Nghe thấy tiếng nói, Nhan Ôn gật đầu tỏ ý với Giang Tùy An rằng mình đã không sao.
Cô lo cơn giận dữ của Giang Tùy An sẽ làm tổn thương đến người vô tội, nhưng chủ mưu đẳng sau nhất định phải tóm được!
Đạo diễn và mấy người trong đoàn phim cùng đi vào phòng bệnh, nhìn thấy dáng vẻ thịnh nộ của Giang Tùy An thì đều căng thẳng cúi thấp đầu: “Nhan Ôn, cô khỏe hơn rồi chứ?"
Nhan Ôn gật đầu: “Vâng... “Vậy thì tốt... Bây giờ đã có người đang điều tra quá trình vụ việc, sẽ mau chóng có kết quả thôi.”
Đạo diễn thận trọng lên tiếng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Tùy An. “Còn về đóng phim " “Tôi nghỉ ngơi vài ngày là có thể trở về đoàn phim ngay.” Nhan Ôn lên tiếng, so với Âu Dương Hải, vết thương của cô chẳng là gì cả, vả lại hiện giờ người trong đoàn phim chắc chắn đang nơm nớp lo sợ, dù phải đổi người, cũng cần phải thông qua sự đồng ý của Giang Tùy An.
Đạo diễn nghe thế, liền ngại ngùng họ khan một tiếng: “Không sao, cô hãy nghỉ ngợi cho tốt đi, chúng tôi có thể quay cảnh của các diễn viên phụ trước, bởi vì Âu Dương Hải vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm một thời gian, với lại theo tiến độ ghi hình thì hiện giờ mọi người đã vượt ngưỡng hoàn thành ghi hình rồi, có thể yên tâm nghỉ ngơi."
Đạo diễn xoa tay rồi lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ là tin tức đã lan ra bên ngoài, bị đồn rất khoa trương, có thể cần chủ tịch Giang ra mặt thanh minh một chút."
Từ đống bài báo đó có thể thấy được, kẻ chủ mưu đằng sau nhắm vào Nhan Ôn.
Vừa vặn người diễn tay đôi với cô là Âu Dương Hải, nên không gây hậu quả quá nghiêm trọng, nếu không “Cái cậu A Đông phụ trách đạo cụ hôm đó đang không rõ tung tích, bây giờ tôi đã cho người cố gắng liên lạc với anh ta." “Tôi muốn xem bài báo mới nhất.” Nhan Ôn ngồi trên giường bệnh, nhìn mọi người bằng ánh mắt bình lặng. “Mọi người trở về trước đi, cô ấy cần tịnh dưỡng.” Giang Tùy An không định để Nhan Ôn đọc các bài đăng vớ vẩn kia, đứng dậy ra lệnh đuổi khách.
Đạo diễn gật đầu: "Được, vậy có việc gì cần thiết cứ liên hệ chúng tôi."
Thấy Nhan Ôn không bị gì to tát, mấy người đạo diễn thấy cũng yên tâm, nếu không lỡ Giang Tùy An phát cáu, bộ phim của bọn họ không cần đóng tiếp nữa.
Đợi sau khi bọn họ rời khỏi, Nhan Ôn mới nhẹ giọng hỏi Giang Tùy An rằng: “Tin tức bên ngoài đồn đại ra sao rồi?”
Cô thấy được biểu cảm căng thẳng của đám đạo diễn... “Anh sẽ xử lý, em chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi." Giang Tùy An nằm lấy bàn tay của Nhan Ôn.
Nhan Ôn im lặng vài phút, ngẩng đầu lên lần nữa nghiêm túc nói: “Có phải vụ việc rất khó giải quyết không?" “Anh chỉ không chịu được có kẻ ra tay với em thôi! Lúc nhìn thấy hai người ngã, anh hận không thể thay em chịu tất cả.” Giọng nói của Giang Tùy An đã vô cùng trầm, anh không biết làm sao diễn tả cơn giận dữ và nỗi đau trong trái tim: “Nếu em thật sự xảy ra chuyện gì, anh có thể sẽ không kiềm chế được bản thân mình...
Nhan Ôn chẳng nói chẳng rằng, chỉ giơ đôi tay rồi ôm chặt lấy anh. “Sau này em nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, bảo vệ kỹ chính mình, không để anh lo lắng nữa."
Sự quan tâm của bọn họ dành cho nhau mãi mãi vượt xa đối với bản thân.
Dù một trong hai người có chỗ nào không khỏe, người còn lại sẽ rất lo lắng, lần này Nhan Ôn suýt chút nữa gặp nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó Giang
Tùy An lại có mặt tại hiện trường...
Rõ ràng trước lúc gia nhập đoàn phim cô đã hứa rằng sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, nhưng vẫn thành ra thế này. “Tùy An, em muốn ăn gì đó. “Được, anh chuẩn bị ngay." Giang Tùy An vỗ bàn tay của cô, nói xong bèn quay người rời khỏi phòng bệnh.
Nhan Ôn cụp mắt, cầm điện thoại bên cạnh lên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là chị Hà và Thượng Quan Lệ gọi đến.
Xem ra sự việc đã nghiêm trọng đến nhường này rồi.
Nhan Ôn ngẫm nghĩ giây lát, gọi lại cho Thượng Quan Lệ. “Cậu vẫn ổn chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” "Bây giờ cậu đang ở đâu? Chủ tịch Giang có ở bên cạnh không?” “Còn chuyện của Âu Dương Hải là sao vậy?” “Cậu hỏi mình nhiều như vậy, mình phải trả lời câu nào trước đây? Mình ổn, yên tâm đi, Âu Dương Hải bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Thượng Quan Lệ nghe Nhan Ôn nói thế mới yên lòng trở lại: “Lúc mình xem tin tức sợ đờ người luôn, sao có người ác độc như vậy, mua chuộc phóng viên sau lưng để đăng bài, bảo cậu là sao quả tại, ngay cả người xem bói tử vi cũng nhảy vào góp vui, cậu có hoài nghi ai chưa?” “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra... Nhan Ôn lắc đầu, dù tìm được người phụ trách đạo cụ của đoàn phim hôm đó, e rằng cũng chẳng hỏi được gì cả.
Chủ mưu đằng sau rốt cuộc là ai? "Lăn lộn cũng lâu trong giới này rồi nhưng lần đầu tiên mình gặp loại người dùng cách này...
Cô ấy vẫn chưa dứt lời, trong đầu Nhan Ôn đột nhiên xuất hiện một cái tên!
Có lẽ nào?
Đợi sau khi Giang Tùy An mang cháo vào cho cô, Nhan Ôn ăn qua quýt vài muỗng, bổ sung thể lực, tiếp đó nói với Giang Tùy An rằng: “Hiện giờ em đã khôi phục kha khá, em muốn đi thăm Âu Dương Hải, dù sao anh ấy cũng đã cứu em." “Cậu ấy đang ở phòng bên cạnh, thế nhưng... có người đang chăm sóc cậu ấy rồi." Giang Tùy An đỡ Nhan Ôn ngồi dậy, lại nhìn cô uống một ly nước ấm, mới yên tâm. “Ai vậy? Người trong đoàn phim à?”
Nghe câu hỏi của Nhan Ôn, Giang Tùy An lắc đầu: “Là Hiểu Hiểu, nếu Âu Dương Hải bị thương vì cứu em, để trợ lý tạm thời của em sang kia chăm sóc cũng rất hợp lý. “Âu Dương Hải... Hiểu Hiểu?" “Cậu ấy đích thân mở miệng đòi người.” Giang Tùy An lên tiếng giải thích: “Cậu ấy không giỏi tiếp xúc với phụ nữ, nếu chẳng phải thật sự yêu thích, sẽ không chủ động tiếp cận, anh hiểu rõ con người của cậu ấy, sẽ không ức hiếp Hiểu Hiểu đâu... Thật ra, anh với cậu ấy là anh em họ.” “Anh em họ ư?” Nhan Ôn bỗng dưng sáng tỏ.
Tại sao Âu Dương Hải luôn rất soi mói vai diễn phụ lại không hề ý kiến về sự tham gia của cô. “Không hoàn toàn vì nguyên nhân này, nếu chẳng phải người được cậu ấy thừa nhận, thì không ai có thể thay đổi được suy nghĩ của cậu ấy đâu.”
Nhan Ôn gật đầu, cầm ly nước ấm bật cười: “Hèn chi, em luôn cảm thấy hai người có điểm gì đó giống nhau.” “Được rồi, giờ cũng đã muộn, phải nghỉ ngơi thôi, anh sẽ ở đây chăm sóc em, trong đêm có chuyện gì cứ gọi anh.” Giang Tùy An quyết định sáng mai gọi bác sĩ đến kiểm tra thêm một lần cho Nhan Ôn, anh nhất định phải xác định cô thật sự không sao.
Nhan Ôn ngoan ngoãn gật đầu, nằm phẳng trên giường, nhắm mắt lại. “Tùy An, thật ra em nghĩ đến một người khả nghi. "Anh sẽ điều tra.”
Nghe câu trả lời của anh, khóe miệng của Nhan Ôn nhếch lên, cô thật sự rất thích cảm giác tâm linh tương thông này, rất nhiều lời không cần cô phải nói ra, không cần cô giải thích, Giang Tùy An có thể hiểu rõ tất cả. “Anh thật sự rất hiểu em. “Cũng bởi vì anh rất quan tâm đến em.” Giang Tùy An giúp cô dém chăn lại. “Nếu em không phải là bà Giang của anh, chắc bây giờ anh không cần chăm sóc trong căn phòng nhỏ thế này...
Dù sao anh cũng là chủ tịch của tập đoàn Đại Hoa! “May thay, em là bà Giang, nếu không anh thật sự chẳng biết mình phải sống nốt quãng đời còn lại như thế nào.”