Thời gian trôi qua nhanh đến mức gần như vô lý. Nhưng Yoon Giyeon không thể ngồi không mãi được. Cả cậu và Son Suhyeon đều còn việc chưa làm xong - họ phải quay lại việc học.
Lee Myungwon chưa bao giờ ép Giyeon học đại học, nhưng cậu là cháu ruột duy nhất của công ty dược phẩm hàng đầu Hàn Quốc, giờ là người thừa kế, và là nhân vật trung tâm trong mắt các tập đoàn cạnh tranh. Ngay cả sau một biến cố lớn thay đổi cuộc đời, Giyeon cũng không thể ngồi yên không làm gì. Cậu phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm, và đền đáp những gì mọi người đã làm cho mình.
Son Suhyeon cũng vậy—mặc dù áp lực đè nặng lên anh. Anh đã đề nghị Lee Myungwon đầu tư vào mình, hứa hẹn kết quả. Giờ anh phải chứng minh bản thân.
Giyeon không biết điều đó, nhưng Suhyeon đã nghiên cứu các công ty và thị trường, sử dụng cả kiến thức từ trước khi hồi quy và dữ liệu hiện tại để cung cấp thông tin chuyên sâu về cổ phiếu và phân tích kinh tế cho Myungwon—và anh đã cho thấy kết quả. Với kế hoạch gia nhập công ty dược phẩm sau này, Suhyeon đã quyết định theo học Đại học London. Đó là một trong những trường mà Myungwon đã giới thiệu cho anh, và cũng là trường do chính Suhyeon lựa chọn.
Điều duy nhất anh đã tính toán sai là: anh cứ tưởng Giyeon sẽ nộp đơn vào cùng trường đại học. Ít nhất, anh cũng nghĩ cậu sẽ chọn một trường khác ở Anh.
-“... Em không đến Anh à?”
Sau nhiều lần lảng tránh chủ đề, cuối cùng Giyeon cũng nói ra sự thật kinh hoàng ngay trước hạn chót nộp đơn. Suhyeon toát mồ hôi lạnh. Cảm giác y hệt lúc Giyeon đến biệt thự của Ha Dohoon—nội tâm hoảng loạn dâng trào trong lồng ngực, và theo bản năng, anh nắm chặt tay cậu.
“Em vẫn chưa biết mình muốn làm gì. Học đại học mà không có định hướng thì thật vô nghĩa, nhưng không làm gì thì cũng chỉ tổ phí thời gian. Vậy nên... em nghĩ mình sẽ dành một năm chỉ để đi đây đi đó và từ từ tìm hiểu mọi thứ.”
“Đi đâu....? Em định đi đâu? Ở Anh phải không? Hay—nếu em ở Mỹ thì…”
Khi nghe Suhyeon nói về việc từ bỏ London và đi theo cậu, Giyeon nở một nụ cười cay đắng.
“Hyung... Chúng ta hãy xa nhau một thời gian nhé.”
“...Cái gì?”
“Chúng ta đã ở bên nhau suốt thời gian qua. Ngủ, ăn, đi khắp mọi nơi.”
“Thì sao? Chúng ta hãy cứ tiếp tục như vậy. Tại sao phải xa nhau?”
Suhyeon nắm chặt tay cậu, mỗi lần Giyeon định buông ra anh nắm chặt thêm lần nữa. Chính vì vậy mà cậu khó có thể nói ra lời nào. Bởi vì cậu biết cả hai đều không thể dễ dàng buông tay nhau.
Sau khi đã quá quen với cuộc sống bên nhau ở Mỹ, Giyeon bắt đầu cảm thấy có điều gì đó bất an. Ban đầu, cậu gạt bỏ nó đi—cậu nghĩ đó chỉ là chấn thương dai dẳng từ những gì cậu đã trải qua ở Hàn Quốc. Nhưng khi chuẩn bị vào đại học, cậu nhận ra nguyên nhân thực sự của sự khó chịu đó: cậu đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai hoàn toàn xoay quanh Suhyeon.
Cậu đã vô thức nghĩ rằng mình sẽ học cùng trường đại học với Suhyeon. Bất cứ nơi nào Suhyeon đến, cậu đều đi theo. Khi Suhyeon ra ngoài, cậu không biết phải làm gì với bản thân - cậu sẽ đi loanh quanh, gọi anh, cầm đồ đạc của anh, nán lại trong những khoảng không anh đã bỏ lại phía sau. Nhận ra tất cả những điều đó đã trở nên tự nhiên đến mức nào khiến Giyeon cảm thấy sợ hãi. Cậu sợ mình sẽ trở thành một người không thể hoạt động nếu thiếu Suhyeon. Điều đó chẳng khác gì cậu trước khi hồi quy - phụ thuộc, trì trệ, bế tắc.
Cậu muốn được hạnh phúc bên Suhyeon—nhưng không phải có nghĩa là bám lấy anh và làm anh mệt mỏi.
Cậu biết Suhyeon yêu cậu. Nhưng nhìn Suhyeon cố gắng thay đổi toàn bộ cuộc sống, thói quen, và cả những kế hoạch của anh, tất cả chỉ để xoay quanh mình—Giyeon không khỏi nghĩ, điều này thật không đúng. Nếu họ cứ sống trong quá khứ, họ sẽ không bao giờ có thể tiến về phía trước. Cách duy nhất để chữa lành vết thương cũ là bỏ lại những vết sẹo phía sau và tiếp tục bước đi. . .
Cậu đã quyết định rồi. Cho dù phải xa nhau, họ vẫn phải cùng nhau tiến về phía trước.
“Em yêu anh, hyung. Khi ở bên anh, em hạnh phúc lắm. Em mong chờ ngày mai. Anh là người duy nhất từng khiến em cảm thấy như thế này. Nhưng chính vì vậy... Em nghĩ chúng ta không nên tiếp tục như thế này nữa.”
“Tại sao? Tại sao không, nếu chúng ta hạnh phúc? Tại sao chúng ta phải xa nhau?”
“Em không có ý nói mãi mãi. Chỉ là hiện tại thôi. Cho tương lai. Hãy thử sống cuộc sống của riêng mình, dù chỉ một chút thôi. Đừng để em giới hạn những gì anh muốn làm—hay những gì em phải làm. Chỉ cần nghĩ đến bản thân mình thôi.”
- “Tương lai của anh luôn có em trong đó. Làm sao anh có thể một mình nghĩ về điều đó bây giờ? Chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau. Có phải vì em chán anh không? Có phải vì thế không—em chia tay anh sao?”
Suhyeon run rẩy, nắm chặt tay Giyeon như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích. Vẻ mặt đau đớn ấy gần như khiến Giyeon suy sụp—nhưng cậu không thể lùi bước. Nhất định không được, nếu cậu muốn vượt qua con người trước đây của mình.
“Em không nói chúng ta nên chia tay! Em chỉ... Em không muốn chúng ta mãi mắc kẹt trong quá khứ. Giờ chúng ta có thể làm bất cứ điều gì, chúng ta không còn bị mắc kẹt nữa. Nhưng nếu chúng ta cứ mãi trốn tránh trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, cuối cùng chúng ta sẽ chỉ chuốc lấy hối tiếc.”
“...”
“Em biết anh lo lắng cho em. Nhưng mọi chuyện giờ đã khác rồi - với cả hai chúng ta.”
“...Em biết gì.”
“Hyung.”
Suhyeon từ từ buông tay cậu ra. Anh vò tóc trong cơn bực tức, hai tay nắm chặt lại...rồi đột nhiên kéo Giyeon vào một cái ôm thật chặt. Tay anh run rẩy, ôm chặt đến mức gần như không thở nổi.
“Anh nghĩ về điều đó suốt. Hàng chục, hàng trăm lần mỗi ngày. Anh sợ điều gì đó sẽ xảy ra với em. Rằng ai đó ở Hàn Quốc sẽ lại tìm em. Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ em bị tổn thương. Anh không muốn bỏ em lại một mình. Anh chỉ ước em ở trong nhà, ở nơi anh có thể nhìn thấy em. Anh muốn sống riêng với em, chỉ hai chúng ta. Anh không muốn em đi đâu cả. Anh muốn em ở nhà và đợi anh…”
“...”
“...Nhưng nếu anh thực sự hành động như vậy, thì anh khác gì lũ khốn nạn kia chứ ? Em sẽ chỉ chuốc lấy đau khổ. Và nếu em cuối cùng cũng bắt đầu mơ mộng, nghĩ về tương lai—thì làm sao anh có thể ngăn cản em chứ…”
“Hyung!”
“Vậy thì em hứa phải quay lại."
Anh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng ôm và lướt tay qua má Giyeon.
“Hãy quay về bên anh và làm anh hạnh phúc trở lại. Anh cũng sẽ làm em hạnh phúc”
Khi Suhyeon áp trán họ vào nhau, Giyeon mỉm cười tươi hơn bao giờ hết.
“Em hứa.”
Họ hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho nhau.
Giống như họ đã từng hứa sẽ không bao giờ buông tay—trước khi hồi quy.
***
Tháng 4 Suhyeon được nhận vào Đại học London.
Với tất cả sự tập trung vào kỳ thi tuyển sinh, cuối cùng Suhyeon cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh dành những tháng tiếp theo để chậm rãi chuẩn bị cho việc học, đồng thời dành thời gian bên Giyeon. Nhưng khi tháng Chín đến gần, anh ngày càng lo lắng. Giyeon đã trở thành người lớn hợp pháp từ vài tháng trước, nhưng vì kỳ thi tuyến sinh, Suhyeon buộc phải hoãn lại lời anh từng thề sẽ ôm Giyeon khi cậu trưởng thành.
Và giờ đây, khi sự chia ly đang đến gần, cuối cùng họ đã quyết định trao trọn con người mình cho nhau.
Chỉ còn vài ngày nữa là Suhyeon sẽ khởi hành, không còn thời gian để trì hoãn nữa. Thậm chí, sự cấp bách còn tăng lên gấp bội.
Nhưng ngay trước thời điểm quan trọng này –
“Giyeon... em có muốn cho nó vào không?"
Yoon Giyeon, vừa tắm xong và đang nhấp một ngụm nước ép, lập tức nhỏ nước ép ra khắp sàn nhà khi nghe Suhyeon nói.
Lau miệng bằng khăn giấy Suhyeon đưa, cậu ngước lên nhìn, vẻ mặt bàng hoàng.
“C-Cái gì?”
“Anh thực sự không nghĩ mình có thể làm được… chuyện đó.”
Suhyeon nghiêm túc lẩm bẩm, mắt dán chặt vào cậu. Sau tất cả những lời trêu chọc và đe dọa trước đây, giờ phút này đã đến, anh lại càng hoảng loạn. Giyeon đã tăng cân so với trước, nhưng cơ thể cậu vẫn trông nhỏ bé và yếu ớt. Nghĩ đến việc cậu phải chịu đựng điều đó khiến Suhyeon sợ rằng mình có thể gây ra một thảm họa. Làm tổn thương Giyeon là điều anh không muốn. Nếu phải làm vậy, anh thà là người nằm dưới còn hơn.
"Em ổn mà, hyung. Em muốn làm điều này.”
“Nhưng bụng em vẫn còn nhỏ lắm.”
Nhìn Suhyeon lo lắng như vậy khiến Giyeon cảm thấy hơi xấu hổ.
Suhyeon không biết, nhưng mỗi lần Giyeon đi tắm, cậu đều âm thầm chuẩn bị. Chính xác hơn, cậu đang dần dần kéo giãn bản thân. Lần đầu tiên cậu thử đưa ngón tay vào cách đây vài tuần, cảm giác thật lạ lẫm và khó chịu.
Nhưng khi cậu tưởng tượng ra cảnh Suhyeon chạm vào mình một cách cẩn thận, từ từ nhẹ nhàng chạm vào cậu sự khó chịu đã sớm biến thành một điều gì đó kh*** c*m. Chỉ vì thế mà cậu c**ng c*ng. Cậu vẫn chưa tự tin, nhưng cũng không sợ. Thực ra, ý nghĩ cậu sẽ đâm vào Suhyeon còn đáng sợ hơn nhiều. Vậy nên cậu đã nỗ lực để đảm bảo Suhyeon cảm thấy thoải mái—và giờ Suhyeon lại bỏ cuộc?
Cứ đà này, Suhyeon có thể sẽ rời khỏi đất nước mà không l*m t*nh với cậu. Ý nghĩ đó lóe lên trong Giyeon, và cậu quyết định đẩy nhanh mọi chuyện.
“Hyung.”
Giyeon bước lại gần, cho đến khi mũi họ gần chạm vào nhau.
"Giyeon?"
Cậu nắm lấy tay Suhyeon và kéo nó ra sau lưng mình—qua xương cụt, xuống thấp hơn.
Ngón tay của Suhyeon giật giật khi chạm vào.
“Em đã cố gắng rất nhiều để mở rộng…”
"...Em."
“Đến lúc này, nếu em không sớm có được nó, có lẽ em sẽ phải tìm thứ khác... Anh định bắt em đợi đến khi nào nữa?"
Cậu hôn nhẹ lên cổ Suhyeon, và Suhyeon siết chặt mông cậu hơn. Khi Giyeon giật mình ngẩng lên, Suhyeon thở dài, gầm gừ và nhìn cậu chăm chăm bằng đôi mắt đen láy, nguy hiểm.
‘Ôi không.’
Đến khi cậu nhận ra có lẽ mình đã đi quá xa thì đã quá muộn. Suhyeon túm lấy gáy cậu và ép môi họ vào nhau.
Nụ hôn vừa mãnh liệt vừa gấp gáp. Giyeon bất ngờ nhưng vẫn cố gắng thích nghi nhanh chóng—mặc dù khó mà giữ vững được khi Suhyeon cũng đang áp sát vào điểm nhạy cảm phía sau cậu. Một tay anh xoa bóp qua lớp vải, tay kia v**t v* gáy cậu khi môi họ chạm vào nhau.
Khi cuối cùng họ tách ra, Suhyeon nhìn xuống Giyeon—hụt hơi, hưng phấn—và bật ra tiếng cười khúc khích.
“Em là người bắt đầu chuyện này, Giyeon... Giờ thì em phải chịu trách nhiệm.”
Sau đó, anh nhấc cậu lên và vác lên vai, mang thẳng vào phòng ngủ.