Cả ba vừa xem vừa đọc to nội dung những chữ viết trong mảnh giấy:
“Ta đương kim quốc sư, nhàn rỗi quá độ, thân mang thần lực, có thể lấp biển dời non lại không thể triển khai nên vào núi khoét hang, mang Dạ Minh châu chôn sâu lòng đất!
Nó là một phần sức mạnh của ta cũng là bảo vật trấn môn của Cầm Thiên phái. Nó là một vật sở hữu linh hồn to lớn, sức mạnh vô biên, tuy nhiên chỉ khi nào gặp người thích hợp là Thiên Cầm của phái Cầm Thiên mới có thể sử dụng.
Sau tám trăm năm sẽ có người mang được nó ra ngoài để ngăn một màn chiến tranh đẫm máu…
Muốn mang “Bảo Vật” ấy ra khỏi hang sâu, cần có một đôi nam thanh nữ tú, không được chênh lệch tuổi tác quá năm năm, trẻ trung tráng kiện – dương thọ không được hơn 30 năm – dương khí âm khí còn đầy đủ. Sức nặng hai người cộng lại không được hơn 170 cân. Vì lối vào là vực đá không chân rất dễ sụp, vỡ.
Một trong hai người vào tìm Bảo Vật nhất thiết phải có võ công, vì bên trong có chứa cơ quan hung hiểm. Vào địa đạo nhất thiết phải với tinh thần tự nguyện và không vụ lợi, không sợ hãi. Nếu không vĩnh viễn cũng chẳng thể mang được Bảo Vật rời khỏi nơi cất giữ.
Trước khi dấn bước chuẩn bị càng kỹ lưỡng càng tốt, vạn nhất người đầu tiên vào đó thất bại sẽ vĩnh viễn không thể trở ra, người bên ngoài cũng vĩnh viễn không thể đi vào bên trong thêm lần nào nữa.
…”
Nhã Kiều đọc xong bức thư của “người dựng lên nghịch cảnh” ai nấy đưa mắt nhìn nhau. Toàn thân mọi người đều thấy lạnh, để tìm được thứ gọi là Bảo Vật kia thật không dễ dàng, những lời trong bức thư kia quả thật khiến cho người ta chán nản và hoảng sợ. Hải Bằng cất tiếng trước:
- Đại ca, bây giờ chúng ta có nên đi lấy Bảo Vật ấy về hay không?
Hồ Kỳ nhẹ lắc đầu:
- Dù muốn chúng ta cũng không thể đi được. Vì người vào đó phải dưới ba mươi, cân nặng vừa phải, lại phải đi với tinh thần tự nguyện, không sợ hãi, không vụ lợi…
- Tự nguyện…
Hải Bằng chầm chậm lặp lại.
- Là con người đa phần tham sống sợ chết, nếu biết được có nguy hiểm đang chực chờ phía trước… đệ e không một ai tự nguyện dấn thân đâu. Nhưng lẽ nào, đích đến cuối cùng đã gần kề, chúng ta lại dừng bước?
- Con sẽ đi!
- Con sẽ đi!
Tứ Bình và Dương Long cùng lúc lên tiếng. Hồ Kỳ quay lại nhìn cả hai, nét mặt lộ rõ nỗi ưu tư. Tứ Bình cười nói:
- Lão gia xin hãy yên tâm, nhiệm vụ lần này tuy nguy hiểm nhưng con tin mình có thể làm được, hãy xem như con đáp đền ơn cứu mạng của người ngày trước! Con tự tình nguyện đi vào thạch đạo, dù biết rằng… lành ít dữ nhiều.
Hồ Kỳ vẫn còn đang phân vân chưa quyết định, Tứ Bình im lặng đợi chờ. Lúc sau, Hải Bằng lên tiếng nhắc:
- Đại ca, Tứ Bình năm nay hai mươi tám, Long nhi hai mươi bốn… cả hai đều dưới ba mươi…
Hồ Kỳ trầm giọng:
- Nhưng chuyến đi này vô cùng gian nan nguy hiểm!
Dương Long cười nói:
- Con không sợ, con thật muốn biết thứ được gọi là Bảo Vật trấn phái gì đó là như thế nào!
Tứ Bình tiếp luôn:
- Hồ lão gia, xin hãy chấp nhận cho con hoặc Dương Long được đi vào đó. Người của chúng ta tuy tuổi dưới ba mươi không ít, họ tuy cũng có lòng can đảm như nhưng luận về võ công, con và Dương Long đi sẽ an toàn hơn. Còn điều kiện cân nặng, con hoặc Dương Long là những người thích hợp nhất.
Nghe Tứ Bình nói xong, Hồ Kỳ trầm ngâm không nói. Hải Bằng chợt à lên:
- Đúng rồi, còn một người nữa cũng đủ điều kiện… là Toàn nhi, nhưng nó lại là đứa con trai duy nhất của đại ca…
Hồ Kỳ chợt buồn giọng:
- Nếu như bây giờ còn có Minh nhi…
Hải Bằng ngắt lời:
- Đại ca đừng cứ như vậy, chuyện… dù sao cũng qua lâu rồi.
Hồ Kỳ gật đầu:
- Ừm, được rồi. Tạm thời thì Tứ Bình và Dương Long… một trong hai sẽ là người vào thạch đạo. Còn một vị cô nương sẽ đồng hành vào bên trong ấy, có thể là ai đây.
Nhã Kiều và Tiểu Hồng cùng cao giọng:
- Chúng con sẽ đi.
Nhật Lan ngập ngừng:
- Khoan đã, chuyến đi này khá là nguy hiểm, hai con…
Nhã Kiều cười tươi:
- Chúng con tự nguyện!
Tiểu Hồng chợt nói chen vào:
- Nhưng không ổn, tỷ tỷ năm nay mười tám, con vừa sang mười bảy… trong khi Long ca và Bình ca lại…
Hải Bằng đập tay lên bàn, kêu to:
- Chết thật, cái điều kiện quái quỷ gì vậy không biết, người của chúng ta đâu có nhiều nữ nhân tuổi độ xuân xanh. À, đại ca, Phương Nhi con gái đệ năm nay vừa mười chín tuổi, nếu để nó cùng Long nhi vào trong thạch đạo là thích hợp nhất!
Dương Long kêu lên:
- Không được, nghĩa phụ… Phương Nhi không thể đi, chuyến đi này có rất nhiều nguy hiểm. Phương Nhi lại là con gái độc nhất của người, xưa nay nghĩa phụ rất yêu thương muội ấy, chẳng lẽ người nhẫn tâm đẩy con gái mình vào chỗ chết hay sao?
Dương Long ban đầu nói to về sau lại nhỏ dần, làm cho Hải Bằng càng nghe càng thấm thía. Ông lặng im một lúc rồi buồn giọng:
- Không như vậy thì biết làm thế nào bây giờ? Nói thật lòng ta không hề muốn để Phương Nhi phải đi vào nơi nguy hiểm, nhưng…
Nói đến đây ông chợt dừng lại. Mọi người đều im lặng không biết nói gì. Giữa khoảng lặng bất ngờ vang lên giọng nói rất nhẹ nhàng:
- Nếu mọi người đã không tìm ra được người nào thích hợp thì… Hồ lão gia, hãy để con đi!
Hồ Kỳ kinh ngạc nhìn về phía phát ra giọng nói ấy, ánh mắt của mọi người cũng đổ dồn về một phía, Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười:
- Là con tự nguyện.
Trong lòng Huỳnh Hoa đang rộn ràng một suy nghĩ: “Bảo Vật trấn phái của Cầm Thiên phái thật ra là như thế nào, mình cũng mong sớm được nhìn thấy nó. Mình là người của Cầm Thiên phái, nếu mình vào mang nó ra ngoài cũng là điều hợp tình hợp lý mà thôi”.
Hồ Kỳ dò xét:
- Cô nương đã quyết định?
Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu:
- Phải, con đã quyết định, là con tự nguyện, chuyến đi này xem như con đền đáp ơn nghĩa của lão gia đã ban cho…
Hồ Kỳ kinh ngạc:
- Ta đã tạo ơn gì cho cô nương?
Huỳnh Hoa nhẹ giọng:
- Từ bé đến lớn con chưa bao giờ bị hàm oan đến không nói được lời nào. Nhưng khi đến Vương phủ chính là lần đầu tiên con lâm vào cảnh ấy!
Huỳnh Hoa ngưng lại một lúc, Tứ Bình đưa mắt nhìn Dương Long dò xét, Dương Long gượng cười đáp trả ánh mắt mọi người. Huỳnh Hoa lại mỉm cười nói tiếp:
- May nhờ lão gia suy xét tận tường, oan ức của con mới có ngày sáng tỏ. Người đã đứng ra trả lại sự trong sạch cho con, ơn nghĩa đó như một lần nữa tái tạo nên Huỳnh Hoa này vậy. Với một cô nhi như con, sự quan tâm ấy của người là nghĩa là ơn, ơn nghĩa ấy cao dày hơn ơn sinh thành dưỡng dục, vì phụ mẫu của con chỉ sinh con ra chứ chẳng dưỡng nuôi… Từ ngày ấy con xem lão gia như phụ mẫu chi thân, nguyện với lòng sẽ có một ngày đền đáp ơn sâu. Bây giờ đã là lúc con trả ơn cho người! Dù biết nơi ấy chứa đầy nguy hiểm nhưng con không hề sợ chết, nếu được chết vì lão gia, con sẽ vui lòng chấp nhận và không hề hối hận. Dẫu biết trước mắt là dầu sôi lửa bỏng, nếu lão gia cần con nhất định sẽ nhảy vào, một lần hay mười lần cũng được, cho dù phải thịt nát xương tan con cũng không từ…
Hồ Kỳ cau mày im lặng, mọi người cũng lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Chợt bên ngoài có tiếng động kì lạ. Hồ Kỳ quát lên “Ai?” rồi đứng bật dậy lao mau ra. Một bóng đen chớp lên trong màn đêm tĩnh mịch. Hồ Kỳ vận khinh công lao mau theo chắn ngang lối thoát của người kia. Kẻ áo đen bất đắc dĩ phải dừng lại, mọi người cùng phóng ra vây lấy kẻ kia vào giữa. Chỉ Huỳnh Hoa còn đứng lại, cô gom nhanh tấm bản đồ và bức thư nhét vào ngực áo, sau đó cô cũng chạy ra xem kẻ nào đến quấy rối quán trọ của mình.
Khi Huỳnh Hoa bước ra chỉ thấy Nhật Lan, Nhã Kiều và Tiểu Hồng đang đứng nơi thang lầu nhìn xuống khoảng sân bên dưới. Bốn người đàn ông đang vây kẻ hắc y vào giữa, kẻ đó luống cuống chống đỡ và nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Kẻ hắc y thấy tình thế không ổn vội vàng lui trở ra. Hồ Kỳ và Hải Bằng phóng người đuổi theo một lúc sau ông và Hải Bằng quay trở lại. Hồ Kỳ đặt thanh kiếm lên bàn, bực tức nói:
- Ta thật không ngờ lại chính là nó, nó còn dám trở lại đây!
Nhật Lan tò mò hỏi:
- Người vừa rồi lão gia có quen sao? Lão gia không bắt được người sao?
Hồ Kỳ gằn giọng:
- Là ta để hắn đi chứ không phải không bắt được.
Hải Bằng tiếp lời:
- Ta cũng không ngờ Minh Minh lại có can đảm trở lại đây làm loạn!
Không hiểu sao Huỳnh Hoa nghe tim mình thắt lại, cô bất giác cất tiếng hỏi:
- Người nghe lén ban nãy là Minh Minh sao?
- Đúng vậy. Hồ lão gia đã tự tay lột khăn che mặt của cậu ta mà.
Tứ Bình khẳng định chắc nịch, Huỳnh Hoa khẽ thở dài. Không hiểu sao quá khứ đã qua, nhưng lòng người lại không thể thôi vương vấn. Tứ Bình lại tiếp:
- Không biết cậu ta đến đây lần này là vì cái gì nữa, là vì Huỳnh Hoa hay vì tấm bản đồ?
Nhắc đến bản đồ mọi người mới chợt nhận ra trên bàn bây giờ đã trống không. Huỳnh Hoa vội vàng lấy bản đồ và bức thư ra.
- Khi nãy con lo mọi người bị kế điệu hổ ly sơn nên gom lại cho chắc.
Ai nấy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lòng của Huỳnh Hoa thì không nhẹ nhõm. Người xâm nhập quán trọ khi nãy là Minh Minh sao, anh đến đây để làm gì? Biết được tin cô vẫn còn sống nên muốn đến đây để xác nhận lại sao? Dù đã là người của hai chiến tuyến khác nhau anh vẫn chưa quên cô sao?
Bản thân Huỳnh Hoa dường như cũng chưa quên anh, ban nãy khi nghe lại cái tên đó, trái tim cô cũng vô thức hẫng đi một vài nhịp. Những ký ức trước kia cũng bất chợt hiện về. Huỳnh Hoa không tự chủ nhớ về những ngày tháng cùng Minh Minh rày đây mai đó, những tiếng cười vỡ òa trên đồng cỏ bao la. Hồ Kỳ phải gọi đến lần thứ ba mới làm Huỳnh Hoa hoàn hồn nhìn lại. Hồ Kỳ lo lắng hỏi:
- Cô nương không sao chứ?
Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu:
- Không sao.
- Cô nương chắc chắn tình nguyện đi chuyến này?
Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu.
- Năm nay cô nương bao nhiêu niên kỷ?
- Hai mươi.
Tứ Bình nghe vậy thì nói:
- Tôi hai mươi tám, không thích hợp đi cùng rồi.
Hải Bằng nghe vậy thì nói:
- Long nhi hai mươi lăm, vừa vặn thích hợp.
Hồ Kỳ cười hiền nói:
- Quyết định vậy nhé, Long nhi và Huỳnh Hoa sẽ đi. Nếu không có gì trở ngại, ngày mai hai đứa hãy xuất phát, tránh đêm dài lắm mộng.
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Vâng.
- Long nhi, còn con thì sao?
- Để con về thưa lại với nội tổ mẫu trước.
Dương Long đứng dậy đi ra. Huỳnh Hoa cũng cáo từ về phòng nghỉ sớm. Mọi chuyện xem như đã được định đoạt xong. Mọi người cũng đứng lên định trở về phòng, chợt Hải Bằng cất tiếng:
- Đại ca, huynh có cảm thấy chúng ta làm như vậy có chút quá đáng không? Đã biết chuyến đi này vô cùng nguy hiểm lại để Long nhi đi cùng Huỳnh Hoa cô nương. Dù sao nó cũng là cháu trai của Thái quốc công Trần Khánh Hào. Huỳnh Hoa cô nương lại không có võ công, lần trước cô ấy liều thân đột nhập vào Hắc Long bang lấy lại bản đồ suýt mất mạng một lần rồi. Bao nhiêu đó đủ để chúng ta nợ ân tình của cô ấy, bây giờ chẳng lẽ chúng ta lại…
Hồ Kỳ nhẹ giọng:
- Nhưng cả hai đều đi với tinh thần tự nguyện, ngoài họ ra liệu có ai đủ điều kiện mà tự nguyện đi nữa hay không? Còn một điều nữa ta nhận thấy ở Huỳnh Hoa cô nương là sự may mắn ít ai có được, chúng ta cũng nên đánh cược thêm lần nữa…
- Thôi thì đành vậy. Chỉ không biết Trần lão phu nhân biết tin, sẽ đồng ý hay phản đối việc chúng ta để Long nhi vào nơi hung hiểm!
Từ ngoài Ngọc Hồ bước vào, bà hiền từ cười nói:
- Ta không ý kiến gì. Nếu là việc giúp cho triều đình, cho quốc gia, Trần gia ta hết mình góp sức!
Hồ Kỳ cung kính:
- Đa tạ lão phu nhân đã thông cảm.
- Có câu “đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Long nhi đi chuyến này tuy nguy hiểm nhưng ta tin thằng bé sẽ ngộ ra được nhiều thứ có giá trị trên đời!
Sáng hôm sau, theo chỉ dẫn của bản đồ, Dương Long và Huỳnh Hoa tìm lên đỉnh Đông Đài Sơn. Hồ Kỳ, Tứ Bình cũng theo hộ tống hai người. Hải Bằng điểm một vài thủ hạ thân tín cùng đi, chuyến đi này tuyệt đối phải đảm bảo an toàn. Nhật Lan và hai tiểu cô nương họ Lý cũng đòi theo nhưng bị Hồ Kỳ ngăn lại.
Đến trưa, mọi người đã lên đến đỉnh núi, theo chỉ dẫn của bản đồ, bọn họ tới được phiến đá phẳng lì thẳng đứng, nó là nơi được đánh dấu trong bản đồ. Mọi người cùng ngơ ngác nhìn nhau.
- Sao lại thế này? Chẳng phải đây là lối vào thạch đạo hay sao?
Huỳnh Hoa vừa nhìn thấy tảng đá có chút ngờ ngợ đến kiến trúc cô từng trông thấy dưới đáy vực Tây Kim Sơn, nơi giam cầm Ngọc Hồ ngót hai mươi năm. Cô đến gần đưa tay phủi sạch lớp bụi bám trên bề mặt phiến đá. Quả nhiên, bên trên bề mặt phiến đá có cơ quan để mở cửa, nhưng dấu vết không phải hình bàn tay mà là vết lõm hình tròn. Mọi người kinh ngạc nhìn nhau. Huỳnh Hoa quay lại hỏi:
- Hồ lão gia, ông có mang chiếc vòng bạc theo hay không?
Hồ Kỳ gật đầu, ông lấy chiếc vòng đặt vào khe hở, ông vừa ấn vào đã nghe âm thanh chấn động từ trong ầm ầm vang ra. Mặt đất rung chuyển một hồi cánh cửa đá chầm chậm dịch chuyển, để hở ra một khoảng trống. Bên trong có ánh sáng mờ nhạt len ra, hai bên lối vào có hàng trăm hàng ngàn viên minh châu thi nhau tỏa sáng.
Hồ Kỳ ân cần:
- Thứ mà chúng ta cần tìm ở cuối con đường, Long nhi, Huỳnh Hoa hai đứa nhớ phải cẩn thận. Chiếc vòng này vừa vào cửa đã cần đến, hai đứa hãy giữ lấy, biết đâu vào sâu bên trong lại cần dùng lần nữa.
Huỳnh Hoa và Dương Long cùng gật đầu, Huỳnh Hoa nhận lấy chiếc vòng đeo vào tay.
- Được rồi. Hai đứa vào đi.
Dương Long gật đầu vừa định quay lưng, Huỳnh Hoa chợt nói:
- Hồ lão gia, Đoàn bá phụ… chuyến đi này của chúng con lành ít dữ nhiều… nếu sau bảy ngày nữa chúng con không trở ra mọi người hãy quay về và không cần trở lại đây nữa. Vì có lẽ con sẽ vĩnh viễn không trở về được. Khi đó nếu mọi người muốn tổ chức ma chay hãy chọn ngày hôm nay!
Hồ Kỳ nghe vậy thì miễn cưỡng gật đầu. Huỳnh Hoa cười tươi:
- Mọi người cũng không cần quá lo lắng. Sống chết có số, chỉ cần con còn một hơi thở, con nhất định quay về với mọi người!
Hồ Kỳ không nói gì, Huỳnh Hoa quay sang Dương Long nhẹ giọng:
- Chúng ta đi thôi!
Huỳnh Hoa đi vào bên trong cánh cửa đá, Dương Long cũng vội bước theo. Tứ Bình chỉ lặng lẽ đứng nhìn, không ai biết lúc này anh đang nghĩ gì mà gương mặt trầm hẳn xuống. Cánh cửa đá dần dần khép lại, lúc sau đã phẳng lì như vừa rồi nó chưa từng dịch chuyển.
Dương Long và Huỳnh Hoa vừa lọt thỏm vào bên trong thạch đạo đã nghe cơ quan khởi động, cánh cửa đá đóng lại phía sau, lập tức một cái lạnh ghê người ập tới. Nếu Huỳnh Hoa không có võ công hẳn cô phát run lên vì lạnh. Hai người khẽ đưa mắt nhìn nhau, không nói gì. Hai bên đường đã có minh châu soi lối họ không cần dùng đến đuốc nên Dương Long gói lại rồi mang lên vai.
Huỳnh Hoa hít một hơi sâu rồi nhìn sang Dương Long thấy anh cũng đang nhìn mình, cô nhẹ gật đầu một cái, anh cũng gật đầu. Cả hai cùng bước mau về phía trước. Đi được vài mươi bước, trước mặt cả hai đã là một vực thẳm tối om om, không nhìn thấy đáy. Lại có một con đường dẫn sâu xuống phía dưới, nó là những bậc thang bằng đá, được treo bằng những sợi dây đính lên vách đá phía trên. Đặt chân lên, Huỳnh Hoa lập tức cảm nhận được sự chông chênh chao đảo.
Có lẽ đây là nguyên nhân mà kẻ dựng nơi này lên đã đặt ra điều kiện: người vào không được nặng hơn 170 cân. Mỗi lần bước đi, các phiến đá dưới chân cả hai cứ như sắp chao đi, cảm giác cứ muốn ngã dúi dụi. Dù chỉ một người bước đi một người đứng yên, cả hai cũng đều cảm nhận được cảm giác ấy, điều đó có nghĩa các phiến đá ấy có mối liên quan với nhau. Nếu sức nặng hai người hơn 170 cân hẳn nhanh chóng xảy ra chuyện không hay.
Huỳnh Hoa và Dương Long không nói với nhau lời nào, tinh thần họ đặt hoàn toàn vào những bước chân, hơi lạnh từ đá tỏa ra giá buốt. Đã vậy những bậc thang bằng đá ấy cứ như trải dài vô cùng tận, ánh sáng xung quanh ngày một yếu dần, bóng dáng của các bậc thang bằng đá phía trước càng xa càng trở nên mờ nhạt. Giữa lối đi rộng mênh mông chỉ có hai dáng người đơn độc, càng gieo vào lòng người ta cảm giác lẻ loi, hoảng sợ.
- Cô nương có lạnh không?
Huỳnh Hoa khẽ gật đầu. Bất ngờ một cảm giác ấm áp phủ lên cơ thể của cô. Huỳnh Hoa quay lại, nhìn thấy Dương Long cởi chiếc áo ngoài của mình khoác lên cho cô.
- Anh không lạnh sao mà đưa áo cho tôi?
- Không sao, tôi có võ công, chỉ cần vận công là có thể chống lại cái lạnh.
Anh đã nói vậy Huỳnh Hoa bất đắc dĩ thấp giọng:
- Cảm ơn.
Dương Long không nói gì lại tiếp tục bước đi, Huỳnh Hoa cũng không biết phải nói gì nên đành im lặng. Đi thêm đoạn nữa không gian xung quanh càng lúc càng u tối, Dương Long lấy đuốc ra đốt lên để soi đường.
Huỳnh Hoa vẫn bước bên cạnh anh, toàn tâm toàn ý đặt hết vào từng bước chân như sợ phải té nhào bất cứ lúc nào. Thật ra cô có thể dụng khinh công, chỉ cần điểm chân có thể lướt đi trên các bậc đá này nhanh như cơn gió, nhưng hiện tại cô lại đóng giả làm người không có võ công nên đành bước từng bước một vậy. Và Huỳnh Hoa cũng chưa có ý định sẽ tiết lộ chân tướng của mình trong phút giây này.
Lại đi thêm quãng xa nữa, ngoài tiếng bước chân cứ âm vang giữa không gian thì không còn bất kỳ tiếng động nào. Cả hai cứ im lặng không ai nói với ai điều gì. Cả hai đi được một lúc thì gặp ngã rẽ. Huỳnh Hoa nhìn thấy ngã rẽ lập tức ngây người. Cầu thang bằng đá cũng có vụ chia đường ra nữa hay sao? Dương Long lấy trong người ra tấm bản đồ bằng da đưa cho Huỳnh Hoa.
- Cô nương mở ra xem chúng ta nên đi đường nào.
Huỳnh Hoa nhận lấy bản đồ mở ra xem. Hôm trước vì tự nhận mình không biết chữ nên Huỳnh Hoa không cùng mọi người ngồi đọc bản đồ với Hồ Kỳ. Giờ nhìn qua cô mới biết, bản đồ này hai mặt đều có ký hiệu, và chi chít chữ. Nếu muốn đọc được ký hiệu trên bản đồ phải đọc mớ chữ chi chít này, Huỳnh Hoa nhìn vào đầu chỉ muốn to ra. Cô mở rộng bản đồ đưa ra trước mặt Dương Long nói:
- Anh tự mình xem đi. Tôi không biết chữ.
Đây chính là giải pháp thoái thác tốt nhất. Dương Long nhìn vào bản đồ rồi nhìn qua Huỳnh Hoa, hỏi:
- Cô nương không biết chữ thật sao?
Huỳnh Hoa cười ngượng gật gật đầu. Dương Long nói:
- Bản đồ đường đi trong này ở mặt lưng tấm da. Cô nương lật mặt lưng lên giúp tôi.
Huỳnh Hoa trở tay xoay mặt lưng bản đồ ra cho Dương Long xem, anh lại nói:
- Chữ ngược rồi, cô xoay bản đồ lại một chút.
Huỳnh Hoa xoay xoay xoay, hỏi:
- Là thế này hay thế này?
- Xoay cái nữa, đúng rồi.
Dương Long hạ đuốc gần bản đồ rồi nhìn chăm chú một lúc mới nói:
- Đi bên trái.
Huỳnh Hoa ngây thơ hỏi lại:
- Bên nào là bên trái?
Dương Long chỉ chỉ ngã rẽ phía Huỳnh Hoa đang đứng nói:
- Là đường này.
Dương Long và Huỳnh Hoa lần nữa chầm chậm bước trên những bậc thang bằng đá dài gần như bất tận ấy. Đi thêm một lúc, như phát hiện ra điều gì Dương Long chợt lên tiếng:
- Cô nương không biết chữ vậy mà lúc trước tôi lại giả danh Hắc Long bang viết thư gửi cho cô, chắc lúc đó cô nương uất ức lắm phải không?
Huỳnh Hoa nói gọn lỏn:
- Đương nhiên.
Long đưa tay vỗ trán.
- Tôi thật ngốc mà.
Huỳnh Hoa hứ dài:
- Anh mà ngốc, khôn thành quỷ thì có! Anh đã khiến cho tôi không biết phải chối bỏ thế nào, viết chữ đối chứng lại càng không thể… Anh có biết lúc đó tôi hận anh thế nào không, chỉ muốn dùng kiếm đâm chết anh.
Long chợt gãi đầu cười gượng:
- Xin lỗi.
Huỳnh Hoa cao giọng:
- Chưa hết đâu, tôi nhớ lúc đó anh còn đánh tôi để ép cung nữa, suốt đời này tôi không bao giờ quên chuyện đó đâu.
- Hay là bây giờ cô nương đánh trả lại tôi đi.
Huỳnh Hoa xì một tiếng:
- Anh có võ công, tôi không có, đánh anh khác gì gải ngứa cho anh. Tôi không ngốc đến nỗi trả thù trong lúc này đâu, không khéo sẩy chân lộn cổ xuống kia chỉ có nước đi đời nhà ma.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa chỉ tay xuống những bậc thang bằng đá dài gần như bất tận ấy.
- Nhưng anh cứ yên tâm, mối thù đó tôi nhất định trả lại cho anh gấp ba bốn lần. Anh cứ đợi đó, sau này có dịp tôi năn nỉ nghĩa mẫu dạy võ công cho tôi, xong tôi sẽ đánh trả lại anh, không thiếu một đòn.
Dương Long không nhịn được bật cười. Huỳnh Hoa bực tức hỏi:
- Anh cười gì đó? Ý nghĩ của tôi buồn cười lắm sao?
Dương Long cười cười lắc đầu, nói:
- Hay là đi xong chuyến này về tôi dạy võ công cho cô nương.
Huỳnh Hoa quay sang nhìn Dương Long ngạc nhiên hỏi:
- Anh thích bị người ta đánh lắm hả. Tôi nói muốn học võ để đánh anh anh còn xung phong dạy tôi.
- Không phải. Tôi chỉ muốn dạy cô nương chút gì đó để phòng thân, về sau ra đường không bị ức hiếp.
Chợt Huỳnh Hoa nghiêm túc nói:
- Anh không ức hiếp tôi là tôi đã tạ ơn trời phật rồi.
- Do trước đó tôi không biết cô nương là người thế nào. Bây giờ đã quen biết nhau rồi, tôi sẽ không như vậy nữa.
- Nhắc mới nhớ, ngày đó anh làm tất cả mọi chuyện đều vì Phương Nhi đúng không. Cô ấy hiện giờ thế nào rồi?
- Mấy tháng rồi con bé thích nhốt mình trong phòng không muốn gặp người khác.
- Anh không trở về an ủi cô ta tiếng nào sao?
- Có. Lúc cô nương không ở đây tôi có về, Phương Nhi lại không muốn gặp tôi. Nghĩa phụ cũng nói để cô ấy yên tĩnh một thời gian.
- Sau khi Phương Nhi ổn định tâm lý, anh sẽ cưới cô ấy sao?
- Tôi không biết. Sau tất cả, tôi biết trong lòng cô ấy không có tôi. Nếu miễn cưỡng sẽ càng làm cô ấy tổn thương. Với lại, hiện tại tôi muốn báo thù hơn là nghĩ đến chuyện lập gia đình.
- Tôi khuyên anh đừng nghĩ chuyện báo thù thì hơn. Anh không phải đối thủ của người đó.
- Tôi biết chứ, nhưng cả nhà tôi đều vì hắn ta mà chết, tôi không thể không nghĩ đến.
- Trong chuyện đó, Cầm Thiên phái cũng góp phần khiến cả nhà anh ly tán. Anh có hận bọn họ hay không?
- Nếu nói không chút oán hận là nói dối. Nhưng bản thân bọn họ ốc còn không lo nổi mình ốc, liên lụy nhà chúng tôi hẳn cũng chỉ vì bất đắc dĩ.
Câu chuyện giữa họ gần như không hồi kết, nó chỉ dừng lại khi cả hai đi đến điểm tận cùng của mấy trăm bậc thang đá chênh vênh và bồng bềnh ấy. Huỳnh Hoa thở phào:
- Cuối cùng cũng thoát khỏi mấy bậc đá không chân ấy. Cảm giác cứ như bay lơ lửng cuối cùng đáp được xuống đất vậy. Thật hạnh phúc!
Huỳnh Hoa nói xong thở hắt ra một tiếng. Dương Long cười:
- Qua một đoạn, nhẹ được một phần, không biết tiếp theo sẽ gặp thứ quái quỷ gì nữa đây.
Cả hai cùng ngẩng mặt nhìn lên chỉ thấy một màu đen thăm thẳm, lối đi phía trước cũng hun hút tối tăm. Huỳnh Hoa chầm chậm tiến sâu vào, cười nói:
- Đã đến được đây rồi, cứ tiến về phía trước thôi!