Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 207

“Giyeon về rồi sao...?”

Son Suhyeon vừa chia tay thầy. Anh đang định gọi cho Ha Giyeon thì một cuộc gọi từ Lee Myungwon khiến anh dừng lại.

—"Bảo vệ nói có người cứu cậu ấy lúc cậu suýt bị xe tông nên không bị thương. Nhưng khi người cứu vừa quay đi một lúc thì cậu ấy đã biến mất. Ta gọi bao nhiêu lần cũng không thấy cậu ấy trả lời! Ta không biết cậu ấy đang nói chuyện với ai.”

Giọng Lee Myungwon đầy vẻ lo lắng. Người khác có thể cho rằng ông chỉ đang phản ứng thái quá với vài cuộc gọi nhỡ, nhưng sự hoảng loạn của ông hoàn toàn có lý do.

Bởi vì có người đang cố giết Ha Giyeon.

Sau khi nghe hai đoạn ghi âm riêng biệt từ Lee Myungwon, Son Suhyeon đã nghi ngờ chính tai mình. Một đoạn ghi âm chứa giọng nói của Nam Taekyung, đầy sát khí, nói rằng hắn sẽ giết Ha Giyeon. Đoạn còn lại là cuộc trò chuyện mà Taekyung công khai nói rằng hắn muốn giết Giyeon giống như hắn đã giết cha mình – và nhờ giúp đỡ thực hiện.

Không chỉ Taekyung thừa nhận đã giết cha ruột mình, hắn còn đang lên kế hoạch cho một vụ giết người khác. Nam Taekyung không phải là một tên tội phạm cố ý. Hắn là một kẻ giết người.

Chỉ vài ngày trước, hắn ta đã bị phát hiện không phải là con ruột của Lee Mihyun và Ha Ilwoo. Khi thi thể cha ruột của cậu ta được phát hiện và cuộc điều tra bắt đầu, cậu ta đã trốn khỏi trường. Nhưng đó chưa phải là tất cả - họ còn tìm thấy máu của Nam Jiwoo và dấu vân tay của Taekyung trên một chiếc cúp trong nhà cậu ta. Người ta còn phát hiện ra rằng cậu ta đã thuê người phân xác Nam Jiwoo. Hiện tại, tung tích của cậu ta vẫn chưa được xác định.

Và người có khả năng bị Taekyung làm hại hoặc đe dọa nhất lúc này chính là Ha Giyeon.

Lo sợ Giyeon có thể gặp nguy hiểm, Lee Myungwon đã gây sức ép buộc cảnh sát phải khẩn trương tìm bắt Nam Taekyung. Nhưng không có dấu vết nào cả - liệu hắn ta còn lẫn trốn? Hay đã trốn ra khỏi đất nước? Sự bất định chỉ càng khiến nỗi lo lắng thêm trầm trọng.

Mọi thông tin về Nam Taekyung đều được giữ bí mật với Ha Giyeon vì sợ cậu bị sốc. Kế hoạch là lặng lẽ giao nộp Taekyung cho chính quyền.

Nhưng giờ đây, khi Taekyung vẫn mất tích và Giyeon đột nhiên không thể liên lạc được, điều đó chỉ có thể có nghĩa là một điều.

“Tôi sẽ đi tìm cậu ấy và gọi lại cho ông.”

Cúp máy, Son Suhyeon nhanh chóng mở ứng dụng chia sẻ vị trí. Chỉ cần điện thoại của Giyeon bật, vị trí của cậu sẽ hiển thị. Và nếu cậu đang gọi điện, vị trí vẫn sẽ hiển thị.

Bản đồ đã được tải. Một chiếc ghim màu hồng có ảnh của Giyeon xuất hiện,

Nó đang chuyển động — rõ ràng là cậu đã chia tay Kang Jini rồi. Khi Suhyeon nhìn chăm chăm vào bản đồ, nét mặt anh dần trở nên cứng đờ.

“...Nơi này....”

Chiếc ghim đang di chuyển – không, hướng đến – một nơi mà anh không muốn Giyeon đến, hay thậm chí là đi ngang qua.

Nhà của Ha Dohoon.

Chiếc ghim dừng lại ở đó.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nỗi bất an dâng lên tận cổ họng, và tay anh ướt đẫm mồ hôi lạnh. Giyeon không còn lý do gì để quay lại đó nữa. Kể cả khi những người đó có gọi điện cho cậu, cũng chẳng có lý do gì để cứ nói chuyện điện thoại suốt chặng đường đi.

Một sự chắc chắn khủng khiếp ập đến với Suhyeon. Một suy luận đơn giản từ tình huống này.

Nếu như – chỉ nếu như – Nam Taekyung ở trong ngôi nhà đó thì sao?

Anh cầu nguyện rằng đó chỉ là một suy nghĩ hoang tưởng. Xin hãy để đó là một sự nhầm lẫn.

Anh gọi cho Lee Myungwon khi anh nhảy vào xe taxi.

“Giyeon đang ở nhà Ha Dohoon! Taekyung có thể đang ở đó! Gọi cảnh sát ngay!”

Sau đó, thúc giục tài xế, Son Suhyeon phóng xe về phía ngôi nhà.

***

Đôi chân đang di chuyển rất nhanh của Ha Giyeon bỗng dừng lại một cách chậm rãi.

Cậu đã thề sẽ không bao giờ quay lại đây nữa - thậm chí sẽ không bao giờ đi ngang qua ngôi nhà này nữa. Nhưng giờ cậu đang đứng trước cổng. Không cúp máy, cậu báo cho người ở đầu dây bên kia biết mình đã đến. Với một tiếng leng keng của kim loại, cánh cổng mở ra.

—“Vào đi.”

Siết chặt những ngón tay run rẩy thành nằm đấm, Ha Giyeon bước vào sân.

Những chỉ sau vài bước, mắt cậu mở to vì sốc.

Một người phụ nữ trông giống như người quản gia đang nằm gục trên bãi cỏ. Khi cậu tiến về phía bà, Nam Taekyung lên tiếng như thể đã đoán trước được điều đó.

—“Bà ta chưa chết, đừng làm gì dại dột. Vào trong ngay đi.”

“...”

—“Càng chậm trễ, ta càng chọc nhiều lỗ vào mẹ ngươi.”

Cắn mạnh môi dưới, Ha Giyeon quay người về phía cửa trước. Khoảnh khắc ấy trôi qua – sợ hãi, bất lực, giận dữ — rồi cậu bước vào trong.

Cảnh tượng chào đón cậu ở lối vào khiến cậu chết lặng.

Ha Dohoon nằm dưới chân cầu thang, người đầy máu.

“Hyung...”

Cậu vội vã chạy vào, quên cả cởi giày. Máu loang lổ trên sàn nhà — chắc hẳn Dohoon đã ngã xuống cầu thang. Giyeon cởi áo ấn lên vết thương đang chảy máu trên đầu Dohun. Cơ thể mềm nhũn, bất tỉnh và vẻ mặt u ám của anh khiến cậu hoảng loạn.

Cậu đã ghét Ha Dohoon. Phẫn nộ với anh. Cậu giữ trong lòng những cảm xúc phức tạp.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn anh chết.

Không ai muốn chứng kiến người khác chết trước mặt mình.

"Được rồi, được rồi. Nhìn hai người kìa — từ khi nào mà hai người lại trở thành anh em thân thiết đến thế?”

"...! Nam Taekyung..."

"Lâu rồi không gặp, Giyeon. Thật vui khi thấy cậu thế này, phải không?"

“...”

“Cậu biết tớ nhớ cậu nhiều thế nào không? Nơi này từng là nhà của cậu, phải không? Cảm giác trở về thế nào? Tớ thật tốt khi mở cổng cho cậu. Khiến tớ có cảm giác như đây là nhà của tớ vậy. Tớ đoán khi mọi người đều chết hết, nơi này sẽ thực sự là nhà của tớ.”

Đứng trên đầu cầu thang, Nam Taekyung cười toe toét, môi cong lên như người mất trí. Giọng cậu ta to một cách bất thường, cử chỉ thì khoa trương – như thể cậu ta đang cố gắng che giấu nỗi sợ hãi của chính mình.

"Mày đứng đó làm gì? Nhấc mông lên đây.”

“...Đầu anh ấy chảy rất nhiều máu. Nếu không gọi xe cứu thương—”

“Gọi một nhưng lại cho hai người - mẹ cậu cũng đang chảy máu.”

"...!"

“Giyeon, người ta không dễ chết vì chuyện như thế đâu. Tôi biết mà. Vậy nên đừng chần chừ nữa, lên đây trước khi tôi giết cô ta thật”

Nam Taekyung vung dao đe dọa. Ha Giyeon không còn cách nào khác ngoài việc đi về phía cầu thang. Nếu Lee Mihyun ở gần cậu ta, cô sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.

Cậu cần phải tìm ra cách - nhanh chóng - để đưa cả hai ra khỏi chuyện này.

Không phải tình cảm gia đình khiến cậu cảm động. Cậu chỉ không muốn chứng kiến thêm một người nữa phải chết.

Cậu từng bước bước lên cầu thang, Nam Taekyung đi theo sau với con dao giắt sau lưng.

Ở cuối hành lang, họ đứng trước căn phòng từng là phòng của cậu.

“Lâu quá nhỉ? Phòng của cậu đấy. Bố mẹ cậu thường ra vào đây suốt. Trời ơi, đêm nào cũng ồn ào đến nỗi tớ gần như không ngủ được.”

Khi Taekyung ra lệnh cho cậu mở cửa, Ha Giyeon đã làm theo.

Bên trong, Lee Mihyun nằm bất tỉnh trên giường, cổ tay bị trói bằng dây cáp.

"..!"

Không để ý đến con dao sau lưng, cậu vội vã chạy đến bên cô. Dường như cô vẫn còn thở, mặc dù trông rất nguy nan. Lo sợ cô bị đâm, cậu kiểm tra cơ thể cô, nhưng may mắn thay không có vết thương nào.

“Nhìn cậu cứ lo lắng cho mẹ kìa. Nếu cậu yêu mẹ mình đến thế thì cậu nên ở lại đây đi. Thôi nào, nhìn xem xung quanh đi. Phòng vẫn y như lúc cậu rời đi, phải không?"

Đúng vậy. Chẳng có gì thay đổi. Chẳng có gì bị động chạm. Nhưng Ha Giyeon chẳng hề quan tâm đến điều đó. Điều cậu muốn biết là tại sao.

Tại sao Nam Taekyung lại kêu cậu tới đây?

“Sao mày lại gọi tao tới đây?”

“Cậu không tò mò tại sao phòng cậu vẫn còn nguyên sao? Chắc cậu đã quên những gì tôi nói rồi.”

Taekyung cười gượng gạo, thẳng lưng lên và nói nhỏ.

“Giyeon.. chết tiệt... Tao mới là người nên tức giận. Tao đã giết cha mình chỉ để vào được ngôi nhà này. Tao đã chịu đựng tất cả những trò hề của Kim Hayeong. Và rồi mày – hóa ra mày lại là cháu trai của chủ tịch? Nghe có hợp lý không? Chuyện này còn tệ hơn cả phim truyền hình dài tập nữa.”

“Mày... không phải là con ruột của họ sao?”

"Trông tao có giống họ không? Thôi nào. Mày cũng đâu có giống họ, vậy mà họ vẫn nuôi mày. Người trong cái gia đình khốn kiếp này chắc chắn bị mù mặt hay gì đó. Chỉ cần giấy tờ trùng khớp là họ tin rồi.”

“...”

“Ừ đúng vậy. Tao giận điên lên được. Suốt thời gian ở trong căn nhà này, tao cứ như người thế thân cho mày vậy. Vậy nên giờ tao muốn được đền bù. Và tao muốn mày là người phải trả."

“...Cái gì?"

“Mày sẽ phải chịu tội. Tao đã nghĩ ra câu chuyện rồi. Gia đình đó đã tìm thấy con trai ruột của họ và đuổi mày ra khỏi nhà, nên trong cơn thịnh nộ, mày đã giết họ. Mày thấy sao?"

Cậu ta nói điều đó bằng giọng bình tĩnh nhất có thể - giống như đang mời ai đó đi dạo vậy.

Ha Giyeon im lặng nhìn hắn.

Chỉ đến bây giờ mọi chuyện mới chắc chắn rõ ràng rằng Nam Taekyung chính là người đã giết Son Suhyeon. Kẻ giết người. Nam Taekyung.

Với Ha Giyeon, người trước mặt cậu không phải là kẻ đã giết cha ruột của hắn - mà là kẻ đã giết Son Suhyeon.

"Cái gì? Không thích ý tưởng đó à? Nếu cậu không thích thì…”

"Nam Taekyung, mày thực sự nghĩ mình là người khốn khổ nhất, đặc biệt nhất trên đời này, đúng không? Không phải vậy đâu. Mày chỉ là người bình thường thôi."

"...Cái gì?"

“Sao mày lại nghĩ mọi chuyện xảy ra đều là lỗi của tao? Chính mày đã tự chuốc lấy tất cả. Mày có thể sống một cuộc sống bình thường, nhưng mày lại tham lam. Đó là lý do tại sao cuộc sống của mày lại rối tung lên như vậy. Mày cứ đổ lỗi cho người khác — và giờ nhìn xem mày đang ở đâu.”

“Đồ nhãi nhép.”

“Nhưng mày đã trở nên đặc biệt. Theo một cách khác. Mày là một kẻ giết người.”

Ha Giyeon lạnh lùng nói, không chút do dự. Cậu căm ghét Nam Taekyung – căm ghét đến mức muốn g**t ch*t hắn. Nhưng giết hắn thì cũng đồng nghĩa với việc cả hai giống nhau. Vậy nên, cậu chọn lời nói – thứ lời lẽ cay nghiệt nhất.

“Ha... Vậy thì chết đi.”

Đúng như dự đoán, Nam Taekyung lao vào cậu với con dao trên tay. Nhưng ngay khi cậu ta tiến tới, Ha Giyeon đã rút một khẩu súng điện cầm tay từ trong túi ra – khẩu súng mà Suhyeon đã bắt cậu mang theo bên mình sau khi gặp Kwon Jongseok — và dí nó vào bên hông Taekyung.

Bzzzt.

Với một cú giật mạnh, cơ thể Taekyung co giật rồi ngã xuống sàn

"...Haa..."

Chỉ đến lúc đó, Ha Giyeon mới thở ra. Cơ thể cậu, căng cứng vì sợ hãi, dần thả lỏng.

Cậu giật con dao khỏi tay Taekyung và dùng nó cắt dây thừng trói cổ tay Lee Mihyun. Khi cậu cố gắng đỡ cô đứng dậy và ra khỏi phòng, cô bỗng cựa mình.

"Giyeon...?"

“...”

Cậu vừa định dẫn cô ra khỏi cửa—

Thud. Một bàn tay giật mạnh mắt cá chân cậu. Cậu mất thăng bằng, ngã xuống sàn, và Lee Mihyun ngã xuống bên cạnh.

"Đồ khốn nạn xảo quyệt... đồ khốn nạn lén lút... Mày lúc nào cũng làm trò này. Giả vờ bình tĩnh, rồi đâm sau lưng tao..."

Nam Taekyung lẩm bẩm một mình rồi từ từ đứng dậy. Cú đánh choáng không trúng vào điểm yếu nào cả — cậu ta vẫn chưa bị đánh ngất.

Trước khi Giyeon kịp đứng dậy, Taekyung đã rút một con dao khác từ trong người ra và vung mạnh hết sức.

Cậu không thể né tránh được.

Lưỡi dao sắc nhọn nhắm thẳng vào cậu—

—nhưng có người cản và đỡ lấy lưỡi dao bằng tay không.

Máu nhỏ giọt từ lòng bàn tay bị thương xuống cơ thể Giyeon.

Cậu từ từ quay đầu lại.

Đó là Ha Ilwoo.

Chảy máu, nhăn mặt vì đau đớn — che chở cho cậu.

Bình Luận (0)
Comment