Tình Yêu Khác Thường

Chương 22

“Cô đúng là đã có thai.” Bác sĩ sau khi xem qua kết quả xét nghiệm đã bắt mạch cho Tống Sơ Nhất, một lát sau lại nói: “Cũng không tệ lắm. Tuy rằng sau khi mang thai tâm tình của cô hậm hực không vui nhưng ăn uống đủ chất, tình trạng cơ thể tốt. Chỉ cần điều trị một chút, nằm trên giường nghỉ ngơi, tạo tâm trạng vui vẻ, thai nhi còn có thể giữ lại.”

Thật sự mang thai! Tống Sơ Nhất cúi đầu, cố gắng kiềm chế không để nước mắt rơi. Ngay cả cha đứa bé là ai cô cũng không biết. Người đêm đó làm nhục cô là người đến sau hay là ba tên lúc trước, hay là cả bốn người…. Cô muốn xé bụng mình ra, cô cảm thấy mình rất dơ bẩn.

Bác sĩ rê chuột trên máy tính để kê thuốc, Tống Sơ Nhất ngốc nghếch kinh ngạc nhìn. Trước mắt cô hiện ra hình ảnh, rất nhiều hoa màu hồng, những đóa hoa rơi đầy trên đất… Trong biển hồng ấy, Thẩm Hàn ôm nhẹ cô, khẽ mỉm cười nhìn cô nói: “Sơ Nhất, sau khi kết hôn, chúng ta sẽ sinh hai đứa, một trai một gái, được không?”

Cảnh trong mơ thật đẹp. Cảnh trong mơ không bao giờ có thể thực hiện được. Không! Dù cô và Thẩm Hàn đã trở thành người xa lạ, cô cũng không thể sinh con cho người khác. Tống Sơ Nhất cố nặn nụ cười: “Bác sĩ, tôi không cần đứa bé này. Phiền cô giúp tôi làm phẫu thuật phá thai.”

“Phá thai?” Nữ bác sĩ xinh đẹp nhìn Tống Sơ Nhất, sau khi cẩn thận xem lại sổ đăng kí của Tống Sơ Nhất liền lắc đầu không tán thành: “Phá thai rất tổn hại đến cơ thể, về sau có thể gây sinh non. Cô đã hai mươi bảy tuổi, mau kết hôn đi.”

Trừ Thẩm Hàn, cô không muốn gả cho người khác, huống chi đứa bé này lại là nghiệt chủng. Tống Sơ Nhất cắn chặt môi, yết hầu nghẹn ngào không nói nên lời. Nữ bác sĩ bình tĩnh chờ, đầu ngón tay gõ gõ trên bàn.

Xem ra nếu không nói thật cô ấy sẽ không làm phẫu thuật cho mình, Tống Sơ Nhất khẽ cắn môi: “Tôi không biết ba đứa trẻ là ai, cô giúp tôi bỏ nó đi.”

Ngón tay đang gõ trên mặt bàn của bác sĩ liền ngừng lại. Không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt cô hiện ra vẻ đau đớn, buồn rầu hơn cả Tống Sơ Nhất. Im lặng hồi lâu, nữ bác sĩ khôi phục lại sự tự nhiên thong dong, cầm sổ đăng kí xem lại, mỉm cười hỏi: “Tên cô là Sơ Nhất, không phải là sinh vào mùng một chứ?”

Tống Sơ Nhất gật gật đầu: “Tôi sinh vào mùng một tháng giêng.”

“Thật có duyên. Tôi cũng sinh vào mùng một tháng giêng, tên là Nguyên Nguyệt.”

Nữ bác sĩ hiền hòa ngắt lời như vậy, cảm giác bi ai của Tống Sơ Nhất hơi dịu đi, nhìn lại cô rồi bất giác nở nụ cười. Nữ bác sĩ tên là Mạnh Nguyên Nguyệt.

“Tôi và cô đều hai mươi bảy tuổi. Vậy là chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm rồi. Cô sinh vào giờ nào?” Mạnh Nguyên Nguyệt hưng phấn hỏi.

“Giờ dần.”

“Thật là có duyên. Tôi cũng vậy. Khó trách tôi nhìn cô liền muốn thân cận.” Mạnh Nguyên Nguyệt cười, đứng lên hấp tấp cởi áo blu, “Đến giờ tan tầm rồi, chúng ta cùng đi đi.”

Thật đúng là có duyên. Tống Sơ Nhất cũng cảm thấy giọng nói của Mạnh Nguyên Nguyệt rất quen thuộc, dường như đã nghe thấy ở đâu đó. Hai người cùng đi ra khỏi phòng. Trong khoảng cách ngắn ngủi từ phòng khám đến thang máy, có ba nam bác sĩ rất phong độ dừng chân chào hỏi Mạnh Nguyên Nguyệt.

Khi chờ thang máy, Mạnh Nguyên Nguyệt cười cười hỏi Tống Sơ Nhất: “Cô đang nghĩ tôi rất nổi tiếng đúng không?”

Tống Sơ Nhất cười gật đầu. Mạnh Nguyên Nguyệt mắt to mũi cao, khuôn mặt dù không phải rất đẹp nhưng cũng ưa nhìn, hơn nữa cô rất biết cách ăn mặc, trên người là bộ váy liền xinh đẹp, mặt mày niềm nở, giống như một đóa hồng nhung xinh đẹp.

“Bọn họ đều hướng về bối cảnh của tôi thôi.” Mạnh Nguyên Nguyệt thu hồi ý cười, con ngươi trở nên lạnh như băng, ‘hừ’ một tiếng: “Đều chỉ nhìn vào việc tôi có một người cha là chuyên gia hóa học nổi tiếng.”

Mới quen không tiện hỏi nhiều, Tống Sơ Nhất lại tâm sự nặng nề, trầm mặc không hề tiếp lời.

“Cô tốt nhất không nên phá thai, rất tổn hại cơ thể. Tôi ở khoa phụ sản gặp nhiều rồi, nhiều người sau khi phá thai không thể mang thai hoặc liên tiếp sinh non, không thể giữ được thai nhi.” Có lẽ do trong phòng khám, Tống Sơ Nhất đã tiết lộ bí mật của mình, Mạnh Nguyên Nguyệt liền thành thật với cô, “Không nói dối cô, hồi đó tôi tham gia một vũ hội hóa trang vô tình mang thai, tôi giống cô cũng không biết ba đứa bé là ai. Việc này thực sự rất đau khổ. Tôi thậm chí đã nghĩ đến cái chết. Sau một hồi rối rắm, tôi quyết định sinh hạ đứa bé, bây giờ nhìn nó liền cảm thấy may vì mình không phá thai. Trẻ con thật sự rất đáng yêu.”

“Hả?” Tống Sơ Nhất sửng sốt.

“Không tin đúng không?” Mạnh Nguyên Nguyệt phong tình vạn chủng cười. Đúng lúc dưới chân có một chai nước khoáng không biết do ai vứt đó, cô đá nó một cái. Chai nước bay đúng đến thùng rác trong thang máy. “Người ta đều hâm mộ tôi có cha tốt mẹ hiền, nhưng họ đâu biết đây không phải cha mẹ ruột của tôi. Tôi là một thiên kim tiểu thư nhưng không hề cao quý hơn người khác. Mẹ nuôi của tôi rất tốt, nhưng bà luôn muốn ghép đôi cho tôi và anh trai, mà anh ấy không hề thích tôi. Tôi bị kẹt ở giữa thật sự rất mệt mỏi.”

Mạnh Nguyên Nguyệt dừng lại, nhìn Tống Sơ Nhất một cái rồi nói: “Tôi nghĩ, anh tôi hẳn là thích một người như cô vậy, giống một đóa phù dung, cánh hoa như nhung nửa khép nửa mở, chiếm hết phong tình. Nhìn thế nào cũng không chán.”

Tống Sơ Nhất cúi đầu cười. Thẩm Hàn cũng từng nói như vậy, anh thở hổn hển ghé vào người cô: “Sơ Nhất, em đúng là giống một đóa phù dung. Vừa ôm vào thì lộ ra sự thanh khiết, sờ một chút liền thay đổi, vừa thơm vừa mềm, anh vừa đi vào em liền….”

Cô xấu hổ che miệng không cho anh nói tiếp. Tình cảm như vậy, cũng đủ cho cô nhớ lại cả đời.

“Đi thôi, đừng nhớ về người yêu nữa.” Thang máy đến lầu một, Mạnh Nguyên Nguyệt kéo Tống Sơ Nhất, vừa ngẩng đầu liền nhỏ giọng cười: “Nhìn kìa, có một anh chàng rất đẹp trai đang đi về phía cô.”

Là Quý Phong đang hồi hộp lo lắng ở đại sảnh, vừa thấy cô liền vội vàng tiến lên đón.

Anh ấy không về công ty sao? Tống Sơ Nhất sửng sốt một chút, khẽ nói với Mạnh Nguyên Nguyệt: “Là học trưởng của tôi. Việc kia đừng để anh ấy biết.”

“Được, cô nghĩ cho kĩ rồi đến tìm tôi, số điện thoại của tôi là…”

Tống Sơ Nhất lấy di động lưu số vào. Quý Phong nhẹ gật đầu với Mạnh Nguyên Nguyệt. Chờ cô đi khỏi, anh thân thiết hỏi han Tống Sơ Nhất: “Sơ Nhất, thế nào rồi?”

“Có triệu chứng đau dạ dày, không đáng ngại, cũng không cần uống thuốc.” Tống Sơ Nhất thoải mái cười nói, vì nói dối nên mặt cô hơi hồng.

Quý Phong không chống cự lẩn được nhan sắc của cô, hồn đã lạc rất xa. Anh rất vui khi biết Tống Sơ Nhất không mang thai, khóe miệng bất giác cong lên.

Anh ấy nghĩ mình mang thai nên mới đưa mình đến bệnh viện khám sao? Tống Sơ Nhất có cảm giác xấu hổ và khuất nhục vì bị vạch trần, màu hồng trên mặt trong phút chốc liền biến mất. Đúng lúc này Trần Dự Sâm gọi điện đến. Tống Sơ Nhất nhìn thoáng qua liền bắt máy. Lúc này không đối mặt nói chuyện với Trần Dự Sâm còn dễ chịu hơn việc phỏng đoán liệu Quý Phong có biết bí mật của cô không.

Đầu kia điện thoại không lên tiếng, yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng hít thở chậm rãi giống như lá vàng còn sót lại của mùa thu, mang theo hơi thở ảm đạm u ám. Tống Sơ Nhất cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Không đối mặt nhau nhưng cô tựa như nhìn thấy Trần Dự Sâm lại hút thuốc, khói thuốc lượn lờ khắp nơi, đôi mắt hơi phiếm hồng của anh càng trở nên sâu thẳm. Trong thoáng chốc, Tống Sơ Nhất cảm thấy cực kỳ mê ly.

“Sơ Nhất, lên xe thôi.” Quý Phong gọi.

“Cô đang đi cùng Quý Phong?” Trần Dự Sâm đột ngột lên tiếng.

Tống Sơ Nhất ‘ừ’ nhẹ.

“Cô muốn bỏ lại căn phòng vừa được trang hoàng xong, không trở về thành phố G nữa?”

Giọng nói anh trở nên khàn khàn, mang theo sự thương cảm vô hạn. Tống Sơ Nhất vừa hé mở cửa xe, trong giây lát lại đóng lại, đi nhanh vài bước tránh khỏi Quý Phong, kiên định nói: “Trần Dự Sâm, anh đã có bạn gái, mà tôi lại yêu bạn trai tôi. Chúng ta không thể ở bên nhau.”

“Cô yêu Quý Phong như vậy sao?” Trần Dự Sâm thấp giọng hỏi.

Bạn trai trong miệng cô là Thẩm Hàn, Tống Sơ Nhất do dự một chút nhưng không giải thích. Trần Dự Sâm cúp điện thoại. Tống Sơ Nhất kinh ngạc nghe tiếng ‘tút tút’ trong điện thoại. Hồi lâu sau, cô chậm rãi đi về phía xe của Quý Phong.

“Có một nhà hàng vừa khai trương, nghe nói món bảng hiệu không tồi đâu. Chúng ta đi nếm thử nhé?” Quý Phong khởi động xe, giống như rất tùy ý mà hỏi Tống Sơ Nhất. Tống Sơ Nhất đến thành phố S đã nhiều ngày. Lúc đầu, anh vừa sợ bám quá chặt làm cô sợ lại vừa muốn trốn tránh Trần Dự Sâm. Tối hôm qua sau khi tung quyền ra nghe được một tiếng giòn vang, Quý Phong đoán mình đã đánh gãy mũi anh rồi. Hôm nay lại nghe cấp dưới báo cáo Trần Dự Sâm không hề xuất hiện, anh thầm muốn hẹn Tống Sơ Nhất ra ngoài chơi một chút.

“Không được. Bác sĩ nói dạ dày em không tốt, cần phải ăn thức ăn thanh đạm.” Tống Sơ Nhất cười cười, có chút không yên lòng.

“Được. Vậy chúng ta trở về.” Quý Phong không hề kiên trì. Những khi ở cùng Tống Sơ Nhất, mấy năm trước cũng như bây giờ, anh đều sợ quấy nhiễu Tống Sơ Nhất, một chút cũng không muốn trái ý cô.

Tống Sơ Nhất ‘ừ’ một tiếng rồi không hề nói nữa, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn chằm chằm di động. Màn hình điện thoại dần tối lại, mặt ngoài như một tấm gương thủy tinh. Nhón tay Tống Sơ Nhất nhẹ nhàng chạm vào, vô ý thức vẽ một số họa tiết.

“Có nóng không? Anh bật điều hòa nhé?” Quý Phong hỏi.

Tống Sơ Nhất không hề nghe thấy. Cô đang rất kinh ngạc, cô phát hiện mình đã viết ba chữ ‘Trần Dự Sâm’ lên màn hình. Cô thế mà lại không muốn tắt điện thoại, lại còn ngóng trông chuông điện thoại vang lên lần thứ hai.

Mình đã thay lòng đổi dạ sao? Trên đời này không có tình yêu thiên trường địa cửu sao? Cô chợt cảm thấy lồng ngực trở nên rất rầu rĩ nặng nề, phải dùng hết sức lực mới có thể hô hấp.

Ninh Duyệt nghe nói Tống Sơ Nhất chỉ bị đau dạ dày liền nhẹ nhàng thở ra. Trên thương trường có lẽ bà là người không thể hiện sắc mặt, nhưng trước mặt Tống Sơ Nhất lại không tự giác mà thể hiện một bộ mặt chân thật.
Bình Luận (0)
Comment