Tình Yêu Khác Thường

Chương 55

Ba mẹ Nhĩ Nhã không trúng kế đi hưởng tuần trăng mật nhưng cả ngày đều ở bệnh viện. Trong nhà dù có bảo mẫu nhưng bảo mẫu lại không dám đắc tội với hai vị tiểu thiếu gia, vì vậy nên hai đứa muốn làm gì thì làm.

Đúng là ung dung tự tại như thần tiên.

Sau khi bắt hết chuồn chuồn bươm bướm, chơi hết các trò trước kia không thể chơi, hai đứa trẻ cảm thấy rất buồn.

“Thật nhàm chán.” Tiểu Tinh nói.

“Đúng thế.” Trần Nhĩ Nhã nói.

“Nếu chúng ta được vào phòng ngủ của ba mẹ em, thử nghịch chiếc giường thần

kì kia thì tốt biết mấy.” Tiểu Tinh thở dài.

Giường lớn của ba mẹ Nhĩ Nhã có thể nhấp nhô lên xuống, bên trong nệm như có đom đóm phát sáng, chơi rất vui.

“Hôm đó mẹ em vội như vậy mà vẫn nhớ khóa cửa phòng…” Trần Nhĩ Nhã cũng

thở dài.

“Ước gì có bạn chơi cùng chúng ta.” Tiểu Tinh buồn rầu.

“Không phải anh có mấy người bác sao? Bảo bọn họ đưa trẻ con đến chơi với chúng ta đi.” Trần Nhĩ Nhã đưa ra ý kiến.

“Họ lớn hơn chúng ta rất nhiều. Hơn nữa, anh không thích bọn họ, bọn họ đều xấu như ba mẹ họ vậy, nhạo báng ba anh, nói ba anh là nô lệ của mẹ (thê nô).”

Nhắc đến họ hàng của ba, Tiểu Tinh rất tức giận, “Bọn họ luôn xúi giục ba anh bắt nạt mẹ anh. Thật xấu xa!”

“Chúng ta không cần bọn họ.” Trần Nhĩ Nhã tức giận cùng Tiểu Tinh, lên tiếng phụ họa.

Sau khi mắng các bác của Tiểu Tinh, hai đứa càng thấy nhàm chán.

“Đi, đừng ngơ ngẩn trong phòng nữa, ra ngoài đi dạo thôi. Biết đâu chúng ta có thể bắt được bọ rùa Thất Tinh đấy.”

Trong khu này có bọ rùa Thất Tinh à? Trần Nhĩ Nhã hơi chần chừ, nhưng ra ngoài chơi vẫn hơn ở trong phòng nhiều, cậu vội vàng đi tất đi giày vào. Chịu sự ảnh

hưởng bởi bệnh sạch sẽ của Tiểu Tinh, Trần Nhĩ Nhã không thể đào giun hay nghịch bùn, chỉ có thể nắm tay Tiểu Tinh đi lung tung trong khu.

Đi hết một vòng tiểu khu, hai bạn nhỏ có thu hoạch, căn nhà phía trước có một đứa trẻ tầm tuổi chúng. Khi nhìn rõ đứa bé kia, Tiểu Tinh và Trần Nhĩ Nhã cùng chảy nước miếng. Đúng là một em gái xinh xắn! Khuôn mặt trái xoan trắng mịn, lông mi dài đen, đôi mắt to ngập nước, cái miệng nhỏ xinh như một bông hoa anh đào.

“Chào em gái.” Sau khi chảy nước miếng, Tiểu Tinh và Trần Nhĩ Nhã tiến lên, chào hỏi rất lịch sự. Trần Nhĩ Nhã còn còn ngắt một bông hoa từ bụi hoa đưa tới làm quà gặp mặt, “Em gái thật xinh đẹp, rất như một tiểu tiên nữ.”

“Các cậu gọi ai là em gái?” Tiểu tiên nữ hung ác hỏi, nắm tay

trắng nõn nhỏ bé khua loạn trước mặt Tiểu Tinh, hiển nhiên là đã bị chọc tức.

“Gọi em đó.” Trần Nhĩ Nhã cảm thấy không ổn nhưng vẫn không biết sợ nói.

Vừa dứt lời, một tiếng ‘bốp’ giòn tan vang lên, tiểu tiên nữ tát cậu. Bộ dạng tiểu tiên nữ mềm mại xinh xắn nhưng sức không hề yếu, Trần Nhĩ Nhã lùi

hai bước rồi đặt mông ngã xuống đất.

Thấy Trần Nhĩ Nhã bị đánh, Tiểu Tinh nổi giận, lao về phía tiểu tiên nữ. Cú tập kích bất ngờ này khiến tiểu tiên nữ ngã xuống như Trần Nhĩ Nhã. Tiểu Tinh vẫn chưa bỏ qua, cậu kéo áo cô bé để cô đứng lên, bàn tay nhỏ vừa tát liên tục vào hai má cô vừa hét: “Tiểu Nhã, đếm đi, cậu ta đánh em một cái, anh đánh lại mười cái. Một, hai,

ba…”

Mười cái tát này Tiểu Tinh không hề thương hoa tiếc ngọc, khuôn mặt trắng nõn của tiểu tiên nữ nháy mặt trở nên đỏ bừng.

“Buông ra, hai người bị mù gọi tôi là em gái, tôi đánh các người thì sao?” Tiểu tiên nữ kêu to, hốc mắt đỏ lên.

“Không gọi là em gái thì gọi là gì? Chị chắc? Cậu lớn hơn chúng tôi à?” Tiểu Tinh cười nhạo, đánh xong còn chưa hết giận, cậu tàn nhẫn đẩy tiểu tiên nữ

xuống đất, lại vội vã kéo Trần Nhĩ Nhã dậy.

“Tôi không phải em gái cũng không phải chị gái, tôi là con trai.” Tiểu tiên nữ tức giận đến phát run: “Tôi là con trai.”

“Cậu là con trai?” Tiểu Tinh và Trần Nhĩ Nhã đồng loạt kêu lên sợ hãi. Trần Nhĩ Nhã cố nén cơn đau trên mông, đi hai vòng quanh tiểu tiên nữ rồi lắc đầu: “Không đúng, cậu không phải là nam, cậu là con gái.”

“Tôi là con trai!” Tiểu tiên nữ lớn tiếng rít lên, tức giận cởi quần ra, chống nạnh, ngẩng đầu nhìn Trần Nhĩ Nhã và Tiểu Tinh, ánh mắt tỏ vẻ: “Thấy chưa? Mau giải thích cho tôi.”

Mắt Tiểu Tinh và Trần Nhĩ Nhã lồi ra, vừa nhìn cục thịt giống hệt hai đứa của tiểu tiên nữ, vừa cẩn thận nhìn mũi nhỏ, môi đỏ, mắt hạnh của tiểu tiên nữ rồi liếc nhau, ăn ý kêu lên: “Quái vật chim dài!!!! Chạy

mau…”

Muốn giải thích à, không có cửa đâu…

Khi tiểu tiên nữ phục hồi tinh thần, ngay cả bóng hai đứa cũng không thấy nữa.

Ha ha ha… Chạy trốn thành công. Tiểu Tinh và Trần Nhĩ Nhã cười to vỗ tay ăn mừng.

Sau khi về nhà, Tiểu Tinh kéo Trần Nhĩ Nhã đi tắm, vừa rồi chạy một vòng lớn, cả người toàn mồ hôi, không tắm không được.

“Bạn kia thật xinh xắn, vì sao không phải là em gái chứ?” Trần Nhĩ Nhã vừa rửa chim nhỏ của mình vừa tiếc nuối hỏi Tiểu Tinh ngồi đối diện.

“Đúng thế. Xinh như vậy mà, vì sao không phải là em gái chứ?” Tiểu Tinh cũng thấy khó hiểu.

“Liệu chim nhỏ kia có phải là giả không?” Trần Nhĩ Nhã hỏi.

“Cũng có thể, trên TV, có những người một giây trước còn là bà lão, nhưng chỉ cần cúi đầu lột mặt nạ đã trở thành dì trẻ tuổi đó.” Tiểu Tinh nghĩ ngợi, nâng chim nhỏ của mình lên nhìn, rất thâm thúy nói với Trần Nhĩ Nhã: “Có thể là dùng bùn đất nặn thành rồi dùng keo dính lên.”

Hai đứa trẻ bàn luận nửa ngày, nhất trí cho rằng chim nhỏ của tiểu tiên nữ là giả, vì thế vội vàng ra khỏi bồn tắm lớn, ăn mặc chỉnh tề ra ngoài.

Tiểu tiên nữ vẫn còn ở đó, hai tay chống nạnh hung dữ nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Tiểu Tinh và Trần Nhĩ Nhã liền lao về phía chúng.

Tiểu Tinh và Trần Nhĩ Nhã không hề sợ hãi. Hai với một, kiểu gì chúng cũng thắng. Khi tiểu tiên nữ chạy về phía này, Tiểu Tinh liền giơ chân ra, tiểu tiên nữ ngã lăn trên đất.

“Mau hành động.” Kế hoạch được thực hiện, Tiểu Tinh đè tiểu tiên nữ để Trần Nhĩ Nhã tụt quần tiểu tiên nữ.

Trần Nhĩ Nhã ra tay, sau khi cởi quần tiểu tiên nữ liền kiểm tra chim nhỏ.

“Dính rất chặt, không dứt ra được.” Trần Nhĩ Nhã nhíu mày.

“Ngốc thế! Dùng sức đi!” Tiểu Tinh bất mãn, sức lực của tiểu tiên nữ không nhỏ, liều mạng giãy dụa, cậu thật sự rất vất vả.

Trần Nhĩ Nhã dùng sức kéo…

“Đau quá…..” Tiểu tiên nữ hét lên.

***

Cô gái giống Tống Sơ Nhất tên là Dương Mang. Được Tống Sơ Nhất chăm sóc cẩn

thận, cô đã có thể xuất viện. Khi Tống Sơ Nhất đang giúp cô sắp xếp quần áo, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là số máy ở nhà. Tống Sơ Nhất mỉm cười

nhận máy, dịu dàng nói: “Bảo bối Tiểu Nhã nhớ mẹ phải không?”

“Bà chủ, là tôi.” Giọng nói hoảng sợ của bảo mẫu vang lên, “Hai vị thiếu gia ra ngoài chơi từ sáng đến giờ vẫn chưa trở lại.”

Bây giờ đã là bốn giờ chiều, Tống Sơ Nhất nôn nóng: “Tại sao lâu như vậy mới gọi cho tôi?”

“Tôi đến xem ghi chép trong phòng trực ban của tiểu khu, hai vị thiếu gia không hề ra ngoài, tôi nghĩ chơi trong tiểu khu sẽ không có chuyện gì không may.” Bảo mẫu vừa vội lại vừa sợ, sợ Tống Sơ Nhất tức giận, sợ đến mức khóc lên.

Không ra ngoài, chỉ ở trong tiểu khu chắc sẽ không sao, Tống Sơ Nhất an tâm. Để Dương Mang tự sắp xếp quần áo, cô vội vàng gọi Trần Dự Sâm đang làm thủ tục xuất viện cho Dương Mang về nhà tìm con.
Bình Luận (0)
Comment