Hứa Gia Lạc chỉ cảm thấy người mình run bần bật.
Về sinh lý, quả thật cánh tay phải của hắn đau đến độ như bị lột sống một lớp da. Nhất là sau khi phản ứng lại, cảm giác đau cũng muộn màng kéo đến từng chặp từng chặp, đau đến mức Hứa Gia Lạc cứ tưởng toàn bộ dây thần kinh trên cánh tay đang nảy lên.
Nhưng mà, run rẩy không phải vì đau.
Mà vì hắn sắp không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không được Phó Tiểu Vũ nhào tới ôm siết như thế này nữa.
Trước kia, Hứa Gia Lạc đã rất thích dùng từ “Nhào tới” để hình dung động tác ôm mình của Phó Tiểu Vũ.
Omega ấy cứ như một Hạ An cỡ bự, lúc ôm luôn mang tới cảm giác tấn công và mạnh mẽ, nhưng cũng hết lần này đến lần khác, người ấy sẽ vòng qua cổ hắn, cọ cọ thật thân mật đầy vẻ đáng yêu.
Đã quá lâu, quá lâu rồi không có khoái cảm trĩu nặng này rồi.
Có một giây, thậm chí Hứa Gia Lạc còn mơ màng tưởng đây chỉ là ảo giác của mình.
Phó Tiểu Vũ thật sự đang ôm mình sao?
Hứa Gia Lạc vô thức định trở tay ôm chặt Omega để xác nhận hết thảy, nhưng ngay tức khắc, tay phải đau buốt nhói, hắn thấp giọng “shhh” một tiếng.
Mẹ kiếp, dùng nhầm tay rồi.
Hứa Gia Lạc vội vàng dịch cánh tay phải có vẻ khá vướng víu vì bị thương kia ra, sau đó mới chầm chậm thử thăm dò dùng tay trái ôm lấy Phó Tiểu Vũ.
Trời ạ!
Nhịp tim càng lúc càng đập dữ dội hơn…
Là cơ thể của Phó Tiểu Vũ thật này.
Là tấm thân ấm áp, thoang thoảng mùi hương tuyệt mỹ của Tử la lan. Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được dưới lớp áo, vòng eo thon mảnh của Omega cũng đang run rẩy.
“Bảo bối…”
Hứa Gia Lạc thầm thì: “Bảo bối ơi…”
Rốt cuộc, hắn cầm lòng chẳng đặng nữa, bỗng nhiên dùng luôn cánh tay còn lại ôm Phó Tiểu Vũ thật chặt. Cái ôm này mãnh liệt đến nỗi gần như thô bạo, thể như Hứa Gia Lạc định ghì thắt Omega vào lồng ngực mình, hòa cùng một thể với hắn.
“Ưm.”
Phó Tiểu Vũ khẽ rên một tiếng vì cái ôm: “Hứa Gia Lạc…”
Cuối cùng, y cũng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Gia Lạc. Trong đôi mắt mèo xinh đẹp kia đang cuồn cuộn bao nỗi kinh hoảng, lo lắng, và cả rung động khó tả thành lời.
Đôi mắt y ươn ướt dấp dính như vương cơn mưa của trời Phuket, khóe mắt cũng đo đỏ, tỏ bày màu sắc quyến rũ lạ thường.
“Anh không sao.”
Hứa Gia Lạc nhìn Phó Tiểu Vũ không hề chớp mắt, nói: “Anh không sao.”
Hắn lại lặp lại lần nữa, giọng cũng trở nên khàn đục vì quá kích động: “Phó Tiểu Vũ à…”
Sự cố xui xẻo bất thình lình xảy ra khiến Hứa Gia Lạc ngã một cú tưởng chừng như trời đất quay cuồng. Hắn cảm thấy bao nhiêu bất ngờ trong cuộc đời cứ nườm nợp lũ lượt kéo tới trong đêm nay, cứ như bận chạy KPI vậy.
Xung quanh loáng thoáng có nhiều người dừng xe lại hơn, họ đang vây quanh hai người bàn tán xôn xao. Thậm chí Hứa Gia Lạc còn cảm giác có người đang vỗ vai mình nói gì đó, nhưng trong khoảnh khắc ấy, đêm khuya ở Phuket chỉ như một cơn ảo mộng.
Toàn bộ thế giới này hình như chỉ còn dư lại hai người họ.
Năng lực ngôn ngữ của Hứa Gia Lạc cũng bị cướp mất rồi.
“Phó Tiểu Vũ, anh rất nhớ em.”
Dường như vốn nên có hàng trăm câu, hàng nghìn chữ có thể nói, song cuối cùng chỉ còn cảm giác thẳng thắn nhất – Nhớ em.
Phó Tiểu Vũ, con mẹ nó, thật sự thật sự rất nhớ em.
Những lời hắn nói ra, những gì hắn suy nghĩ gần như cực kỳ phẫn nộ.
Phó Tiểu Vũ vẫn đang nhìn hắn bằng ánh mắt rất bướng bỉnh.
Khi nghe thấy hắn nói ra bốn chữ này, khóe miệng y khe khẽ run một cái thật nhẹ, sau đó lại căng lên, cuối cùng mới hé miệng.
“Hứa Gia Lạc, em cũng nhớ anh.”
Phó Tiểu Vũ nhỏ giọng nói.
Phó Tiểu Vũ chưa từng nghĩ tới, hai chữ “Nhớ em” quá đỗi đơn giản ấy lại có thể khiến y đỏ hoe khóe mắt.
Hóa ra cảm giác “Nhớ anh” lại là như vậy.
Nếu như chưa từng chia tay, có lẽ cả đời y sẽ không hiểu được, hóa ra khi có thể thốt ra bao tưởng nhớ đã nín nhịn thật lâu lại khiến lòng cảm thấy xót xa và ngọt ngào khôn cùng, khó mà phân ly.
….
Mãi đến khi đã được đưa tới bệnh viện, Hứa Gia Lạc vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác váng vất như say rượu.
Rất khó nói được đó là cảm giác gì. Dù vết thương của hắn đang đau như thiêu như đốt, nhưng thần kinh lại phấn khởi đến cực độ.
Mỗi một giây, vỏ đại não của hắn đều có thể phát lại hàng trăm lần hình ảnh Phó Tiểu Vũ nhào tới ôm mình, Phó Tiểu Vũ đỏ mắt nói nhớ hắn.
Mà điều tuyệt vời là, cùng lúc đó hắn vẫn còn có thể thi thoảng suy nghĩ một chút để tỉnh táo tự chất vấn mình –
Đậu má, là thật ư?!
Để không ngừng trả lời câu hỏi này, cứ cách mấy giây Hứa Gia Lạc lại phải quay đầu sang nhìn Phó Tiểu Vũ vẫn luôn ở cạnh mình.
“Tôi sắp bắt đầu rồi, ok chứ?” Vị bác sĩ người Thái xử lý vết thương cho hắn cầm miếng băng gạc ẩm dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo nhắc nhở hắn trước khi bắt đầu.
Câu hỏi này nhẹ nhàng lướt qua bộ não trống rỗng của Hứa Gia Lạc.
Hắn vẫn đang nhìn Phó Tiểu Vũ một cách xuất thần và mê mẩn, gần như đang dùng ánh mắt để thành kính hôn lên từng tấc da thịt trắng ngần mịn màng của người ấy…
Sao lại xinh đẹp đến thế này.
Vậy mà hắn đã suýt nữa đánh mất bảo bối của mình.
Người chưa từng trải qua cảm giác mất đi rồi lại có được vĩnh viễn sẽ không hiểu được nỗi hạnh phúc khiến người ta run rẩy này, dường như mỗi lần nhìn đều làm tim hắn đập thình thịch.
Ngoại trừ tiếp tục ngắm nhìn một cách tham lam, hắn còn có thể làm gì đây?
Bác sĩ trực ca đêm vốn đã khá mệt mỏi rồi, lúc này ông cũng lười hỏi thêm, bèn bắt đầu lấy miếng bông lau cánh tay máu me đầm đìa của Hứa Gia Lạc.
“Á…!”
Cảm giác đau đớn dữ dội bất ngờ ập đến, khiến Hứa Gia Lạc hoàn toàn không chuẩn bị lập tức kêu đau một tiếng.
“Bác sĩ!” Phó Tiểu Vũ phản ứng càng mạnh hơn, sắc mặt trắng bệch.
“Nhẹ chút, nhẹ chút đi ạ…” Mặc dù Omega cũng thẹn thùng vì mình biểu hiện dữ dội quá, nhưng hiện giờ quả thật y không nhịn được nổi, bèn nhỏ giọng nói với bác sĩ: “Anh, anh ấy đau lắm.”
Hai câu nói thầm thì nhẹ nhàng vậy thôi…
Mà còn êm tai hơn cả tiếng mèo mềm nhẹ.
Hứa Gia Lạc thấy cả người mình như bị chia thành hai khu vực. Một nơi là cánh tay đang nhức nhối không thôi do đang khử trùng, và nơi còn lại chính là những chỗ ngoài cánh tay. Nơi đó đang trải qua cảm giác tê dại vì nỗi hạnh phúc kỳ lạ.
Mẹ nó, hóa ra đây chính là nóng lạnh cùng đan xen.
Hứa Gia Lạc chỉ bị thương ngoài da, nhưng vì diện tích miệng vết thương khá lớn, có nhiều chỗ trầy da cũng tương đối sâu. Sau khi bác sĩ khử trùng xong thì thoa thuốc, sau đó lại quấn mấy vòng băng gạc rồi bảo hắn ra hành lang chờ tiêm phòng uốn ván.
Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ ngồi trên ghế dài. Trong hành lang người tới người lui ồn ào náo nhiệt, riêng hai người họ lại chìm trong sự yên lặng.
“Tiểu Vũ…”
Hứa Gia Lạc cử động nhẹ cánh tay. Mặc dù vết thương được băng rất chắc, nhưng vẫn thấy đau nhức nhối.
“Ừ.”
Phó Tiểu Vũ thấp giọng lên tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú dán lên cánh tay Hứa Gia Lạc.
Hứa Gia Lạc khẽ cử động, cổ cũng hơi nhúc nhích. Nhưng mà Phó Tiểu Vũ chỉ nhìn chằm chằm vào cánh tay hắn, đương nhiên… Sẽ không nhìn sang chỗ khác.
Mẹ kiếp.
Hứa Gia Lạc thấy lòng mình như đang bị móng mèo bé xinh cào hết lần này đến lần khác –
Hắn chờ một lúc, mắt dán vào cần cổ trắng nõn của Omega, sau đó bỗng rên rỉ một tiếng thật to: “Ôi chao!”
“Sao thế anh?”
Phó Tiểu Vũ giật nảy mình, suýt chút nữa là giật bắn khỏi chỗ ngồi. Y lập tức vội vàng tiến tới lấy ngón tay cẩn thận chạm vào băng gạc trên cánh tay Hứa Gia Lạc: “Đột nhiên lại đau hả?”
Cuối cùng Omega cũng sán lại gần, mang theo mùi Tử la lan ngọt ngào thơm phức.
“Ầy…” Hứa Gia Lạc khịt khịt mũi một cái theo bản năng. Hắn muốn nắm tay Phó Tiểu Vũ, nhưng thật đúng lúc, Phó Tiểu Vũ lại ngồi xuống đúng vào bên cánh tay hắn bị thương.
Hứa Gia Lạc vốn định điềm tĩnh làm như không có chuyện gì, nhưng lúc này lại khá xấu hổ.
Băng gạc quấn đến tận cổ tay, kể cả ngón tay út bị trầy nhẹ cũng cuốn kín mít.
Hắn dịch bàn tay qua, cảm thấy mình đang chạm vào cổ tay Omega.
“Hứa Gia Lạc, anh đau chỗ nào?”
Phó Tiểu Vũ vẫn đang sốt ruột hỏi.
“Khụ, Phó Tiểu Vũ.”
Hứa Gia Lạc ngượng ngùng hắng giọng một tiếng. Hắn dùng ngón út bị quấn rất dày kia vùng về quặp lấy ngón tay Omega, bình tĩnh nói: “Nắm tay anh một cái chứ còn gì nữa.”
Phó Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn Hứa Gia Lạc.
Alpha này đang đi vớ đen, cánh tay bị băng chặt, nom vừa vụng về vừa chật vật, nhưng hắn vẫn có thể mỉm cười, và khi nhìn nụ cười láu cá kiểu Hứa Gia Lạc quen thuộc kia lại khiến mũi Phó Tiểu Vũ cay cay.
Y yên lặng nắm bốn ngón tay không bị thương của Hứa Gia Lạc, nắm thật chặt.
Trong nháy mắt đó, y lại cảm thấy chưa đủ.
Có lẽ Hứa Gia Lạc cũng nghĩ như vậy.
Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy hương bạc hà lành lạnh bất chợt kề bên mình gần thật gần. Một giây sau, bờ môi mỏng ấm áp của Alpha đã mạnh mẽ xông tới.
Nụ hôn đến rất nhanh, và cũng như một lẽ đương nhiên.
Đó là một cái hôn nồng cháy khôn cùng, nồng cháy đến nỗi gần như không nên xuất hiện trong tình huống ở bệnh viện ngay lúc này.
Nhưng để ý làm quái gì.
Phó Tiểu Vũ chỉ thấy xương cụt mình run lên từng chặp.
“Hứa Gia Lạc.”
Giữa những vồ vập môi lưỡi, y nói: “Em vẫn yêu anh, vẫn luôn yêu anh.”
“Chỉ là em…”
Phó Tiểu Vũ không nhịn được cắn đầu lưỡi Hứa Gia Lạc một cái, hung dữ nói: “Có đôi khi em sẽ thấy tủi thân lắm – Anh không nên chia tay với em.”
Câu nói này thật ngu ngốc.
Lúc vừa chia tay, mỗi lần thầm đọc câu nói này trong lòng, y lại rất muốn khóc.
Y yếu đuối là thế, mất mặt là thế.
Phó Tiểu Vũ còn tưởng rằng… Nếu như có làm hòa với nhau, y cũng vĩnh viễn không nói với Hứa Gia Lạc.
“Anh biết.”
Hứa Gia Lạc thở hổn hển. Trán hắn đẫm mướt mồ hôi, nhưng lại ôm Omega chặt thêm nữa.
Tiếng tim đập của đôi bên thảng như vội vàng hòa theo nhịp điệu.
Trên người Alpha ấy trừ hương bạc hà ra, còn thoang thoảng mùi thuốc.
“Anh biết.” Hứa Gia Lạc lại thấp giọng lặp lại lần nữa, hắn dùng bốn ngón tay không bị thương siết tay Omega thật chặt, đoạn nhấn mạnh từng chữ: “Anh biết chứ bảo bối của anh. Nhưng từ hôm nay trở đi, anh sẽ không còn buông tay, cũng không còn để em phải chịu tủi thân nữa.”
Lúc hắn dịch người lại một chút, chỉ nghe một tiếng “Bịch” rất nhẹ vang lên. Chiếc đuôi thỏ bông xù màu hồng kia trải qua một đêm chịu giày vò cuối cùng cũng rơi xuống đất, thọ hết chết già.
Phó Tiểu Vũ nhìn cái đuôi thỏ rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Lạc.
“Ờm…” Hứa Gia Lạc lúng túng nhún nhún vai: “Hoàn thành sứ mệnh rồi, nó ấy.”
Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên không nhịn được cười, nhưng khóe mắt lại ươn ướt.
Khi vừa cười vừa khóc, chính y cũng cảm thấy thật hoang đường.
Hạnh phúc hoang đường đến nhường ấy lại đột nhiên ập xuống rồi.
Nhưng y nghĩ, Hứa Gia Lạc nói đúng.
Mỗi một giây ở bên nhau đều quý giá nhường bao.
Cuộc đời là một cuộc hành trình tươi đẹp và ngập tràn bất ngờ.
Cho nên từng giây từng phút là độc nhất vô nhị, mỗi một giây đều đáng được dùng để ôm nhau, dùng để nhảy múa dưới bóng trăng, để yêu thương mặn nồng.
Dùng để yêu.
___________
Hết chương 114.