Tuy đạo diễn Triệu quen biết nhiều năm với Chương Nhĩ Hòe, nhưng không ai dám gây sự với Đại Hoa.
Huống chi Tần Vũ đích thân đến đây, anh ta là trợ thủ đắc lực nhất của Giang Tùy An, lời nói của anh có thể đại diện cho Giang Tùy An. "Không phải nghệ sĩ của Đại Hoa." Tần Vũ ngập ngừng một lát và hỏi thêm: "Nghe nói Tiêu Cảnh Hàng dẫn Nhan Ôn đến thử vai, nhưng ông từ chối bọn họ.”
Tin tức của Đại Hoa luôn nhanh như vậy.
Chỉ một câu nói, đạo diễn Triệu hơi mù mờ không rõ, rốt cuộc Tần Vũ muốn làm gì? Chẳng lẽ Đại Hoa muốn chống lưng cho Nhan Ôn? Thế nhưng, Nhan Ôn đâu phải là nghệ sĩ của Đại Hoa... "Thư kí Tần, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi!”
Đạo diễn Triệu dẫn Tần Vũ vào phòng làm việc của ông ta, sau khi đóng cửa liền tỏ vẻ khó xử: “Thật ra tôi cũng muốn dùng Nhan Ôn, nhưng cô ta luôn có nhiều phốt quá, cũng mãi chưa có công ty quản lý, tôi không dám dùng cô ta." “Vả lại, cô ta cũng chẳng có thân thế gì...”
Đoàn phim cần vai diễn phụ để chèo kéo nhà đầu tư, diễn viên có thực lực như Nhan Ôn, bọn họ dùng sẽ không phù hợp cho lắm. "Ai nói với ông Nhan Ôn không có người chống lưng?" Tần Vũ hỏi ngược: “Chủ tịch Giang của chúng tôi nói rồi, ông dùng Tiêu Vũ thì bộ phim của ông đừng mong phát sóng, nhưng ông dùng Nhan Ôn thì Đại Hoa bảo đảm bộ phim của ông sẽ cháy vé."
Đạo diễn Triệu lúc này mới phản ứng kịp lúc.
Chẳng phải Nhan Ôn không có hậu thuẫn, hậu thuẫn của cô chính là đế quốc giải trí Đại Hoa trong ngành diễn xuất.
Ông không hề nghi ngờ lời nói của Tần
Vũ, với thực lực của Đại Hoa, chỉ cần vài câu thì bộ phim muốn phát sóng sẽ vấp phải vô số phiền phức.
Vì một vai diễn phụ, tội gì ông ta phải chống đối với Đại Hoa. “Được, tôi chọn Nhan Ôn!" "Chúng tôi biết ông đã kí hợp đồng với Chương Nhĩ Hòe, ông yên tâm, tiền bồi thường hợp đồng sẽ do Đại Hoa phụ trách.”
Tần Vũ nói xong liền đặt một tờ séc trống và bảo: "Hôm nay việc tôi đến tìm ông, nói với ông những gì, mong ông giữ kín kẽ, mối quan hệ của chủ tịch chúng tôi và cô Nhan phiền ông giữ bí mật với bên ngoài." “Bọn họ.." Đạo diễn Triệu không phải là người hóng hớt, nhưng nghĩ đến việc Nhan Ôn có thể là người phụ nữ của Giang Tùy An, ông ta liền không nhịn nổi muốn kiểm chứng.
Một người là ảnh hậu có thực lực trong giới giải trí, một người là đế vương giải trí, nếu hai người trở thành một cặp thì thật khiến người khác ngạc nhiên và ngưỡng mộ. "Như những gì ông nghĩ.”
Tần Vũ đưa ra đáp án cho ông ta và rời khỏi đoàn phim.
Đạo diễn Triệu ngồi trên ghế và thở phào một hơi, ai có thể ngờ được Giang Tùy An đang chống lưng cho Nhan Ôn. “Chủ tịch, đã xử lý ổn thỏa." Tần Vũ gọi điện báo cáo với Giang Tùy An. “Sau này gặp phải những chuyện này thì biết làm thế nào rồi chứ?" "Trong tình huống không để bà chủ biết được, thay cô ấy quét dọn tất cả vật cản trở."
Giang Tùy An hài lòng gật đầu, sắc đêm ánh lên gương mặt lạnh lùng của anh.
Nếu bọn họ muốn chơi thì anh sẽ chơi đến cùng, chỉ sợ có một số người không chịu thua được.
Đạo diễn Triệu bình tĩnh một lát, lập tức thông báo với đoàn phim, vai diễn phụ cuối cùng quyết định để Nhan Ôn diễn, và thông báo ngay với Tiêu Cảnh Hàng.
Tiêu Cảnh Hàng vốn chẳng hi vọng gì nhiều, bởi ánh mắt ban ngày của đạo diễn Triệu vô cùng khinh rẻ, về tình về lý cũng rất khó khiến ông ta thay đổi ý định.
Vả lại Chương Nhĩ Hòe không còn là người quản lý thực tập của năm xưa nữa.
Cô ta lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, đã học hỏi được nhiều thủ đoạn đe dọa người khác.
Rốt cuộc vì lý do gì mà đạo diễn Triệu đột nhiên thay đổi ý định vậy.
Tiêu Cảnh Hàng tạm thời gạt vấn đề này đi, anh ta phải giúp Nhan Ôn ký hợp đồng với đoàn phim trước, sau đó suy nghĩ công việc tiếp theo, anh vừa đi ra khỏi phòng làm việc liền bị Chương Nhĩ
Hòe chặn đường. "Bận vậy sao? Tôi còn định tìm anh uống cà phê cơ!” Cô ta thở dài một hơi, cố tình tỏ vẻ tiếc nuối bảo: “Tôi không biết anh cũng có hứng thú với vai diễn đó, nếu không tôi nhất định sẽ nhường cho anh." “Nhưng mà dù anh lấy được vai diễn đó thì cũng đâu có nghệ sĩ diễn đâu, làm vậy được chi?"
Theo Chương Nhĩ Hòe đánh giá thì Tiêu Cảnh Hàng tuyệt đối đang trả thù cô ta, nên dù cô ta muốn lấy tài nguyên gì thì anh ta cũng sẽ giành giật.
Tiêu Cảnh Hàng không nhìn cô ta mà trầm giọng nói: “Tránh ra." “Hà tất tranh giành với tôi kia chứ? Chủ tịch Trình đã chuẩn bị lễ chào đón anh trở về, tôi thấy anh nên dốc lòng dưỡng lão ở công ty thôi, đừng mong chờ giúp đỡ người mới nữa.” “Nếu tôi là anh sẽ không bao giờ trở về."
Chương Nhĩ Hòe chẳng lay động được Tiêu Cảnh Hàng, anh lạnh giọng đáp: "Giành giật ư? Tôi vốn không cần phải làm như vậy, đạo diễn Triệu đã quyết định dùng nghệ sĩ của tôi rồi.” "Không thể nào, đừng đùa nữa, chúng tôi đã kí hợp đồng rồi.” “Chẳng lẽ cô không biết hợp đồng có thể hủy ư?"
Chương Nhĩ Hòe càng cười nhạt hơn, cao ngạo rời khỏi.
Cô ta cảm thấy Tiêu Cảnh Hàng đã không còn uy hiếp được cô ta, trong quá khứ cô mãi sống trong khủng hoảng lo sợ, dù sao cô ta cũng thông qua một vài thủ đoạn thấp hèn mới có được ngôi vị ngày hôm nay.
Nhưng vậy thì làm sao chứ, cô đã có thể một mình đảm đương, Tiêu Cảnh Hàng đã không còn là đối thủ của cô.
Ngay lúc cô ta đang dương dương tự đắc, thư kí vội chạy vào phòng làm việc của cô ta. “Chị Chương, đạo diễn Triệu nói vai diễn đổi người rồi, còn bồi thường gấp đôi tiền hủy hợp đồng vào tài khoản công ty." "Cái gì!" Chương Nhĩ Hòe lập tức đứng dậy: “Ai thèm tiền bồi thường của ông ta, ông ta có nói thay ai không?" "Không có."
Chương Nhĩ Hòe tức giận đập bàn, vốn dĩ đã thỏa thuận xong xuôi, nhưng đột nhiên phát sinh thay đổi.
Chẳng lẽ thật sự do Tiêu Cảnh Hàng?
Cô không dám tin vụ việc đã phát sinh như vậy, đạo diễn Triệu không thèm để tâm đến giao tình bao nhiêu năm nay của bọn họ, cũng không thèm quan tâm sẽ đắc tội với Áo Lai, trực tiếp chuyển khoản tiền bồi thường.
Tiêu Cảnh Hàng, anh được lắm!
Nhưng cô ta không ngờ, còn một kinh ngạc lớn hơn đang chờ đợi cô ta.
Biệt thự Lan Đình.
Nhan Ôn mỉm cười kết thúc cuộc gọi với Tiêu Cảnh Hàng, quay người bổ nhào vào lòng của Giang Tùy An. "Tùy An, đạo diễn Triệu báo vai diễn trong phim thuộc về em rồi." Sau khi Nhan Ôn nhận được tin tức cũng thở phào nhẹ nhõm. “Vậy phải chúc mừng em rồi! Bà Giang." Giang Tùy An cười nhấc bổng cô lên và tiến về phòng ngủ.
Nhan Ôn tựa vào ngực anh: “Nhưng em vẫn cảm thấy việc này có đôi chút không chân thật, như bọt biển dễ tan, chẳng thể nào nắm bắt được." “Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, nghỉ ngơi thật sớm, ngày mai chính là buổi công bố em kí hợp đồng với Áo Lai đó." Giang Tùy An hôn nhẹ vào má cô. “Em kí hợp đồng với Áo Lai rồi thì có phải rút ngắn khoảng cách với anh thêm một chút rồi không!" Nhan Ôn ngẩng đầu cười hỏi. “Đương nhiên.”
Giang Tùy An nhìn cô tràn đầy vẻ nuông chiều.
Nhan Ôn cụp mắt, trong lòng vẫn đang băn khoăn về vụ việc này, lúc bọn họ rời đi, đạo diễn Triệu vẫn còn do dự, sao có thể đột nhiên thay đổi chủ ý chứ?
Trừ khi có người gây áp lực với ông ta, và có đủ thực lực khiến Chương Nhĩ Hòe của Áo Lai không dám hó hé.
Vậy thân phận của người này rất dễ đoán ra.
Nếu Giang Tùy An không muốn cô biết, vậy cô sẽ tự dặn lòng phải toàn tâm toàn ý tin tưởng anh.
Cô không thể so đo từng chút với người luôn suy nghĩ thay cô, nuông chiều yêu thương cô như vậy.