Buổi sáng, khi mặt trời vừa mới ló dạng, tia nắng vàng óng vẫn chưa đủ mạnh để làm nóng không khí, bầu trời trong xanh, gió nhẹ thổi qua, tạo nên một không gian trong lành và yên tĩnh.
Tối qua Phương Nhật Hạ và Giang Vĩ đã hẹn cùng nhau đến thăm mẹ anh.
Đường từ nhà ông nội Lâm đến nghĩa trang chỉ mất hơn năm phút đi bộ.
Xung quanh đường đi được bao phủ bởi những hàng cây cổ thụ bóng mát to và um tùm, không khỏi tạo cảm giác như một ốc đảo yên tĩnh nằm giữa thành phố ồn ào.
Mộ của mẹ Giang Vĩ được đặt ở một khu vực rộng lớn, bãi cỏ xanh mướt được chăm sóc cắt tỉa rất kỹ lưỡng.
Trên bia mộ là hình ảnh một người con gái với nụ cười thướt tha, duyên dáng.
Phương Nhật Hạ cuối cùng đã hiểu khuôn mặt anh rốt cuộc được di truyền từ đâu, đặc biệt là đôi mắt của hai người rất giống nhau, nhìn vào đều có cảm giác thật yên bình…
Trên đó là dòng chữ ngay ngắn: Trình An Nhiên.
Giang Vĩ nói tên mẹ anh có ý nghĩa rất đặc biệt.
“An” nghĩa là an cư, an vui.
Còn “Nhiên” có ý nghĩa dung dị, hồn nhiên.
Khi ông ngoại đặt tên này cho bà, hi vọng bà ấy sẽ có một cuộc đời bình an, tự do tự tại, hồn nhiên và ít gặp sóng gió.
Thế nhưng cuộc đời vốn nghiệt ngã, mẹ Hạ là một người phụ nữ xinh đẹp và tài giỏi, đáng lẽ kết thúc của bà phải thật viên mãn và hạnh phúc, nhưng bà lại ra đi trong lúc cả thể xác và tâm hồn đều chịu đau đớn.
Cũng giống như nàng Thuý Kiều, một người con gái “nghiêng nước nghiêng thành” thế nhưng số phận của nàng lại lênh đênh trắc trở.
Đúng là hồng nhan thì bạc phận…
Mặc dù chỉ khi mùa xuân đến thì Giang Vĩ mới tới đây một lần, nhưng nơi này vẫn được quét tước sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi nào.
Trước bia mộ của bà còn được đặt một bó hoa hồng trắng mà lúc còn sống bà thích nhất.
Nén nhang vẫn chưa cháy hết, dường như có người đã đến thăm mộ của bà và rời đi cách đây không lâu.
Giang Vĩ như nghĩ tới điều gì đó, anh xoay người nhìn xung quanh, ánh mắt sâu thẳm không tự chủ hơi nhíu lại.
Phương Nhật Hạ đặt bó hoa hồng trắng xuống mộ của bà, sau đó mới chậm rãi đốt nhang.
Trong ấn tượng khi còn nhỏ của cô, mẹ Hạ là người phụ nữ dịu dàng, trên môi bà luôn nở nụ cười rất hạnh phúc, ở bên bà cô luôn cảm thấy cả người thoải mái và dễ chịu.
Cô mỉm cười nhìn hình ảnh của bà trên bia mộ: “Cháu chào dì ạ, cháu là Phương Nhật Hạ, cô bé nhà kế bên thường hay qua nhà dì chơi đấy ạ, không biết dì còn nhớ không.
Cháu nghe cậu ấy nói dì rất thích hoa hồng trắng, xin lỗi vì bây giờ cháu mới đến thăm dì, bởi vì một số chuyện vụn vặt mà cháu đã giận dỗi vô cớ với A Vĩ, nhưng bọn cháu đã làm hoà rồi.
Dì yên tâm nhé, A Vĩ là một học bá siêu cấp, lại là người quan tâm và hay giúp đỡ bạn bè.
Cậu ấy là một chàng trai tốt ạ…”
Phương Nhật Hạ nói rất nhiều chuyện, giọng nói cô ngọt ngào mang đến cảm giác thư giản cho người đối diện, Giang Vĩ có thể tưởng tượng ra viễn cảnh nếu như bây giờ bà còn sống, nhất định sẽ rất thích cô giống như anh vậy.
…
Thời tiết hôm nay có chút nóng, lúc hai người rời khỏi đã lên đến 36 độ.
Vì hôm nay đi gặp mẹ Hạ nên Phương Nhật Hạ ăn mặc khá kín đáo, chất liệu cũng không hề mỏng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng đỏ ửng nhưng tâm trạng của cô lại rất tốt, vô cùng vui vẻ mà cong môi cười, mắt phượng cũng theo đó mà híp lại.
Giang Vĩ cũng bất giác mỉm cười theo cô: “Vui lắm sao?”
Phương Nhật Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn miệng nhỏ nhắn vẫn cười đến vô cùng vui vẻ: “Đương nhiên rồi! Hôm nay tớ được gặp mẹ cậu lại còn được trò chuyện với bà ấy tất nhiên là vui rồi!”
Sau đó khuôn mặt cô nhanh chóng rũ xuống: “Nhưng mà dì ấy có trách tớ đến bây giờ mới đến thăm dì không?”
Ánh mắt anh đầy vẻ dịu dàng: “Ngốc.
Sao mẹ tớ có thể giận một cô gái vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu là cậu được chứ!”
Phương Nhật Hạ hơi chu môi nhưng không phản bác lại.
“Hay là hai chúng ta đi ăn gì đó đi! Sau đó mua về cho mọi người sau.”
Giang Vĩ đối với bất cứ yêu cầu nào của Phương Nhật Hạ chưa bao giờ có ý kiến, gật đầu với cô: “Được, dù sao bây giờ họ cũng chưa dậy được.”
Hai người tiến vào một quán ăn trong con hẻm nhỏ, nhìn qua có vẻ cổ kính lâu năm.
Vùng quê này từng là nơi mà mẹ Hạ muốn được sinh sống, nếu không phải vì căn bệnh quái ác ấy thì bà ấy sẽ lựa chọn tới đây để an hưởng phần đời còn lại, vì vậy sau khi bà mất, Giang Vĩ đã lựa chọn chỗ này để làm nơi dừng chân cho bà.
Giang Vĩ đưa đũa cho cô, chậm rãi nói: “Tớ thường hay ăn ở đây, trông vậy thôi nhưng hương vị ở đây rất ngon, chắc chắn hợp khẩu vị của Hạ Hạ nhà mình.”
Phương Nhật Hạ nghe xong có chút đỏ mặt, ngượng ngùng đem thìa đến cho anh.
Giang Vĩ khẽ cười rồi nhận lấy, Phương Nhật Hạ đẩy thực đơn đến cho anh chọn.
“Cậu gọi món đi, tớ không biết món nào ngon cả.”
Giang Vĩ nhìn vào menu rồi ghi ra giấy vài đường nét, chữ của anh ngay ngắn, nét bút mạnh mẽ, chỉ nhìn chữ thôi mà cô cũng nhìn đến cả ngây ngẩn.
Sau đó cô lại nhìn ngắm khuôn mặt anh, vẫn là khuôn mặt đẹp trai nghiêm nghị ấy, khuôn mặt đã xuất hiện rất nhiều trong giấc mộng của cô.
Cô đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, anh có khuôn mặt rất đáng yêu, trắng trắng mềm mềm, Phương Nhật Hạ lúc đó là một nhan khống chính hiệu, bởi vậy sau đó mới có chuyện cô bám lấy anh không buông.
Phương Nhật Hạ lúc này mới ý thức được một điều, bọn họ đã lớn rồi, không bao lâu nữa sẽ bước vào kì thi trọng đại của đời người, kì thi trung học phổ thông quốc gia!
Cô đột nhiên cảm thấy lo lắng cho chính bản thân mình, lại nhìn đến khuôn mặt tuấn tú, nếu cô không nhanh tay thì anh rất có thể sẽ bị người khác cướp mất.
Giang Vĩ nhìn khuôn mặt vốn đang vui vẻ của thiếu nữ biến thành khuôn mặt rầu rĩ không vui thì khó hiểu: “Hạ Hạ sao thế?”
Chưa đợi cô đáp, thức ăn đã được đem lên.
Truyện Tiên Hiệp
Phương Nhật Hạ nhìn bàn đồ ăn phong phú trước mặt, nhất thời đem mọi chuyện ném ra sau đầu, vùi đầu vào ăn.
Giang Vĩ bị bộ dáng của cô chọc cười, lấy đũa gắp thức ăn cho cô, chẳng mấy chốc đã thành một ngọn núi nhỏ.
Phương Nhật Hạ vui vẻ ăn hết, thức ăn trên bàn nhanh chóng được Phương Nhật Hạ giải quyết sạch sẽ, cô li3m li3m môi ngẩng đầu nhìn anh: “Ngon quá!”
Giang Vĩ khẽ cười, đem khăn giấy đến cho cô, bản thân thì ra ngoài tính tiền.
Phương Nhật Hạ xoa bụng, cơ hồ đã tròn quay, đột nhiên cứ muốn như vậy mà lăn về quá…
Lúc Giang Vĩ quay lại, nhìn thấy cô gái nhỏ đang dựa vào ghế thở từng hơi, tay liên tục xoa bụng xuýt xoa: “No quá đi mất…”
Anh lại gần mang theo hương thơm thanh mát: “Heo con đi về thôi nào!”
Phương Nhật Hạ nghe thế vội bật dậy khỏi ghế, vô cùng uất ức mà nói: “Cậu còn dám nói, là cậu bắt tớ ăn đó chứ!”
Giang Vĩ nỗ lực nhịn cười: “Thật sao? Tớ lại thấy cậu ăn rất ngon ấy.”
Phương Nhật Hạ chu môi: “Đó là bởi vì tớ sợ phụ tấm lòng của cậu thôi!”
“Được được, Hạ Hạ về thôi nào.”
Phương Nhật Hạ hài lòng đem thức ăn quán mới đem ra xách trên tay một nửa, vừa xoay người đã nghe thấy giọng nói muốn ăn đòn của anh.
“Heo nhỏ Hạ Hạ đi nhanh thôi, hay là nên bò nhỉ.”
Phương Nhật Hạ: “…”
…
Tác giả có lời muốn nói: Giang học bá không muốn tôi gả Hạ Hạ nữa sao mà dám nói vậy!!! Nhưng mà nói đúng ý tôi quá hi hi…
Phương Nhật Hạ: ….