Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 201

Ha Giyeon ngồi trên giường, hai chân khoanh lại gọn gàng, đầu cúi thấp. Bởi vì — Son Suhyeon đang đứng trước mặt cậu với vẻ mặt lạnh lùng đến mức đông cứng cả máu. Không nói một lời, anh nhìn chăm chăm vào cậu với ánh mắt như thể có thể g**t ch*t một con thú. Đối mặt với sự im lặng đáng sợ đó, Giyeon im bặt, chỉ liếc nhìn lên đầy do dự và lo lắng.

Tất cả là vì cậu đã bí mật đi gặp Kwon Jongseok.

Cậu định chỉ trao đổi vài câu rồi quay lại ngay mà không để Suhyeon phát hiện. Nhưng cậu bị bắt gặp — và bị lôi trở lại biệt thự như một đứa trẻ lẻn ra ngoài sau giờ giới nghiêm,

Giyeon hiểu được phản ứng của Suhyeon. Ai cũng sẽ cảnh giác không nên gặp một kẻ phóng hỏa hình sự. Nhưng Giyeon tin rằng, vì Lee Myungwon đã đe dọa cha Kwon, Jongseok sẽ không thể làm gì liều lĩnh. Đó là lý do cậu gặp hắn.

Vấn đề là... niềm tin đó chỉ có một mình Giyeon có.

‘Tôi phải làm gì với đứa trẻ này đây…’

Suhyeon bực bội đưa tay vuốt tóc khi nhìn dáng vẻ yếu đuối của Giyeon, Quá yếu đuối.

Anh hiểu rõ ý thức độc lập mãnh liệt của Giyeon - kết quả của việc trở về từ cõi chết, của lời thề không dựa dẫm vào bất kỳ ai, Suhyeon cũng đã sống như vậy, và đó không phải là một thói quen dễ bỏ. Con người theo bản năng thường đẩy người khác ra xa.

Nhưng không giống như Suhyeon, người có thể tự vệ về mặt thể chất, Giyeon lại quá yếu đuối,

Khi nhìn thấy Giyeon đánh Kwon Jongseok - tung nắm đấm, hét vào mặt người mà cậu từng yêu bằng giọng nói đầy căm thù - Suhyeon không thể rời mắt khỏi cậu.

Nói rằng anh ấy không hề cảm động thì đó là nói dối.

Nhưng hành động đó cũng rất nguy hiểm.

Nếu Kwon mất bình tĩnh và lao vào, Giyeon sẽ không thể tự vệ được. Tệ hơn nữa — Giyeon không nhìn thấy — nhưng Jongseok đã với tay ra định tóm cậu ngay khi cậu quay người định bỏ đi. Nếu Suhyeon không kịp thời kéo cậu lại, cậu đã có thể bị lôi đi mất,

Lòng Suhyeon vẫn chưa nguôi ngoai. Giyeon, có lẽ chẳng hề hay biết, cứ liếc nhìn anh, trông dễ thương quá mức tưởng tượng. Suhyeon cố nén nụ cười lại và mắng cậu.

"Em đi gặp tên khốn đó một mình. Lỡ hắn làm gì em thì sao?"

“...”

“Anh không giận vì em đi gặp Jongseok. Anh giận vì em có thể gặp nguy hiểm, hiểu chứ?"

“... Xin lỗi vì không nói với anh, Hyung... nhưng, dù thân hình em thế này, em vẫn hai mươi chín tuổi. .”

“Vậy thì anh ba mươi hai tuổi.”

Giyeon không có phản ứng gì với câu trả lời đó.

Nói to tuổi của mình khiến Suhyeon thở dài. Hai mươi chín hay mười bảy gì đó — Giyeon lúc nào cũng trẻ hơn anh.

Nhưng nếu Giyeon vẫn thiếu thận trọng thì... Suhyeon chỉ cần khắc sâu điều đó vào cậu thôi.

"Chắc sẽ không có lần sau đâu, nhưng nếu Ha Dohoon hay Choi Mujin có ý định gặp em thì đừng gặp. Nếu nhất định phải gặp thì cứ đến nói với anh trước.”

“...Em không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra nữa.”

“Vậy thì tốt.”

Khi nét mặt Suhyeon dịu đi đôi chút, Giyeon nhân cơ hội vòng tay ôm lấy eo anh. Suhyeon chớp mắt ngạc nhiên khi thấy Giyeon áp mặt vào bụng mình, rồi nhanh chóng giữ cho khóe miệng không cong lên.

“Dễ thương cũng không cứu được em đâu”

“...”

"... Hahh."

Suhyeon nhượng bộ, kéo cậu lại gần và nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Không cần phải lo lắng cho Kwon Jongseok nữa. Hơn nữa, có Lee Myungwon đang nhìn, ngay cả Nam Taekyung cũng không dám lại gần.

Cuối cùng họ có thể bắt đầu tập trung vào những điều nhỏ nhặt - những điều bình yên, bình thường.

Khi Suhyeon ngồi xuống giường, Giyeon nghiêng người về phía anh, ngón tay bồn chồn, và cuối cùng lên tiếng.

"Có một điều em muốn hỏi... liệu em có thể không?”

"Đó là gì?”

“Chuyện là... trước khi hồi quy. Có thể anh thấy khó chịu, nhưng em muốn nghe anh kể. Chuyện này làm em thấy khó chịu”

Khi chỉ còn lại hai người, đôi khi họ kể về cuộc sống trước khi trở về. Cuộc sống đã kết thúc trong bi kịch, nhưng vẫn còn đó những mảnh ký ức vụn vặt - về khoảng thời gian họ đã cùng nhau chia sẻ. Đôi khi họ tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu họ trao đổi số điện thoại trong thời gian phục vụ quân ngũ, hoặc gặp lại nhau sau khi xuất ngũ.

Chỉ cần tưởng tượng đến một cuộc sống tốt đẹp hơn cũng mang lại cho họ cảm giác thoải mái kỳ lạ.

Tất nhiên, cuộc sống hiện tại của họ hạnh phúc hơn nhiều.

Nhưng vì tương lai, có điều Giyeon cần phải biết.

“Anh nói anh cũng chết nên mới trở về.. Anh chết như thế nào?”

Cái chết của Suhyeon — ký ức trước khi anh trở về.

Chắc chắn là một câu hỏi đau lòng. Nhưng Giyeon vẫn phải hỏi.

Cậu cảm thấy không ổn. Suhyeon luôn né tránh câu hỏi, và điều đó khiến Giyeon cảm thấy không thoải mái.

Nếu như anh ấy tự tử thì sao?

Suhyeon thở dài khi nhìn vào mắt Giyeon -quyết tâm, không muốn lùi bước.

“Người lái xe tông em. Tên đó say rượu. Hắn ta rút dao ra.”

“....”

"Hắn đâm anh. Rất nặng. Anh chết ngay tại chỗ."

Suhyeon đã bỏ qua phần Nam Taekyung là người đâm anh.

Nói với Giyeon chỉ khiến cậu đau buồn hơn thôi.

Ngay cả bây giờ, khuôn mặt của Giyeon vẫn tái nhợt.

Suhyeon nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay lạnh giá của cậu.

“Anh mừng vì mình đã chết vào ngày hôm đó. Chính điều đó đã cho anh gặp lại em.”

“...”

"Nếu anh còn sống, có lẽ anh đã tự mình kết liễu cuộc đời rồi. Em đã chết thay anh. Thế thì làm sao anh có thể tiếp tục sống được?"

Giyeon không nói nên lời.

Cậu cũng cảm thấy như vậy - nếu đổi vai, cậu cũng sẽ không thể làm được.

Cậu không thể nói gì trước nụ cười cam chịu, đắng chát đó.

Cậu chỉ.. mừng vì lúc này Suhyeon đang ở bên cạnh cậu.

Cậu căm ghét sự ích kỷ của mình trước đây. Nhưng giờ đây, khi được ở đây, bên Suhyeon, cậu lại cảm thấy một niềm hạnh phúc bình yên, tĩnh lặng.

"Đừng nhìn lại quá khứ nữa. Anh muốn em bắt đầu suy nghĩ về những gì em muốn làm từ bây giờ."

Đã đến lúc phải tiến về phía trước để lại quá khứ nơi nó thuộc về.

***

Ha llwoo chưa bao giờ ghét ngôi nhà họ đang sống.

Nó lớn, được xây dựng chắc chắn và thiết kế cẩn thận.

Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà trông giống như một gia đình hòa thuận, yên bình,

Nhưng những gì diễn ra bên trong thì hoàn toàn ngược lại.

Đây là ngôi nhà nơi cả hai người con trai của ông được sinh ra – nhưng giờ đây nó là ngôi nhà không còn Ha Giyeon.

Ha Giyeon không còn là con trai của ông nữa.

Cậu ấy là Yoon Giyeon, và có một người cha khác.

Thực tế đã hành hạ Ha Ilwoo.

-

Tất cả những điều này — mọi hậu quả — đều bắt nguồn từ ảo tưởng rằng ông nắm quyền kiểm soát ngôi nhà. Từ sự khinh miệt của ông đối với Giyeon. Vậy mà ông vẫn không thể rũ bỏ được sự bất công của tất cả. Trong nhà này vẫn còn một người con trai. Nam Taekyung vẫn còn ở đó.

Nhưng ngay từ lúc Taekyung xuất hiện, Ha Ilwoo đã cảm thấy... có gì đó không ổn.

Ông không cảm thấy con trai mình đã trở về nhà. Giống như một người lạ đã bước vào và không chịu rời đi. ông bắt đầu ở lại làm việc muộn, bỏ bữa sáng, tìm cớ để không về nhà.

Ông không thể chịu đựng được khi phải đối mặt với Nam Taekyung.

Không chỉ là cậu ta không giống ông - mà còn có điều gì đó trong cách cư xử, trong lời nói của cậu ta đã tạo ra một khoảng cách khó chịu.

Tuy nhiên, ông tự nhủ rằng vấn đề nằm ở ngôi nhà. Rằng cảm giác tội lỗi đã khiến ông nhìn thấy bóng ma của Giyeon ở khắp mọi nơi.

“Có lẽ... chúng ta nên chuyển đi.”

Vì Ha Dohoon sắp ra nước ngoài nên căn nhà sẽ gần như trống rỗng. Có lẽ nên chuyển đi hẳn.

Tốt hơn hết là nên tách Taekyung ra khỏi Giyeon mãi mãi.

Để cậu ấy ra đi một lần và mãi mãi.

Nhưng ngay khi ông đang tìm kiếm bất động sản mới, Ha Ilwoo nhận được một đoạn video bất ngờ từ thư ký của mình.

“...Đây là cái gì?"

“Tôi xin lỗi, thưa ngài. Nhưng tôi cảm thấy ngài cần phải xem thứ này.”

Đó là đoạn phim ghi lại từ camera hành trình - từ chính chiếc xe của anh ta , đỗ trước nhà.

Máy quay đã ghi lại được cảnh cánh cổng mở ra và một bóng người bước ra, tay cầm một vật gì đó.

Một cậu bé mặc đồng phục học sinh: Nam Taekyung.

Cậu ta vật lộn dưới sức nặng của một chiếc hộp lớn được bọc vải

Một lát sau, một chiếc xe đen dừng lại. Một người xuất hiện, lấy món đồ rồi lái đi.

Taekyung quay vào trong như thế không có chuyện gì xảy ra.

Có bảy video như vậy.

Trong tất cả các bức ảnh đó, Taekyung đều được nhìn thấy đang mang những món đồ ra khỏi nhà và đưa chúng cho một người.

“Xin lỗi vì đã nói năng không đúng mực, thưa ngài... nhưng vài ngày trước, tôi đến lấy một số tài liệu. Tôi thấy cậu chủ đi ra từ phòng thay đồ – không gian riêng tư của ngài và phu nhân. Cậu ấy vội vàng giấu thứ gì đó sau lưng. Sau đó, bà nói rằng phụ kiện của bà đã bị mất... và cuối cùng tôi đã tìm thấy cảnh quay này.”

"...Tôi hiểu."

Thư ký không cần phải nói thêm điều gì nữa.

Ha Ilwoo đã hiểu hết mọi chuyện.

“Kiểm tra kho. Kiểm kê mọi thứ. Nếu thiếu thứ gì, hãy kiểm tra các nhà đấu giá, trang web bán lại – mang tất cả đến đây cho tôi.”

Khi cơn thịnh nộ và sự vỡ mộng của ông tăng lên-

Có một tin nhắn được gửi đến.

Từ Lee Mihyun.

Đính kèm.. là ảnh chụp kết quả xét nghiệm quan hệ cha con.

Bình Luận (0)
Comment