Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 202

“Hắn còn định lừa dối bao lâu nữa đây...?"

Lee Mihyun nhìn chằm chằm vào kết quả xét nghiệm quan hệ cha con được đặt trên bàn và chìm vào tuyệt vọng.

[.....Dựa trên phân tích sự phù hợp di truyền, xác suất có mối quan hệ sinh học là 0,000000001%.] 

[*Khách hàng A: Cô Lee Mihyun và Khách hàng B: Ông Nam Taekyung không có mối quan hệ cha mẹ - con cái.]

Cô thà rằng đoạn phim trong usb là giả mạo. Cô ước gì nó chỉ là một đoạn video bịa đặt để hành hạ mình, tin chắc rằng đứa con trai cuối cùng cô tìm thấy, Nam Taekyung, không thế nào là người ngoài. Cô không muốn tin vào kết quả nói rằng cả Ha Giyeon lẫn Nam Taekyung đều không phải là con ruột của cô. Nếu ngay cả Nam Taekyung cũng không phải con cô, vậy thì con trai ruột của cô ở đâu? Không—nếu kết quả xét nghiệm của Ha Giyeon sai thì sao? Nếu Giyeon thực sự là con trai cô thì sao?

Sự bối rối, tức giận và sợ hãi cuộn trào dữ dội bên trong cô.

Cô nhớ lại hình ảnh Ha Giyeon rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Lee Mihyun nhắm chặt mắt, loạng choạng, gần như không thể chống người vào bàn.

Và sau đó—

"Mihyun."

Ha Ilwoo xông vào cửa, gọi cô. Chắc hẳn ông vội vã chạy đến - bộ vest thường ngày gọn gàng giờ đã xộc xệch. Thấy cô ngồi đó như thể sắp ngã bất cứ lúc nào, ông vội vàng tiến lại gần.

"Em ổn chứ? Có bị—"

“Chúng ta phải làm sao đây, anh yêu…cậu ta không phải…”

Ánh mắt trống rỗng của cô ấy dần trở nên vô định. Ha Ilwoo, bối rối, đưa mắt nhìn tờ giấy trên bàn. Ngay khi đọc kết quả, ghi rõ Nam Taekyung không hề giống ai và không có quan hệ huyết thống, tay ông nắm chặt tờ giấy. Tờ giấy nhàu nát, phản ánh cơn thịnh nộ đang dâng trào trong ông. Không chỉ một lần, mà đến hai lần—họ đã bị lừa. Họ đã đi xa đến mức đuổi Ha Giyeon ra ngoài để đón Nam Taekyung về nhà... chỉ để rồi nhận ra cậu ta thậm chí còn không phải con ruột mình.

Không nói một lời, Ha Ilwoo lao ra khỏi phòng, nặng nề bước về phía phòng chứa đồ. Ông mở tung cửa, nhìn quanh, cười khẩy một tiếng.

"...Ha..."

Đúng như thư ký đã báo cáo. Một số tác phẩm nghệ thuật trong kho đã bị mất tích một cách đáng chú ý. Điều đó chứng minh không còn nghi ngờ gì nữa–Nam Taekyung đã vào nhà này với một mục đích riêng. Ha Ilwoo và Lee Mihyun đã bị Nam Jiyun và Kim Hayeong đùa giỡn.

Lẽ ra họ không nên đi tìm đứa con ruột của mình. Lẽ ra họ nên im lặng và ở bên Ha Giyeon. Nếu họ vẫn là một gia đình, cậu sẽ tiếp tục gọi họ là cha mẹ. Lee Myungwon sẽ không mang cậu đi.

Mọi thứ sụp đổ kể từ khi Nam Taekyung xuất hiện trong cuộc sống của họ. Gia đình tan vỡ. Cuộc sống vốn hoàn hảo của ông giờ đây chỉ còn là một dấu chấm hết cho sự thất bại. Mọi người đều chế giễu ông sau lưng, cười nhạo gia đình ông. Tất cả chỉ vì–tên đó—Nam Taekyung.

Nóng lòng muốn đuổi cậu ta ra khỏi nhà ngay lập tức, Ha Ilwoo rút điện thoại ra gọi cảnh sát

Đúng lúc đó, người quản gia tiến lại gần.

“Thưa ông, có khách đến.”

“...”

“Người đó nói tên cô ấy là Nam Jiyun…”

“...!”

Ha Ilwoo quay đầu lại đột ngột khi nghe thấy cái tên đó.

Ông ta sải bước về phía cửa chính. Hình ảnh trên màn hình liên lạc nội bộ không thể nhầm lẫn là Nam Jiyun. Thật táo tợn - lại còn để lộ mặt ở đây, trong tất cả các nơi. Ngay lúc ông ta định gọi cảnh sát, Lee Mihyun đã đưa tay ra và ngăn ông lại.

“Anh không thấy lạ sao khi cô ta đột nhiên xuất hiện sau ngần ấy thời gian?

Từ khi Nam Taekyung được nhận, Nam Jiyun chưa từng lộ diện dù chỉ một lần. Và giờ cô ta xuất hiện—đúng vào lúc sự thật về việc Taekyung không phải con trai họ được phơi bày.

Lee Mihyun nhấn nút liên lạc nội bộ và nói.

“...Cô Nam Jiyun, có chuyện gì khiến cô đến đây?

—Chào bà. Tôi đến đây vì có chuyện gấp cần báo cho bà.

Cô thậm chí còn không thể đoán được điều đó có thể là gì. Cô đến đây để khẳng định Nam Taekyung thực sự là con trai của họ sao? Hay để nói với họ điều gì đó hoàn toàn khác? Cô sợ phải nghe thêm điều gì đó.

Nhưng rồi, một lời thừa nhận bất ngờ đến từ Nam Jiyun.

– Thưa bà, bà đã nhận được đoạn phim từ USB đó rồi phải không? Tôi là người gửi nó.

“Là cô sao...?"

"Tôi còn nhiều điều muốn nói. Làm ơn. Chỉ cần gặp tôi một lần thôi. Tôi cầu xin cô.”

Nghe thấy sự chân thành trong giọng nói của Nam Jiyun, Lee Mihyun và Ha Ilwoo liếc nhìn nhau. Cuối cùng, họ gật đầu và đồng ý gặp mặt. Họ dẫn cô đến căn phòng riêng mà họ từng giới thiệu cho Nam Taekyung, như thể bị bắt phải nhớ lại tất cả những gì họ đã làm.

Nam Jiyun bước vào phòng với vẻ căng thẳng lộ rõ.

Thay vì ngồi xuống, cô quỳ xuống trước mặt họ.

“Tôi xin lỗi. Tôi đã làm một việc không thể tha thứ. Tôi đã góp phần biến đứa cháu trai tôi thành con ruột của cô, Nam Taekyung."

“...Nếu cậu ta không phải là con trai chúng tôi thì con chúng tôi ở đâu?”

“...Con ruột của cô đã chết vào ngày nó được sinh ra.”

Vừa dứt lời, Lee Mihyun không kiềm chế được nữa, tát Nam Jiyun một cái vào mặt. Nam Jiyun cúi đầu, không chút kháng cự, đón nhận cú tát.

“Cô... Cô đã giết con tôi ba lần! Chưa hết, cô còn bịa đặt dối trá và lừa gạt tôi nữa! Cô... cô thậm chí không phải là con người!”

“Tôi xin lỗi... Tôi không bào chữa cho sai sót của tôi. Tôi sẽ đền tội, bắt đầu từ bây giờ. Nhưng trước đó, có một điều mọi người nhất định phải biết.”

Nam Jiyun bắt đầu thú nhận mọi chuyện—Kim Hayeong và Kim Seunghyun là ai, họ đã âm mưu điều gì, họ đã lên kế hoạch gì và tất cả những tội ác mà Nam Taekyung đã gây ra.

“Và đây là cuộc gọi điện thoại gần đây của tôi với cậu ta.”

Những gì phát ra từ điện thoại của cô không phải là trò lừa đảo. Bằng giọng nói lạnh lùng đến rợn người, Taekyung kể về việc giết cha mình, và ý định tiếp theo là giết Ha Giyeon.

Cả hai người đều sởn gai ốc. Họ đã để một kẻ như thế - không chỉ là một tên lừa đảo hay trộm cắp, mà là một kẻ giết người - sống dưới mái nhà của họ, tin rằng hắn là con trai mình. Một kẻ đã giết cha mình chỉ để trở thành con của người khác.

“Tôi sẽ tự thú tất cả.”

“Cô? Tự thú?”

"Tên đó...cùng với Kim Hayeong và Kim Seunghyun đã giết anh trai tôi. Vậy nên, làm ơn, ngay khi tôi đầu thú xong, hãy đuổi Nam Taekyung ra khỏi nhà. Không biết cậu ta cùng với Hayeong sẽ làm gì nữa."

Nói xong, Nam Jiyun đứng dậy. Trước khi Lee Mihyun hay Ha Ilwoo kịp ngăn cản, cô đã mở cửa phòng. Cảnh sát đang chờ bên ngoài xông vào và bắt giữ cô.

Khi cô bước đi với còng tay, trông thật đáng thương, như thể cô đã từ bỏ mọi thứ -còn lại nghiêm trang và cay đắng.

***

Gần đây Nam Taekyung cảm thấy không thoải mái, chủ yếu là vì Kim Hayeong trở nên im lặng một cách bất thưởng.

Thật đáng lo ngại. Mới đây thôi, cô ta còn quát tháo và đe dọa cậu đòi tiền, vậy mà giờ lại chẳng thấy động tĩnh gì. Điều này khiến cậu nghi ngờ. Cô ta đang âm mưu điều gì sau lưng mình?

'Họ đã chôn xác rồi chưa?’

Cậu liên tục thúc giục họ chôn giấu xác của Nam Jiwoo, nhưng tất cả những gì cậu nhận được chỉ là câu trả lời thản nhiên "vẫn chưa”. Họ cần xử lý cái xác nhanh chóng để cậu ta có thể tiếp tục giết và xử lý Ha Giyeon.

Mọi việc không diễn ra theo cách cậu ta mong muốn.

‘Mình có nên giết cậu ta và bảo họ che giấu chuyện này không?’

Cậu thậm chí còn nghĩ đến việc khiến Lee Mihyun và Ha Ilwoo đứng về phía mình, viện cớ đó chỉ là tai nạn. Dù Ha Giyeon có quý giá với họ đến đâu, liệu có thực sự quan trọng hơn đứa con trai ruột của họ không?

...Nhưng hình ảnh Lee Mihyun mắng cậu trong phòng giáo viên lại hiện lên trong đầu. Cậu quyết định giữ lại chiến lược đó như một phương án cuối cùng.

“Tại sao tôi lại không có một người nào bên cạnh mình?”

Một người luôn tin tưởng cậu vô điều kiện, luôn sát cánh bên cạnh bất kể chuyện gì xảy ra.

Không phải chưa từng có người như vậy. Cha cậu, Nam Jiwoo—người đã bỏ vợ để nuôi cậu. Nhưng cuối cùng, ngay cả ông cũng phản bội Taekyung.

Khi Nam Jiyun đưa kết quả xét nghiệm ADN cho ông xem, Nam Jiwoo đã vô cùng tức giận và kiên quyết tin rằng Taekyung là con trai mình. Ông không hề nghi ngờ một giây nào và cố gắng hết sức để trấn an cậu—và điều đó đã khiến Taekyung vô cùng kinh tởm.

‘Tại sao ông lại hành động như thể tôi không thể nào là con của một gia đình giàu có được?’

Nhìn một người không có gì lại bám víu vào những gì ít ỏi mình đang có thật sự rất tức giận. Nếu thực sự là một người cha, chẳng phải ông nên vui mừng khi con trai mình có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Tại sao làm cha lại đồng nghĩa với việc phải giữ con bên mình? Taekyung không hiểu - và cũng chẳng buồn hiểu - mong muốn bảo vệ con cái của cha mẹ. Cậu chỉ muốn sống như một người con trai của một gia đình giàu có.

Đó là lý do tại sao cậu lại ghét Nam Jiwoo đến vậy khi ông ta vui vẻ tuyên bố rằng kết quả xét nghiệm lại chứng minh ông là cha ruột của Taekyung.

Taekyung đã nói thẳng ra rằng cậu muốn sống như con trai của Lee Mihyun và Ha Ilwoo.

Con đang nói gì vậy, Taekyung?! Con là con trai của ta, Nam Taekyung! Đừng nói những lời vô nghĩa như vậy! Giọng Nam Jiwoo nghe như tiếng lợn kêu. Việc ông ta khăng khăng rằng Taekyung là con trai mình thật thảm hại. Khi ông ta nói sẽ mang kết quả đến nhà họ Lee, Taekyung đã cố ngăn cản. Nhưng Nam Jiwoo không nghe.

Vì vậy, Taekyung đã chộp lấy vật gần nhất - một trong những chiếc cúp đá bóng yêu thích của Jiwoo - và đập nó vào đầu cha mình.

Cạnh sắc nhọn, trọng lượng nặng nề của chiếc cúp găm vào hộp sọ Nam Jiwoo. Dù cơ thể ông đã ngã gục, Taekyung vẫn không dừng lại. Cậu ta liên tục vung lên, hết lần này đến lần khác, vào gáy cha mình. Càng nhìn thấy đôi mắt van nài ấy nhìn lên, cơn thịnh nộ trong cậu càng dâng trào, không dừng lại cho đến khi đôi mắt ấy mất hết sức sống.

Chết tiệt. Đừng nhìn tôi như thế

Thở hổn hển, cuối cùng cậu cũng dừng vung vẩy và nhìn vào cảnh tượng trước mắt - gáy Nam Jiwoo bị đập nát đến mức không thể nhận ra. Máu và những mảnh thịt vương vãi khắp sàn. Cậu ta quay lại và nôn ọe bên cạnh xác chết.

Cảm thấy ghê tởm vì máu bắn tung tóe trên sàn nhà, trên tường và trên chính cơ thể mình, cậu ta nhăn mặt.

“Ha.. Chết tiệt.”

Sau khi rửa sạch máu, cậu ta gọi Kim Seunghyun và Kim Hayeong. Ban đầu, họ giật mình vì cảnh tượng hỗn loạn, nhưng rồi họ nhanh chóng phá lên cười. Họ cùng nhau lau sạch máu và khiêng xác đi.

Chỉ sau khi mọi việc đã xong xuôi, Nam Taekyung mới có thể vào gia đình họ Lee với tư cách là con trai của họ. ...Đúng vậy, cậu đã đi cả chặng đường dài này—qua địa ngục—để đến được đây.

Cậu không thể nào gục ngã lúc này được.

“Mình nghĩ là... mình nên nói chuyện lại với cô.”

Suy cho cùng, Nam Jiyun là người dễ bị thao túng nhất.

Nhưng trước khi Nam Taekyung có thể gặp lại cô, cậu ta đã phải đối mặt với cảnh sát.

Bình Luận (0)
Comment