Sáng hôm sau, Huỳnh Hoa bừng tỉnh giấc, mùi khói nhang vẫn còn phản phất. Huỳnh Hoa bật người ngồi dậy, khẽ vươn vai một cái. Căn phòng của cô nằm trên gác, nên khi cô tỉnh dậy luôn luôn nghe những tiếng xôn xao bên dưới. Vừa mở cửa bước ra, Huỳnh Hoa đã trông thấy Ngọc Hồ đứng dựa vào lan can gác trọ.
Bà lặng lẽ đứng nhìn xuống bên dưới, nơi đó mọi người đang chạy ngược chạy xuôi làm việc. Nhưng khi nhìn kĩ lại, Huỳnh Hoa chợt nhận ra ánh mắt của bà không phải đang nhìn khung cảnh bên dưới, ánh mắt đó xa xăm và cô tịch, có lẽ bà đang nhìn về quá khứ của mình. Ngọn gió sớm nhẹ lùa qua làm tung bay làn tóc bạc trắng của bà khiến Huỳnh Hoa bất chợt cảm giác như đối diện cô lúc này không phải là một phụ nữ già nua nữa mà là một vị lão thần tiên không nhuốm bụi trần.
Huỳnh Hoa hơi ngẩn người một chút mới bước đến đứng bên cạnh Ngọc Hồ.
- Đêm qua bà bà ngủ ngon không ạ?
Ngọc Hồ cười hiền nói:
- Rất được. Quán trọ này của con gái dựng lên à?
- Đúng vậy.
- Vì sao lại mở từng phòng trọ rộng hơn phòng của những quán trọ khác nhiều như vậy?
Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:
- Trong quán trọ này con thiết kế một vài phòng như vậy thôi, dành cho những người có ý định ở trọ lâu dài hoặc ở trọ vĩnh viễn. Không gian đủ để một gia đình ba đến năm người có thể sống thoải mái trong thời gian dài.
- Ra là vậy. Nếu ta muốn ở trọ lại đây vĩnh viễn. Con gái có ưu đãi gì không vậy?
Huỳnh Hoa cười nói:
- Đương nhiên là có ạ. Con sẽ bao ăn bao ở cho bà đến khi nào bà rời đi thì thôi.
Ngọc Hồ bật cười:
- Vậy ta phải cám ơn con gái rồi.
- Bà bà dự định bao giờ sẽ đi tìm đứa cháu thất lạc của mình?
Ngọc Hồ khẽ thở dài.
- Thiên Kiếm không nói cho ta biết đứa nhỏ hiện giờ đang ở đâu. Biển người mênh mông, ta thật sự không biết phải đi đâu để tìm người. Nhưng không sao cả, chỉ cần biết nó vẫn còn sống là đủ rồi.
Huỳnh Hoa lặng im một lúc mới nói:
- Vậy bà cứ yên tâm ở lại đây đi. Trong phòng bà cần thêm thứ gì không, con cho người làm đem vào thêm cho bà.
- Con cứ tùy ý sắp xếp đi. Nền đá lạnh ta còn nằm được suốt hai mươi năm, bây giờ thế nào mà chẳng được.
- Để lát nữa con cho người đem thêm vật dụng cần thiết cho bà bà.
- Cảm ơn con gái.
- Đây là chuyện con nên làm mà. Vì chờ đợi ngày gặp được con bà đã chịu khổ suốt hai mươi năm, những chuyện này có đáng gì mà bà phải cám ơn.
Ngọc Hồ không nói gì, bà ngước mắt nhìn trời. Nắng sớm xuyên qua màng mây, sáng trong và tinh khiết. Có đôi chim nào đó ríu rít chuyền cành. Vài đôi én liệng qua rồi khuất nhanh vào bầu trời cao rộng. Huỳnh Hoa đứng cạnh Ngọc Hồ nhìn mặt trời lên mỗi lúc một cao dần. Lúc sau, Huỳnh Hoa rời vị trí, rảo chân bước xuống thang lầu.
Trên gác lầu, Ngọc Hồ vẫn đứng yên bất động, ánh mắt của bà vẫn hướng vọng xa xăm về phương trời nào đó. Lòng bà hẳn đang trĩu nặng những nỗi nhớ niềm thương. Hai mươi năm trước, trong vài ngày ngắn ngủi chồng và con đều bị sát hại, còn bản thân kẹt giữa thạch thất âm u. Điều an ủi duy nhất là đứa cháu trai của bà còn sống, nên suốt hai mươi năm qua tâm trí của bà mới không sụp đổ. Thiên Kiếm tuy cho bà biết mình vẫn còn đứa cháu trai lại không cho bà biết đứa cháu ấy hiện giờ đang ở đâu nên bà hoàn toàn không có phương hướng để tìm người.
Khi tiếp nhận Thiên Kiếm, Huỳnh Hoa cũng đã biết, Thiên Kiếm chỉ có thể bảo vệ thể xác của một người nhưng không thể tác động vào suy nghĩ của bọn họ, càng không có khả năng giúp người khác xoa dịu đau thương. Thiên Kiếm còn nói, ngoài quy tắc giữa Thiên Kiếm và Hắc Kiếm, Thiên Kiếm còn chịu sự chế ước của quy tắc thế giới, nó không thể tiết lộ quá nhiều chuyện cho người giữ kiếm. Nhất là những chuyện liên quan đến bản thân người đang giữ kiếm. Nên suốt hai mươi năm qua, Thiên Kiếm hoàn toàn không hé răng tim tức của đứa cháu còn sống sót của Ngọc Hồ cho bà biết.
Huỳnh Hoa chầm chậm bước xuống thang lầu, cô đưa mắt nhìn quanh một lượt. Khách trong quán hôm nay không đông lắm, tiểu nhị trong quán cũng đang nhàn nhã làm việc. Người đang ngồi ở vị trí chưởng quỷ là Đại Hắc. Thấy Huỳnh Hoa đi xuống, anh quay sang cười hỏi:
- Chào buổi sáng đại tỷ, sổ sách của ba tháng qua đại tỷ có cần xem lại không?
- Không cần, cứ đưa hết cho mẹ ta là được.
Bên ngoài quán trọ tấp nập hơn một chút. Việt Xuân Yên hiện tại không còn đơn thuần là một quán trọ nữa. Nơi đây là trung tâm giao thương giữa bên trong và bên ngoài Nam Sơn trấn. Sau lần đến chợ Đông Lai lần trước, Huỳnh Hoa quyết định mở thêm nhà kho bên hông quán trọ. Cô cho người thu mua gạo đỗ và một số mặt hàng khác dự trữ vào kho. Một phần để cho quán trọ dùng, một phần để bán lại cho những gian hàng bán lẻ trong Nam Sơn trấn với giá cao để thu lãi. Cô mở rộng kinh doanh để danh chính ngôn thuận tài trợ cho Bình An vương phủ lâu dài mà không bị nghi ngờ.
Tuy Huỳnh Hoa vắng mặt hơn ba tháng, công việc làm ăn của Việt Xuân Yên vẫn không tụt dốc mà có phần khấm khá hơn. Tất cả đều nhờ vào tài quản lý của Nhật Lan. Huỳnh Hoa nhìn thấy cảnh tượng người đến người đi rộn ràng thì mỉm cười hài lòng. Một vài người thấy Huỳnh Hoa trở về thì vui vẻ cất tiếng "Chào cô chủ!", Huỳnh Hoa vui vẻ gật đầu chào lại. Lúc sau, cô cao giọng nói:
- Mọi người, cố gắng làm việc. Tất niên có thưởng.
- Hoan hô cô chủ.
Tiếng cười nói râm ran, ai nấy tiếp tục xắn tay vào làm việc, Huỳnh Hoa mỉm cười mãn nguyện. Cô quay vào quán trọ gọi:
- Dương Long, lại đây một chút.
Sau khi Huỳnh Hoa rời đi, Dương Long vẫn ở lại Việt Xuân Yên làm tiểu nhị kiêm bảo vệ cho Nhật Lan. Lúc này anh đang khoác trên mình bộ đồ tiểu nhị, nghe gọi anh chạy lại hỏi:
- Có chuyện gì? Cô nương muốn ra ngoài à?
- Không phải. Anh vào nhà kho với tôi một lúc. Tôi chọn vài món đồ, anh giúp tôi mang chúng lên phòng của bà bà về cùng tôi đêm qua ấy.
- Được.
***
Dương Long theo Huỳnh Hoa đi vào nhà kho. Bên trong vật dụng ngổn ngang, món nào cũng bị bám lên tầng bụi. Huỳnh Hoa nhìn thấy khẽ cau mày.
- Cái gì thế này? Mấy tháng tôi không ở nhà, không ai vào lau dọn nhà kho hay sao mà bụi bặm ghê vầy nè? Dương Long, ra ngoài lấy giúp tôi cái giẻ lau.
Khi Dương Long mang giẻ lau trở lại thì thấy Huỳnh Hoa đang dùng gang tay để đo tủ, sau đó cô lại gõ gõ tay vào chúng để nghe âm thanh của gỗ. Nhìn thấy Huỳnh Hoa nhập tâm vào việc đó như vậy Dương Long có chút ngẩn người, đến khi Huỳnh Hoa quay nhìn lại anh mới hoàn hồn. Huỳnh Hoa chỉ chỉ tay vào hai cái tủ cỡ vừa nói:
- Lau chùi hai cái này đem vào phòng cho bà bà giúp tôi.
Dương Long lau sạch cái tủ rồi vác lên định đem đi, nhưng anh vừa ra đến cửa Huỳnh Hoa bất ngờ gọi lại.
- Đợi một chút.
Dương Long quay người lại, hỏi:
- Gì vậy?
Huỳnh Hoa bước đến cạnh anh, cười nói:
- Tôi đã giữ đúng lời hứa, sống và mang nó trở về. Miếng ngọc cũng đến lúc trả cho chủ của nó rồi!
Huỳnh Hoa vừa nói vừa luồn tay ra đeo miếng ngọc bội vào cổ cho Dương Long.
- Từ nay về sau, tôi và anh không nợ nần gì nhau nữa. Sau này, nhớ đừng bao giờ làm cho nữ nhân đau lòng, khi phụ nữ mang thù rất đáng sợ. Còn nữa, đừng uống rượu nhiều, uống nhiều lại không nhớ ra mình đã làm gì, sẽ đánh mất những thứ quan trọng đấy.
Dương Long nở nụ cười ngượng ngùng. Huỳnh Hoa nói rồi quay lưng bỏ đi khiến nụ cười trên môi Dương Long ngừng lại. Từ nay không còn nợ nần gì với nhau nữa sao? Vì sao trong lòng anh bỗng dưng có chút gì không nỡ. Huỳnh Hoa ra khỏi phòng vẫn thấy Dương Long đứng ngẩn người thì cao giọng gọi:
- Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, đem cái tủ lên phòng của bà bà nhanh đi.
Dương Long bê cái tủ tới trước cửa phòng của Ngọc Hồ. Huỳnh Hoa đi trước gõ cửa phòng. Cửa phòng nhanh chóng bật mở, Ngọc Hồ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Huỳnh Hoa.
- Hoa nhi, là con à?
Huỳnh Hoa cười nói:
- Con cho người đem mấy món đồ cần thiết lên cho bà. Dương Long, đem cái tủ vào trong đi.
Ngọc Hồ cười hiền:
- Cám ơn con gái nhé.
Huỳnh Hoa mỉm cười quay lưng rời đi.
- Bà bà ơi, cái tủ này nên đặt ở đâu ạ?
Ngọc Hồ nhìn quanh căn phòng rồi chỉ tay vào một góc.
- Cậu cứ để vào đó giúp ta.
- Dạ, xong rồi.
- Cậu tên là Dương Long à?
- Dạ phải.
- Tên của cậu lạ vậy, cậu họ Dương à?
- Dạ không phải ạ. Bà bà ơi, bà khoan hãy đóng cửa nhé, con trở xuống đem thêm cho bà cái tủ nữa.
- Ừ.
Nhưng Dương Long vừa đi ra đến cửa đã bị Ngọc Hồ gọi lại. Dương Long vội vàng quay lại. Anh định hỏi bà muốn anh giúp gì lại thấy vẻ mặt của bà biến đổi không ngừng thì lo lắng hỏi:
- Bà bà sao vậy ạ? Trong người có chỗ nào không khỏe sao?
Ngọc Hồ không trả lời mà bước nhanh tới trước mặt Dương Long, bà đưa tay cầm lấy miếng ngọc đang treo trước ngực anh, run giọng hỏi:
- Miếng ngọc này cậu làm sao có được vậy?
Khi nãy Huỳnh Hoa trả ngọc bội cho Dương Long đã đeo nó vào cổ cho anh, nhưng khi đó hai tay anh đang bận bê cái tủ nên chưa nhét ngọc bội vào ngực áo. Vì vậy Ngọc Hồ mới nhìn thấy được. Nghe Ngọc Hồ hỏi vậy, Dương Long thành thật đáp:
- Đây là kỷ vật duy nhất của mẹ con để lại cho con.
Ngọc Hồ vội vàng hỏi:
- Cha của cậu có phải họ Trần hay không?
Dương Long kinh ngạc:
- Sao bà biết?
Ngọc Hồ không đáp, lại hỏi:
- Cha của cậu là Trần Quốc Kiệt, mẹ của cậu là Dương Thùy Linh, có phải không?
Dương Long há hốc mồm ngạc nhiên:
- Sao bà biết?
Ngọc Hồ nhìn chằm chằm vào Dương Long, đôi mắt bà rưng rưng lệ. Đôi môi bà run lên bần bật, gương mặt bà ánh lên nét vui mừng khấp khởi. Giọng nói hiền hòa của Ngọc Hồ run rẩy cất lên:
- Tôn nhi, ta chính là nội tổ mẫu của con đây.
Dương Long ngây người nhìn bà lão trước mặt, những gì bà nói anh nghe thấy nhưng anh không hiểu lắm, đúng hơn là anh không tin vào những gì mình vừa nghe được. Dương Long ngập ngừng hỏi lại:
- Bà bà... vừa nói gì ạ?
Ngọc Hồ chợt nắm chặt tay Dương Long, giọng bà vẫn run run:
- Long nhi, cháu chính là cháu nội của ta. Ta là Đoàn Ngọc Hồ, nội tổ mẫu của con đây. Ngọc bội này ta cũng có một miếng.
Bà vừa nói vừa vội vã đưa tay lên cổ lấy ra một sợi dây. Bên dưới sợi dây có treo một vật, nó là một miếng ngọc bội giống hệt với miếng Dương Long đang đeo. Dương Long chớp chớp mắt nhìn vào, không hiểu sao nước mắt bất giác trào ra. Ngọc Hồ dang tay ôm chầm lấy Dương Long, bà nghẹn ngào gọi:
- Tôn nhi.
Dương Long từ lâu là một đứa trẻ lạc loài, khi biết mình vẫn còn người thân, người đó lại đang đứng trước mặt mình, anh không tài nào kiềm được nước mắt. Dương Long ôm chặt lấy Ngọc Hồ, gọi:
- Nội tổ mẫu.
Trong phút giây ấy, trong căn phòng ấy, có một niềm hạnh phúc chợt vỡ òa, niềm hạnh phúc đoàn viên. Người thân lâu ngày gặp lại người thân, đó là niềm vui sướng hân hoan nhất thế gian. Ngọc Hồ ôm chặt đứa cháu trai vào lòng, những dòng lệ nóng không kiềm được cứ tuôn trào.
Bên ngoài hành lang gác trọ, Huỳnh Hoa nhìn thấy tình cảnh đó cũng không kiềm được lòng mình mà rơi lệ. Cô cảm thấy vui mừng cho Ngọc Hồ, cuối cùng bà cũng tìm được thân nhân. Cô không cần hỏi Thiên Kiếm về tung tích cháu trai của Ngọc Hồ vì lần bà thay y phục đó cô nhìn thấy miếng ngọc bội bà đeo trên cổ. Cuộc đoàn viên này cũng một tay Huỳnh Hoa sắp xếp cho Ngọc Hồ, cô chỉ hy vọng một niềm hạnh phúc chợt vỡ òa sẽ bù đắp được phần nào những đau thương bà đã chịu đựng suốt hai chục năm qua.
Huỳnh Hoa quay lưng đi xuống thang lầu. Đại Hắc nhìn thấy khóe mi cô còn ướt nước thì kinh ngạc hỏi:
- Ủa đại tỷ sao lại khóc rồi? Chuyện lạ à nha.
Huỳnh Hoa đưa tay lên lau nước mắt cười nói:
- Chỉ là bụi bay vào mắt thôi. Cậu đi chuẩn bị bàn tiệc đi.
- Hả?
- Cậu cho người chuẩn bị bàn tiệc đi, đầy đủ rượu thịt. Hôm nay quán trọ chúng ta có chuyện vui.
- Chuyện vui gì vậy đại tỷ?
Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn lên phòng của Ngọc Hồ, cười nói:
- Hôm nay có người vừa gặp lại thân nhân của mình.
***
- Nào nào, cạn chén.
- Cạn chén.
- Cạn chén.
Chuyện Dương Long gặp lại nội tổ mẫu, cả quán trọ nhanh chóng biết được. Ngày hôm ấy, quán trọ Việt Xuân Yên nghỉ sớm, tất cả người làm trong quán trọ đều được tham gia tiệc mừng Dương Long gặp lại người thân. Trong quán trọ thân phận của Dương Long là tiểu nhị nên nghe được tin anh gặp lại nội tổ mẫu những "đồng nghiệp" của anh rất nhiệt tình chúc mừng. Dương Long uống với mỗi người một chén, lát sau đã chếnh choáng say, thêm một lát nữa anh té lăn quay. Đại Hắc thấy vậy vác Dương Long trả về phòng, sau đó anh trở lại tiếp tục cùng anh em quẩy tung trời.
Tới nửa đêm thì ngoài Đại Hắc và Huỳnh Hoa ra ai nấy đều say đến bò càng. Huỳnh Hoa và Đại Hắc nhìn nhau bất giác bật cười. Cũng lâu rồi bọn họ không được phóng túng như vậy, kể từ khi Hắc Phong trại bị Hắc Long bang dòm ngó.
- Đại tỷ, bọn họ say cả rồi, tính sao đây?
- Đưa bọn họ về phòng đi. Trời trở lạnh rồi, say rượu không nên ngủ ở nơi này.
Ngày hôm sau, khi Tứ Bình, Hải Bằng, Hồ Kỳ đến nơi mới hay tin Dương Long đã nhận lại nội tổ mẫu của mình. Một bữa tiệc nho nhỏ được tổ chức trong phòng họp bí mật của Việt Xuân Yên. Ngồi trong phòng chỉ có một vài người quen thuộc là: Hồ Kỳ, Hải Bằng, Nhật Lan, Tứ Bình, Tiểu Hồng, Nhã Kiều, Dương Long, Ngọc Hồ và Huỳnh Hoa.
Ngày hôm ấy, lần đầu tiên Dương Long nghe được xuất thân đầy đủ của mình. Ông nội là Trần Khánh Hào, Thái Quốc công của Đại Quyển quốc. Hơn hai mươi năm trước, vì gian thần nhiễu loạn triều đình, đức vua không nghe ông can gián, Khánh Hào quyết định cáo lão hồi hương. Sau đó, Trần gia xảy ra biến cố, vì cứu một người tên Thiên Cầm mà toàn bộ Trần gia bị truy sát, gia đình ly tán.
Ngọc Hồ nói rõ người giết hại Khánh Hào và toàn gia là Xích Hoằng. Hắn làm tất cả chỉ để đoạt lấy Linh Vật của Cầm Thiên phái. Cả nhà bị đuổi giết thảm thương, riêng bà rơi xuống vực sâu, tuy không chết nhưng lại không thể rời khỏi, không khác gì bị giam cầm gần suốt hai mươi năm dài đằng đẵng.
Hải Bằng kể lại, lúc ông gặp mẹ Dương Long, hai mẹ con anh đang lâm trọng bệnh, kiệt sức tàn hơi. Ông và Hồ Kỳ chỉ cứu được Dương Long. Dương Thùy Linh thấy con mình có người bảo bọc thì yên lòng nhắm mắt ra đi. Trước lúc chết bà chỉ trăn trối lại, Trần gia bị một người mặc y phục toàn đen, tay xăm hình mãng xà màu đỏ đuổi giết. Nàng và cả nhà cùng nhau bỏ chạy, rồi dần dần thất lạc nhau.
Trước hết, cha chồng của nàng ở lại giữ chân kẻ địch cho người thân bỏ chạy. Sau đó mọi người chia nhau ra để chạy, chỉ nhờ vào may mắn của bản thân mà sống sót. Cuối cùng lang quân của nàng lại vì bảo vệ mẹ con nàng mà chết thảm. Thùy Linh lại tiếp tục ôm con bỏ chạy, may là từ đó kẻ hắc y kia không đuổi theo hai người nữa. Nhưng nàng vốn là tiểu thư khuê các chưa từng lăn lộn với gió sương, cơ thể yếu nhược của Thùy Linh không thể chịu nổi nên đã lâm trọng bệnh.
Tuy bị bệnh nhưng Thùy Linh vẫn gắng gượng sống để bảo vệ đứa con duy nhất của mình. Nàng đã sống lây lất trong ngôi miếu hoang, cuối cùng nàng đã may mắn gặp được Hồ Kỳ và Hải Bằng. Lúc ấy, Hải Bằng và Hồ Kỳ là hai người đang chạy trốn sự truy sát của binh lính triều đình, nên chạy vào ngôi miếu hoang ấy. Tiếng khóc yếu ớt của Dương Long khiến cả hai chú ý, vừa đến hỏi han đã bị Thùy Linh giao con của mình cho cả hai. Giao con xong Thùy Linh chỉ kịp nói sơ qua tình cảnh của mình rồi nhắm mắt lìa đời.
Ngọc Hồ nghe vậy thì thở dài, than:
- Xích Hoằng đúng là một kẻ điên! Hắn dành cả đời để yêu một người đã chết, làm mọi thứ chỉ để hồi sinh cô ta nhưng đó vốn là điều không thể. Hắn nghe lời đồn Cầm Thiên phái có thể cứu người chết sống lại, liền toàn tâm toàn ý truy đuổi họ, không ngại giết chết bao nhiêu người vô tội. Càng ngày hắn càng dấn sâu vào con đường tội lỗi, giết người trở thành thú vui, không cần thiết phải có lý do.
Tứ Bình bất ngờ nói:
- Đúng vậy, hắn là một kẻ điên. Chuyện người của Cầm Thiên phái có thể cải tử hồi sinh chỉ là lời đồn đại. Nhưng hắn gặp người nào của Cầm Thiên phái cũng bắt lấy, ai không chấp nhận đi theo, hắn đều giết chết, người đi theo hắn về sau cũng bặt tăm. Khoảng mười năm trước hắn xuất hiện một lần, hắn giết gần như toàn bộ đệ tử của tông môn ấy rồi sau đó biến mất.
Hải Bằng nghe vậy tò mò hỏi:
- Con người đó thật nguy hiểm. Nhưng trên giang hồ ta không nghe bất cứ lời đồn đại nào, vì sao cậu lại biết được chuyện đó?
Tứ Bình nói:
- Trước đây con có một người bằng hữu, cậu ta là đệ tử Cầm Thiên phái, trong lần truy quét đó của Xích Hoằng cậu ta là người duy nhất trốn thoát. Sau này con không gặp lại cậu ta lần nào nữa không biết cậu ta có bị tìm tới hay chưa.
Ngọc Hồ chợt nói:
- Kẻ tên Xích Hoằng đó cứ sau mười năm sẽ xuất hiện một lần để đi tìm người của Cầm Thiên phái. Nếu như nói mười năm trước hắn xuất hiện một lần vậy hiện tại cũng sắp đến lúc hắn xuất hiện lần nữa rồi. Nếu cậu liên hệ được người bằng hữu đó hãy kêu cậu ta chú ý lẫn tránh đi đừng để bị kẻ điên kia tìm thấy.
Tứ Bình khẽ hít một hơi khí lạnh. Những người khác cũng không tránh khỏi hoang mang trong lòng. Không gian chìm vào im lặng. Ngồi nói chuyện thêm một lúc Ngọc Hồ nói trong người không khỏe nên rời đi.
Sau khi Ngọc Hồ rời đi, Hồ Kỳ mang chiếc hộp đen ra đặt lên bàn, nói:
- Món đồ chơi này chúng ta cũng nên nghĩ cách mở nó ra. Cả ngày hôm qua ta đã tìm đủ mọi cách để mở nhưng không được.
Mọi người lần nữa chuyền tay nhau để xem, nhưng nhìn mãi vẫn không thể nhận ra chiếc hộp ẩn chứa cơ quan gì. Các mặt của chiếc hộp chỉ có vài vết khuyết li ti còn lại đều nhẵn nhụi không một vết nứt hay kẽ hở, vậy làm sao mới có thể mở?
Chờ mọi người xem đến chán chê không tìm ra được dấu vết gì, chiếc hộp mới lần nữa rơi vào tay của Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa cầm chiếc hộp lên tay xoay xoay. Hôm trước cô đã hỏi Thiên Kiếm cách mở chiếc hộp và đã nhận lại đáp án rồi nhưng nếu bây giờ nói tuột ra mọi người nhất định sẽ nghi ngờ thân phận của cô. Còn nếu không nói ra, cô dám chắc những người ở đây vĩnh viễn không tìm được cách để mở cái hộp kỳ lạ này.
- Hồ lão gia, con có thể hỏi lão gia hôm qua đã dùng cách gì để mở nó hay không?
- Ta đã dùng kiếm, dùng lửa, dung dịch ăn mòn và nội công. Nhưng tất cả đều vô dụng, không cách nào mở được. Thậm chí không để lại một vết xước.
Huỳnh Hoa nghe vậy thì khẽ cau mày nói:
- Vậy thì cũng thật kỳ lạ.
Hồ Kỳ nghe vậy miễn cưỡng hỏi:
- Cô nương xem nãy giờ có phát hiện gì không?
- Những ngày ở dưới vực con cũng từng lấy chiếc hộp này ra xem. Con nhìn thấy trên bề mặt của nó có vài vết tích. Nhưng ban nãy lão gia lại nói hôm qua người dùng đến binh khí vẫn không tạo ra vết tích lên bề mặt của nó. Vậy những vết tích trước đó từ đâu mà có? Chúng ta có thể dùng thứ gì đó vừa nhỏ vừa cứng chọc vào xem có tác dụng gì hay không?
Hồ Kỳ nghe vậy vội vàng lấy lại chiếc hộp để xem một lần nữa. Sau đó ông chuyền tay qua cho Hải Bằng. Hải Bằng xem một lúc gật đầu xác nhận:
- Quả thật trên các mặt của chiếc hộp có một vài vết khuyết li ti nhưng chúng có tác dụng gì? Nếu nói đó là điểm để tra chìa khóa, vậy chìa khóa không phải chỉ bằng cây kim sao? Một cây kim có thể mở chiếc hộp này sao?
Nghe Hải Bằng nói vậy Tứ Bình mở lời:
- Hiện tại chúng ta đang không có biện pháp nào khác hay là cứ thử một lần.
Hải Bằng hỏi:
- Ở đây ai có kim?
Tứ Bình lên tiếng:
- Đoàn lão gia, để con thử cho.
Tứ Bình vừa nói vừa rút bộ kim châm cứu trong người ra. Anh bắt đầu cẩn thận châm kim vào các mặt của chiếc hộp. Mỗi mặt đều có thể châm được ba kim. Khi mặt thứ sáu cũng châm được ba kim thì "cạch" một tiếng chiếc hộp tách làm hai phần, một phần nhỏ bên hông đã rơi xuống mặt bàn. Mọi người thấy vậy lập tức “ồ” lên kinh ngạc.
Ai nấy đều cho rằng sắp được diện kiến bí mật bên trong chiếc hộp nhưng rốt cuộc khi Tứ Bình đặt phần còn lại lên bàn mọi người lần nữa há hốc mồm. Thứ vừa rơi ra kia thật ra chỉ là cái nắp ngoài cùng của chiếc hộp. Sau khi chiếc hộp rơi mất cái nắp đã để lộ ra vết khuyết sâu hình một vòng tròn. Ngoài ra không còn gì nữa hết, mọi người ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau. Thế này là như thế nào, cái vòng tròn này lại là thứ gì nữa đây?
Hồ Kỳ trầm ngâm lúc lâu mới nói:
- Vết khuyết hình tròn này không thể nào là tấm bản đồ mà chúng ta đang tìm kiếm. Nhưng bản đồ chắc chắn nằm bên trong chiếc hộp này, vết khuyết vòng tròn là cơ quan duy nhất để chúng ta mở chiếc hộp này ra. Rất có khả năng nó là nơi để tra chìa khóa của chiếc hộp, một chìa khóa hình tròn… Đúng rồi, trong chiếu thư của Bình An vương gia có nói, bản đồ chia làm hai phần, Lý gia và Tống gia chia nhau nắm giữ. Tuy nhiên ta lại nghĩ phần Tống gia đang giữ là chìa khóa để mở chiếc hộp chứa đựng bản đồ!
Nhật Lan chợt “A” lên:
- Tôi nhớ ra rồi. Phụ thân tôi từng nói vật quan trọng nhất đối với ông ấy chính là một chiếc vòng bằng bạc. Bên trên nó có rất nhiều khe nhỏ, cái nhô lên cái khuyết xuống thành hình hoa văn rất đẹp.
Hồ Kỳ vỗ mạnh tay lên bàn, mừng rỡ:
- Đúng rồi, chính là chiếc vòng ấy không sai. Phu nhân, hiện giờ chiếc vòng ấy đang ở đâu?
- Trước đêm gia biến cha tôi đã giao chiếc vòng ấy lại cho Quyên nhi, gia phụ căn dặn Quyên nhi phải giữ gìn thật kĩ rất nhiều lần!
Hồ Kỳ có chút căng thẳng:
- Phu nhân vừa nói gì? Hiện giờ Quyên nhi là người cất giữ chiếc vòng?
- Có lẽ là vậy… nếu Quyên nhi còn sống. Nhưng bây giờ chúng ta lại không biết con bé hiện đang ở đâu thì làm sao tìm kiếm. Vả lại cũng không loại trừ khả năng Quyên nhi đã…
Dường như Hồ Kỳ đã thở dài:
- Vậy là trời không giúp ta rồi. Hiện giờ chúng ta không biết Quyên nhi còn sống hay đã chết thì làm sao tìm kiếm. Nhưng nếu không tìm thấy nó, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể có được bản đồ hay sao?
Nhật Lan tỏ ra bực tức nói.
- Lão gia nói vậy mà nghe được hay sao, tôi thật không biết trong lòng ông có coi Quyên nhi là con của mình không nữa. Dẫu biết rằng đứa con ấy chào đời chỉ vì một phút nhất thời nông nỗi của tôi và ông. Nhưng dù sao đứa con ấy cũng là con của chúng ta. Suốt gần hai mươi năm qua chúng ta đã không làm tròn trách nhiệm làm cha làm mẹ của mình. Bây giờ đã đến lúc ta tìm lại đứa con đã thất lạc ấy, bù đắp cho nó những mất mát trước kia. Vậy mà ông mở miệng ra cứ bản đồ với bản đồ, chẳng lẽ ông không hề muốn tìm lại con mình?
Hồ Kỳ vội xua tay:
- Ý ta không phải như vậy. Tìm con, ta nhất định sẽ tìm, nhưng mà...
Không cần Hồ Kỳ nói trọn câu Nhật Lan cũng hiểu được ông muốn nói gì. Bà chỉ im lặng, lúc lâu sau nhẹ thở hắt ra một tiếng. Bà biết, nói tìm người bằng miệng thì rất dễ, nhưng để tìm một người đã thất lạc mười mấy năm giữa biển người rộng lớn thì không phải việc dễ dàng.