Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 146

Ha Dohoon không thể tin vào những gì mình đang thấy hay nghe. Anh hoàn toàn không hiểu bố mẹ mình đang nói gì ngay trước mặt. Anh không hiểu những dòng chữ trên tờ giấy trên tay mình có nghĩa là gì. Liệu lúc này anh có đang nhìn vào những tờ giấy thực sự không?

[Không khớp]

Một dòng chữ viết bằng màu đỏ tóm tắt kết quả của vô số tờ giấy.

[Ha Giyeon và Ha Dohoon là....]

"Ha... chết tiệt.....”

Ôm chặt đầu, Ha Dohoon loạng choạng vì cơn đau nhói xuyên qua hộp sọ. Lee Mihyun hoảng hốt đưa tay ra đỡ con trai, nhưng anh tránh né.

Anh nhắm chặt mắt, cố gắng nắm bắt thực tế, nhưng dù nhắm hay mở, mọi thứ vẫn hỗn loạn. Khi đó, anh chỉ còn một việc duy nhất có thể làm: hỏi.

“Cái gì thế này...?"

"Dohoon à..."

"Không, không... Bố, sao tên con và tên Giyeon lại được viết ở đây thế? Thật sự là sao vậy...?”

Ha Dohoon không mù chữ. Anh ta đọc rất tốt. Nhưng ngay lúc này, anh ta khao khát được trở thành một thằng ngốc không biết đọc. Anh ta sẵn sàng bị gọi là đồ đần, đồ khốn nạn, bất cứ điều gì - chỉ cần có ai đó nói rằng cái tài liệu chết tiệt này là dối trá.

Lee Mihyun và Ha Ilwoo cuối cùng cũng mở miệng một cách khó khăn, nhìn Dohoon phủ nhận sự thật đang diễn ra trước mắt mình.

“Dohoon-ah, bố và mẹ cũng mới biết gần đây thôi. Mẹ biết chuyện này có thể hơi khó hiểu, nhưng— 

“Mấy người đang nói chuyện nhảm nhí gì thế?!"

Dohoon xé tờ giấy và ném nó. Đồng tử anh run rẩy dữ dội, tay run rẩy không kiểm soát, anh cào cấu tóc, liên tục ấn đầu xuống. Ha Ilwoo bước tới để trấn an anh, nhưng Dohoon lập tức lùi lại, phản ứng dữ dội. Rồi anh từ từ ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt Ha Ilwoo.

"Giyeon sao lại không phải em trai tôi chứ? Ông đang nói cái quái gì thế, lại còn dẫn người khác đến đây nữa chứ.”

“...Tình trạng của cậu ấy hiện tại không tốt, nên chúng ta đành phải nhanh chóng đưa cậu ấy đến đây. Vài ngày nữa–”

“Vậy thì tại sao không mua cho nó một căn nhà?! Tại sao cái đứa đó phải chui vào căn nhà này chứ?”

"Ha Dohoon."

Ha Ilwoo gọi tên con trai mình một cách nghiêm khắc, giọng nói của ông cao lên khi đáp lại giọng điệu ngày càng gay gắt của Dohoon.

“Cậu ấy không phải là 'cái đứa đó’—cậu ấy là em trai ruột của con—”

“Ông gọi ai là em trai hả?!"

Không thể nhịn được nữa, Ha Dohoon đấm mạnh vào kệ sách bên cạnh. Cú va chạm khiến kệ sách rung lên bần bật, sách vở và album ảnh rơi xuống sàn. Một cuốn album mở ra, tình cờ để lộ bức ảnh cả gia đình họ chụp chung. Dohoon nhìn chăm chăm vào nó, rồi rụt tay khỏi kệ sách. Ha Ilwoo đưa tay ra nằm lấy bàn tay đang chảy máu của Dohoon.

Nhưng Dohoon hất tay ông ra một cách thô bạo, anh loạng choạng lùi lại và vùi mặt vào cả hai lòng bàn tay.

"Con..."

“Giyeon không phải là em trai tôi sao?”

Cậu bé đã ở bên cạnh anh từ khi mới sinh ra. Không giống như cha mẹ họ - những người luôn ưu tiên công việc hơn con trai và yêu bản thân mình hơn - Giyeon luôn đặt Dohoon lên hàng đầu và yêu thương anh hết mực.

Anh vẫn có thể nhớ lại rõ ràng khoảnh khắc đầu tiên được gọi là "hyung", đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nằm lấy quần áo anh và đi theo anh, khuôn mặt tươi cười chạy đến và ôm chặt anh.

Tất cả những người khác tiếp cận anh đều có động cơ riêng. Ngay cả cha mẹ anh cũng chỉ mang theo gánh nặng kỳ vọng đến với anh. Chỉ có Ha Giyeon là chân thành tiếp cận anh, không đòi hỏi bất cứ điều gì đáp lại.

“Cậu ấy ấm áp và tốt bụng.”

Không giống như những người khác luôn gọi anh là lạnh lùng, thô lỗ và xa cách, Giyeon đã từng nhìn anh và nói anh rất ấm áp.

Người duy nhất mà anh tin rằng sẽ không bao giờ phản bội anh.

Và bây giờ họ lại nói... cậu ấy không phải là em trai của anh.

Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Nam Taekyung là con trai ruột của họ sao...?"

Dù đã khá lâu kể từ khi Kim Seunghyun rời khỏi phòng bệnh, Ha Giyeon vẫn trằn trọc không ngủ được. Cậu cứ ngỡ họ đã tìm thấy con trai ruột, nhưng cậu chưa bao giờ – dù chỉ một giây – nghĩ rằng đó lại là Nam Taekyung.

Thật kỳ lạ, gần như siêu thực, khi cậu ấy đã ở rất gần cậu từ trước đến nay. Nhưng điều đó cũng làm nảy sinh một câu hỏi.

Nếu Nam Taekyung là con ruột của họ... vậy cha mẹ cậu là ai? Làm sao họ có thể là cha mẹ của Taekyung được, phải không? Nếu là vậy, chắc chắn cậu đã nhìn thấy hoặc nghe thấy gì đó từ họ trước khi hồi quy rồi.

Cha mẹ.

Với Ha Giyeon, đó là một từ nặng nề. Nhưng đồng thời, nó cũng trống rỗng. Việc cậu có cha mẹ ruột hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Ngay cả trước khi bị hồi quy, cậu cũng chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc tìm lại cha mẹ ruột. Một phần là vì cậu bị đuổi ra khỏi nhà quá đột ngột nên không có cơ hội hỏi han—nhưng ngay cả khi có thời gian, có lẽ cậu cũng sẽ không thử.

Cậu đã quá bận rộn để cố gắng sống sót, để kiếm tiền. Và cũng như cha mẹ đã bỏ rơi cậu, cậu sợ cha mẹ ruột cũng sẽ làm vậy. Loại cha mẹ nào lại vui vẻ khi thấy một đứa con trai không xu dính túi?

Ngay cả sau khi hồi quy, thỉnh thoảng cậu vẫn nghĩ đến họ—nhưng cuối cùng cậu cũng dừng lại. Cậu không muốn nuôi hy vọng. Cậu không muốn thất vọng không thể tránh khỏi.

Cuối cùng, mọi thứ đều là số phận. Cũng như cậu không phải con ruột của họ, cũng như Nam Taekyung - người luôn quanh quẩn bên cạnh - là con trai của họ. Đó là số phận mà cậu phải chấp nhận.

Nam Taekyung và Ha Dohoon sẽ trở lại mối quan hệ tình cảm mà họ đã có trước khi hồi quy. Lee Mihyun và Ha Ilwoo sẽ yêu thương con trai ruột của họ.

Mọi thứ đang trở về đúng vị trí của nó.

Ngày mai sẽ đến.

Ngày mai mà cậu nghĩ sẽ không bao giờ đến giờ đã đến. Đồng hồ trên tường bệnh viện điểm quá nửa đêm. Hôm nay, Ha Giyeon sẽ rời khỏi nhà.

***

“Xin phép…”

Lee Mihyun và Ha Ilwoo dõi theo Nam Taekyung thận trọng bước vào nhà. Cậu ta nhìn quanh với vẻ kinh ngạc, như thể bị choáng ngợp bởi sự rộng lớn của ngôi nhà. Ngay cả sự ngạc nhiên ngây thơ ấy cũng khiến họ cảm thấy nhói đau. Những gì lẽ ra phải có với tư cách là con trai của họ đã bị từ chối bấy lâu nay, và giờ đây - chỉ đến bây giờ - cậu mới được trở về ngôi nhà chính đáng của mình.

Bên cạnh cảm giác tội lỗi là cơn thịnh nộ ngày càng dâng cao đối với những người đã nuôi nấng cậu. Cha mẹ Nam Taekyung thật đáng khinh bỉ. Sau khi em trai cậu qua đời, mẹ cậu bắt đầu ngược đãi cậu một cách khó hiểu. Cảnh sát đã được gọi đến nhiều lần do những tiếng ồn ào. Cha cậu phớt lờ tất cả - cho đến một ngày, mẹ cậu cố gắng siết cổ Taekyung. Chỉ khi đó, người đàn ông mới can thiệp. Sau đó, họ ly hôn - nhưng có lẽ đổ lỗi cho Taekyung về sự tan vỡ của gia đình, cha cậu tiếp tục đánh đập cậu.

Đó chính là điều đã hình thành nên Nam Taekyung của hiện tại.

Ha Ilwoo và Lee Mihyun đã cố gắng gặp Nam Jiwoo - người đàn ông dám tự nhận mình là cha của Taekyung - nhưng họ không thể liên lạc được. Cuối cùng, họ đã nói chuyện với Nam Jiyun và đưa Taekyung về nhà.

Ha Dohoon sốc đến mức suýt ngã quỵ. Anh phản ứng dữ dội, nhưng Lee Mihyun và Ha Ilwoo không thể khuất phục. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, cuối cùng họ cũng phải sống chung như một gia đình. Càng trì hoãn, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn - và càng nguy hiểm cho Taekyung.

“Con có muốn xem phòng của mình không?”

“Phòng của tôi?”

Ánh mắt Nam Taekyung lóe lên khi nghe nhắc đến một căn phòng khiến Lee Mihyun khẽ mỉm cười khi cô dẫn cậu lên lầu. May mắn thay, Ha Dohoon không có nhà. Họ đã chuẩn bị phòng trước - dọn dẹp phòng kho bên cạnh phòng Giyeon và thay giấy dán tường, đồ nội thất, tất cả mọi thứ.

"Ồ..."

Khi cánh cửa mở ra, Nam Taekyung khẽ thở ra. Căn phòng rộng rãi hơn hẳn bất cứ nơi nào cậu từng sống. Nội thất sang trọng và đồ trang trí đắt tiền lấp đầy không gian.

Không giấu nổi sự phấn khích, Taekyung vội vã chạy vào và nhìn quanh. Cậu mở tủ quần áo và gần như hét lên khi thấy những dãy quần áo. Mắt cậu sáng lên khi nhìn vào bàn làm việc, máy tính để bàn, máy tính bảng, máy tính xách tay—quá nhiều đồ dùng.

Nhìn cậu vui mừng mà lòng họ thắt lại. Cùng lúc đó, họ nghĩ đến phòng của Giyeon, ngay bên cạnh. Họ cũng đã thay đồ đạc cho cậu ấy trong khi chuẩn bị phòng cho Taekyung—lắp đặt một máy chơi game mới để Giyeon có thể thư giãn sau khi xuất viện.

“Ừm... phòng của Giyeon ở đâu?”

“Phòng của Giyeon à?”

"À... vâng. Chỉ là để con không vô tình bước nhầm vào thôi. Con nghĩ mình nên biết phòng của Dohoon-hyung và Giyeon ở đâu..

Họ nghe nói họ là bạn cùng lớp và khá thân thiết. Cách cậu ấy gọi "Giyeon" tự nhiên khiến họ nghĩ rằng—có lẽ Giyeon sẽ mở lòng với cậu ấy sớm hơn Dohoon. Dù sao thì Giyeon cũng tốt bụng. Chắc chắn cậu ấy sẽ chăm sóc Taekyung. Và cuối cùng, Dohoon cũng sẽ thay đổi thôi.

Tin vào điều đó, họ dẫn anh đến phòng của Giyeon—ngay bên cạnh, ở cuối hành lang.

Nam Taekyung nhìn quanh với vẻ ngưỡng mộ lặng lẽ, nhưng nét mặt cậu ta dần thay đổi. Ánh mắt cậu ta tối lại, và sau một hồi do dự, cậu lên tiếng.

"Ừm... Tôi xin lỗi, nhưng... con có thể dùng phòng này không?”

"...Hả?"

Lời đề nghị đột ngột của cậu khiến Lee Mihyun chớp mắt bối rối. Phòng của Giyeon nhỏ hơn—tại sao cậu ấy lại muốn ở đó?

“Con.. con thực sự, thực sự biết ơn vì căn phòng đã cho con. Chỉ là... căn phòng con ở nhà lúc nào cũng ở một góc, còn căn phòng này... con thấy an toàn hơn. Chỉ một lát thôi—con có thể ở đây được không?”

Họ không trả lời ngay. Nhường phòng của Giyeon cho người khác...thật sai trái. Nhưng nhìn Taekyung, rõ ràng đang lo lắng vì quá khứ đau thương, lại đòi đổi phòng dù được cho một phòng đẹp như vậy...

...Có lẽ nên cho Giyeon một căn phòng mới thì hơn. Suy cho cùng, cậu ấy vẫn luôn bị đẩy vào góc. Giờ thì họ đã có mối quan hệ tốt hơn. Biết đầu đây sẽ là một khởi đầu mới.

Họ vừa định đề nghị nói chuyện với Giyeon về chuyện này thì..

“Thưa bà, thưa ngài. Giyeon đã về.”

Ha Giyeon đã trở về nhà.

Bình Luận (0)
Comment