Tình Yêu Không Trốn Chạy

Chương 12

Đó là khoảng thời gian mà cô không sao chạm tới được. Họ đã ở bên nhau từng phút từng giây dưới ánh nắng ở Munich và Wurzburg.


Đây không phải là lần đầu La Thanh Phong đến phố ăn vặt. Buổi tối lúc không phải làm thêm giờ, Thôi Hạo cũng dẫn anh đến đây ăn thịt xiên nướng và tôm cay.

Thôi Hạo học ngành y nhưng lại thích ăn những món các chuyên gia dinh dưỡng cho rằng không tốt cho sức khỏe, điều này khiến La Thanh Phong cảm thấy rất thú vị.

Chợ vào buổi sáng rất đông đúc, chỗ nào cũng đông chặt người, có cảm giác như cảm nhận được cuộc sống nên La Thanh Phong rất thích chỗ này, chỉ không ngờ rằng mới sáng sớm mà đã đông người như thế.

“Bánh kẹp thịt Vương Kí” chỉ là một cửa hàng nhỏ chưa đến mười mét vuông, rất chật chội và không sạch sẽ lắm nhưng có rất nhiều người đến đây ăn. Hai người đứng xếp hàng mười phút mới có chỗ ngồi, rồi đợi tiếp mười phút nữa, nhân viên phục vụ mới toát mồ hôi bưng bánh kẹp thịt và cháo đại mạch lên.

Trong không khí có rất nhiều hơi nước ấm áp. Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy ánh nắng đầu mùa thu thản nhiên chiếu xuyên qua cửa sổ vào trong nhà. Nắng nóng của mùa hè sắp qua rồi, một thời gian nữa, hoa quế ở Thành Nam có lẽ sẽ nở.

La Thanh Phong cắn một miếng bánh, mặc dù hương vị của nó không phải là loại anh thích nhất nhưng anh vẫn cảm thấy rất ngon. Trong một buổi sáng sớm trong lành tươi đẹp như thế này, cầm một miếng bánh nóng hổi trên tay, ngồi đối diện với một cô gái trong sáng và thuần khiết khiến anh có một cảm giác rất thật khi ở thành phố này.

La Thanh Phong luôn cảm thấy mình giống như một chiếc thuyền luôn tiến về phía trước nhưng không xác định rõ mục tiêu, không biết trôi đến lúc nào sẽ cảm thấy mệt mỏi và mất phương hướng. Nhưng lúc này, sự tồn tại của cô, sự tồn tại của hàng ăn có rất nhiều hơi nước này, sự tồn tại của ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ giống như một bàn tay lớn xóa tan tất cả mọi mây mù trước mắt anh để anh nhìn thấy một thế giới rất mới mẻ và rõ ràng.”

Trong lòng anh có một cảm giác rất thật, anh nghĩ, có lẽ thứ mình luôn đi kiếm tìm chính là cảm giác này, không biết phải đi tìm như thế nào rồi bỗng nhiên tìm thấy.

Hàn Hiểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt thẫn thờ của La Thanh Phong liền hỏi: “Không ngon sao?”

Ánh mắt của La Thanh Phong rời khỏi ánh nắng ngoài cửa sổ, dừng lại trên mặt cô, miệng hơi cong lại thành một hình vòng cung rất đẹp, “Ngon, rất ngon.”

Hàn Hiểu cười, “Em cứ nghĩ là anh không thích.”

La Thanh Phong lắc đầu, “Anh chỉ đang nghĩ, đây là lần đầu chúng ta hẹn hò đúng không?”

Hàn Hiểu hơi ngạc nhiên, mặt đỏ hồng lên.

“Lúc em đỏ mặt trông rất thú vị...” La Thanh Phong cười, “Anh sẽ vẽ cho em một bức chân dung nhé!”

Hàn Hiểu chưa bao giờ làm mẫu, lúc bắt đầu cô căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ, cho dù La Thanh Phong nói như thế nào cũng không thả lỏng cơ thể được. Sau một thời gian dài, cô mới bắt đầu thoải mái hơn, cô nghiêng đầu trên ghế rồi bỗng nhiên ngủ quên mất. Đợi đến khi cô tỉnh giấc, bức tranh đã được vẽ xong màu nền và các đường nét cơ bản.

Hàn Hiểu nhìn mình trên tranh khong nói được lời nào, bắt đầu phát khùng, “Em không tạo dáng như thế này? Thật là giả dối, giả dối quá.”

“Ai bảo em không nghe lời anh.” La Thanh Phong cười lớn, “Anh bảo em thả lòng người em lại không chịu nghe.”

“Anh cố tình phải không?” Hàn Hiểu nhìn dáng của cô gái trên bức tranh, muốn khóc mà không chảy được nước mắt, “Tư thế của người này giả quá... Em không như thế!”

La Thanh Phong cảm thấy cô trợn mắt như bây giờ giống hệt một con mèo đang xù lông, “Ráng chờ một chút, đừng nóng vội, đợi khi vẽ xong sẽ đẹp thôi.”

Hàn Hiểu nghi ngờ câu nói của anh, “Đã vẽ thành ra như thế này rồi, thêm màu sắc vào sẽ đẹp được sao?” Hơn nữa, dùng từ “đẹp” để miêu tả mình có vẻ không được thực tế lắm.

La Thanh Phong cười không nói gì, một tay ôm lấy eo cô, một tay cầm bút tiếp tục tô tô vẽ vẽ. Khi anh chú tâm vào những màu sắc đó, ánh mắt của anh sáng như thể có thứ gì đó long lanh sau lớp cửa kính trong suốt.

Hàn Hiểu không hiểu vì sao ngọn lửa đó có thể bốc cháy, nhưng cô có thể cảm nhận bằng trực giác. Đó là sự nhiệt tình khi đối diện với sự nghiệp mà mình đam mê, là khát vọng cống hiến bằng cả linh hồn, toàn tâm toàn ý, lòng không còn vướng bận chuyện gì khác.

Lúc này, bỗng nhiên cô cảm thấy mình hiểu La Thanh Phong.

Mặc dù cô vẫn không hiểu về hội họa, nhưng về bản chất, cô và anh giống nhau, đều coi mình là một hạt giống, đốt cháy lòng nhiệt huyết của mình vì linh hồn và những điều mình tin tưởng.

Hàn Hiểu vẫn luôn băn khoăn trong lòng vì sự chênh lệch trong kiến thức về nghệ thuật giữa họ nhưng lúc này, tự nhiên cô cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Cửa được gõ hai tiếng lấy lệ rồi bị đẩy ra. Một người phụ nữ yểu điệu bước vào phòng tranh, sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Sự việc xảy ra quá nhanh khiến Hàn Hiểu không kịp phản ứng, tay vẫn khoác lên vai La Thanh Phong và ngốc nghếch nhìn đôi mắt đang tóe lửa của Vu Dương.

La Thanh Phong kéo Hàn Hiểu đứng dậy, từ từ đặt bút vẽ xuống, “Vu Dương, vì sao hôm nay lại rỗi rãi đến đây?” Một câu nói rất bình thường, hoàn toàn không thể hiện khoảng cách gần gũi hay xa xôi.

Vu Dương chuyển ánh mắt sang phía La Thanh Phong, ngực phập phồng, mãi hồi lâu mới nghiến răng thốt lên được một câu, “La Thanh Phong, anh chưa bao giờ vẽ em!”

La Thanh Phong nhướn mày, thản nhiên nhún vai, “Vậy sao? Có lẽ lúc ở bên em anh không có cảm hứng sáng tạo.”

Vu Dương vô cùng tức giận, “Anh có ý gì?”

La Thanh Phong có vẻ hơi mất kiên nhẫn, “Chính là theo nghĩa của từ đó. Không phải kế toán của phòng tranh đã mang bảng báo cáo tình hình tài chính tới văn phòng cho em sao?”

Vu Dương hừ một tiếng lạnh lùng, “Ý của anh là em không cần đến chỗ anh nữa phải không?”

Cuộc tranh cãi qua lại giữa hai người khiến Hàn Hiểu đứng bên cạnh không biết phải làm gì, cô không hiểu lắm việc Vu Dương xuất hiện với danh nghĩa là “nhà đầu tư” liệu có thể hùng hồn khoa chân múa tay ở đây không, cũng không hiểu rốt cuộc quan hệ giữa cô ấy và La Thanh Phong là như thế nào. Nhưng... vì La Thanh Phong nói giữa họ không có quan hệ tình cảm yêu đương như cô vẫn nghĩ nên cô cũng không muốn tìm hiểu nhiều hơn.

“Cô uống trà không? Hay là trà sữa?” Hàn Hiểu nhìn cô ta rồi nhìn La Thanh Phong, muốn phá tan không khí nặng nề giữa họ.

Vu Dương quay sang nhìn Hàn Hiểu với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, tất cả mọi tức giận trút hết thành lời, “Có cần tôi phải nói cho cô biết ở đây không hề có thứ gì gọi là trà không? Cho dù là trà đen hay trà sữa đều không phải là thứ đồ uống mà Leo thích. Tôi đoán, cô không hề biết những điều này?”

Hàn Hiểu hơi xấu hổ. Cô thích uống trà sữa nên mua một ít đặt trong tủ lạnh của La Thanh Phong. Lúc cô pha trà cũng thường pha cho anh một cốc, không hề nhận ra anh ấy không thích gì...

Nghĩ đi nghĩ lại, cô thực sự không biết bình thường La Thanh Phong thích uống gì.

Vu Dương cười, “Tôi không nói những điều khác nữa. Hàn Hiểu, người đàn ông đối diện với cô thích uống gì cô cũng không biết... Rốt cuộc cô đã hiểu anh ấy được bao nhiêu phần?”

Hàn Hiểu không nói gì, sắc mặt hơi tái đi.

Vu Dương dường như nhìn thấy vẻ đau đớn trong ánh mắt của cô, nghiêng đầu cười, “Tôi luôn nghĩ cô là người có thái độ sống rất nghiêm túc, không ngờ người như cô lại có lúc u mê, mù quáng hơn cả người khác. Ngay cả thói quen sinh hoạt của anh ấy cô cũng không biết. Rốt cuộc bây giờ cô ở đây làm gì? Vì một bức tranh miễn phí sao? Những gì cô theo đuổi thật là hèn mọn, cô Hàn ạ.”

Hàn Hiểu không muốn cô ta nhìn thấy mình bị shock nhưng những lời chỉ trích lạnh lùng của cô ta hoàn toàn khiến cô không thể kiềm chế và bắt đầu run rẩy. Cô thấy La Thanh Phong đưa tay kéo cô ta lại, Hàn Hiểu nhanh chóng quay người bước ra ngoài, “Tôi đi pha trà sữa. Nếu cô Vu không thích, cô có thể tự nhiên.”

Khi bước nhanh ra khỏi phòng tranh, cô nghe thấy tiếng của La Thanh Phong ở sau lưng, “Vu Dương, rốt cuộc cô có tư cách gì mà bình luận cuộc sống của người khác? Con người cô...”

Hàn Hiểu nhanh chân bước xuống cầu thang. Cô không muốn nghe câu trả lời của Vu Dương, cũng không muốn nghe những lời La Thanh Phong tranh luận với cô ta. Bởi vì với lý lẽ đanh thép như thế nào, đối với Hàn Hiểu, cô chỉ nhận ra một vấn đề: Cho dù cô muốn thừa nhận hay không, tình cảm giữa hai người đang ở trong phòng tranh vẫn vững bền hơn mối quan hệ giữa cô và La Thanh Phong. Mối quan hệ tình cảm khó hiểu đó vẫn luôn tồn tại những bí mật không liên quan đến việc cô đang gần gũi anh hơn.

Đó là khoảng thời gian mà cô không sao chạm tới được. Họ đã ờ bên nhau từng phút từng giây dưới ánh nắng ờ Munich và Wurzburg.

Không có cô ở đó.

Hàn Hiểu chưa bao giờ nghĩ mình có thể đố kỵ với thực tế mà cô hoàn toàn không có cách nào thay đổi được. Cô nghĩ: có lẽ đây là đố kỵ? Nếu không, cảm giác đau đớn như bị axit mạnh ăn mòn này nên gọi là gì?

Khi cô mang trà sữa vào phòng tranh, Vu Dương đã đi rồi.

La Thanh Phong dựa vào cửa sổ, đang lấy thuốc lá ra khỏi hộp, thấy cô đến, anh lại nhét vào. Anh nghiêng đầu nhìn cô, nửa đùa nửa thật, “Ghen rồi phải không?”

Hàn Hiểu đặt trà sữa lên bệ cửa sổ, tránh ánh mắt của anh, “Hôm nay thì không.” Cô không ghen, cô chỉ cảm thấy đau đớn đến mức mất hết cảm giác.

“Hôm nay không?” La Thanh Phong cười, hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi kỳ lạ trong thái độ của cô, “Như vậy là đã từng?”

Hàn Hiểu nhìn ra ngoài cửa, “Coi như là đã từng như vậy.”

“Lúc nào?’ La Thanh Phong tiếp tục hỏi, dường như cảm thấy vấn đề này rất thú vị.

“Lần đầu tiên?” Hàn Hiểu hỏi lại.

La Thanh Phong gật đầu, “Ừ, lần đầu tiên ghen là lúc nào?”

“Anh thử nói xem?” Hàn Hiểu hỏi ngược lại anh. Giọng của cô có vẻ hơi khiêu khích, đáng tiếc là anh không nhận ra.

La Thanh Phong cầm cốc trà nghĩ, “Không phải là hôm em đến tham quan phòng tranh và ăn cơm trưa cùng Thôi Hạo chứ?” Nếu anh nhớ không nhầm, đó là lần đầu tiên cô gặp Vu Dương.

Hàn Hiểu yên lặng lắc đầu. Quả nhiên... anh ấy không biết.

“Hôm khai trương?” La Thanh Phong tiếp tục hỏi. Hôm đó, Vu Dương luôn đứng bên cạnh anh...

Hàn Hiểu vẫn lắc đầu.

“Đều không phải.” La Thanh Phong bán tín bán nghi, “Này, không phải là em chưa bao giờ ghen chứ?”

Đầu ngón tay của Hàn Hiểu từ từ di lên di xuống trên cốc trà, không trả lời.

La Thanh Phong không biết, lần đầu tiên Hàn Hiểu ghen là mười năm về trước.

Mười năm trước, La Thanh Phong chuyển đến Thượng Hải học, bạn bè trong lớp chuẩn bị quà lưu niệm để tặng anh. Hàn Hiểu cũng chuẩn bị quà, một quyển sổ bìa da giản dị.

Lúc quyết định tặng quà, Hàn Hiểu run suốt cả ngày. Cô luôn nghĩ đến việc họ dường như chưa bao giờ nói chuyện với nhau, tặng quà như thế này có phải là mạo muội không? Anh ấy sẽ nghĩ gì về mình? Do dự suốt buổi chiều, không dễ dàng để cô lấy dũng khí chuẩn bị bước đến cạnh anh, đúng lúc đó, cô nhìn thấy anh đang nói chuyện cười đùa với một bạn nữ ngồi gần đó. Cô bạn ấy ngại ngùng tặng anh một món quà được bọc rất đẹp, còn anh cười vui vẻ nhận quà, không có vẻ gì khách khí.

Bây giờ nghĩ lại, thật sự đó chỉ là một cảnh rất bình thường, nhưng lúc đó Hàn Hiểu cảm thấy vô cùng khó chịu. Cảm giác đó mới mẻ đối với cô cho đến tận bây giờ.

Mặc dù cô không còn nhớ được khuôn mặt của cô bạn đó như thế nào nữa.

Quyển sổ đó giờ vẫn đặt trong thùng tài liệu, trang bìa có viết tên cô và một câu chúc ngượng nghịu: “Chúc bạn La Thanh Phong vào môi trường học mới đạt được nhiều thành tích xuất sắc!”

Đang mơ màng ngủ thì bị đánh thức, cảm giác đầu tiên của Hàn Hiểu là hoảng hốt.

Trong ấn tượng của cô, tiếng chuông điện thoại gấp rút lúc nửa đêm thường mang lại điều gì đó không may. Ví dụ lúc mẹ trực bị ngất trong phòng máy, ví dụ ông trẻ ở quê qua đời...

Đến khi cô nghe thấy giọng nói vang lên trong điện thoại, sự lo lắng trong lòng cô biến thành tức giận. Hàn Hiểu cầm điện thoại, không thể giữ lịch sự được nữa, “Hình Nguyên! Anh không biết tính giờ giấc sao? Hay là anh cảm thấy cả thế giới này đều quay xung quanh anh?”

Giọng nói của La Thanh Phong cũng u ám, không đợi cô mắng xong đã thẳng thừng ngắt lời cô, “Có chuyện gì xảy ra giữa cô và La Thanh Phong?”

Cơn tức giận bùng lên trong lòng Hàn Hiểu, giọng nói của cô trở nên gay gắt, “Chuyện tôi với ai như thế nào có liên quan gì đến anh? Anh nghĩ rằng anh là ông tổ của tôi chắc?”

Ông tổ của Hàn Hiểu là người độc ác nổi tiếng trước đây, là nhân vật ai cũng phải bước nhanh khi đi qua vì sợ hãi. Khi ông chiếm toàn bộ gia sản, không người nào trong gia đình dám đứng lên phản đối. tất cả con cháu đời sau đều bị dọa như thế này “Nếu không nghe lời sẽ bị ông tổ bắt đi”, Hàn Hiểu cũng không phải ngoại lệ.

Hình Nguyên nặng nề hừ một tiếng, “Nếu cô muốn gọi tôi là ông tổ tôi cũng không để ý, điều này không quan trọng. Điều quan trọng là, tốt nhất cô không nên làm những chuyện để mình phải hối hận.”

Hàn Hiểu vô cùng tức giận, “Hình Nguyên, ông anh...”

Hình Nguyên hừ một tiếng lạnh lùng, “Nếu cô có thời gian thì hỏi Vu Dương là biết, tôi không có ông!”

“Anh chết đi!” Hàn Hiểu tức giận đến mức không biết nói gì nữa. Quá nửa đêm rồi, anh ta không ngủ nhưng cô cần ngủ, tự nhiên quấy rối cô như thế. Lẽ nào cô là người rất dễ bắt nạt sao?”

Giọng Hình Nguyên không biết là có tức giận hay không, nhưng anh nói rõ ràng từng chữ một, “Hàn Hiểu, cho dù là bí đỏ cũng được, khoai tây cũng không sao, tôi không để ý. Nhưng...” Anh dừng một lát, giọng trầm đi, “Tốt nhất cô không nên chơi quá đà.”

Một cảm giác lạnh chạy dọc theo sống lưng cô.

Một cảm giác rất phức tạp, ngoài phẫn nộ, phản cảm còn có một chút gì đó khiến cô không biết phải làm sao. Cô hoàn toàn không biết người đàn ông này muốn gì. Họ không quen biết nhau, hơn nữa cô không có tiền, không có sắc, không có hành động gì khiến anh ta hiểu lầm là cô đang quyến rũ anh ta.

Có lẽ không nghe thấy cô phản bác, giọng Hình Nguyên trở nên ôn hòa và dịu dàng hơn, “Hàn Hiểu, tôi nghĩ cô là một người thông minh, cô nên hiểu ý nghĩa những lời tôi nói.”

Tay Hàn Hiểu đang cầm điện thoại bắt đầu run rẩy, “Anh...”

Giọng Hình Nguyên nhẹ nhàng, “Nếu chỉ là một bức tranh chân dung mà thôi, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi không hy vọng tiếp tục xảy ra những chuyện như thế. Vài ngày nữa tôi sẽ về và đến thăm cô. Cô muốn quà gì?”

Giọng điệu của anh ta tự tin như thế khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy mình giống như một con cún được anh ta nuôi dưỡng và yêu quý, chỉ cần anh ta huýt sáo là vẫy đuôi lao đến. Cảm giác buồn bã trong lòng của cô lại chuyển thành tức giận, Hàn Hiểu trầm giọng mắng: “Anh là đồ thần kinh!”

Hình Nguyên không nói gì, hơi thở trở nên nặng nề vọng đến tai cô qua điện thoại, kích thích thần kinh của cô.

“Hình Nguyên, anh nghe tôi,” Hàn Hiểu học cách nói chậm nhấn mạnh từng chữ cảnh cáo anh, “Anh và tôi không có quan hệ gì với nhau, tôi qua lại với ai cũng không có liên quan gì đến anh. Mong anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa.”

Hình Nguyên cười lạnh lùng, “Có quan hệ hay không... là do tôi quyết định.”

“Đồ thần kinh!” Hàn Hiểu tức giận tắt điện thoại, đang định tắt máy thì có một tin nhắn đến, là một số điện thoại lạ, mở ra chỉ có một câu: “Hàn Hiểu, cô hãy nhớ kỹ: Có quan hệ hay không... là do tôi quyết định.”

Hàn Hiểu không do dự cho số điện thoại này vào danh sách đen.

Khi người ta tức giận đầu óc thường hoạt động nhiều hơn bình thường, Hàn Hiểu cũng vậy. Không cảm thấy buồn ngủ nữa, cô trở mình suốt nửa đêm, cho đến khi trời sắp sáng mới ngủ được một lát. Lúc tỉnh dậy, hai huyệt thái dương của cô đau nhức.

Hàn Hiểu nhìn hai mắt quầng thâm của mình, trong lòng không kìm nén được ý nghĩ, vì sao trên đời này lại có một kẻ biến thái như thế?

Cũng không sao, trên đời này không hiếm những kẻ biến thái, điều kỳ lạ là, không hiểu vì sao cô lại gặp một kẻ như vậy? Chỉ vì khi anh ta nói vào uống đồ miễn phí, cô không tránh xa nên mới gặp nhiều hậu quả như vậy... Đúng là không thể làm người tốt được. Nếu lúc đó cô không cần biết thật giả, không khách khí mời anh ta ra ngoài, liệu có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế này không?

Hóa ra, câu chuyện về Đông Quách tiên sinh (*) cũng bắt nguồn từ cuộc sống.

Hàn Hiểu vừa lấy lược chải đầu, vừa nhìn vào gương mắng: “Hình Nguyên, anh là kẻ biến thái đáng chết!”

(*) Thổi sáo


Vua Tuyên Vương nước Tề thích nghe sáo, và lúc nào muốn nghe, bắt ba trăm người cùng thổi một loạt. Trong ba trăm người ấy, có Đông Quách tiên sinh không biết thổi sáo, nhưng cũng lạm dự vào đây để kiếm lương ăn.


Đến khi vua Tuyên Vương mất, vua Mần Vương nối ngôi, cũng thích nghe sáo. Nhưng chỉ muốn nghe riêng từng người một mà thôi. Đông Quách tiên sinh thấy thế, tìm đường trốn trước.
Bình Luận (0)
Comment