậy, họ phải tiếp tục theo dõi đứa bé trong thời gian này.
"Ý cô là thay đứa bé này bằng đứa kia....”
“Ừ. Hay là cô định nói sự thật?”
“Tất nhiên là vậy. Cô điên à? Đổi con ư...?”
“Cô có tự tin mình có thể nói thật không? Cô biết nếu họ phát hiện ra đứa bé đã chết, họ sẽ mở cuộc điều tra. Rồi chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi họ phát hiện ra cô say rượu, đúng không?”
“...”
Nghe người khác nói ra điều đó khiến sắc mặt Nam Jiyun trở nên tái nhợt.
“Đây không phải chuyện của người khác. Đó là Lee Mihyun, phát thanh viên thời sự. Nếu tin con cô ấy chết và lên báo, cô có thể chịu trách nhiệm không?”
“...”
Không chỉ là tin đồn, mà còn là tin giật gân. Hình ảnh chiếc còng tay siết chặt quanh cổ tay cô hiện lên trong tâm trí Nam Jiyun. Cơ thể cô bắt đầu run lên vì sợ hãi.
Nhìn cô, y tá Kim nghiêng người lại và thì thầm nhẹ vào tai cô.
“Như vậy tốt hơn cho tất cả mọi người. Đứa bé đó không có cha mẹ. Lee Mihyun sẽ đau buồn vì đứa con đã mất của mình. Vậy chẳng phải đây là kết cục tốt nhất cho cả hai bên sao?”
Nếu đứa bé bị bỏ rơi vào trại trẻ mồ côi, nó sẽ lớn lên mà không có cha mẹ. Lee Mihyun sẽ phải chịu đựng cái chết của con mình suốt quãng đời còn lại. Nam Jiyun sẽ mãi mang vết nhơ của một bác sĩ đã để một đứa bé chết - và cha mẹ cô sẽ cười nhạo cô, trong khi em trai cô lại chiến thắng.
Vậy thì chẳng phải chỉ có một cách để mọi người đều được hạnh phúc sao?
“...Đúng vậy. Tốt cho... đứa bé đó... và cho cả cô Lee Mihyun nữa…”
“Và đối với chúng ta cũng vậy”
Sau khi quyết định được đưa ra, mọi việc diễn ra nhanh chóng. Trong khi Lee Mihyun bất tỉnh được chuyển đến phòng bệnh, đứa bé bị tráo đổi được trao cho chồng cô, Ha Ilwoo, người vừa mới đến.
Khoảng cách tuổi tác giữa hai đứa bé chỉ vỏn vẹn ba ngày. Thà sống như con trai một gia đình giàu có còn hơn sống kiếp mồ côi. Mình đã ban cho đứa trẻ này một số phận mới, cô tự nhủ.
Và ngày hôm đó, mọi chuyện đã bị chôn vùi, Những người duy nhất biết được sự thật chỉ có Nam Jiyun và y tá Kim.
Sau ca phẫu thuật của Lee Mihyun, danh tiếng của bệnh viện tăng vọt. Người nổi tiếng bắt đầu ghé thăm. Cô thậm chí còn nhận được lời mời xuất hiện trên TV. Khủng hoảng đã qua−và cùng với đó là cơ hội.
Nhưng điều mà Nam Jiyun không ngờ tới chính là lòng tham bùng phát từ đồng phạm của cô, y tá Kim.
Từ khi đứa bé bị tráo đổi, y tá Kim thỉnh thoảng lại hỏi vay tiền. Nhưng vài năm sau, sau khi nghỉ việc ở bệnh viện, cô ta bắt đầu tống tiền Nam Jiyun, đòi tiền.
Chuyện đã xảy ra thì không thể vãn hồi. Cho nên Nam Jiyun đã đưa ra lựa chọn: che đậy một lần nữa.
Chỉ cần cô giữ kín chuyện này thì sẽ không ai biết được.
Đó là điều cô ấy tin tưởng.
Cho đến ngày Lee Mihyun và Ha Ilwoo mang kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống đến.
***
Ngay từ lúc nghe tin họ đến, tim Nam Jiyun đã đập thình thịch. Tuy nhiên, cô vẫn cố gượng cười và chào đón họ. Nhưng khi cặp đôi kia bước vào với vẻ mặt lạnh tanh và đặt một chồng tài liệu lên bàn, một làn sóng lo lắng dâng lên trong lồng ngực cô.
Ánh mắt họ thôi thúc cô nhìn. Tay run rẩy, cô mở tập tài liệu ra. Dòng chữ "Kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống" khiến mắt cô quay cuồng. Và rồi, những chữ cái màu đỏ trong ô kết quả khiến cô sững sờ.
[Không khớp]
Họ đã tìm ra rồi. Nhưng bằng cách nào? Tại sao? Cô vừa gửi tiền cho y tá Kim cách đây không lâu. Là đồng phạm, Kim sẽ không dễ dàng thú tội như vậy.
Vậy thì điều này có nghĩa là—
“Giải thích. Ngay từ đầu. Từng chi tiết.”
Chắc chắn phải có điều gì đó khiến họ nghi ngờ Ha Giyeon không phải con ruột của mình. Một lý do khiến họ quyết định đi xét nghiệm.
Nam Jiyun nắm chặt tài liệu và lắc đầu trong hoảng loạn.
“Tôi—tôi không biết gì về chuyện này làm sao chuyện này...”
"Cô là giám đốc bệnh viện. Sao cô lại không biết? Chúng tôi đã sống mười bảy năm trời mà không biết con ruột của mình ở đâu. Cô thực sự nghĩ một cái cớ thảm hại như thế là đủ sao?"
“Tôi... tôi cũng sốc như mọi người lúc này vậy... Tôi không hiểu chuyện này xảy ra thế nào nữa…”
"Nếu cô còn định nói nhảm nữa thì chúng ta chấm dứt ở đây. Tôi không ở đây để nghe lời bào chữa. Tôi ở đây để yêu cầu cô chịu trách nhiệm. Phần còn lại, hãy để cảnh sát lo.”
Khi Ha Ilwoo và Lee Mihyun bắt đầu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Nam Jiyun vội vã tiến lên, quỳ xuống và cúi đầu.
Nếu họ đến cảnh sát thì mọi chuyện coi như xong. Cô không thể gục ngã lúc này được - nhất là sau tất cả những gì cô đã chịu đựng suốt mười bảy năm qua.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. Tôi sẽ tìm con trai ruột của hai người. Làm ơn... hãy cho tôi thời gian.”
Cô chắp hai tay cầu xin. Ánh mắt cay nghiệt của cặp đôi dịu đi đôi chút. Họ cũng biết rằng việc công khai sẽ gây ra một cơn bão truyền thông. Hiện tại, họ muốn tìm con trai ruột của mình một cách lặng lẽ—nhất là khi Ha Giyeon không hề hay biết.
Họ bảo Nam Jiyun chịu trách nhiệm và đi tìm cậu ấy.
Và từ hành lang, nhìn qua cánh cửa hé mở, Nam Taekyung quan sát với đôi mắt lấp lánh.
“Heh... Tôi vui quá, tôi có thể phát điên mất.”
Tôi đã tìm thấy nó rồi. Con đường của tôi.