Yoon Giyeon giật mình tỉnh giấc và ngồi dậy trên giường.
Cậu liếc nhìn khoảng trống bên cạnh rồi thở dài. Suhyeon chưa bao giờ rời khỏi phòng mà không có cậu, dù anh có vô tình thức dậy trước. Nhưng hôm nay, chỉ lần này thôi, Giyeon cảm thấy may mắn vì anh không ở đó.
Giyeon vùi mặt vào chăn, khẽ hét lên. Cậu đập mạnh xuống giường bằng cả hai tay, mặt nóng bừng, rồi quấn chặt chăn quanh người như thể muốn trốn tránh cả thế giới. Cậu chỉ muốn chui xuống một cái lỗ và biến mất. Chắc chắn rồi, cậu đã ghen...nhưng mà, tối qua cậu bị cái quái gì thế này? Có lẽ là do đêm khuya, hoặc do thiếu ngủ, đầu óc cậu lúc đó không được tỉnh táo. Những lời cậu đã nói với Suhyeon.. sao cậu có thể nói ra những lời th* t*c như vậy? Cái can đảm lố bịch đó từ đâu ra vậy?
“Làm sao mình có thể đối mặt với anh ấy đây..."
Giyeon lê đôi chân nặng trĩu của mình ra khỏi giường. Thà tự mình đi ra còn hơn là đợi Suhyeon đến đánh thức. Cậu đi thẳng vào phòng tắm, tắm rửa trong khi đầu óc quay cuồng suy nghĩ xem phải cư xử bình thưởng thế nào khi gặp Suhyeon.
“Mình có nên giả vờ quên không?”
Giống như cậu đã ngủ gật... cậu có thể nói rằng cậu không nhớ gì cả...
Nhưng lời bào chữa đáng thương đó đã tan thành mây khói ngay khi cậu đứng trước gương sấy tóc. Cậu chớp mắt nhìn hình ảnh phản chiếu, gần như không tin vào mắt mình.
“Ôi... cái gì thế này!"
Cơ thể cậu trông vẫn bình thường. Như mọi khi.
Ngoại trừ một điều: vết đỏ rõ ràng ngay dưới cổ. Nó quá lớn để có thể nhầm lẫn với vết muỗi đốt. Một dấu hôn đỏ thẫm. Suhyeon đã để lại nó ở đó - một dấu ấn, hay có lẽ là một lời cảnh báo. Một lời tuyên bố rằng anh có thể đẩy tình yêu trong sáng vào một nơi nào đó thật xa.
Giyeon nhẹ nhàng chạm vào chỗ đó bằng ngón tay, rồi lấy một miếng băng gạc từ ngăn kéo ra và dán lên cổ. Cậu có thể giả vờ đó là một vết thương.. nhưng vẫn thấy xấu hổ. Cậu quyết định sẽ không ra ngoài một thời gian.
“Xong chưa?”
Đúng lúc đó, Suhyeon gọi cậu lại và bước vào phòng tắm.
Hết hồn, Giyeon theo bản năng giật mình. Cậu vội vàng quay đi, bối rối, trong khi Suhyeon dường như hoàn toàn bình thản –bình thản như thế không có chuyện gì xảy ra.
“Bữa sáng đã sẵn sàng. Đi ăn nào.”
- “...Vâng."
Giyeon đỏ mặt xấu hổ, vội vã chạy qua anh để ra khỏi phòng tắm. Cậu không để ý ánh mất Suhyeon vẫn dán chặt vào miếng băng quấn quanh cổ mình.
Như thường lệ, hai người ngồi xuống dùng bữa sáng và trà. Cuộc trò chuyện của họ rất nhẹ nhàng, xoay quanh những chủ đề như những nơi họ chưa đến, trường học, và kế hoạch đại học tương lai. Nhưng hôm nay Giyeon thấy cuộc trò chuyện thật khó khăn. Mỗi lời nói vụng về của cậu dường như lại quay về chính chủ đề mà cậu đang cố né tránh—và Suhyeon, hiểu ra, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Anh định nhắc lại chuyện chúng ta đã nói tối qua... Như anh đã nói, anh không định làm gì cả cho đến khi em đủ tuổi trưởng thành về mặt pháp lý.”
Mặc dù sự kết nối tình cảm chắc chắn rất quan trọng, nhưng sự gần gũi về thể xác cũng là một phần thiết yếu của bất kỳ mối quan hệ lãng mạn nào. Dù tình yêu có thể tồn tại mà không cần tinh dục, t*nh d*c vẫn là một cách để mọi người thể hiện tình cảm. Nếu Giyeon không từ chối, Suhyeon muốn ôm cậu - một cách nhẹ nhàng, yêu thương.
“Chúng ta có thể đã trưởng thành về mặt cảm xúc, nhưng về mặt thể chất thì vẫn còn quá sớm. Nhất là khi cơ thể em về mặt kỹ thuật vẫn còn chưa đủ tuổi... Vì vậy, khi thời điểm đến, anh muốn lần đầu cùng em một cách nhẹ nhàng và cẩn thận.”
Suhyeon đã trưởng thành, trong khi cơ thể Giyeon vẫn chưa phát triển hoàn toàn. Và mặc dù anh chưa từng ôm ai trước đây, điều đó chỉ khiến anh thận trọng hơn. Cả kiếp trước lẫn kiếp này, Suhyeon chưa từng ngủ với - hay thậm chí được ai ôm - bao giờ. Anh đã từng được chào mời bán thân. Người ta đã sờ mó anh, thì thầm những lời gợi ý khiếm nhã, nói rằng anh có thể kiếm được rất nhiều tiền nếu cứ dùng những gì mình có. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Anh thà chết trong nghèo khó còn hơn sống như vậy.
Mọi người đều gọi anh là đồ ngốc, chế giễu anh. Nhưng Suhyeon luôn thầm biết ơn vì anh chưa bao giờ bỏ cuộc. Giờ đây, anh tin rằng mình đã chịu đựng tất cả những điều đó để có thể yêu Yoon Giyeon - người duy nhất anh thực sự trân trọng.
Suhyeon muốn lần đầu tiên của mình là với Giyeon.
“Lần đầu….”
Giyeon lặp lại lời nói, má ửng hồng. Nghe Suhyeon nói một cách chân thành, cậu cảm thấy một luồng hơi ấm lan tỏa khắp lồng ngực. Cậu có thể cảm nhận được Suhyeon trân trọng cậu đến nhường nào, và chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến cậu hạnh phúc. Đồng thời, cậu cũng cảm thấy một nỗi hổ thẹn sâu sắc vì sự trẻ con của minh.
“Giờ thì em hiểu rồi... Em thực sự không nghĩ xa đến thế. Em xin lỗi.”
“Không sao đâu. Nếu biết em lo lắng về chuyện này thì anh đã nhắc đến sớm hơn rồi. Nhưng mà... sao mặt em đỏ thế?"
“À, chỉ là... Em không nghĩ là anh vẫn còn t…”
Giyeon cười gượng gạo, còn Suhyeon thì trong thực sự sốc, mắt mở to. Rồi, vẫn còn choáng váng, anh hỏi lại.
“Khoan đã... Em thực sự nghĩ là anh không còn sao?”
“Cái gì? À...không, ý em là, bây giờ thì không, nhưng trước khi hồi quy, em nghĩ anh có thể đã có bạn gái hay gì đó...”
Suhyeon xoa trán. Nghĩ lại thì, trước giờ họ chưa từng nói về chuyện này.
Ngay cả trong kiếp trước, Suhyeon cũng chưa từng hẹn hò với ai. Một phần là do sự ngờ vực sâu sắc của anh đối với người khác - xuất phát từ sự phản bội - nhưng chủ yếu là anh không có thời gian. Sống sót luôn là ưu tiên hàng đầu.
Anh đột ngột đứng dậy, bước về phía Giyeon vẫn đang ngồi. Suhyeon nằm lấy vai cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Anh chưa từng hẹn hò với ai. Chưa từng thích ai. Chưa từng yêu ai. Chưa từng trong kiếp này. Chưa từng trong kiếp trước.”
"Hả?"
“Em là người đầu tiên, Giyeon. Em là tất cả.”
“...”
"Em thực sự nghĩ là anh đã từng hẹn hò với ai đó trước đây sao?"
Với ngoại hình và tính cách của anh, dường như không thể nào có chuyện chưa ai từng thử hẹn hò với anh. Ai cũng sẽ nghĩ anh có cả tá người yêu. Nếu có ai nói với Giyeon rằng Suhyeon chẳng có tí tình sử nào, cậu chắc sẽ cười phá lên mất.
Nhưng cậu tin anh ấy. Suhyeon không phải là loại người nói dối - nhất là về chuyện như thế này. Nếu anh ấy nói không, thì tức là không.
“Anh là người tốt, hyung... Em chỉ nghĩ rằng có lẽ trước khi hồi quy, anh đã từng hẹn hò với ai đó…”
Giyeon mim cười nhẹ, và Suhyeon cảm thấy nhẹ nhõm—cho đến khi một ý nghĩ khác lóe lên trong anh như tia chớp.
Còn Giyeon thì sao? Trước khi hồi quy, cậu ấy có ai không?
“Vậy còn em thì sao, Giyeon?
“Em?”
“Em từng hẹn hò với ai chưa?"
Giyeon không có bạn trai. Chưa từng. Vài tên b**n th** và khốn nạn đáng sợ đã cố gắng bám theo cậu một thời gian, nhưng cậu chưa từng thực sự hẹn hò với ai. Sau khi thoát khỏi ngôi nhà đó, ý nghĩ trao đi hay nhận lại tình cảm đã khiến cậu sợ hãi.
Cậu từng tin rằng tình yêu là cho đi tất cả cho đến khi không còn gì. Chỉ sau khi gặp Suhyeon, anh mới hiểu được tình cảm thực sự là gì. Nhìn lại, không phải kiếp trước không có ai quan tâm đến cậu...mà là có một người. Một cấp trên trong quân đội. Mà đó có thể là... Suhyeon.
Cậu bắt đầu nhớ lại những ký ức đó—
—nhưng chợt giật mình khi cảm thấy Suhyeon siết chặt vai mình. Ánh mắt anh bình tĩnh, nhưng ẩn chứa điều gì đó đang âm ỉ. Một cơn thịnh nộ âm thầm. Giyeon hoảng hốt, vội vàng giải thích, sợ Suhyeon hiểu lầm.
“Đó là ai?”
"Hả? Không, không phải thế.”
"Giyeon, rốt cuộc là ai vậy?”
Sự tức giận kìm nén trong giọng nói của anh khiến Giyeon nhất thời không nói nên lời.
Nhìn cậu, Suhyeon cố gắng kiềm chế bản thân. Vẻ mặt mơ hồ, khao khát của Giyeon - như thế cậu đang nhớ nhung một ai đó - khiến máu anh sôi lên. Chỉ cần nghĩ đến việc có người khác chạm vào cơ thể Giyeon là anh nóng bừng.
Anh bế Giyeon lên vai và mang cậu vào phòng ngủ.
“Hyu-Hyung…”
Giyeon kêu lên, nhưng chưa kịp nhận ra thì cậu đã nằm trên giường. Môi họ lại chạm nhau, một nụ hôn nữa – gấp gáp và thô bạo, hệt như đêm qua. Lưỡi Suhyeon luồn sâu, l**m láp từng ngóc ngách, lướt qua cổ họng cậu chờ đến khi Giyeon suýt nghẹn thở.
Trong lúc hôn nhau, tay Suhyeon luồn xuống cổ cậu, lột miếng băng dán. Khoảnh khắc môi họ tách ra và Giyeon thở hổn hển, cơn giận của Suhyeon lại dâng trào. Nghĩ đến việc có người khác nhìn thấy bộ dạng này của Giyeon thật không thể chịu đựng nổi. Anh biết mình nên dừng lại, nhưng tim anh lại đập nhanh hơn.
Và sau đó–
“Anh Suhyeon...”
Giyeon đột nhiên vòng tay ôm lấy anh.
“Em chưa từng hẹn hò với ai. Chưa từng làm gì với ai cả. Cả kiếp trước lẫn kiếp này. Cả bây giờ nữa.”
“...”
“Em chỉ đang nghĩ về thời gian trong quân đội thôi. Chỉ vậy thôi. Làm ơn.. bình tĩnh lại, được không?”
Cậu nhẹ nhàng lùi lại, ôm lấy mà Suhyeon và tựa trán họ vào nhau. Cử chỉ ngọt ngào ấy cuối cùng cũng kéo Suhyeon trở lại bình thường. Anh nhìn Giyeon với ánh mắt rõ ràng hơn.
“Em đang nghĩ gì thế?”
“...Có một tiền bối trong quân ngũ. Anh ấy thật tuyệt vời. Anh ấy rất giỏi, luôn ủng hộ em. Anh ấy đưa em đến PX, mua đồ ăn vặt cho em. Đôi khi còn bị mắng thay em nữa. Anh ấy đã giúp em khi bị ốm... Em thực sự biết ơn anh ấy."
Suhyeon không cần đoán xem vị tiền bối đó là ai. Chính là anh - người đã cõng Giyeon trên lưng khi cậu ấy ngã quy. Người đã giúp cậu ấy vượt qua cuộc sống quân ngũ và, qua đó, dạy cậu ấy cách sinh tồn giữa đời thường. Làm sao cậu ấy có thể không yêu một người như thế?
- “Anh gần như mất kiểm soát đấy, Giyeon.”
“...”
Giyeon nín thở.
Suhyeon đã bình tĩnh lại phần nào, nhưng cơn giận vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Dù chính mình trước đây, Suhyeon vẫn không khỏi cảm thấy ghen tị.
Anh trượt tay từ cổ Giyeon xuống bụng dưới và nhẹ nhàng ấn xuống.
“Ngày em trưởng thành... anh sẽ ôm em"
“...”
“Anh sẽ l*m t*nh với em theo cách chưa ai từng làm. Nhớ nhé.”