Nghe thấy Cận Sở nói, cuối cùng Nam Dật cũng không thể nín khóc được nữa.
“Nhưng mà, nhưng mà tại sao hai người vẫn không chịu nói cho con…”
Cậu bé nhỏ giọng nức nở. Nam Dật luôn coi mình là một nam tử hán, bởi vậy từ nhỏ đến giờ hễ vấp ngã bị thương Nam Dật gần như không khóc bao giờ. Đến lúc này dù mắt đang đẫm nước, bé vẫn còn nhớ phải dùng tay lau mắt hết lần này đến lần khác, muốn mình biểu hiện kiên cường một chút.
Chứng kiến cảnh này, là người làm cha chẳng thể nào giữ bình tĩnh nổi.
Hứa Gia Lạc ngồi xuống trước mặt Nam Dật, nhất thời hắn quên luôn vết thương trên cánh tay mà ôm lấy con trai mình, nói: “Xin lỗi bảo bối, bố…”
Hắn vô thức định dùng cái gọi là lý do “Thành thục” quen thuộc để giải thích chuyện này, nhưng khi nhìn thấy Nam Dật khóc nức nở, dường như tim hắn cũng vỡ ra thành nghìn mảnh.
Những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt mũm mĩm hồng hào của bé con đều long lanh đến lạ.
Hứa Gia Lạc dùng ngón tay lau nước mắt giúp Nam Dật: “Xin lỗi con nhé Nam Dật, bố không nói cho con là vì…”
Khóe miệng hắn khẽ run rẩy, đến cuối cùng trên mặt hắn hiện lên một nụ cười đắng chát, đoạn khàn giọng nói: “Thật ra là vì bố hèn nhát nên mới không dám nói cho con.”
Nam Dật ngơ ngác nhìn hắn.
“Là bố sợ phải nói thật cho con nghe.” Giọng Hứa Gia Lạc đã run run: “Bố sợ rằng sau khi nói cho con biết bố và Aiden đã ly hôn sẽ làm con phát hiện, hóa ra… Kỳ thực bố không phải là một người bố hoàn mỹ.”
Rốt cuộc hắn dùng những ngôn từ đơn giản nhất để thành thật trả lời cho cục cưng của mình.
“Daddy…”
Ông cụ non Nam Dật nhìn hắn, mặt đầy sầu lo: “Bố khóc rồi kìa.”
“Bố không khóc.”
Hứa Gia Lạc lập tức khịt khịt mũi. Mặc dù hắn không nhìn thấy dáng vẻ của mình, nhưng vẫn vô thức phủ nhận bằng cảm giác.
Nam Dật lắc đầu, bỗng dùng đôi tay nhỏ xíu nâng mặt Hứa Gia Lạc lên: “Daddy à, con yêu bố.”
“Bố xem này.” Cậu nhóc cúi đầu xuống nhẹ nhàng giơ chiếc huy chương giải nhất đua xuồng bằng nhựa rẻ tiền kia cho Hứa Gia Lạc nhìn. Ngay cả lúc ngủ, bé vẫn không nỡ tháo nó xuống.
“Daddy, bố là quán quân của con, là người bố tốt nhất trên thế giới này.”
Nghe được một nửa, Hứa Gia Lạc mới ý thức được, hóa ra mình đã thật sự khóc rồi, khóc một cách vô cùng nhếch nhác.
Alpha cao to ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé con, hắn muốn lau sạch nước mắt của mình, nhưng vừa giơ tay lên hắn lại dứt khoát ôm chầm Nam Dật vào lòng.
Nam Dật chưa lau khô mắt mình, nhưng vẫn học động tác dỗ mình ngủ của Hứa Gia Lạc mà vỗ nhè nhẹ sau lưng bố mình, nhẹ nhàng nói: “Con sẽ mãi mãi yêu bố. Daddy, đừng sợ, đừng sợ nhé.”
Rốt cuộc vào khoảnh khắc này, những yếu đuối của người lớn không thể che giấu nổi nữa.
Hứa Gia Lạc ôm cơ thể nhỏ bé mềm mại trong lòng mình, nghẹn ngào quá đỗi: “Bảo bối ơi, bố cũng yêu con lắm, bố yêu con.”
Hắn chưa từng nghĩ đến tới tuổi ba mươi, mình lại có một ngày òa khóc trước mặt con trai.
Không hề mất mặt, mà chỉ cảm thấy bùi ngùi khi đi tới đây mới có thể hiểu được.
Có một giây, thậm chí Hứa Gia Lạc không cầm lòng được mà nghĩ –
Bao nhiêu năm qua, không biết Hứa Lãng có từng muốn bật khóc trước mặt hắn chưa.
Có lẽ nếu như năm đó Hứa Lãng có cơ hội thật sự được khóc một lần trước mặt hắn, thì giữa hai cha con họ đã khác.
Đời người mênh mang vô tận, duyên phận cha và con thật sự không dễ có được.
Có thể ôm nhau khóc một lần có lẽ cũng là một thứ hạnh phúc.
Sau khi ôm nhau thật lâu, Hứa Gia Lạc ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nam Dật.
Ngũ quan tướng mạo của hai cha con họ như đúc từ một khuôn, lúc này ai cũng khóc đến nỗi mắt mũi vừa đỏ hoe vừa sưng vù. Hai cha con nhìn nhau mấy giây, sau đó nhất thời không nhịn được mà bật cười, mắt vẫn rưng rưng những nước.
Vầng mặt trời sớm mai chầm chậm dâng lên từ phía chân trời, tựa như một quầng đỏ vừa vớt từ dưới biển lên, chiếu rạng áng mây màu xinh đẹp rực rỡ ở chân trời.
Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía ngoài ban công.
“Daddy, mặt trời mọc kìa.”
“Ừ con.” Hứa Gia Lạc đứng lên lặng lẽ nhìn về phía chân trời: “Một ngày mới đã đến rồi.”
….
Dưới ánh bình minh bên bờ biển, Hứa Gia Lạc và Hứa Nam Dật để chân trần chậm rãi bước đi bên nhau.
Cận Sở không đi xuống mà để thời gian cho hai cha con họ, đoạn đứng trên ban công ngắm nhìn hai hàng dấu chân một lớn một nhỏ lưu lại trên bờ cát.
“Daddy ơi.” Nam Dật quặp một mảnh vỏ sò rất đẹp bằng ngón chân, sau đó cầm lên cúi đầu hỏi: “Bây giờ… Có phải bố đang ở bên anh xinh đẹp không ạ?”
Hứa Gia Lạc cười khổ một cái.
Mặc dù trải qua cuộc đối thoại hồi nãy, hắn đã không quá bất ngờ khi Nam Dật có thể đoán được chuyện này, nhưng trước mặt con trai mình hắn vẫn cảm thấy khá kinh ngạc và ngại ngùng.
“Đúng thế.” Nhưng cuối cùng hắn vẫn thành thật trả lời.
“Ồ.” Nam Dật lẩm bẩm. Bé lấy tay gạt cát vương trên vỏ sò, một lát sau lại hỏi: “Vậy bố yêu anh xinh đẹp… Như yêu hoa hồng phải không ạ?”
“Tại sao lại là hoa hồng?” Hứa Gia Lạc hỏi.
“Bởi vì khi bố dạy con viết thư cho Francis, con viết – Francis, cậu là hoa hồng của tớ, bố đã nói con viết rất hay.” Nói đên đây Nam Dật hoang mang ngẩng đầu lên: “Daddy ơi, con cảm thấy Francis là hoa hồng, Brad là bánh quy gấu nhỏ, còn A Nhược là bánh bao kim sa. Có đôi khi con cũng sẽ nghĩ, ồ, hoa hồng, bánh quy gấu nhỏ, bánh bao kim sa, cái nào con cũng thích hết. Nhưng mà về sau con chỉ có thể kết hôn với một người đúng không ạ?”
Hứa Gia Lạc mỉm cười, hắn nắm tay bé con ngắm nhìn ánh bình minh trước mặt, đoạn hít một hơi thật sâu.
“Nam Dật à, con còn nhỏ, nên phải cực kỳ lâu về sau mới có thể hiểu rõ được. Nhưng một ngày nào đó, con sẽ gặp được một người như thế. Con sẽ yêu người ấy, không phải như thích hoa hồng hay thích bánh quy gấu nhỏ đâu. Mà bởi vì người đó, những thứ đó mới trở nên tốt đẹp.”
“Bởi vì người ấy giống một đóa hoa, nên hoa mới thơm ngát. Bởi vì cùng ngắm ánh trăng trên biển cả cùng người ấy, nên sóng cuộn dập dờn trên mặt biển mới toát lên vẻ đẹp. Người ấy là lý do mà con yêu thế giới này. Bởi vì sự tồn tại của người ấy, nên thế giới mới rạng ngời rực rỡ đến như vậy, mỗi một sớm mai đều khiến con vô cùng mong chờ. Đến khi con có cảm giác như thế với một người, con mới thật sự trưởng thành.”
Nam Dật cũng nhìn mặt trời, một lát sau cậu bé học Hứa Gia Lạc thở một hơi thật dài: “Vậy lúc nào con mới có thể trưởng thành được đây.”
“Daddy ơi, trước đây từng có lúc con vẫn luôn cảm thấy bố không vui, khi nào cũng buồn rầu ỉu xìu, có khi còn quên cạo râu nữa. Lúc ở bên con, hình như bố cùng luôn luôn nghĩ đến chuyện gì ấy. Nhưng giờ thì khác rồi.”
“Thật sao?”
“Vâng ạ.” Nam Dật nhét vỏ sò vào túi quần yếm bò, sau đó nghiêm túc nói: “Bởi vì anh xinh đẹp ở bên cạnh bố đúng không ạ? Daddy, con vẫn hi vọng bố sẽ cảm thấy thế giới này thật tuyệt vời, ngày nào cũng cảm thấy như vậy mới được.”
Đây là cách mà bé con nói với hắn rằng “Con muốn bố được hạnh phúc”.
Mẹ kiếp.
Hứa Gia Lạc xoa mũi thật mạnh, nghĩ thầm, đừng để bố phải khóc thêm lần nữa.
Hai cha con tiếp tục đi về phía trước đón ánh bình minh.
“Nam Dật, người ấy họ Phó.” Hứa Gia Lạc vừa đi vừa khàn giọng nói: “Tên là Phó Tiểu Vũ.”
“Con biết rồi mà bố.”
“Vậy sao con cứ gọi là anh xinh đẹp thế?”
“Bởi vì anh ấy xinh đẹp.”
“Nhưng anh ấy là Omega của bố.” Hứa Gia Lạc dừng một chút: “Nên về sau không thể gọi là anh được đâu.”
“… Daddy.” Nam Dật nói đúng tim đen: “Bố hẹp hòi quá đi.”
….
Hôn lễ diễn ra vào mười giờ trưa.
Một lúc sau Nam Dật lại buồn ngủ, sau khi ăn sáng xong thì quay về phòng ngủ tiếp.
Hứa Gia Lạc cũng nguyên đêm không ngủ. Hắn không ăn sáng, đi dạo với Nam Dật xong thì vội vàng về phòng mình định ngủ bù một giấc.
Vốn dĩ băng kín mít cả cánh tay đã không đủ đẹp trai rồi, giờ còn thêm cả quầng thâm mắt nữa. Vấn đề hình tượng chỉ là phụ, còn điều khiến hắn không chịu nổi là mình phải dùng dáng vẻ yếu ớt tàn tạ đứng bên cạnh Phó Tiểu Vũ.
Vừa nghĩ đến đây, sau khi tắm rửa xong, chẳng hiểu sao mà hắn vội vàng mượn mấy miếng mặt nạ dưỡng khẩn cấp của Cận Sở để đắp lên mặt, sau đó nằm trên giường gửi tin nhắn cho Phó Tiểu Vũ.
- _-: Lãnh đạo, ngủ rồi hả? Anh muốn báo cáo với em một chút, vừa rồi anh đã nói rõ ràng với Nam Dật. Bao giờ em tỉnh thì gọi điện cho anh nhé.
Phó Tiểu Vũ: Thuận lợi chứ? Cánh tay anh ổn không?
- _-: Sao em vẫn còn tỉnh vậy?
Thuận lợi lắm.
Phó Tiểu Vũ: Ngủ không được.
Thấy ba chữ không ngủ được kia, Hứa Gia Lạc lập tức bò dậy khỏi giường cầm điện thoại gõ chữ như múa.
- _-: Hay là… Anh đến tìm em nha?
Phó Tiểu Vũ trả lời ngay tức khắc: Được.
Qua một phút, y lại gửi thêm một tin: Vậy anh mau tới đi.
Trong giây phút nhìn thấy năm chữ này, Hứa Gia Lạc chỉ thấy đại não và những bộ phận khác của mình đang trào dâng khí huyết vì kích động. Chỉ một giây sau, hắn đã xông ra ngoài.
Phòng dành cho người có dẫn con cái theo được bố trí ở một góc an tĩnh của khu nghỉ dưỡng, mà Phó Tiểu Vũ thì ở phòng gần bể bơi riêng tư trên sân thượng.
Gần như phải đi ngang toàn bộ khu nghỉ dưỡng mới đến được bên kia. Nhưng Hứa Gia Lạc chỉ mất năm phút đã chạy tới trước cửa phòng của Phó Tiểu Vũ, sau đó vội vàng nhấn chuông.
“Anh…”
Vừa mở cửa, Phó Tiểu Vũ lập tức sửng sốt vì thấy gương mặt đen thui của Hứa Gia Lạc.
“Chào buổi sáng!”
Hứa Gia Lạc chào Phó Tiểu Vũ. Vừa mỉm cười, mặt nạ lại trượt xuống dưới một chút. Hắn không thể không đứng trước cửa kéo mạnh mặt nạ lên nói.
“Đây là…”
Sau khi Hứa Gia Lạc đi vào phòng và mệt mỏi ngã xuống giường, Omega vẫn đang ngơ ngác.
Lúc tò mò, đôi mắt mèo của Phó Tiểu Vũ càng tròn xoe hơn. Y cũng nằm xuống giường rồi xoay người lại tiến lại gần nhìn mặt Hứa Gia Lạc thật kỹ.
Động tác bị hấp dẫn lực chú ý của y thật sự đáng yêu.
“Mặt nạ đấy.”
Hứa Gia Lạc nhớ lại, hình như hồi ở nhà hắn Omega này chưa từng dùng mặt nạ bao giờ.
“Nhưng sao lại là màu đen?” Phó Tiểu Vũ lập tức dấy tinh thần nghiên cứu, hỏi.
“Ờm… Vì mục đích trắng da.” Thực ra kiến thức của Hứa Gia Lạc cũng chỉ nửa vời thôi, nhưng hắn vẫn vờ như mình rất am hiểu, tự tin đọc công dụng ghi trên bao bì: “Trắng da, căng mịn, em biết chứ?”
“….”
Phó Tiểu Vũ im lặng một giây, sau đó bất ngờ thò tay ra kéo căng nửa mặt nạ bên trái của Hứa Gia Lạc ra.
“Này này!” Hứa Gia Lạc bị tấn công đột ngột, kêu lên một tiếng hoảng hốt.
Nhưng Omega chỉ lại gần cẩn thận nhìn nửa bên mặt của hắn một hồi, sau đó lại lần nữa thả mặt nạ xuống.
Bởi vì mặt nạ khá dày, chỉ nghe “Bép” một tiếng, Hứa Gia Lạc cảm thấy mặt mình như bị thứ gì đó ươn ướt mềm mềm vỗ nhẹ một cái.
“Chẳng có tác dụng gì hết.” Phó Tiểu Vũ ghé tới cạnh Hứa Gia Lạc, nói rất nghiêm túc: “Không trắng ra một tí nào.”
___________
Hết chương 117.