Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 212

Cảm giác bất an khi sống ở nơi xa lạ chỉ kéo dài một thời gian ngắn. Thời gian trôi qua, Giyeon dần thích nghi với văn hóa và lối sống nơi đây.

Cậu học tiếng Anh, học nấu ăn, khám phá cả khu phố và các điểm du lịch lân cận, tìm hiểu về phong tục địa phương và khám phá đủ thứ mới lạ. Một hôm, khi đang đi dạo cùng Suhyeon, Giyeon tình cờ trò chuyện với một số người dân gần đó và thậm chí còn được mời ăn tối. Mặc dù những người hàng xóm trông có vẻ hoàn toàn bình thường. Suhyeon, vẫn còn thận trọng, đã cố gắng từ chối lời mời. Nhưng Giyeon đã thuyết phục anh thay đổi ý định.

“Chúng ta được mời nên em muốn đi, hyung.”

Dĩ nhiên, cuộc sống bên nhau của họ - chỉ hai người - đã là quá đủ rồi. Nhưng không hiểu sao, Giyeon lại cảm thấy cứ mãi như thế này thì không ổn. Suy cho cùng, họ không thể sống cả đời trong sự dè chừng với người khác. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Mỹ, Giyeon lên tiếng. Nhìn thấy sự thay đổi này ở cậu, Suhyeon vừa cảm thấy an tâm, vừa không thể từ chối. Cuối cùng, anh đồng ý.

Gia đình của chủ nhà là một gia đình ấm áp: một người cha làm trong quân đội, một người mẹ là giám đốc điều hành, một người con trai và một người con gái. Họ nướng thịt ngoài sân và, vì chu đáo, họ còn chuẩn bị một ít đồ ăn Hàn Quốc. Nhờ vậy, mọi người đều có một bữa ăn ngon miệng. Khi món tráng miệng được dọn ra và bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Giyeon thấy mình đang vui vẻ trò chuyện với cậu con trai tám tuổi của gia đình, trong khi Suhyeon nói chuyện với cô con gái đã trưởng thành...mặc dù nói chuyện thì hơi quá, thực ra cô ấy chỉ nói chuyện với anh, và anh đáp lại khi cần thiết.

Từ lúc Suhyeon bước vào nhà, cô con gái đã không rời mắt khỏi anh. Tự nhận mình là fan K-pop, cô bé cứ khen anh trông giống thần tượng - thậm chí là thần tượng nổi tiếng - và rõ ràng không thèm che giấu sự thích thú của mình. Nhìn cô bé công khai tán tỉnh Suhyeon khiến Giyeon cảm thấy bồn chồn. Cậu cố gắng không để lộ ra và lờ đi.

Đêm đó, sau khi về nhà và chuẩn bị đi ngủ như thường lệ, hai người nằm xuống bên nhau. Bình thường. Giyeon sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Suhyeon, nhưng lần này, mắt cậu mở to, ngây người nhìn ánh sáng lọt qua rèm cửa.

Cậu không thể ngủ được.

Tại sao? Tâm trí cậu cứ quay về cô con gái hàng xóm, người đã thể hiện sự quan tâm rõ ràng đến Suhyeon. Cô ấy nhích ghế lại gần, mỉm cười tinh nghịch, tán tỉnh, và vô tình chạm vào cánh tay hoặc bàn tay anh.

Có lẽ vì cậu chưa từng thấy ai thể hiện sự quan tâm lộ liệu đến Suhyeon—nhất là với kiểu tiếp xúc thân thể như vậy... nhưng Giyeon lại thấy khó chịu một cách kỳ lạ... và, đồng thời, cậu cũng hơi ghen tị. Sau gần một năm chung sống, sự gần gũi thể xác nhất của họ chỉ là hôn nhau. Cậu chỉ mới nắm tay Suhyeon gần đây thôi. Vậy mà người khác lại nắm lấy tay anh dễ dàng, hờ hững, như thế chẳng có gì. Không hiểu sao, điều đó lại khiến cậu nhói đau.

Cậu cảm thấy... bị bỏ lại phía sau.

“Có phải mình làm anh ấy khó chịu không?”

Ngay cả bây giờ, mỗi khi cơ thể họ chạm vào nhau, tim Giyeon vẫn đập loạn xạ. Mỗi lần họ hôn nhau, cậu lại cảm thấy nhói ở bụng, chân cậu co quắp dưới thân—và đã có rất nhiều lần cậu phải tự mình kiềm chế cơn hưng phấn, sợ Suhyeon phát hiện ra. Vậy nên, nói cậu chưa từng nghĩ đến chuyện tiến xa hơn thì là nói dối. Nhưng mỗi khi họ hôn nhau hay chạm vào nhau, Suhyeon luôn tỏ ra hoàn toàn bình thản.

Giyeon quay sang nhìn Suhyeon, người đang ngủ say, hai tay ôm chặt lấy cậu. Hơi thở đều đặn, bình tĩnh. Mắt nhắm nghiền.

“Có lẽ anh ấy không thích mình?”

Chẳng lẽ cậu không hấp dẫn sao? Chẳng lẽ Suhyeon đối xử với cậu như một người em trai hơn là một người yêu sao? Khả năng đó khiến cậu sợ hãi. Biết đâu tình cảm của Suhyeon đã thay đổi kể từ khi họ bắt đầu sống chung? Liệu anh có thấy cậu hấp dẫn về mặt t*nh d*c không?

Trong đêm tối, sự tự tin của Giyeon đã tụt xuống mức thấp nhất.

“Nếu như anh ấy không muốn chạm vào mình thì sao..."

t*nh d*c. Đó là một trong những chủ đề không thể tránh khỏi trong bất kỳ mối quan hệ lãng mạn nào. Đặc biệt là trong các mối quan hệ đồng giới, nơi tình yêu thuần khiết phổ biến hơn - trường hợp hai người thực sự quan tâm đến nhau nhưng không có hứng thú với sự gần gũi về thể xác, hoặc muốn giữ tình yêu của họ chỉ thuần túy là cảm xúc.

Nếu đó là điều Suhyeon muốn...

Giyeon sẵn sàng gạt bỏ những h*m m**n xấu xa đó và ở bên anh dù có chuyện gì xảy ra. Thật lòng mà nói, ý nghĩ về chuyện quan hệ t*nh d*c thực sự khiến cậu hơi sợ.

“Nếu chúng tôi thử và anh ấy thất vọng thì sao...?”

Nghĩ đến việc Suhyeon nói những câu như “Tôi không thể làm chuyện đó với người đàn ông” khiến ngực cậu thắt lại đau đớn. Nếu điều đó khiến mọi thứ trở nên ngượng ngùng giữa họ - hoặc tệ hơn, tạo ra khoảng cách, Giyeon không chắc mình có thể chịu đựng được. Có lẽ cứ tiếp tục như thế này thì tốt hơn.

Cậu cố gắng gạt nỗi khao khát sang một bên và nhắm chặt mắt lại.

-“...Cứ tạm hài lòng với điều này đi…”

“Hài lòng với cái gì?”

Giật mình, Giyeon mở mắt ra và thấy Suhyeon đang nhìn chằm chằm vào cậu.

“Hy- Hyung…? Hyung tỉnh rồi à?”

"Với vẻ mặt như vậy, em nghĩ anh hài lòng với điều gì sao? Em đang nghĩ gì vậy?”

Ánh mắt của Suyeon đã nói lên tất cả: Đừng giấu nữa. Cứ nói ra đi.

Họ đã hứa với nhau trước khi đến Mỹ – ngay cả trên máy bay – rằng sẽ không bao giờ giấu giếm mọi chuyện nữa. Không còn âm thầm suy nghĩ. Không còn che giấu cảm xúc. Họ sẽ nói chuyện thẳng thắn, bất kể chuyện gì xảy ra. Thật khó khăn cho Giyeon, người lớn lên trong một môi trường mà việc che giấu mọi thứ đã trở thành bản năng. Nhưng chính thói quen đó đã gần như hủy hoại cậu khi còn ở Hàn Quốc.

Vì vậy, họ đã đồng ý ngay cả khi đó là chuyện nhỏ, cậu cũng sẽ nói tất cả.

Nhưng những lời cậu nói lúc này... không hề nhỏ. Và chúng không thể thốt ra được.

“Đó là gì?”

Suhyeon nhẹ nhàng v**t v* má cậu, giọng nói ấm áp. Tình cảm ấy cuối cùng cũng khiến môi Giyeon nới lỏng, dù chỉ một chút. Ít nhất, cậu nghĩ mình cũng có thể nhận được câu trả lời.

“Hyung... em không hấp dẫn sao?"

“Hả?”

“Ý em là…”

Cậu do dự, cố gắng tìm một cách diễn đạt bớt trực tiếp hơn—nhưng không được. Thế nên cậu từ bỏ việc vòng vo.

“Anh có bao giờ cứng lên... vì em không?"

Suhyeon bật dậy.

Sau khi ngồi cứng đờ một lúc, anh với tay và vội vàng bật đèn ngủ.

“Cái quái gì thế, chuyện này từ đâu ra vậy? Bình tĩnh nào. Giải thích đi Giyeon."

Suhyeon trông hoàn toàn bất ngờ. Giyeon cũng từ từ ngồi dậy, quay mặt đi để không phải nhìn vào mắt anh. Và nhờ vậy, cậu thấy dễ dàng hơn một chút khi nói ra những điều mình đã kìm nén bấy lâu nay.

“Em chỉ đang tự hỏi liệu anh có bao giờ muốn c** đ* em. Hay muốn quan hệ với em không?”

“...”

Suhyeon nghiến chặt hàm răng và nhắm chặt mắt. Anh có nghe nhầm không? Giyeon vừa hỏi anh có muốn c** đ* cậu không? Giống lột vỏ trái cây? Rồi sau đó...l*m t*nh? Cậu đang hỏi về mối quan hệ của họ sao?

Sau vài vòng suy nghĩ, Suhyeon cuối cùng cũng thừa nhận: đúng vậy, Giyeon đang nói về t*nh d*c. Một cách rõ ràng, rành mạch nhất. Trên chiếc giường này, nơi họ ngủ mỗi đêm, tay ôm nhau, giữa đêm khuya thanh vắng - với đôi mắt mở to ngây thơ - cậu ấy đã khơi mào cuộc trò chuyện này.

Suhyeon cố gắng giữ bình tĩnh và trả lời với giọng thản nhiên.

"Giyeon, chuyện này.... đợi đến khi em lớn hơn một chút hãy nói tới. Đừng vội vàng.”

"... Hyung, về mặt lý thuyết, em đã là người trưởng thành rồi. Ở Mỹ em mười chín tuổi... và về mặt tâm hồn em hai mươi chín tuổi."

“Vậy thì anh ba mươi hai tuổi.”

Câu nói đó khiến Giyeon im bặt. Giờ thì cậu đã nói ra thành lời, nỗi xấu hổ bắt đầu ập đến.

Bản thân cậu có nhận ra đôi khi cậu rất buồn cười không? Sao cậu ấy có thể hành động vô tư, thiếu phòng bị như vậy, hay trêu chọc một cách vô tình, thử thách từng chút kiên nhẫn của Suhyeon? Có bao giờ cứng lên chỉ vì nhìn Giyeon sao? Nếu đúng là vậy, thì anh phải vào viện thôi. Suhyeon đã phải kìm nén h*m m**n của mình ngày này qua ngày khác, chống chọi với những giấc mơ đầy nh*c d*c. Nhất là bây giờ, khi hai người sống chung một nhà ở một đất nước xa lạ.

Anh đã học cách kiểm soát nó - lo liệu mọi việc trong phòng tắm, tự trấn tĩnh, bất cứ điều gì để che giấu. Vậy mà Giyeon lại ở đây, chọc ngoáy vào sự kiềm chế đó mà không hề hay biết.

“Muộn rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau—"

“Nếu anh thấy không thoải mái hoặc không muốn tiến đến bước đó, em cũng không sao nếu mọi chuyện cứ giữ nguyên như thế này. Quan hệ thể xác không phải là loại tình yêu duy nhất quan trọng trong một mối quan hệ…”

“Em đang nói cái gì thế!”

“Ý em là... một số người cảm thấy không thoải mái khi điều đó thực sự đến.”

Nghe vậy, nét mặt Suhyeon thay đổi hoàn toàn. Nụ cười của anh biến mất. Anh túm lấy vai Giyeon và đẩy cậu xuống giường. Giyeon thậm chí còn chưa kịp giật mình - tầm nhìn của cậu đảo ngược, rồi hai tay bị khóa chặt trên đầu, môi cậu đột nhiên bị Suhyeon chiếm đoạt.

Không giống như thường lệ, nụ hôn của Suhyeon thô bạo và đói khát, lưỡi anh mạnh mẽ và nóng bỏng khi khám phá miệng Giyeon, cướp đi hơi thở của cậu.

Khi Giyeon cuối cùng cũng thở được, Suhyeon buôn ra—chỉ để nắm lấy cầm cậu.

“Em thực sự không biết mình trông như thế nào lúc này, phải không?”

Đôi môi Giyeon, giờ đã ướt đẫm nước bọt, hé mở khi cậu thở hổn hển. Đôi mắt khép hờ của cậu khóa chặt vào Suhyeon.

Biểu cảm của Suhyeon là sự pha trộn giữa giận dữ và bản năng nguyên thủy, đôi mắt sáng rực, những đường gân nổi rõ trên cổ.

“Em có biết anh đã phải cố gắng kiềm chế thế nào không?”

"Hyung.”

"Chỉ cần nghe em gọi anh như vậy– hyung— là đầu anh quay cuồng và toàn thân đau nhức.”

“...”

“Em nghĩ anh không thoải mái sao? Anh sẽ khó chịu sao?"

Suhyeon nghiêng đầu, giọng nói nhỏ dần thành tiếng thì thầm bên tai Giyeon.

“Giyeon... em đang thử thách anh à?

“...”

“Em thực sự không biết anh có thể làm gì, phải không?”

Anh thì thầm khe khẽ, môi lướt nhẹ trên tai cậu. Rồi anh hôn dọc theo đường cong quai hàm, xuống bên cổ, m*t mạnh.

Áp lực đột ngột khiến Giyeon giật mình. Ngón chân cậu co lại, da cậu ngứa ran, và cổ họng khô khốc.

"Ha.”

Sau khi để lại một dấu ấn đỏ thẫm, Suhyeon cuối cùng cũng chịu buông ra, hơi thở nóng hổi phả vào làn da ẩm ướt. Anh chậm rãi l**m lên chỗ đó, và khi thấy Giyeon run rẩy vì căng thẳng, anh khẽ cười khúc khích...và đặt một nụ hôn lên cằm cậu.

Bình Luận (0)
Comment