Cố Trường Dạ vẫn chưa trở về, Giản Ngưng đi đi lại lại trong nhà, cũng không có người nào tiến lên hỏi tình hình của cô.
Cô xác định Cố Trường Dạ không phái người giám sát cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đi rất vội vàng, hẳn là có chuyện quan trọng phát sinh.
Cố Trường Dạ đi rồi, cô thoải mái hơn rất nhiều.
Đại khái hình như là đã được quản gia dặn dò qua, mấy nữ giúp việc đều tiến lên kêu cô một tiếng “Phu nhân”, thậm chí trên mặt còn biểu tình muốn lấy lòng, thật sự coi cô là nữ chủ nhân.
Kiểu xưng hô này làm cô không thích, cô sửa cho bọn họ một lần, nhưng bọn họ vẫn cố tình nói vậy, Giản Ngưng cũng hết cách, mặc kệ họ.
Nhưng Cố Trường Dạ rời đi, cô cũng không biết khi nào mới có thể thấy Tiểu Địch.
Sau khi xác thực Tiểu Địch là bị Cố Trường Dạ mang đi, cô nửa vui nửa buồn.
Vui vì biết Tiểu Địch cũng không phải bị bọn người xấu bắt cóc bán đi.
Buồn, cái này cô không dám tưởng tượng, nếu cô không gặp lại được Tiểu Địch, cô không biết phải làm gì.
Giản Ngưng đi dạo trong sân, quản gia vẫn ở phía sau lưng cô, cách không xa nhìn xung quanh.
Ông tựa hồ muốn tiến lên hỏi cô muốn đi đâu, nhưng không được Cố Trường Dạ phân phó, quản gia cũng không dám tuỳ tiện.
Dù sao là một quản gia thì cũng chưa đủ thân phận để hỏi chuyện phu nhân.
Cuối cùng quản gia vẫn là đánh bạo tiến lên, “Phu nhân, cô muốn đi đâu? Lái xe có thể đưa cô đi?”
Giản Ngưng lắc đầu, thấy quản gia nhiều năm như vậy, vẫn là đối với Cố Trường Dạ tận tâm.
Ông chẳng lẽ không biết Cố Trường Dạ là người như thế nào? Có lẽ bởi vì Cố Trường Dạ vẫn chưa làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến ông.
So ra làm bằng hữu, vẫn tốt hơn là làm kẻ thù gấp vạn lần.
Giản Ngưng cười khổ một tiếng, cho dù cô có muốn ra ngoài, cũng không ngu đến nỗi để người của Cố Trường Dạ đi bên cạnh.
Cô chỉ là muốn đi dạo xung quanh, cũng sẽ không rời đi.
Tiểu Địch còn nằm trong tay Cố Trường Dạ, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Bây giờ cô chỉ có thể ngồi ở biệt thự đợi, không biết làm cái gì.
Ngực rất bí bách, lại giống như lúc xưa, cho dù đã nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn có thể khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô luôn tự nhủ, phải thật kiên cường, nhưng đến khi sự tình phát sinh xong mới biết, cô một chút cũng không thay đổi, chỉ thấy bản thân ngày càng yếu ớt đi.
Thời gian trước, có thời điểm Giản Ngưng tìm đến mấy văn phòng luật sư, bọn họ đều tiếp đãi cô rất khách khí, lập tức mời cô vào nói chuyện.
Biết được cô muốn giành quyền nuôi con, đối phương vẫn như cũ vô cùng lễ độ.
Đầu tiên muốn biết rõ hơn tình hình kinh tế của cô, rồi lí do vì sao cùng chồng ly hôn.
Luật sư càng nghe càng nhíu mày, sau khi nghe Giản Ngưng trình bày xong, nói có cơ hội, chỉ là tiền công sẽ cao một chút.
Dù sao lấy hiện trạng của cô, thắng toà không phải là chuyện dễ.
Nhưng đến cuối cùng, chỉ cần Giản Ngưng đem ba chữ “Cố Trường Dạ” ném ra, sắc mặt đối phương lập tức thay đổi, thoái thác có việc, không thể nhận vụ này.
Đi ra từ văn phòng luật sư, Giản Ngưng không khỏi âm thầm cười khổ.
Cô nguyên bản còn muốn nỏi, mình bây giờ còn đang là “người chết”, điểm này nên giải quyết thế nào.
Đáng tiếc, ngay cả hỏi cũng không thể hỏi ra lời.
Liên tục hai ngày, Cố Trường Dạ đều không xuất hiện.
Giản Ngưng hai ngày ở đây đều đi tìm luật sư, hi vọng ai đó có thể giúp cô.
Cô biết mình là lấy trứng chọi đá, nhưng vẫn phải thử một chút.
Cô vẫn tự khuyên lơn chính mình, có lẽ kế tiếp, sẽ là một luật sư tốt, sẽ nguyện ý giúp cô, nguyện ý nghĩ biện pháp giúp giành lại con trai cho cô.
Cô biết tình huống hiện tại cùng việc đánh xổ số không có khác biệt lắm, biết rõ tỉ lệ rất nhỏ, nhưng vẫn là cố đâm đầu vào, vạn nhất hi vọng chính mình gặp may mắn.
Nhưng trên thực tế, cô một điểm may mắn cũng không có.
Trong quá trình đi tìm luật sư, Giản Ngưng mới phát hiện được, thì ra thế lực của Cố Trường Dạ càng ngày càng lớn.
Không đến mức không ai có thể chống lại được, nhưng chính là hiện tại tìm không ra người dám chống lại hắn.
Nói đúng ra là lực ảnh hưởng của “Hoàng thành” đã đạt đến cảnh giới chưa từng có.
Giản Ngưng càng ngày càng tuyệt vọng, mới trước đây còn cảm thấy thế giới này hắc bạch phân minh, địa vị cùng tiền tài vốn không thể có quan hệ.
Bây giờ mới cảm thấy ý nghĩ này đúng là quá đáng chê cười.
Bởi vậy lúc có người chủ động tìm tới Giản Ngưng, cô vui sướng vạn phần.
Đối phương là một phóng viên, dụ dỗ cô đem chuyện này phanh phui trước truyền thông, làm cho công chúng tạo áp lực đối với Cố Trường Dạ.
Giản Ngưng cự tuyệt cách làm này, cô tuyệt đối không muốn con trai mình bị người khác chỉ trỏ, thành đề tài trong câu chuyện bàn tán của người khác.
Cô cũng không thật mong Tiểu Địch trở nên nổi bật, cô chỉ muốn nó sống tốt, bình bình an an mà trưởng thành.
Hai ngày chớp mắt đã qua, Giản Ngưng cũng thành thành thật thật chờ ở biệt thự, đợi Cố Trường Dạ trở về, để cô có thể thấy Tiểu Địch.
Cố Trường Dạ đến sáng thứ ba mới trở về.
Lúc trở lại, Giản Ngưng đang dùng bữa sáng.
Cố Trường Dạ vào từ cửa sau, liền nhìn Giản Ngưng ăn cơm.
Giản Ngưng ăn vài miếng, phát hiện điều gì không đúng.
Bởi vì cô lúc ăn cơm không thích người khác nhìn mình, liền phân phó người giúp việc tự đi làm chuyện của các cô.
Thành ra nhà bếp lúc này chỉ có cô với hắn.
Giản Ngưng có vài điểm hối hận, nếu có người giúp việc trong này, ít nhất sẽ còn có người hô một tiếng “Thiếu gia”, bây giờ thì hay rồi, hắn trở về từ lúc nào, đã đứng ở đây bao lâu cô còn không biết.
Sắc mặt hắn có chút mệt mỏi, ánh mắt cũng không sắc bén như thường ngày, ngay cả tây trang tựa hồ cũng có chút nếp gấp.
Giản Ngưng bị Cố Trường Dạ nhìn thật sự ăn không vào.
Cô cho là hắn sẽ nói cái gì, nên đặt đũa xuống.
Thế nhưng hắn vẫn đứng ở đó, cái gì cũng không nói.
Cô đành phải buông bát đũa, chống lại ánh mắt Cố Trường Dạ.
Cố Trường Dạ nhìn động tác ăn cơm của cô, nghĩ khẩu vị cô đã thay đổi tốt hơn.
Thân thể cũng trở nên tốt, sắc mặt không còn trắng bệch, thậm chí còn có chút hồng nhuận.
Gương mặt cô vẫn giống như trước kia, mịn màng không có bất kì lấm tấm nào.
Cô có thể ngày hôm trước mọc mụn đỏ, ngày hôm sau lập tức hết ngay, trời xanh tổng là đang ưu ái cô.
“Phiền anh mời bác sĩ đến được không?” Giản Ngưng thua cuộc mở miệng trước.
Cố Trường Dạ nhíu mi, vốn là muốn hỏi cô có phải hay không có chỗ nào không thoải mái, dừng lại vài giây, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Trước hắn ám chỉ qua, chỉ có thân thể tốt mới có thể gặp Tiểu Địch.
Cô bây giờ muốn mời bác sĩ gia đình đến, hẳn là muốn chứng minh thân thể cô đã tốt lắm.
Như vậy hắn liền không tìm được cớ ngăn cô gặp Tiểu Địch.
Nhiều năm như vậy, cô tựa hồ vẫn chưa trở nên thông minh, chỉ là ngày càng trở nên cẩn thận, trở nên hiểu được điều gì mới là tốt nhất cho chính mình.
Cố Trường Dạ gật đầu một cái, thật sự gọi điện thoại.
Bác sĩ tới rất nhanh, bởi vì nghĩ xảy ra chuyện gì khẩn cấp, còn mang theo rất nhiều thuốc.
Sau nhìn đến thân thể khoẻ mạnh của Giản Ngưng, còn dùng ánh mắt nghi vấn hỏi Cố Trường Dạ, người này thật sự là bệnh nhân sao?
Tuy rằng bác sĩ rất nghi hoặc, nhưng vẫn cẩn thận kiểm tra cho Giản Ngưng một lần.
Kết luận không có gì trở ngại, chỉ chú ý đừng để cảm xúc quá mức thất thường, cũng nên đảm bảo chế độ ăn.
Sau khi bác sĩ rời đi, Giản Ngưng mới nhìn Cố Trường Dạ, “Có thể cho tôi gặp Tiểu Địch chưa?”
Mấy ngày nay cô không có việc gì làm, ngoài việc cả ngày nghĩ biện pháp đoạt lại Tiểu Địch từ tay Cố Trường Dạ.
Cô cảm giác nếu không được gặp lại Tiểu Địch, có lẽ cô phát điên rồi.
Cố Trường Dạ híp mắt nhìn cô, tiếp xúc ánh mắt cô vài giây, mới quay đầu.
Hắn đột nhiên vào giờ khắc này, nhớ lại biểu tình năm đó của cô.
Khi đó cô lấy tay vuốt bụng, lộ ra tư thái bảo vệ, dường như nếu không bảo vệ được đứa bé trong bụng cô, chính cô cũng không muốn sống nữa.
“Đến bệnh viện làm kiểm tra đủ một lần rồi nói sau.” Cố Trường Dạ nói xong, liền đi ra ngoài.
Giản Ngưng lập tức từ trên giường nhảy xuống, đuổi theo.
“Anh nói rõ ràng, tôi còn cần kiểm tra cái gì? Cơ thể của tôi rất tốt, bác sĩ cũng nói rất tốt.
Anh lại muốn làm cái gì?”
Cố Trường Dạ từ từ quay đầu, sắc mặt âm trầm, ánh mắt cũng dần thay đổi chìm xuống.
Dường như vừa nãy cô nhìn thấy vẻ mệt mỏi của hắn chỉ là ảo giác.
Hắn vẫn luôn như vậy, chỉ cần hắn muốn gì, nhất định sẽ làm như thế.
Không chấp nhận kẻ nào phản bác, cho dù chỉ một câu hỏi vì sao cũng không.
“Em ở cái thị trấn nhỏ kia lâu như vậy, ai biết em có thể dính bệnh gì?” Cố Trường Dạ lành lạnh mở miệng, hoàn toàn không cảm giác lời mình nói có bất kỳ vấn đề.
Giản Ngưng quả thực muốn cười, nhưng chính là phẫn nộ ngày càng tăng thêm, “Đúng, tôi có bệnh.
Chẳng qua rất xin lỗi, mới hôm trước anh còn cùng tôi ăn cơm.
Có hay không anh cũng nên kiểm tra xem đã bị tôi lây bệnh chưa?”
Cố Trường Dạ không hề phát giận, lại dùng cái loại ánh mắt hư hư thực thực nhìn cô.
Hắn vĩnh viễn có thể khống chế cảm xúc của cô, “Nơi ở hỗn tạp như vậy, hơn nữa em còn có thể qua lại với đàn ông.
Ai biết được sẽ có những loại vi khuẩn gì?”
“Anh…” Giản Ngưng trừng mắt nhìn hắn, “Anh có ý gì?”
“Tôi nói tác phong của em có vấn đề, nhân phẩm không tin được, còn muốn tôi nói rõ hơn sao?” Hắn liếc nhẹ cô một cái, “Cha của con trai em còn chưa chết, liền gấp như vậy tìm người đổ vỏ?”
Sắc mặt của cô ngày càng xanh tái, “Anh định làm gì anh ta?”
“Nguyên bản không định làm gì, nhưng em quan tâm hắn như vậy, có phải tôi nên suy nghĩ lại một chút…” Cố Trường Dạ đối với cô nở nụ cười, “Nghe nói là một thầy giáo tốt, em nói xem nếu để trường học cùng đồng nghiệp hắn biết được hắn dây dưa với một phụ nữ đã có chồng, chuyện sẽ như thế nào?”
“Anh quả thực…”
“Rất đáng giận?” Cố Trường Dạ giúp cô nói tiếp phần sau, “Em biết những điều tôi nói ra, tôi đều làm được.”
Thấy hắn đi, cô lại đuổi theo.
“Hoặc là tới bệnh viện kiểm tra, hoặc là em đừng nghĩ đến chuyện thấy con trai tôi.” Cố Trường Dạ nói tới lời này, thật không có ý định dừng bước.
Giản Ngưng thở dốc, con trai hắn? Nực cười, là cô sinh con, khi nào đã biến thành con trai hắn?
Hắn còn nhận định tác phong của cô có vấn đề, rốt cuộc ai mới là người tri kỉ vô số, tình nhân không đếm nổi? Cô hận, nhưng chỉ có thể thuận theo hắn.
Sự thật, cỡ nào bi ai..