Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 208

 Chapter 208: Thiên đường sụp đổ

“…”

Ha Ilwoo hạ điện thoại xuống khi tin nhắn thoại cho biết cuộc gọi không thể kết nối.

Việc Nam Taekyung bị phát hiện không phải con ruột của mình vẫn chưa đủ —hơn nữa, Lee Mihyun còn suy sụp khi phát hiện ra Kim Hayeong đã phi tang thi thể đứa trẻ. Dĩ nhiên, Ha Ilwoo cũng bị sốc. Ông chưa bao giờ nghi ngờ kết quả xét nghiệm quan hệ cha con. Ý nghĩ rằng nó có thể bị làm giả chưa bao giờ thoáng qua trong đầu ông.

Việc Nam Taekyung g**t ch*t cha ruột của mình quả thực rất sốc, đúng vậy...nhưng còn choáng ngợp hơn nữa là cảm giác tội lỗi dày vò Ha Ilwoo về những gì ông đã làm với Ha Giyeon. Cuối cùng, ông đã bị lừa dối và làm tổn thương cậu hết lần này đến lần khác. Tệ hơn nữa, ông còn bảo Giyeon quay trở lại chính ngôi nhà nơi Nam Taekyung đang ở. Chính ông đã suýt đẩy cậu vào nguy hiểm.

Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, ông mới bắt đầu nhận ra điều đó.

Ông chưa từng một lần xin lỗi Ha Giyeon một cách tử tế. Ông chỉ mong đợi cậu hành động theo cách ông muốn, hoàn thành vai diễn được giao. Và giờ đã quá muộn để chuộc lỗi, tất cả những gì họ có thể làm là dõi theo Yoon Giyeon, cháu trai của Lee Myungwon, từ xa.

Nếu Giyeon biết Nam Taekyung không phải con ruột, cậu sẽ ghê tởm đến mức nào? Cậu có thể sẽ cắt đứt quan hệ mãi mãi, tuyên bố không bao giờ muốn gặp lại bất kỳ ai trong số họ nữa.

Lee Mihyun, không thể chịu đựng nổi tất cả, đã không thể gượng dậy khỏi giường bệnh. Nỗi đau trong tim không phải là thứ có thể chữa khỏi bằng thuốc. Cú sốc và sự phản bội từ Nam Taekyung, tội lỗi về Ha Giyeon, và nỗi đau buồn cho đứa trẻ đã chết - tất cả đều là quả báo mà họ tự chuốc lấy.

Dù Mihyun có ngã xuống dưới sức nặng của nó, Ha Ilwoo cũng không cho phép mình ngã. Ông là trụ cột gia đình, là chồng của Mihyun—nếu ông ngã, cô sẽ chẳng còn ai để dựa vào. Phải có người gánh chịu mọi tội lỗi.

Nuốt một viên thuốc giảm đau, Ha Ilwoo gọi người quản gia.

Nhưng tất cả những gì ông nghe được chỉ là một tiếng tút tút dài—không ai trả lời. Cũng như Mihyun, cô không nhấc máy.

Ha Ilwoo sau đó thử gọi điện thoại cố định ở nhà, rồi Ha Dohoon. Nhưng dù ông có gọi bao nhiêu lần, vẫn không có ai nhấc máy.

Bình thường thì ai đó đã nhấc máy rồi. Việc không có phản hồi nào khiến ông cảm thấy bất an sâu sắc. Mihyun đã không khỏe rồi—lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?

Tan làm, Ha Ilwoo lên xe và lái về nhà. Ông tha thiết hy vọng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên - có thể điện thoại của họ đang ở chế độ im lặng, hoặc có thể họ chỉ để quên chúng. Ông cố gắng tìm kiếm những suy nghĩ an ủi để kìm nén nỗi lo lắng đang dâng trào trong lồng ngực.

Trước khi kịp nhận ra, ông đã tới nhà.

Ha Ilwoo đỗ xe và đi về phía cửa trước qua sân.

Đó là lúc—

"...?"

Ông chớp mắt tỏ vẻ không tin.

Ở đó, bên kia bãi cỏ, có thứ gì đó trông giống như hình người nằm đó.

Ông bước nhanh hơn và vội vã chạy tới để xác nhận.

"!"

Đó là người quản gia.

Vẫn mặc tạp dề, bà nằm dài trên cỏ, bất tỉnh. Ha Ilwoo kiểm tra hơi thở và mạch đập, rồi kiểm tra toàn thân xem có vết thương nào không. Sắc mặt không quá nhợt nhạt–gần như chỉ là đang ngủ.

Tại sao bà ấy lại... ngã gục ở sân?

Gọi xe cấp cứu, Ha Ilwoo quan sát khu vực xung quanh và phát hiện ra cửa trước đang hé mở.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo huyết quản của ông.

Có ai đó đã đánh bà ấy bất tỉnh và đột nhập vào nhà không?

Ông ngay lập tức gọi cảnh sát và chạy đến cửa trước.

Lee Mihyun và Ha Dohoon hẳn đang ở trong nhà. Có chuyện gì xảy ra khiến họ không thể nghe điện thoại sao? Khi bước vào nhà, ông sững người khi nhìn thấy Ha Dohoon nằm dưới chân cầu thang, máu đọng lại một vũng.

“Dohoon…!”

Có áo quấn quanh đầu—có lẽ là một cách tạm thời để cầm máu. Ha Ilwoo nhanh chóng ấn miếng vải vào vết thương, cố gắng cầm máu.

Khi ông gọi đi gọi lại tên Dohoon, kiểm tra ý thức của cậu, đôi mắt cậu từ từ mở ra.

Cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong ông. Chỉ vừa đủ.

Sau đó, Dohoon hé môi thì thầm bằng giọng yếu ớt.

"...Mẹ.... Nam... Taekyung..."

Ngay khi Ha Ilwoo nghe thấy cái tên đó, mắt ông mở to.

Nam Taekyung được cho là một tội phạm bị truy nã—sao tên cậu ta lại có thể phát ra từ miệng Ha Dohoon? Và còn cả Mihyun nữa?

Ngay lúc đó—

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên từ trên lầu.

Ha Ilwoo nhìn lên tầng hai, vội vàng băng lại vết thương trên đầu Dohoon bằng khăn tay và áo sơ mi, rồi chạy nhanh lên lầu.

Ở cuối hành lang, cánh cửa phòng cũ của Ha Giyeon vẫn mở toang.

Bên trong, Lee Mihyun đã ngã gục xuống sàn, và Ha Giyeon đang dùng cơ thể mình để che chắn cho cô.

Tại sao Giyeon lại ở đây...

Sau đó, ông nhìn thấy Nam Taekyung đứng sau Giyeon, loạng choạng đứng dậy.

Nam Taekyung, người đã trốn thoát khỏi sự bắt giữ của cảnh sát và biến mất—đang đứng ngay trước mặt họ.

"Đồ khốn nạn xảo quyệt... đồ khốn nạn lén lút... Mày lúc nào cũng làm trò này. Giả vờ bình tĩnh, rồi đâm sau lưng tao...”

Trước khi kịp nói hết câu, Ha Ilwoo đã lao về phía họ.

Đúng như dự đoán, Nam Taekyung, với con dao trong tay, vung về phía Giyeon.

Ha Ilwoo đưa tay ra—bắt được lưỡi dao đang đâm xuống.

Cơn đau lan khắp lòng bàn tay khi miếng kim loại sắc nhọn đâm vào da, nhưng ông không buông tay.

Tất cả những gì ông làm trước đây là tổn thương Ha Giyeon. Còn bây giờ dù có tiền tài và quyền lực, ông cũng chẳng có thể làm gì cho cậu cả—chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Đây là tất cả những gì ông có thể làm lúc này.

“Chuyện quái gì thế này... Tại sao mọi người lại như thế này?!”

Mặt Taekyung nhăn lại khi thấy ai đã chặn lưỡi dao. Dù cậu có cố gắng thế nào, con dao vẫn không hề nhúc nhích khỏi tay IIwoo.

Mẫu chảy ra từ lòng bàn tay ông...

Nhưng ông vẫn đứng giữa Nam Taekyung và Ha Giyeon.

Với Taekyung, cảnh tượng đó giống như hình ảnh một người cha hy sinh thân mình vì con—và nó khiến cơn thịnh nộ của cậu ta càng bùng nổ. Họ đã vứt bỏ cậu không chút do dự, vứt như rác rưởi... nhưng với Ha Giyeon—

Ông ta và tên khốn đó chẳng khác nhau là mấy. Cả hai đều không phải con ruột của họ. Vậy tại sao mọi người lại thiên vị Giyeon?

Điều gì khiến bọn họ khác biệt đến vậy?

Khi cậu ta thò tay vào túi để rút ra khẩu súng điện, Giyeon đã vật cậu ta ra.

Vẫn còn yếu vì cú sốc điện trước đó, Nam Taekyung gục xuống dưới sức nặng cuộc tấn công toàn thân của Giyeon.

"Đưa mẹ khỏi đây ngay!”

Giyeon giữ chặt tay Taekyung để không cho cậu ta rút tay ra, hét lớn với  Ha Ilwoo.

Ilwoo nhanh chóng hiểu ra, vội vã chạy đến chỗ Lee Mihyun đang choáng váng và lay cô dậy.

“Tỉnh dậy đi, Mihyun!”

Nhưng thay vì bế cô ra ngoài, ông quay lại giúp Giyeon chế ngự Taekyung.

Ông không thể để cậu ở lại một mình trong tình huống này.

Nam Taekyung hét lên và vùng vẫy, cuối cùng cũng thoát khỏi tay Giyeon và rút khẩu súng điện ra khỏi túi. Bzzzzt. Khi hắn nhấn nút, Giyeon vội vàng đứng dậy và lùi lại.

Nhìn thấy Ilwoo lại tiến đến, Taekyung rút một con dao gấp nhỏ từ trong túi ra,

"Đừng lại gần. Tao sẽ biến mày thành một thằng què trước khi giết mày."

Súng điện chĩa vào Giyeon. Dao chĩa vào Ilwoo.

Cả ba đều đang trong thế giằng co.

Có lẽ họ có thể cùng nhau áp đảo hẳn—nhưng đôi mắt Nam Taekyung đỏ ngầu và hoang dại. Trông hắn như thế thực sự muốn đâm chết họ vậy.

Cuộc đối đầu căng thẳng dường như sẽ kéo dài mãi mãi...

Cho đến khi tiếng còi báo động đột ngột vang lên làm thay đổi mọi thứ.

Giyeon, dựa nhẹ vào cửa sổ, liếc nhìn ra bên ngoài.

Xe cảnh sát và xe cứu thương đã đến, xếp dài trước cổng.

Khuôn mặt của Nam Taekyung nhăn lại.

"Nam Taekyung. Kết thúc rồi. Dừng lại đi.”

“...”

“Hãy đầu hàng đi, khi còn có thể”

Nghe lời Giyeon, khuôn mặt Taekyung giật giật liên hồi.

“Kết thúc? Tôi ư? Không... Hôm nay tôi phải đi... Chỉ cần lấy trộm tiền rồi đi thôi... Tất cả đều ở trong túi đó.... Mày nói tao sẽ vào tù sao? Còn cô thì sao? Kim Hayeong? Kim Seunghyun? Bố?”

Cậu ta lẩm bẩm một mình rồi từ từ hạ tay xuống.

Đúng lúc họ nghĩ rằng cậu ta đã đầu hàng—

Cậu ta ném con dao vào Ha IIwoo.

Ilwoo giật mình, né người—và đó chính là cơ hội duy nhất Taekyung cần.

Cậu ta lao vào Giyeon bằng tất cả sức mạnh của mình.

CRASH!

Cửa sổ phía sau Giyeon vỡ tan với một tiếng động sắc nhọn khi cơ thể cậu đập mạnh vào đó. Khi cậu theo bản năng với tay nắm khung cửa—

“Chết đi, Ha Giyeon.”

Taekyung dí súng điện vào người cậu.

Sự cân bằng của cậu bị đảo lộn.

Cậu rơi xuống.

Đó là điều cuối cùng Ha Giyeon nhớ được.

***

Gần như cùng lúc xe cảnh sát đến, Son Suhyeon đã đến trước nhà Ha Dohoon. Anh đi theo cảnh sát vào sân. Nhân viên y tế kiểm tra người giúp việc bất tỉnh, và cảnh sát cẩn thận tiến vào nhà.

Suhyeon đang định đi vào trong thì

Anh ấy cảm thấy điều đó.

Một sự hiện diện. Một cái nhìn.

Anh ngước nhìn lên.

Trên tầng hai, bóng người in trên cửa sổ căn phòng cũ của Giyeon, anh nhìn thấy một bóng người.

Lưng của ai đó. Chiếc áo khoác mà anh nhớ là cậu đã mặc từ sáng sớm hôm nay.

Cậu ấy đang làm gì ở đó vậy...

CRASH!

Đột nhiên, cửa sổ vỡ tan và Giyeon bị ném ra ngoài.

Đôi mắt của Suhyeon nhìn với vẻ kinh hoàng tột độ, nhưng cơ thể anh đã cử động trước khi anh kịp suy nghĩ. Chỉ vài bước thôi.

Chỉ còn vài bước nữa là đến nơi Giyeon sẽ ngã

Giống như cách Giyeon đã từng vươn tay về phía anh với khuôn mặt tuyệt vọng–giờ đây Suhyeon là người vươn tay.

Làm ơn, để tôi bắt cậu ấy.

Rầm!

Với một tiếng va chạm mạnh, hai cơ thể đập mạnh xuống đất.

"Ha... Ha…”

Thở hổn hển, Suhyeon ôm chặt Giyeon vào ngực. Tầm nhìn của anh đảo lộn từ cú va chạm, vai và cánh tay anh cong thành góc độ kỳ lạ và đau đớn. Nhưng anh không cảm thấy gì cả.

Chỉ có một điều quan trọng.

Ha Giyeon đang ở trong vòng tay anh.

Chỉ cần chậm một giây nữa thôi là anh đã không thể làm được.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến anh rùng mình.

Anh kéo đầu Giyeon lại gần hơn và ôm chặt hơn, như thể muốn bảo vệ cậu khỏi thế giới này.

Ha Giyeon vẫn còn sống. Cậu đang ở đây.

“Mang cán đến đây!”

“Nệm—mang theo tấm nệm!”

Tiếng hét của cảnh sát và nhân viên y tế.

Crash! Crash!

Máu loang ra khắp gần nơi Giyeon ngã xuống.

Bình Luận (0)
Comment