Tình Yêu Đương Phương Không Được Hồi Đáp

Chương 215

Ngoại truyện 5-6-7 có H+ nên mình đăng ở Ko-fi của mình! Các bạn cứ vào trang chính của mình ở Mottruyen đọc phần giới thiệu có đường link Ko-fi.

Ngoại truyện 8

Đại học London là một trong những ngôi trường danh giá nhất Vương quốc Anh - không chỉ nổi tiếng trong nước mà còn trên toàn cầu.

Đây là một trường đại học hàng đầu, nơi các thiên tài từ khắp nơi trên thế giới nỗ lực theo đuổi, với sinh viên từ hàng chục quốc gia theo học các chương trình khác nhau. Trong số đó, sinh viên quốc tế Hàn Quốc không phải là hiếm, nhưng năm nay thì khác.

Lần này, Khoa Dược có thêm một sinh viên người Hàn Quốc cực kỳ đẹp trai.

Tất nhiên, những sinh viên đẹp trai đến từ khắp nơi trên thế giới –mỗi năm luôn có một hoặc hai người trông giống Leonardo DiCaprio hay Brad Pitt thời trẻ.

Nhưng điều làm nên sự đặc biệt của năm nay chính là sự chú ý toàn cầu dành cho Hàn Quốc. K-pop đang thống trị các mặt báo, và danh hiệu người đàn ông đẹp trai nhất thế giới đã thuộc về một nam diễn viên Hàn Quốc. Giờ đây, một chàng trai Hàn Quốc với vẻ ngoài ấn tượng không kém đã bước qua cánh cửa trường đại học của họ. Mặc dù trông giống như anh ấy hợp với ngành khoa học hoặc nghệ thuật, Suhyeon Son lại chọn ngành dược.

Anh ta là kiểu người khiến ngay cả những kẻ phân biệt chủng tộc khốn nạn cũng phải ngoảnh mặt làm ngơ. Khi một người vừa đẹp trai vừa thông minh, tất nhiên họ sẽ thu hút sự chú ý. Suhyeon không chỉ đẹp trai mà còn rất thông minh. Ai cũng muốn ở bên cạnh anh ta, muốn gần gũi, nhưng anh ta lại xây nên những bức tường không ai có thể

vượt qua.

Anh ta là giống kiểu đàn ông chẳng ngại hẹn hò năm người cùng lúc–nhưng anh ta lạnh lùng gạt phăng bất cứ ai tán tỉnh, lờ đi những tín hiệu tinh tế và thẳng thừng từ chối những lời tán tỉnh táo bạo. Vượt quá giới hạn, anh ta sẽ đối xử với bạn chẳng khác nào rác rưởi—hoàn toàn vô hình. Trừ khi liên quan đến học thuật, kinh doanh, hay khoa học dược phẩm, anh ta chẳng quan tâm.

Lúc đầu, mọi người chỉ gọi anh ta là SON. Nhưng theo thời gian, một biệt danh mới đã trở nên phổ biến.

"SUN!”

Bởi vì anh ta quá chói lọi, không ai có thể đến gần được—đó là lời nói đùa của ai đó. Tuy nhiên, lời khen ngợi về ngoại hình của anh ta chỉ là một phần.

“Out!”

Biệt danh đó cũng xuất phát từ việc anh ta công khai chỉ trích một cộng sự trong dự án nhóm vì đã chểnh mảng. Dù vậy, mọi người vẫn xì xào, buông lời xúc phạm, và cố gắng khiêu khích anh ta—nhưng Suhyeon không bao giờ phản ứng lại. Anh ta chỉ tiếp tục làm việc.

Anh ta chưa bao giờ đi dự tiệc tại gia, dù được mời bao nhiêu lần đi nữa. Nếu không phải sự kiện chính thức do khoa hay hội sinh viên tổ chức, anh ta cũng chẳng tham dự. Một năm trôi qua, cuối cùng mọi người cũng bỏ cuộc. Anh ta chỉ là một chàng trai Hàn Quốc cực kỳ quyến rũ, chẳng quan tâm gì đến chuyện hẹn hò.

Nhưng rồi tin đồn lại đảo ngược chỉ sau một đêm.

Một ngày nọ gần cuối học kỳ, một nhóm sinh viên rời khỏi lớp đã chứng kiến một điều mà họ không thể không tin.

“Em không bị thương ở đâu chứ?”

Anh chàng thường nhìn chăm chăm vào người khác bằng ánh mắt lạnh lùng và giọng nói đều đều vô cảm giờ đây đang nói chuyện bằng giọng ngọt ngào đến mức có thể làm tan chảy đường –qua điện thoại.

Họ nghĩ mình nghe thấy gì đó. Họ núp sau bức tường và lắng nghe, tai căng ra.

“Anh nhớ em. Nhanh lên và đến đây. Anh chờ em lâu lắm rồi!”

Ôi chúa ơi.

“Anh cũng yêu em”

Trời đất

Ngay cả cách anh ta nhìn vào điện thoại sau khi cuộc gọi kết thúc...thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng.

Đây có thực sự là SUN không? Hay là thứ gì đó khác đang khoác lên mình lớp da ấy?

Họ nhìn anh ta nhét điện thoại vào túi rồi bỏ đi với vẻ mặt thờ ơ thường thấy—và rồi sự hỗn loạn nổ ra phía sau anh ta.

“Đó có thực sự là SUN không?! Chính là anh chàng đã từng nhìn tôi như thế tôi là rác rưởi thực sự và nói 'Cút đi’ bằng cả ngực của anh ta sao?!"

“Vậy là anh ta có bạn gái rồi... Nếu Katie phát hiện ra, tối nay cô ấy sẽ uống rượu đến chết mất"

“Không chỉ Katie — cả UCL sắp chìm trong rượu rồi. Danh tiếng của trường đại học chúng ta tiêu tan rồi.”

Rơi vào tuyệt vọng tột độ, các sinh viên ngã xuống đất và la hét trên sàn trước khi cùng nhau bước đi, tay trong tay để uống rượu cho vơi đi nỗi đau.

Họ đã lập một giao ước - vì lợi ích của trường đại học, họ sẽ giữ bí mật về bạn gái của Suhyeon. Nhưng một trong hai người đã say xỉn và tiết lộ hết mọi chuyện cho cô gái mà anh ta đang hẹn hò.

Đến sáng, toàn bộ ngôi trường đã náo loạn.

Và khi Suhyeon mỉm cười và gật đầu xác nhận với những người hỏi trực tiếp anh ta... kỳ thi học kỳ đã kết thúc trong thảm họa hoàn toàn đối với tất cả mọi người ngoại trừ anh ta.

Ngày 25 tháng 12–ngày Chúa Jesus ra đời, ngày ông già Noel mang theo quà tặng - Đêm và ngày Yoon Giyeon sẽ đến.

Suhyeon thức dậy sớm, lòng tràn đầy sự mong đợi.

Anh đeo khẩu trang - dù sao thì Giyeon cũng thích khuôn mặt của anh. Anh dọn dẹp căn hộ, chọn quần áo cẩn thận, gói quà. Mọi thứ phải thật hoàn hảo.

Trước khi đi, anh đã gửi một tin nhắn.

[Chuyến bay của em lúc mấy giờ?]

[️:  Em sẽ sớm đến nơi!]

[Em đã lên máy bay rồi à?]

[️: Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi ️] 

Giyeon không trả lời nữa. Có vẻ như cậu ấy định đến sớm hơn một chút.

Suhyeon kiểm tra lịch trình chuyến bay từ Toronto đến Gatwick, sau đó lấy chìa khóa xe và lái xe đến sân bay đến đón cậu ấy.

Khi đến gần cổng đúng giờ dự kiến, ngực anh đập thình thịch. Lâu quá rồi. Giyeon giờ trông thế nào nhỉ? Tóc cậu có dài hơn không? Da cậu có bị sạm đi dưới nắng không? Hay cậu đã sụt cân quá nhiều?

Anh đang chìm đắm trong những suy nghĩ đô thị một tiếng động gần đó thu hút sự chú ý của anh.

Hôm đó là Giáng sinh nên sân bay đông nghịt. Nhưng có một khu vực lại có cảm giác khác lạ. Một nhóm người đứng san sát nhau... không có hành lý—mặt tái mét, mắt dán chặt vào điện thoại hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ lo lắng.

Suhyeon dõi theo ánh mắt của họ.

Rồi chết lặng.

Trên đường băng, đuôi máy bay chìm trong biển lửa. Nhàu nát, vỡ vụn, bốc cháy.

Đó là... chuyến bay mà Giyeon đáng lẽ phải đi sao?

Đội cứu thương và lính cứu hỏa ùa vào đồng đổ nát. Suhyeon sững sờ nhìn chăm chăm trong im lặng cho đến khi tiếng ồn ào hoảng loạn xung quanh khiến anh bừng tỉnh.

Không, không—có thể đó không phải là máy bay của cậu ấy.

Cứ hỏi đi. Cứ gọi cho cậu ấy.

Suhyeon gọi điện.

Cuộc gọi đã được kết nối—nhưng nó cứ reo mãi. Hết lần này đến lần khác. Cậu ấy vẫn không nhấc máy.

Suhyeon không thể dừng lại. Anh ấy cứ gọi. Gửi tin nhắn. Mở cửa sổ trò chuyện.

Nhưng nhiều phút trôi qua. Rồi hàng chục phút. Vẫn chẳng có gì.

Chuyện này thật vô lý. Cậu đã nhận tin ngay trước khi anh rời khỏi nhà. Cậu ấy nói rằng mình đang trên đường đến…

Một cảm giác khủng khiếp trào dâng trong lòng ngực anh.

Trong cuộc đời của Suhyeon, bi kịch luôn có mùi khói.

Anh nhìn ngọn lửa thiêu rụi chiếc máy bay.

Chiếc điện thoại trượt khỏi tay anh.

Cảm giác lạnh lẽo, không trọng lượng ấy—anh đã từng cảm nhận trước đây. Nhiều hơn một lần. Cảm giác như mọi lý do để sống đã biến mất. Mọi lý do để tiếp tục, để tồn tại, đều... biến mất.

Nếu người duy nhất tôi yêu không còn nữa thì tôi cũng không thể sống nữa.

Lại bị bỏ lại một mình, trong một thế giới chẳng ai quan tâm.

“Hyung”

Có lẽ. nếu bây giờ tôi chết, tôi sẽ gặp lại cậu ấy.

“Suhyeon hyung!”

Một bàn tay ấm áp đột nhiên nắm lấy tay anh—bàn tay đã lạnh cóng–

Suhyeon quay đầu lại.

Và cậu ấy ở đó—Yoon Giyeon, thở hổn hển, đứng ngay trước mặt anh.

“Em xin lỗi, hyung. Em đi chuyến bay sớm hơn... nhưng có kẻ đã lấy trộm hành lý của em. Em phải báo cáo lại. Và điện thoại của em hết pin…”

Suhyeon đưa tay ra và chạm vào má Giyeon.

Ấm.

Còn sống.

Cuối cùng cậu ấy cũng ở đây.

Cậu ấy không có mặt trên chuyến bay đó. Cậu ấy ở đây. Cậu ấy còn sống.

Suhyeon kéo Giyeon vào lòng và ôm cậu thật lâu. Giyeon đứng đó, bối rối, cho đến khi nhìn thấy chiếc máy bay đang bốc cháy qua cửa sổ. Chỉ đến lúc đó cậu mới hiểu ra.

Sau khi Suhyeon lắng nghe nhịp tim của cậu, v**t v* lưng cậu, giữ chặt cậu cuối cùng anh cũng buông tay. Vẫn nắm chặt tay cậu, anh thì thầm:

“Đã lâu rồi.”

“Em về rồi, hyung!”

Cậu ấy sẽ quay lại.

Không thể có món quà Giáng sinh nào tuyệt vời hơn thế này.

"Mũi của anh đỏ kìa... Anh lạnh à?"

"Không.”

Làm sao anh có thể nói với em rằng đó là vì anh quá hạnh phúc đến nỗi muốn khóc...

Nghĩ rằng Suhyeon bị lạnh, Giyeon lấy một chiếc khăn từ trong túi ra và nhẹ nhàng quấn quanh cổ Suhyeon.

“Một món quà?

“Đây là chiếc khăn đầu tiên em đan, nên... nó hơi rối."

“Em đan à? Tự tay làm?”

Suhyeon chạm vào chiếc khăn và mỉm cười—giống như một đứa trẻ nhận được món quà Giáng sinh đầu tiên.

“Cảm ơn... Anh rất thích.”

“Thật sao?

“Em làm nó khi nghĩ đến anh. Tất nhiên là anh thích rồi.”

Nếu anh thích nó đến thế thì mọi vết chích vào ngón tay Giyeon đều xứng đáng.

“Anh cũng có thứ dành cho em.”

Suhyeon nắm lấy tay Giyeon và lấy ra một đôi găng tay màu be từ trong túi, rồi mang vào bàn tay cậu.

Giyeon mỉm cười, lắc lắc đôi bàn tay đeo găng.

“Anh không phải là người làm ra thứ này, đúng không? Nhưng anh đã mua chúng khi nghĩ đến em. Thế là quá đủ rồi.”

Thật ra, Suhyeon đã có ý định tặng găng tay cho Giyeon từ lâu rồi.

Lần thứ ba gặp nhau - ở cửa hàng tiện lợi - Giyeon đã đánh rơi đôi găng tay cũ rách. Suhyeon nhặt chúng lên và đuổi theo, nhưng chỉ thấy dáng đi nặng nề, lạc lõng của cậu. Nếu Giyeon không đánh rơi đôi găng tay, có lẽ Suhyeon đã không bao giờ cho cậu ở lại nhà anh.

Anh không bao giờ trả lại đôi găng tay ban đầu.

Và giờ đây, nhiều năm sau, cuối cùng anh đã làm được điều đó.

"Cảm ơn anh vì món quà.”

“Cái đó không phải là quà tặng.”

"Hả?

Suhyeon đưa cho cậu một túi đồ.

Bên trong là một tập bìa dày. Giyeon lấy nó và mở  ra—mắt cậu mở to.

“Một bằng tốt nghiệp?

Bìa sách trông giống hệt bằng tốt nghiệp trung học phổ thông của Hàn Quốc.

Bên trong là những bức ảnh—bắt đầu bằng bức ảnh cậu và Suhyeon ở trường, rồi ngày thể thao, chuyến đi công viên giải trí, bữa tiệc, thời gian họ ở Mỹ, những bức ảnh chụp nhanh quanh nhà, ngày họ rời khỏi biệt thự.

Và cuối cùng là một bức ảnh đặc biệt.

Giyeon đứng dưới những cánh hoa anh đào đang rơi, mỉm cười.

Bức ảnh đầu tiên của cậu khi hồi quy trở lại. Bức ảnh đầu tiên Suhyeon chụp cậu.

Cậu ôm chặt cuốn album vào ngực. Những ký ức ấy - từng chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua - giờ đã trở thành hiện thực.

“Hyung... chuyện này.”

“Chúc mừng em tốt nghiệp.”

Ngay cả khi không có bằng cấp thực sự, em vẫn sống và tìm thấy hạnh phúc.

Một món quà tốt nghiệp độc đáo dành riêng cho cậu ấy

“Đó là quà tốt nghiệp của em. Còn đây—đây mới là quà Giáng sinh thực sự.”

Suhyeon nắm lấy tay Giyeon và đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út của cậu.

“Giáng sinh vui vẻ!"

Và trong khoảnh khắc ấy, nụ hôn ngọt ngào nhất đã rơi cùng tuyết trong đêm Giáng sinh trắng của họ.

KẾT THÚC

Bình Luận (0)
Comment