Nghe lời đề nghị của Nhan Ôn, đôi mắt tối tăm của Giang Tùy An sâu thẳm thêm vài phần, chậm rãi ôm chặt Nhan Ôn, thỏ thẻ bên tại cô rằng: "Được."
Chỉ cần em muốn, anh sẽ làm tất.
Câu nói này, Giang Tùy An chẳng nói ra, chỉ giấu kín trong lòng.
Anh chờ Nhan Ôn thay xong trang phục, sau đó cùng trở về khách sạn mà đoàn phim sắp xếp, anh còn chuẩn bị bữa ăn khuya cho Nhan Ôn, nhưng vì quản lý vóc dáng, Nhan Ôn chỉ ăn một ít, sau đó hai người cùng tắm rửa, nằm lên chiếc giường rộng rãi.
“Ngày mai mấy giờ bấm máy?”
“Năm giờ.” Nhan Ôn vùi trong lòng anh, mơ màng đáp.
“Vậy ngủ đi.” Giang Tùy An hơi xê dịch cánh tay, để cô gối lên thoải mái đôi chút.
Nhan Ôn lại vô thức ghé sát anh, trong giấc ngủ, cô thì thầm tên của anh: “Tùy An, em nhớ anh lắm."
“Anh cũng vậy!” Giang Tùy An âm thầm hồi đáp.
Lúc nãy anh đã kiểm tra đùi và cánh tay của Nhan Ôn, xác định cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng dậy.
Bởi vì vừa rồi tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình ghi hình, anh thật sự rất đau lòng.
Sáng hôm sau, Nhan Ôn vừa mở mắt liền mò mầm người bên cạnh theo bản năng, lại phát hiện tấm chăn bên kia vô cùng lạnh lẽo... Cô ngồi dậy, tìm kiếm bóng dáng của Giang Tùy An khắp phòng.
Thấy anh đang đứng đối lưng với mình, đứng bên cạnh ô cửa sổ trong phòng khách...
Nhan Ôn khoác áo ngủ, đi sang kia và ôm anh từ phía sau: “Sao vậy?”
Cô rất hiểu Giang Tùy An, lúc này, anh không phải đang giận dỗi, mà đang làm gì thế này?
“Anh không bảo vệ em thật tốt, không để em quý trọng cơ thể của mình, anh làm không đúng!” Giang Tùy An bình tĩnh hồi lâu, mới bình tâm trở lại một cách khó khăn, cuối cùng anh quyết định làm bảo hiểm cho toàn thân Nhan Ôn!
Lúc này Nhan Ôn bắt gặp biểu cảm của anh ấy, sững sờ giây lát, bây giờ anh ấy có phải đang dùng cách thức này để khiến cô áy náy không?
Mức độ láu cá của người đàn ông này đã thăng tiến vượt bậc!
“Em đã xem kịch bản rồi, chỉ có một cảnh phim cần động tác hành động mà thôi, sau này sẽ không có nữa." Nhan Ôn nhẹ giọng bảo đảm, nhưng giây kế tiếp, cô lại phát hiện bây giờ đã sắp tám giờ rồi!
"Em còn cảnh quay lúc năm giờ."
“Anh là người quản lý của em, đã xử lý xong điều này rồi, đã bảo với phó đạo diễn và Bieber, hôm nay em quay buổi trưa, sau này cũng không cần quan tâm đến vấn đề Hàn Nhất ngại chạm mặt với em nữa, anh sẽ không để em chờ đợi đóng phim đêm thế này.”
“Anh làm vậy có được xem là lấy việc công để mưu cầu lợi riêng không?”
Giang Tùy An bất lực vuốt ve gò má của cô: "Anh chỉ đang đau lòng, nếu nghỉ ngơi xong xuôi, có thể đến xem Hàn Nhất ghi hình, giết thời gian, học hỏi thêm một vài thứ."
“Vâng, vậy còn chuyện của Tề Tương ra sao rồi?”
“Chuyện buồn phiền đó cứ để anh xử lý” Giang Tùy An không muốn để Nhan Ôn phân tâm, quá lao lực, anh chỉ nói một câu, có cơ hội sẽ kể chi tiết vụ việc của Đơn Phong cho cô nghe.
Nhan Ôn gật đầu, sau đó dùng bữa ăn sáng và họ cùng tới phim trường.
Khi nhân viên công tác nhìn thấy Giang Tùy An, toàn bộ đều chào cung kính, đây là chủ tịch của tập đoàn Đại Hoa, đại gia của bọn họ đó!
Giang Tùy An vẫn lạnh lùng như xưa, vẫn cái vẻ người xa lạ đừng bén mảng tới gần.
Anh sẽ đối xử dịu dàng với Nhan Ôn, bởi vì anh yêu thương cô, nhưng đồng thời anh cũng là chủ tịch của Đại Hoa, điều này là sự thật không bao giờ thay đổi.
Hàn Nhất đang diễn cảnh tranh cãi to tiếng cùng bác sĩ, bởi vì anh tin chắc nữ chính sẽ khỏi bệnh.
Hàn Nhất dùng tay túm lấy chiếc quần, đá vỡ chậu hoa bên chân, sự phẫn nộ của anh không chỉ dùng ngôn ngữ để diễn đạt, mà còn dùng cơ thể, cuối cùng còn lườm nguýt bác sĩ rất hung tợn: “Tôi sẽ chứng minh cho ông thấy, tôi sẽ không để các người bỏ mặc cô ấy không chữa trị đâu!”
Trong bộ phim này, tuy nam nữ chính không có tuyến tình cảm rõ ràng, nhưng vai diễn của Hàn Nhất rất quan trọng đối với quá trình trưởng thành của nữ chính, nếu không có vai diễn của anh, đại khái nữ chính sẽ điên khùng cả đời, cuối cùng bị cưỡng ép đưa vào trại tâm thần.
Kỹ năng diễn xuất của Hàn Nhất đích thật xứng đáng với cái danh ảnh đế, mỗi một ánh mắt đều có thể khiến người ta dung hòa vào nội dung, đây chính là điểm thành công nhất của một diễn viên.
“Cắt!” Phó đạo diễn hô lên một tiếng.
Hàn Nhất mặc chiếc áo khoác được trợ lý mang đến, đi sang bên cạnh ống kính, anh muốn cùng đạo diễn trao đổi cảnh quay kế tiếp.
Và anh cũng chú ý thấy Nhan Ôn đang quan sát cảnh quay ở phía không xa.
Sau đó, anh nói với trợ lý rằng: “Bảo Nhan Ôn sang đây.
“Sao vậy, anh Hàn?” Trợ lý có chút căng thẳng, e sợ Hàn Nhất sẽ nổi nóng với Nhan Ôn vào lúc này, bởi vì chủ tịch Giang đang ở bên cạnh Nhan Ông
“Đi!” Hàn Nhất lạnh mặt.
Trợ lý vội vàng gật đầu: “Tôi đi ngay... Đừng nổi nóng."
Tiếp đó, trợ lý chạy tới trước mặt Giang Tùy An chuyển ý của Hàn Nhất, sau khi Giang Tùy An nhìn Hàn Nhất ở phía xa một cái, mới đồng ý để Nhan Ôn sang kia.
Nhan Ôn không biết rõ ý nghĩ của Hàn Nhất, một người không đánh giá cao về cô khi cô đảm nhận vai nữ chính, bây giờ tìm cô để làm gì?
Cô vừa đi tới bên cạnh Hàn Nhất, liền nhìn thấy anh ấy rút ra một quyển sách đã được xem rất nhiều lần: “Đây là của một người thầy tặng cho tôi, đều liên quan đến kỹ năng diễn xuất và rèn luyện biểu diễn, cô có thể sẽ dùng đến.
“...Cho tôi ư?”
“Tôi thừa nhận, trước đó tôi đánh giá thấp về cô, cảm thấy cô là một nữ ngôi sao chỉ biết tạo tin đồn để thượng vị, nhưng bây giờ, tôi thừa nhận cô đích thật là một diễn viên chân chính, hi vọng cô có thể càng ngày càng phát triển tốt trên con đường này.”
Giới giải trí không nên trở thành nơi bùn lầy để các ngôi sao mặc sức tạo tin đồn... Anh muốn nhìn thấy nhiều diễn viên có thực lực trên màn ảnh.
Chính vì điều này, anh sẽ kỳ vọng vào Nhan Ôn.
“Tôi chỉ thừa nhận thái độ đối đãi công việc của cô, còn về kỹ năng diễn xuất, thì cô còn kém xa lắm!”
"Cám ơn anh.” Nhan Ôn mỉm cười, cúi đầu đọc sách.
“Mau trở về đi, phòng hờ người ta tưởng tôi sắp ăn thịt cô."
Nhan Ôn quan sát vẻ mặt không biểu cảm của Hàn Nhất, quay người đi về kia, đây có lẽ chính là cách thức xử lý vụ việc của ảnh đế, anh chỉ muốn đặt toàn bộ tinh lực vào bộ phim, gần như là si mê.
Anh chỉ giương tay giúp đỡ người nhiệt tình trong biểu diễn.
Nhan Ôn ôm quyển sách kia trở về bên cạnh Giang Tùy An, Giang Tùy An cười níu bàn tay cô: “Xem ra em lại chinh phục một vị khán giả rồi.”
“Em cảm thấy, bộ phim này nhất định sẽ làm mưa làm gió!”
“Phải kết hợp lao động cần cù, anh không muốn em cực nhọc quá sức." Giang Tùy An thương xót nói.
...
Lúc Giang Tùy An đến thăm đoàn phim, Tần Vũ đã cắt xong đoạn phim tìm đến Trần Thẩm.
Khi nhìn thấy đoạn phim đó, Trần Thẩm đã sững cả người.
Cô ta đã đánh giá thấp tốc độ trả thù của Đại Hoa, hủy hoại sự nghiệp diễn xuất của cô vẫn chưa đủ, còn muốn hủy hoại cả cuộc đời của cô mới vừa lòng ư?
Tần Vũ nheo mắt và chậm rãi lên tiếng: “Chắc cô đã biết, lúc ký hợp đồng, có điều khoản bồi thường”
Sắc mặt của Trần Thẩm đã không thể dùng từ trắng bệch để hình dung, hầu như mặt cắt không còn giọt máu, cô ta siết chặt tay: “Các người có được đoạn phim từ đầu vậy!”