Tình Yêu Giữa Mùa Hạ

Chương 9

Dinh thự Roosevelt tại nước Mỹ.

Cao Thúy Cẩm không thể chuyên tâm làm việc, ngay cả đối với máy tính là thứ cô nhiệt tình yêu thích cũng không thể thay thế nổi nhớ về Lương Vĩ Tường.

Thời gian một tuần cứ như vậy trôi qua, khiến cho cô trải qua lại càng thấy thêm buồn.

Thế này không giống cô, bỗng nhiên lại vì một người đàn ông thất hồn lạc phách như vậy, thật không đúng!

Cao Thúy Cẩm không ngừng trách cứ chính mình. Nhưng mà, của tuần nay ở đây, hoàn toàn không có tin tức của Lương Vĩ Tường, con ngươi không khỏi nhiễm màu sương mù.

Cô thật khờ, một lòng còn mong chờ anh sẽ xuất hiện ở trước mặt mình.

Sự việc phát sinh ở tiểu đảo phía nam kia tựa như một giấc mộng, biết rõ sẽ có kết quả như vậy, nhưng trong lòng vẫn không thể dứt bỏ.

Đây là lần đầu tiên cô yêu một người, càng bười cười là đối phương lại là loại người đa tình, là loại đàn ông vĩnh viễn không có khả năng thiệt tình yêu một người người phụ nữ.

Thích chung quy không phải yêu. Anh thích cô, giống như những cô gái khác, đó không phải là yêu, mà cô lại ngây ngốc yêu anh.

Cô đã từng nghĩ bản thân mình chán ghét anh, căn bản không có khả năng yêu anh.

Ông trời đùa cợt người, trêu đùa cô, khiến cho cô không tự giác từ sâu trong lòng yêu anh, nay cảm giác đau lòng và bi thương tưởng nhớ, tất cả đều không tự chủ được.

Cô nhớ anh, khát vọng gặp lại anh, mặc dù cô đã hiểu được, cô chỉ như những cô gái khác anh từng theo đuổi, cùng một vị mà thôi.

“Ai!” Lòng cô đầy thương tâm, thở dài.

Cô không khóc được, có lẽ cô sợ phải khóc, bởi một khi đã khóc, sợ không ngừng được!

Khóc như vậy trông thật khó coi, thậm chí còn có thể khiến cho ba và hai anh phẫn nộ.

Cô khuyên hai anh đã lâu, mới cản được bọn họ đừng đem chuyện trên tiểu đảo nói lại.

Nghĩ đến việc đó, nội tâm cô càng thêm thống khổ.

Lương Vĩ Tường lừa gạt cô, khi cô bị bất tỉnh trên du thuyền, chẳng những anh không thông báo cho bạn thân của cô, còn lợi dụng di động của cô nhắn tin cho mẹ cô.

Như vậy xem ra, anh đã có ý đồ từ trước muốn mang cô tới tiểu đảo.

Không cần phải nói, nhất định là anh rắp tâm bất lương, mà cô lại ngu ngốc thật sự bị lừa!

Cô cùng anh phát sinh quan hệ, tiếp nhận đề nghị làm tình nhân của anh, sau đó giống đứa ngốc yêu anh.

Nên trách anh ta, hay tự trách mình ngu ngốc?

Thật ra cô nên hận anh ta, thống hận anh ta. Hận tên đại sắc lang đáng chết Lương Vĩ Tường, nhưng mà…

Cô không làm được, vì sao chứ? Vì sao cô không thể quyết tâm hận anh?

Bở vì cô đã sớm biết chuyện này sẽ phát sinh. Đêm đó, cô không cẩn thận hít phải khói thuốc phiện, khi cô chủ động hôn anh, thật ra cô vận có cơ hội lùi bước, lúc ấy ý thức của cô chỉ đang ở tình trạng nửa miên man nửa thanh tỉnh, chỉ cần cố gắng khắc chế áp lực, có thể né tránh hết thảy.

Nhưng cô không làm như vậy, nụ hôn đó làm cho cả người cô không bình tĩnh, thậm chí mê luyến không thôi.

Ai! Cô thật sự không xong rồi!

Tất cả căn nguyên của việc này, có lẽ đầu sỏ gây nên chuyện chính là cô, bởi vì cô chủ động dụ hoặc anh.

Anh đã cố gắng khắc chế để cô ngăn cản anh, nhưng cô không có, cô khát vọng nụ hôn của anh, vòng ôm của anh… Cô tựa như cô gái nhỏ lần đầu yêu, liều lĩnh mê luyến anh.

“Gâu!” Thanh âm của Ngải Thụy Khắc mang cô ra khỏi hồi tưởng.

Chú chó thuộc loại chó săn hoàng gia vui vẻ phe phẩy cái đuôi, chờ chủ nhân.

Cao Thúy Cẩm vui vẻ ôm lấy, “Ngải Thụy Khắc, sao vậy?”

Ngải Thụy Khắc hưng phấn mà liến hai gò má của cô, ý bảo chủ nhân cùng đi dạo.

Cao Thúy Cẩm nghiêng đầu nở nụ cười. Ngải Thụy Khắc là do cô mang về bốn năm trước, luôn dính lấy cô mỗi lần chỉ cần cô trở về, luôn một tấc cũng không rời theo sát bên cô.

Cô nhìn nó, nhịn không được bật cười.

Cô nhớ rằng mình đã từng xem Lương Vĩ Tường là Ngải Thụy Khắc, cho nên mới ôm lấy anh, hôn lên môi anh; Lúc này nghĩ đến lại cảm thấy buồn cười.

“Ngải Thụy Khắc, thực xin lỗi, khó có khi chị trở về, lại không chơi với em, nhất địch em rất tịch mịch!” cô vuốt đầu Ngải Thụy Khắc, thở dài nói.

Ngải Thụy Khắc giống như cảm thụ tâm tình của chủ nhân, nghiêng đầu sủa vài tiếng.

Cô dựa đầu vào nó, “Ngải Thụy Khắc, làm sao bây giờ? Chị giống như là người tỉnh mà vẫn trong mộng, yêu một người đau khổ quá, nhất là người đó không thương chị, thật sự là quá bi ai mà!”

Ngải Thụy Khắc nghe cái hiểu cái không, đầu lông xù không ngừng cọ xát mặt của cô.

Cô mỉm cười nói; “Em đang an ủi chị sao? Em thật tốt, Ngải Thụy Khắc! Chị rất yêu em!”

Ngải Thụy Khắc giống như có được trân bảo, vui vẻ quay vòng tại chỗ, khiến cho cô bật cười.

“Cuối cùng em cũng nở nụ cười! Em gái!” Cao Lợi Dương và Cao Lợi Nguyệt đi đến.

Cao Thúy Cẩm ngồi thẳng dậy, “Anh cả, anh hai, hai anh lén lút gì đấy?”

Hai người ăn ý kéo ghế tới ngồi xuống hai bên cô.

“Em gái, rốt cục em làm sao vậy? Từ khi rời tiểu đảo kia, cả người em trông không khỏe, ngay cả máy tính là thứ em thích cũng không buồn đụng.”

“Có phải có liên quan tới tên con trai thứ hai nhà họ Lương? Em gái, nói cho anh hai nghe, để anh hai đi giáo huấn tên đó!”

“Anh hai, anh đừng nói bậy! Không liên quan tới anh ta! Chỉ là sau kỳ nghỉ dài hạn, trong lúc nhất thời không thể hồi tâm mà thôi, hai người đừng có đa tâm, suy đoán lung tung được không? Nếu bị ba biết được, nhất định ông ấy lại lo lắng!”

“Không muốn bọn anh nghĩ nhiều, vậy em thành thật nói, lần này trở về, dường như hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn không có sự hung hãn cũng như tinh thần phấn chấn trước kia!”

“Anh cả, nói tinh thần phấn chấn có thể có, nói hung hãn, thật khó nghe, sao anh không dùng từ hoạt bát chứ?”

“Cao Lợi Dương cười cười, “Ừ, ừ, ừ! Hoạt bát, hoạt bát, thực xin lỗi! Anh cả nói sao rồi!”

“Em gái, cả tuần em ở nhà cả người cứ ngẩn ngơ, có phải nên đem thời gian chia cho bọn anh! Anh hai của em vì em mà bỏ lại bao nhiêu vai diễn, em nên bồi thường cho anh, theo anh đi chơi a!” Cao Lợi Nguyệt cầm tay cô.

Cao Lợi Dương cầm tay kia của cô, “Vai diễn của em có gì đặc biệt hơn người, anh đây cũng cự tuyệt không ít hội nghị, cũng là vì hội ước với em gái, cho nên hẳn là để em ấy đi với anh trước!”

“Anh cả! Đừng có mà lần nào cũng giành trước được không?”

“Nếu biết gọi anh một tiếng anh cả, thì hẳn biết huynh trưởng là thứ nhất!”

“Anh chỉ có lúc này mới có thể lên mặt lấy thân phận làm anh đàn áp em!”

“Có gì oán giận đi tìm mẹ hỏi, ai bảo em sinh sau anh vài phút làm chi!”

“Anh lại như vậy! Mỗi lần đều như vậy…”

Hai anh em vì muốn hẹn với em gái mà lại đấu khẩu, Cao Thúy Cẩm nhìn cả hai xem thường.

Lúc này, một tràng âm thanh vang dội từ cửa truyền tới.

“ Tiểu mĩ nữ bảo bối, ba đã trở lại!” Lão gia gần sáu mươi tuổi Roosevelt - Eddie Norman Crowe vừa vào cửa, liền khẩn cấp ôm lấy con gái. (Kat: OMG, tên ông nì dài kinh, thế mờ tác giả không thèm viết tắt lại, cứ để dài lòng thòng thế này =.=!)

Hai anh em đồng thời phát ra tiếng rên rĩ, tranh giành với ba, bọn họ vĩnh viễn không thể thắng.

“Tiểu mĩ nữ bảo báo, ba vừa kết thúc hội nghĩ liền nhanh chóng về gặp con! Con có nhớ ba không? Như thế này, cùng với ba đi ăn cơm, sau đó tới bờ biển tản bộ, như thế nào?” Roosevelt - Eddie Norman Crowe giống như bắt được bảo bối, thao thao bất tuyệt nói xong, cả người hưng phấn vô cùng.

“Ba! Cho xin đi, những điểm hẹn đó đều đã quá hạn! Có thể đổi điểm khác!”

“Đúng vậy! Rõ ràng mang em ấy đi tới công viên trò chơi còn thú vị hơn so với bờ biển.”

Ánh mắt Roosevelt - Eddie Norman Crowe rùng mình, quét về phía đám con trai, nghiêm khắc nói: “Hai đứa con không đáng yêu này sao lại ở chỗ này? Lợi Dương, không phải con nói gần đây có dự án muốn xác lập? Còn con, Lợi Nguyệt, quản lí của con ngày hôm qua gọi điện thoại cho ba oán giận, nói con chưa trở lại phim trường! Có chuyện gì? Ba nhớ rõ đã dạy các con làm người quan trọng nhất là giữ chữ tín, mặc kệ lạ buôn bán hay đóng phim!”

Hai anh em nhất thời á khẩu không trả lời được, Cao Thúy Cẩm lúc này mới biết, hóa ra anh cả và anh hai thật sự bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn vì cô bỏ hết tất cả.

“Ba à! Ba đừng trách anh cả và anh hai, bọn họ muốn giúp con thôi! Ba mắng họ, lòng con ngược lại lại không vui, con sẽ rất băn khoăn!” Cô giữ chặt tay ba mình.

Roosevelt - Eddie Norman Crowe lập tức thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc lập tức chuyển thành hiền lành, “Được, được, được! Ba biết, tiểu mĩ nữ đừng khổ sở, nếu ba không mắt hai tên ấy, có phải con sẽ đi ăn cơm với ba? Ba đã đặt nhà hàng, nhà hàng Trung Quốc rất tuyệt!”

Cao Thúy Cẩm thật sự không có cách nào khác. Vì sao người nhà của cô đều như vậy?

“Được rồi! Con đi theo ba ăn cơm là được! Nhưng mà ba đừng gọi con là tiểu mỹ nữ nữa, được không? Con không còn nhỏ, thà ba gọi con là con gái yêu còn hơn!”

“Được, được, được! Con gái yêu, ba kêu con là con gái yêu, như vậy được không? Nào, cùng với ba đi thôi!” Roosevelt - Eddie Norman Crowe lôi kéo tay con trái đi tới cửa trước.

“Gần đây ba gặp được một anh chàng trẽ tuổi, chẳng những diện mạo anh tuấn, nhâm phẩm cũng không tệ, ba rất thích anh ta!”

Những lời này khiến cho hai anh em Cao Lợi Dương và Cao Lợi Nguyệt trố mắt. Thật sự là mặt trời mọc ở hướng tây, người trẻ tuổi nào lợi hại như vậy, có thể khiến cho ba của họ đặc biệt yêu thích và chú ý.

Chà! Sự việc không đúng!

Cao Thúy Cẩm cũng nhận thấy được, nói thẳng: “Ba, ba sẽ không vì muốn giới thiệu người trẻ tuổi đó cho con nên mới mời con đi ăn chứ?”

Roosevelt - Eddie Norman Crowe cười cười, “Con gái yêu thật thông minh, đúng vậy! Ba tính giới thiệu cậu trai trẻ ấy cho con kết giao!”

Cái gì?! Cao Lợi Dương và Cao Lợi Nguyệt hai người không hẹn mà cùng vội vàng theo sau, giống như phó tướng trên chiến trường, trên mặt như khắc mấy chữ “Người nào không sợ chết, cả gan dám có chủ ý với em gái.”

Trong lòng Cao Thúy Cẩm vừa kinh ngạc, vừa bất an, đây là lần đầu tiên ba cô muốn giới thiệu cho cô một người để kết giao, trước đây chưa từng có việc này.

Tuy rằng cô có điểm bất an, nhưng cũng có chút tò mò, đến tột cùng là dạng người nào lại khiến cho ba cô thích đến như vậy.

Cao Thúy Cẩm chỉ là đơn thuần muốn nhìn thấy mắt đối phương, lòng của cô, sớm đã dành cho Lương Vĩ Tường.

Cô hiểu được, cho dù gặp mặt bao nhiêu người con trai, cũng không thể thay thế được địa vị của Lương Vĩ Tường trong lòng cô.

Nghĩ vậy, trong ngực cô căng thẳng, thiếu chút nữa nước mắt tràn khóe mi, cố gắng biểu hiện trấn định.

Thế nhưng gặp gỡ dường như luôn bất khả tự nghị, Cao Thúy Cẩm còn tưởng bản thân mình hoa mắt.

Lương Vĩ Tường sao lại xuất hiện ở đây? Người mặc tây trang màu lam, nho nhã lễ độ ngồi ở đối diện cô, lòng của cô bỗng nhiên bồn chồn, giống như đang bị khuấy động dữ dội.

Cô nắm chặt mười đầu ngón tay, không rõ có chuyện gì xảy ra.

Sao anh lại là người mà ba cô thích, điều này sao có thể, đến tột cùng làm sao anh biết ba của cô?

Cao Lợi Dương và Cao Lợi Nguyệt cả hai dường như cũng không thể lý giải nổi sự xuất hiện của Lương Vĩ Tường, bọn họ đã từng điều tra về người này.

Hắn ta là một kiến trúc sư nổi danh, đồng thời cũng là kẻ nổi tiếng đa tình, lãng tử, ngay cả tạp chí nước ngoài cũng có những số báo đặc biệt về hắn ta, người này dường như là người có sức quyến rũ không thể kháng cự, đôi mắt gợi cảm làm điên đảo không biết bao nhiêu cô gái.

Hai anh em họ không thích hắn, nguyên nhân chính là, bọn họ mơ hồ nhận thấy được hắn ta và em gái mình có mối quan hệ không tầm thường.

Thay đổi của em gái bắt đầu là từ khi trở về từ tiểu đảo, mà em gái của họ gần 10 ngày ở trên tiểu đảo chỉ với mình hắn, Lương Vĩ Tường, tuy rằng em gái kiên trì nói không có quan hệ gì với hắn, nhưng mà bọn họ cũng không phải ngu ngốc.

Cô nam quả nữ ở tiểu đảo xinh đẹp phía nam nhiều ngày như vậy, chuyện gì cũng không phát sinh, như vậy mới là có vấn đề!

Nhưng mà em gái không muốn nói, bọn họ cũng không thể bức cô ấy; Nay, Lương Vĩ Tường bỗng nhiên xuất hiện, lại còn thắng được tâm tính cố chấp của ba họ, điều này không phải kỳ quái sao?

Cao Thúy Cẩm có điểm đứng ngồi không yên, Roosevelt - Eddie Norman Crowe vui vẻ giới thiệu bọn họ gặp mặt, không hề nhận ra không khí quỷ dị.

“Chú, thật ra con đã sớm biết tiểu Cẩm!”

Lời của Lương Vĩ Tường làm mọi người kinh ngạc.

“Cái gì? Hai đứa biết nhau khi nào?” Roosevelt - Eddie Norman Crowe tò mò hỏi.

“Dương Bội Hinh là chị dâu cả của con, hai chúng con gặp nhau trong hôn lễ, tiểu Cẩm là phù dâu, mà con là phù rể đi cùng cô ấy, chúng con còn cùng nhau khiêu vũ!” Lương Vĩ Tường bình tình kể lại, trên mặt vẫn lộ ra vẻ tươi cười mê mệt chết người.

“Thật vậy à? Con gái yêu, là thật sao?”

Cao Thúy Cẩm thật sự bội phục anh có thể bình tĩnh như vậy, tức giận dấy lên, không hờn giận nói; “Đúng vây! Thật sự rất khéo! Lương tiên sinh, không nghĩ tới chúng ta thật sự là oan gia ngõ hẹp!”

“Oan gia ngõ hẹp? Vậy… Ý là nói hai đứa không thích đối phương?” Roosevelt - Eddie Norman Crowe có điểm không hiểu nhìn bọn họ.

Lương Vĩ Tường mỉm cười, “Không thể nào, chú, thật ra con rất thích tiểu Cẩm, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, con đã bị cô ấy hấp dẫn! Nhưng mà… Cô ấy hình như không thích con!”

Thấy anh nói xong, còn ủy khuất nhíu mày, Cao Thúy Cẩm thật muốn xông tới đá cho anh ta một cái.

Tên đàn ông đáng giận này, còn dám ra vẻ vô tội!

Roosevelt - Eddie Norman Crowe tỏ vẻ thất vọng nhíu mày một chút, “Con gái yêu, con,,, không thích Tường sao?”

Lại còn gọi thân mật như vậy! Cao Thúy Cẩm thật muốn biết anh ta đã cho ba mình ăn canh thuốc gì.

“Ba, có thể nói cho con biết, hai người làm sao biết nhau? Con rất ngạc nhiên!” Cao Thúy Cẩm cố gắng nén giận, không phải cô hoài nghi anh,nhưng mà mọi thứ đều quá trùng hợp, khiến cho cô không thể không muốn suy nghĩ lại.

Lương Vĩ Tường có phải đã sớm biết cô là con gái của Roosevelt - Eddie Norman Crowe, cho nên mới tìm cách tiếp cận cô? Cái gì mà anh trai trả thù, du thuyền, tiểu đảo, tất cả đều do anh ta sớm bày mưu ra?

Cao Thúy Cẩm không hy vọng là đáp án này, cô thật sự không muốn đáp án xấu xí này.

Roosevelt - Eddie Norman Crowe tươi cười hoài niệm, “Phải nói là ba cùng Lương gia coi như là có duyên phận! Mới trước đây việc buôn bán trong nhà thất bại, mắc nợ khắp nơi, lúc ấy ba mới mười tuổi, cả nhà thiếu chút nữa lâm vào cảnh chết đói, ông nội của Vĩ Tường đột nhiên xuất hiện, ông ấy chẵng những thay nhà ta trả nở, thâm chí còn giúp cha mẹ của ba tìm công việc, giúp chúng ta có một căn nhà để ở; Lúc ấy, ba đã thề sẽ báo đáp, vì thế ba gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sau đó mua một tiểu đảo phía nam, chuyển giao lại cho ông ấy.”

“Tiểu đảo phía nam kia không phải là ông của anh mua sao?” Cao Thúy Cẩm kinh ngạc, lớn tiếng hỏi Lương Vĩ Tường.

“Chỉ là trên giấy tờ. Tuy rằng ông nội của anh vẫn muốn đem tiểu đảo trả lại cho chú, nhưng mà chú vẫn không chịu, đúng không?” Lương Vĩ Tường mỉm cười nói.

Roosevelt - Eddie Norman Crowe gật gật đầu. “Ông nội của con là ân nhân cứu mạng của chú, một tiểu đảo chú còn cảm thấy không đủ, sau đó chú lại nói với ông ấy, không bằng chúng ta cùng nhau lập định ước, tương lai nếu hai nhà chúng ta có thể kết thân, mong ông ấy nhất định phải đáp ứng, nhưng mà không ngờ ông ấy không chờ được, đã qua đời! Ai!” Nói đến đây, ông khổ sở lắc đầu.

“Ba, ý của ba nói là… Hiện tại việc ba muốn con và anh ta kết hôn là không thành?” Cao Thúy Cẩm không thể tin được nói.

“Không vội, không vội! Trước nên bồi dưỡng tình cảm, chờ cả hai đều hiểu lẫn nhau, sau đó kết hôn cũng được!” Roosevelt - Eddie Norman Crowe vui mừng nói. Thật ra phải gả con gái đi ông cũng luyến tiếc.

Cao Thúy Cẩm lui bước, thiếu chút nữa làm ngã ghế dựa.

Cô không có cách nào nhận kết quả như vậy, cái gì mà bồi dưỡng tình cảm, căn bản không cần làm điều thừa, đáp áp sớm đã được miêu ta sinh động!

Sớm chiều ở chung ở tiểu đảo, cũng không có làm cho anh ấy yêu cô, nếu anh không yêu côm thì cô việc gì phải lại khiến mình càng thêm thống khổ?

“Không cần! Con và Lương tiên sinh không có khả năng, vĩnh viễn không có khả năng!” Nói xong, nước mắt không nghe lời, ngoài ý muốn tràn ra hốc mắt, cô kinh ngạc che miệng, xoay người chạy khỏi ghế ngồi.

“Em gái!”

Hai anh em họ Cao giật mình, đồng thời đứng dậy muốn đuổi theo ra ngoài.

Không nghĩ tới động tác của Lương Vĩ Tường so với bọn họ còn nhanh hơn, giống như lốc xoáy xông ra ngoài, để lại ba người ngơ ngác.
Bình Luận (0)
Comment