Đôi mắt lạnh lùng của Giang Tùy An nhìn chăm chú về phía những kẻ đó, tiếp theo quay đầu xe, đến cổng chính khách sạn để đón Nhan Ôn.
Còn đảm chó săn kia, cứ để mặc bọn chúng tưởng Nhan Ôn ở đây cả đêm không về. "Vẫn ổn chứ?"
Nhan Ôn gật đầu, ngập ngừng vài giây sau và bảo rằng: "Em sẽ không tội nghiệp bọn họ, em cũng cảm thấy làm như vậy chẳng có gì sai cả, em luôn an phận với công việc của mình, chẳng gây tổn hại tới người nào cả, là tên Đơn Phong kia cứ nhằm chĩa vào em." "Có thể ông ta vì tiền và danh lợi, nhưng không hoàn toàn như vậy...” "Có lẽ thoạt đầu chụp được tấm ảnh đó do sự trùng hợp, sau này không ngừng theo dõi chụp lén em, nảy sinh hứng thú theo dõi tin tức, có thể ông ta đã hiểu lầm em rồi." "Tân Vũ điều tra được tài liệu của ông ta, ông ta từng có một cuộc hôn nhân thất bại hoàn toàn, ông ta lần lượt tha thứ cho người vợ ngoại tình, nhưng người vợ của ông ta vẫn lựa chọn rời khỏi, sau khi họ ly hôn, Đơn Phong liền từ chức ở doanh nghiệp nước ngoài theo công tác được năm năm, sau đó dẫn theo một nhóm người bắt đầu công việc chó săn." “E rằng ông ta muốn dùng cách thức này để chứng tỏ người khác không hạnh phúc, để giảm tải sự hận thù trong đáy lòng của ông ta."
Nhan Ôn nghe những lời này, cảm thấy ý nghĩ của con người này thật nực cười. "Tự bản thân ông ta bất hạnh, gặp gỡ với người không xứng đáng, bắt tất cả mọi người trên thế giới phải giống như ông ta?”
Lần đầu tiên biết mình bị loại người này chán ghét, cảm giác thật kì lạ. "Em nhiều antifan như vậy, chẳng thiếu một mình ông ta, vả lại em tin ông xã kiêm người quản lý của em sẽ thay em giải quyết vụ việc này."
Dù cô chịu biết bao oan ức, vẫn luôn có Giang Tùy An che mưa chắn gió cho cô.
Giang Tùy An nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều: "Đương nhiên”
Trong mắt anh, đây cũng là điểm thu hút nhất độc đáo nhất của Nhan Ôn, bao giờ cô cũng có thể nhìn rõ phương hướng phát triển của vụ việc, cô cũng hiểu rất rõ về suy nghĩ của từng người, trong làng giải trí, người có thể làm được điều này không nhiều lắm.
Cô biết rõ mục tiêu của bản thân, dốc hết sức lực... Đây cũng là bạn đời thích hợp nhất mà anh tìm kiếm bấy lâu nay, một người có thể cùng anh nắm tay cất bước trong ngành này.
Thử anh muốn thực hiện nhất chính là mang đến cho cô vị trí chói mắt nhất.
Sau khi trở về khách sạn, Giang Tùy An liền thôi thúc Nhan Ôn nghỉ ngơi sớm: "Không cần kiên trì ở cạnh anh, ngày mai em phải chuẩn bị bấm máy... Ngoan nào, nghỉ ngơi đi." “Em muốn ở bên anh thêm một lát nữa" Nhan Ôn khoác cánh tay anh, không chịu buông ra.
Giang Tùy An trông bộ dạng gật gù của cô than thở một hơi, cầm tài liệu và ăm Nhan Ôn ngồi lên giường: "Em ngủ đi, anh sẽ xem ở đây.."
Nhan Ôn chớp mắt, dường như cảm thấy đây là chủ ý không tồi, cô nằm trong lòng Giang Tùy An, vòng tay ôm lấy tấm eo của anh.
Bàn trai trái của Giang Tùy An làm gối cho Nhan Ôn, tay phải vừa cầm tài liệu, vừa lật trang, thật sự rất khó khăn..
Điều quan trọng nhất là anh không muốn làm Nhan Ôn thức giấc.
Nhưng cô nàng bé bỏng này rõ ràng cố ý dùng sức ôm chặt anh, không để anh động đậy.
Giang Tùy An hết cách, chỉ còn nước gọi điện cho Tần Vũ, nhanh chóng giải quyết xong xuôi công việc. "Chủ tịch, Tế đổng sự bày tỏ vẫn muốn dùng danh nghĩa của Công ty phim ảnh Van Thụy để đầu tư bộ phim 'Mảnh vụn hồi ức, ông ta ra giá không thấp... Ngoài ra, con gái của ông ta là Tề Tương đã chính thức xác nhận trở thành cổ đông lớn nhất của Công ty phim ảnh Vạn Thụy, lần này bọn họ yêu cầu mạnh mẽ về chuyện đầu tư, có thể do chủ ý của con gái ông ta." "Nói rõ với bọn họ rằng, vốn đầu tư đã ổn định, lần sau trực tiếp từ chối." Giang Tùy An hạ thấp giọng điệu. "Từ chối bọn họ không khó, nhưng gần đây cổ phần Đại Hoa trong tay Tề đổng sự có sự tăng trưởng, và chuyển bốn phần trăm cổ phần thuộc riêng ông ta cho Tề Tương, tôi cảm thấy trong một khoảng thời gian về sau sẽ xảy ra nhiều động tác lớn." “Bọn họ cảm thấy bây giờ tôi đã mất đi lý trí? Nên muốn nhân cơ hội xâm lấn Đại Hoa?" "Chủ tịch, trước mắt cũng chi là suy đoán..." "Kèm chặt bọn họ, không được bỏ qua bất kỳ một manh mối nào cả."
Nói xong, anh trực tiếp cúp máy, đặt nhẹ lên đầu giường, sau đó chậm rãi quay người, ôm cô nàng vào lòng, đôi mắt đen láy của anh trong màn đêm càng trở nên thâm sâu, đám người đó đều tham lam như vậy.
Anh làm người quản lý của Nhan Ôn, không có nghĩa sẽ bỏ mặc quyền thống trị tuyệt đối đối với Đại Hoa.
Hoặc là có người đang hoài nghi về năng lực của anh?
Từ lúc Thượng Quan Lệ và Thụy Khắc xác nhận mối quan hệ, cô mãi ở trong nhà Thụy Khác không hề rời khỏi, và ở tận hai ngày liền.
Đương nhiên chẳng xảy ra việc gì cả, cô luôn nằm ngủ trong phòng khách.
Cô thức dậy từ rất sớm, nhẹ tay nhẹ chân đi vào nhà bếp, muốn làm một bữa ăn sáng cho hai cha con, nhưng ngay lúc cô đang tìm kiếm thực phẩm thì nhìn thấy Thụy Khắc chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn đi ra khỏi phòng.
Bốn mắt nhìn nhau, Thụy Khắc sững sờ giây lát, không ngờ Thượng Quan Lệ sẽ thức dậy sớm như thế, phản ứng đầu tiên của anh chính là quay người về phòng, ăn mặc đồ ngủ tươm tất mới trở ra. "Sao dậy sớm vậy?" "Hôm nay phải đi về chuẩn bị đôi chút, mấy hôm nữa phải vào đoàn phim rồi, bộ phim này có thể sẽ tiêu hao thời gian hơi dài, đại khái thì em sẽ ở lại thành điện ảnh tận mấy tháng cơ “Ừ, cố gắng đóng phim, anh tạm thời phải ở lại công ty, có thể không có cơ hội tới đó." Thụy Khắc bình tĩnh đáp. "Em không cần anh phải giống như Chủ tịch Giang ở bên Nhan Ôn để ở cạnh em, em cũng biết công ty rất cần anh." Thượng Quan Lệ nói rất chậm chạp: “Em chỉ là... Sợ em vào đoàn phim vài tháng sau trở về, anh lại cùng ai đó xuất hiện trên trang bìa báo chí, lỡ lại có một nữ nghệ sĩ nào đó trong công ty cần anh ra tay giúp đỡ thì sao?"
Cô lo lằng đến vậy sao?
Thụy Khắc giúp cô lấy nguyên liệu làm bữa ăn sáng từ trong tủ lạnh ra, nhìn cô nói bằng vẻ nghiêm túc: "Anh chỉ có một cô bạn gái chính thức, bây giờ đang đứng trước mặt anh."
Thượng Quan Lệ bỗng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi chăng.
Cô giơ tay ôm lấy Thụy Khắc, đầu gối lên ngực anh, lăng nghe nhịp đập của trái tim: "Em sợ anh không quan tâm đến em nhiều như thế.."
Thụy Khắc không trả lời, mà vỗ nhẹ bờ vai cô, kéo cô cùng đi vào phòng ngủ.
Sau đó đứng trước mặt cô mở chiếc tủ ở dưới đầu giường, lôi ra sổ hộ khẩu và hai tấm thẻ ngân hàng. "Từ ngày cô ấy qua đời, đến lúc anh nhận nuôi Tiểu Phong, khoảng thời gian chênh nhau chắc cũng khoảng tám năm rồi, nhà anh ngoại trừ dì bảo mẫu, chưa có người phụ nữ nào từng ghé thăm, nếu em đồng ý, em có thể trở thành nữ chủ nhân duy nhất ở nơi đây bất cứ lúc nào "Anh.." "Một tấm thẻ là tiền quỹ giáo dục của Tieu Phong, một tấm thẻ là vốn cưới vợ của anh, nếu đã có người muốn cưới, đương nhiên phải giao vốn cưới cho bà xã, dù bất cứ lúc nào, chỉ cần em mở lời, chúng ta có thể lập tức đăng ký kết hôn."
Thượng Quan Lệ kinh hãi, cô tưởng Thụy Khắc là người đàn ông lạnh lùng chậm chạp, không ngờ bọn họ vừa xác định mối quan hệ được hai hôm liên tiến tới giai đoạn bàn luận chuyện cưới hỏi rồi! "Anh muốn giúp em hiểu thêm về suy nghĩ của anh, em là người duy nhất mà anh muốn cưới."
Bọn họ đều trải qua rất nhiều đau khổ trong quá khứ, bây giờ lại trở thành người mà đối phương có thể dựa dẫm thật sự là một chuyện không hề dễ dàng.
Chỉ có trân trọng mới có thể trở thành cây trụ vững chắc để bọn họ tiếp tục cùng nhau cất bước.