Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 211

Một cảm giác mất trọng lượng tràn ngập khắp người, tai cậu ù đi như thể bị ngập trong nước.

Cậu đã đi máy bay nhiều lần, nhưng cảm giác này là thứ cậu không bao giờ có thể quen được. Gần như theo phản xạ, cậu đeo tai nghe và mặt nạ ngủ. Một lát sau, áp lực bắt đầu giảm bớt, và tiếng vo vo đều đều của chuyến bay ổn định tràn ngập tai. Cậu thở ra nhẹ nhàng và ngả người vào ghế.

Cậu đang trên đường từ Toronto, Canada đến London. Khác với những lần khác luôn có người bên cạnh, hôm nay cậu đi một mình.

Ký ức về chuyến bay đầu tiên của mình - ngày đánh dấu cả sự kết thúc và khởi đầu của mọi thứ - vẫn còn sống động trong tâm trí Yoon Giyeon. Lúc đó cậu mới mười tám tuổi, khởi hành sang Mỹ mà thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học.

Lời bào chữa cuối cùng của Nam Taekyung, như thường lệ, là một nỗ lực đổ lỗi cho người khác.

Cậu ta cố gắng công kích Ha Ilwoo, Lee Mihyun và Ha Dohoon, nhưng người cậu ta đổ lỗi nhiều nhất…. là Yoon Giyeon. Taekyung luôn ghen tị – một cách mù quáng – với Giyeon. Cậu ta cố gắng cướp đoạt những gì cậu có, và ngay cả sau khi lấy hết, vẫn không thỏa mãn. Cậu ta muốn xóa số hoàn toàn sự tồn tại của Giyeon.

Khi làm như vậy, cậu ta đẩy Ha Dohoon xuống cầu thang, đâm vào tay Ha Ilwoo bằng dao và cuối cùng đẩy Giyeon ra khỏi cửa sổ tầng hai.

Nhưng trước khi cậu ta kịp tận hưởng cái chết của Giyeon, sự trừng phạt đã ập đến.

Taekyung chưa bao giờ hiểu rằng làm tổn thương người khác chắc chắn sẽ gánh hậu quả. Và thế là cậu ta bị Lee Mihyun - người chìm đắm trong đau buồn và phẫn nộ khi mất con, đã kéo cậu ta ra khỏi cửa sổ.

Tuy sống sót, nhưng cột sống bị gãy, khiến cậu ta bị liệt từ thắt lưng trở xuống. Tuy nhiên, cậu ta vẫn vui mừng - nghĩ rằng Giyeon chắc hẳn cũng bị thương nặng, nếu không muốn nói là đã chết. Nhưng khi nhìn thấy Yoon Giyeon bước ra phòng xử án bằng cả hai chân, cậu ta ngã khỏi xe lăn và lăn xuống sàn.

“Thằng-thằng khốn nạn đó... Sao nó còn sống được?! Mẹ kiếp, nhìn tao này! Tao biết tao đã đẩy nó –sao nó vẫn chưa chết?!

La hét và đấm xuống sàn, Taekyung vô tình thú nhận mọi chuyện. Bất chấp tất cả bằng chứng chống lại mình, cậu ta chưa một lần tỏ ra hối hận.

Luật sư bào chữa do tòa án chỉ định của cậu ta lắc đầu, dường như đã bỏ cuộc, và khán giả tại tòa sôi sục phẫn nộ. Một số người ngạc nhiên trước bản án khắc nghiệt dành cho một đứa trẻ vị thành niên–nhưng Taekyung đã giết cha mình phân chia thi thể. Trò lừa đảo của cậu ta với Kim Hayeong, Kim Seunghyun và Nam Jiyun cũng bị phơi bày hoàn toàn. Truyền thông kêu gọi án tử hình, chứ không chỉ là án tù.

Và nạn nhân mà hắn ta cố giết hóa ra lại là cháu trai của Chủ tịch Lee Myungwon. Vụ án gây chấn động cả nước. Phóng viên và các kênh truyền hình đua nhau sản xuất những chương trình đặc biệt giật gân, và tin đồn bắt đầu lan truyền - thậm chí có người còn cho rằng Giyeon đã gài bẫy Taekyung vì cậu là người thừa kế của chủ tịch.

Yoon Giyeon và Son Suhyeon không xuất hiện ở trường nữa vì sự chú ý quá mức. Cuối cùng cùng, Lee Myungwon đã khuyên họ nên ra nước ngoài.

Không còn cách nào khác hai người phải rời khỏi nhà, Yoon Giyeon và Son Suhyeon rời Hàn Quốc và bay sang Hoa Kỳ. Họ không nói với ai ...chỉ gửi những tin nhắn tạm biệt ngắn ngủi trước khi lặng lẽ biến mất.

Khu điền trang của Myungwon ở Short Hills, New Jersey, rộng lớn và đẹp đẽ, với khoảng sân rộng mênh mông. Điểm khác thường duy nhất là ngôi nhà không có tầng hai

Vì công việc kinh doanh, Myungwon không thể đi cùng họ, nhưng ông vẫn đảm bảo cung cấp nhân viên an ninh và nhân viên chăm sóc.

Mặc dù về mặt lý thuyết là để chữa lành, nhưng mọi thứ vẫn xa lạ và khó chịu với Giyeon. Nhưng cậu không thể để lộ ra. Ở lại Hàn Quốc cũng ngột ngạt không kém.

Ngay cả trước khi hồi quy,  Giyeon đã trải qua quá đủ rồi. Nhưng những kẻ công khai thể hiện sự căm ghét và ý định giết người vẫn khiến cậu kinh hãi. Những ánh mắt muốn giết cậu, những bàn tay muốn bóp cổ cậu...mỗi khi nhớ lại, cậu cảm thấy mình như trở thành Ha Giyeon lần nữa.

Cậu cố gắng hết sức để che giấu sự bất an này với Suhyeon, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng không đời nào Suhyeon không nhận ra.

“Điều này làm tôi phát điên lên mất.”

Suhyeon cũng lo lắng - không phải cho sự an toàn của bản thân, mà là cho Giyeon. Khoảnh khắc Taekyung đẩy Giyeon ra khỏi cửa sổ, Suhyeon đã may mắn đỡ được cậu, nhưng trái tim anh mém ngừng đập khi cậu rơi xuống. Anh sẵn sàng hy sinh thân mình để cứu Giyeon; nhưng chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Sự lo lắng và ám ảnh về an toàn của cậu ngày một tăng cao.

Ngay cả trong kiếp này, Taekyung cũng cố giết Giyeon. Dù giờ đây bị giam giữ, nhưng cảm giác đó vẫn chưa biến đi. Thế giới còn nhiều quái vật tồi tệ hơn hắn. Chẳng có gì đảm bảo rằng sẽ không có kẻ nào khác tìm cách làm hại Giyeon, và Suhyeon đã có thể kể tên một vài kẻ có thể làm vậy.

Tại sao bọn họ lại nhất quyết nhắm vào cậu ấy?

Kể cả có đội an ninh, kể cả có tăng cường giám sát khu nhà.. nếu có chuyện gì xảy ra, nó sẽ xảy ra. Nếu anh không kiềm chế, Suhyeon đã nhốt Giyeon lại và giấu cậu đi—cho cậu mọi thứ và giữ cậu an toàn, ở nơi không ai khác có thể nhìn thấy.

“Tôi điên rồi... nếu phát điên thì hãy phát điên một mình.”

Không gì ngột ngạt và tàn nhẫn hơn việc tước đoạt tự do của Giyeon. Nếu muốn Giyeon sống một cuộc sống bình thường, thực sự hạnh phúc, Suhyeon phải trở nên mạnh mẽ hơn.

Anh xin phép Myungwon cho anh được huấn luyện. Anh bắt đầu tập luyện và học cách sử dụng súng. Ở một đất nước mà súng ống dễ kiếm, chuyện gì cũng có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Cả hai bắt đầu hồi phục sau nỗi sợ hãi và chấn thương mà họ mang theo từ Hàn Quốc - mỗi người theo một cách riêng. Giyeon bắt đầu trị liệu tâm lý mỗi tháng một lần và bắt đầu học nấu ăn. Suhyeon dồn hết tâm sức vào việc rèn luyện thể chất và học tập.

Việc chữa lành không cần phải có những hành động to tát.

Ngay cả những bước nhỏ cũng có tác dụng.

Bởi vì, giống như mọi người khác, ngày mai luôn đến.

"Ưm…”

Buổi sáng của Yoon Giyeon bắt đầu bằng hơi ấm, áp vào lưng và eo cậu ...tiếng tim đập thình thịch bên tai. Khi tầm nhìn mờ ảo dần rõ, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là một khuôn mặt xinh đẹp nằm trên gối bên cạnh. Dù có nhìn bao nhiêu lần, nó vẫn luôn khiến cậu nghẹt thở.

Năm sau, cậu sẽ mười chín tuổi. Suhyeon sẽ hai mươi hai. Và trong khi Giyeon vẫn trông như một đứa trẻ chưa trưởng thành, Suhyeon dường như ngày càng đẹp trai hơn.

Hình như cái vẻ mặt đó cũng hiệu quả ở nước ngoài - dạo gần đây khi họ đi mua sắm cùng nhau, người nước ngoài cứ nhìn chằm chằm. Thậm chí có người còn hỏi anh có phải thần tượng không. Quả thật đẹp trai không cần phải diễn tả. Giyeon tự hào vì bạn trai mình nổi tiếng đến vậy... nhưng, phải thừa nhận là cũng hơi ghen tị.

Dù mặt mũi tóc tai bù xù sau khi ngủ dậy, Suhyeon vẫn đẹp trai đến mức khó tin. Giyeon cúi xuống hôn lên trán anh, rồi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi eo và trượt khỏi giường. Dạo này Suhyeon kiệt sức vì tập luyện liên tục, anh cần được nghỉ ngơi.

Hôm nay, Giyeon dự định sẽ tự làm bữa sáng.

Trước đây, kỹ năng nấu nướng của cậu là một thảm họa - gần như là phá hoại - nhưng nhờ được học hỏi, cậu không còn làm cháy khét mọi thứ nữa. So với những ngày cậu làm trứng bay tứ tung khắp bếp, giờ đây cậu đã tiến bộ vượt bậc.

Cậu lấy rau củ, trái cây và chảo rán ra. Cậu đang làm món trứng ốp la. Thái nhỏ rau củ, chiên cơm, ép nước trái cây và làm salad với nước sốt được pha chế khéo léo.

"Bây giờ đến trứng.”

Cậu cho trứng đánh tan vào chảo. Omurice là một trong những món khó làm nhất đối với cậu. Cậu đã thất bại quá nhiều lần—trứng bị cháy, bị rách, bị bể, và cuối cùng luôn bị trộn lẫn vào cơm. Nhưng cậu đã từng thành công một lần, và điều đó đã cho cậu hy vọng.

Cậu tiến hành cuộc chiến bằng chảo rán và đũa.

“C-Chỉ một chút nữa thôi…”

Cậu đang hất nhẹ trứng thật cẩn thận... gần như hoàn hảo. Cậu sẽ mang món này cho Suhyeon

Và sau đó...

Em đang làm gì thế?

Một sức nặng bất ngờ đè lên lưng cậu.

Giyeon giật mình, mất kiểm soát đôi đũa. Khiến cậu chọc thủng một lỗ trên trứng vẫn còn mềm nước, lòng đỏ chảy ra ngoài, làm hỏng cả hình dạng. Suhyeon dụi má vào gáy Giyeon, chờ đợi nụ hôn buổi sáng thường lệ nhưng không thấy, anh ngẩng đầu lên.

Sau đó, anh nhìn thấy phần trứng bị hỏng.

- "Đó là món trứng tráng cuộn đẹp mắt."

“Đáng lẽ ra nó phải là Omurice

"Hả"

“Đó là omurice.”

Giyeon phồng má và lườm anh với vẻ hờn dỗi. Suhyeon ngượng ngùng nhìn đĩa thức ăn còn dở dang rồi khựng lại.

Mọi chuyện diễn ra thực sự tốt đẹp

“Mọi thứ em làm đều đẹp. Thật tuyệt!”

Anh hôn lên má Giyeon, và ngay lập tức, sự thất vọng của Giyeon tan biến.

"Em tự làm bữa sáng à? Em phải đánh thức anh chứ.”

"Anh ngủ ngon quá. Hôm qua anh tập luyện chăm chỉ lắm, phải không?”

Cánh tay vạm vỡ vòng quanh eo cậu, Suhyeon tựa đầu vào vai Giyeon như một đứa trẻ. Giyeon không khỏi mỉm cười.

Suhyeon sẽ tỉnh giấc ngay khi Giyeon không có bên cạnh. Sợ cậu sẽ biến mất, rằng cậu sẽ đi đâu đó một mình, Suhyeon sẽ bật dậy và chạy khắp nhà—cho đến khi tìm thấy cậu, trong bếp hoặc phòng tắm. Rồi tiếng bước chân vội vã của anh sẽ chậm lại, và anh sẽ lặng lẽ tiến lại gần.

Như thể anh vừa mới thức dậy.

Tất nhiên là Giyeon để ý rồi.

“Đi rửa mặt đi. Em chỉ cần làm cho xong phần trứng thôi.

- “Anh rất mong chờ món omurice của em."

Suhyeon hôn lên thái dương cậu rồi bước ra khỏi bếp.

Giyeon mỉm cười rạng rỡ khi nhìn anh rời đi.

Có phải chỉ mình cậu thấy vậy hay là Suhyeon ngày càng trở nên táo bạo hơn không?

Bình Luận (0)
Comment