*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ê này!”
Phó Tiểu Vũ đứng trong đêm đông gió buốt, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng hô: “Phó Tiểu Vũ, cậu đứng chỗ đó làm gì thế hả?”
Y ngây ra một lúc, khi quay đầu lại mới phát hiện ra người gọi mình là Hứa Gia Lạc đang cầm cặp tài liệu.
Chỗ Hứa Gia Lạc đứng khá kỳ quái, chẳng hiểu sao hắn ta lại đang ngẩng đầu lên nhìn y.
Mà Phó Tiểu Vũ lập tức nhận ra, không phải Hứa Gia Lạc kỳ quái, mà là lúc vừa xuống lầu y phát hiện ra app gọi xe đang xếp hàng dài chờ đợi. Y đứng dưới lầu nhà Văn Kha chờ đến độ buồn bực mất tập trung, chẳng hiểu lại nhảy lên bồn hoa đứng ngẩn người từ khi nào.
“Đi, tôi mời cậu uống mấy chén nhé.”
Hứa Gia Lạc thấy y không trả lời cũng không để ý, chỉ tiếp tục ngửa đầu nói.
Phó Tiểu Vũ đứng trên bồn hoa thật cao nhìn xuống Hứa Gia Lạc, một lát sau mới quay đầu sang chỗ khác nói: “Hứa Gia Lạc, tôi chẳng cần anh an ủi đâu.”
Y nói câu này rất gượng gạo.
Nhưng không biết tại sao Hứa Gia Lạc lại nhìn y rồi khẽ cười: “Phó Tiểu Vũ này, tôi là bạn hồi cấp ba với con lừa bướng bỉnh Hàn Giang Khuyết, còn biết cậu ta lâu hơn cả cậu đấy. Nên, chuyện cãi nhau với Hàn Giang Khuyết trong mắt tôi chẳng tính là chuyện lớn, không cần an ủi.”
“Là chuyện công việc thôi.” Hứa Gia Lạc giơ cặp tài liệu trong tay lên: “Toàn bộ ngân hàng câu hỏi đã chỉnh sửa xong rồi, căn cứ vào sáu module tạo nên hình thức mở khóa từng phần, lại cắt giảm điều chỉnh thêm lần nữa, hiện giờ trong tay tôi là bảng in câu hỏi hoàn chỉnh nhất. Đây không phải là tiến độ hôm qua cậu muốn xem à? Vừa lúc cậu làm thử một lần rồi cho chút ý kiến đi.”
“Với cả Phó Tiểu Vũ à, tết dương cậu phải đợi mấy tiếng mới bắt được xe cơ, một mình quay về có gì vui đâu. Tôi biết cách nhà Văn Kha không xa có một pub rất nổi tiếng, có điều giá đắt lắm. Đêm nay tôi vì công việc mà nhịn đau mời khách, mau tận dụng thời cơ đi.”
Phó Tiểu Vũ không trả lời, y cũng không hề ngốc nghếch.
Nhưng dù có hiểu rõ, thì khi nghe thấy Hứa Gia Lạc nói “Một mình quay về có gì vui”, y vẫn thật sự động lòng.
Đêm đầu năm, Phó Cảnh và Đường Ninh đang vui vẻ ăn hải sản, y đã đặt một phòng trên tầng cao nhất ở Lâm Hải cho họ, trong đêm còn có thể ngắm pháo hoa xinh đẹp. Mà y lại chỉ vò võ một mình, còn không được ăn no, nếu về đến nhà cũng chỉ có thể ăn mấy con tôm ướp lạnh mà thôi.
Chỉ là vừa nãy y nói cứng miệng quá, nhất thời không biết nên xuống nước thế nào. Gió đông rét căm căm, thực ra y cũng cảm thấy lạnh lắm. Cứ đứng trên bồn hoa cao nhường này thật rất giống kiểu tin xã hội “Mèo nhà vô ý kẹt trên cành cây, đội cứu hỏa đang giải cứu”.
“Tôi sẽ không hỏi tại sao cậu và Hàn Giang Khuyết lại cãi nhau, đừng lo.”
Dường như từ trước đến giờ Hứa Gia Lạc không hề quan tâm đến thể diện, thấy Phó Tiểu Vũ không nói câu nào, Alpha lại lười nhác tiếp tục nói: “Xuống đây đi Phó Tiểu Vũ, cậu là mèo hả? Lúc tức giận sẽ trèo cao thế à?”
“….”
Phó Tiểu Vũ cảm thấy may mắn vì giờ đang là đêm khuya, bởi y biết mặt mình đang bừng đỏ.
Lại im lặng thêm một chốc, y mới đỡ lấy lan can cạnh bên linh hoạt nhảy xuống.
“Chúng ta đi thôi.”
Hứa Gia Lạc mỉm cười, dường như không cần Phó Tiểu Vũ trả lời hắn đã biết chắc đáp án.
…..
Quán pub kiểu Nhật Hứa Gia Lạc chọn tên là Bespoke, ngay bên trong khu thương mại nhỏ chỗ góc cua tiểu khu Văn Kha đang ở.
Mặc dù mặt tiền của quán nhìn rất khiêm tốn, không gian cũng không rộng, nhưng cách trang hoàng lại rất đẹp đẽ. Quầy bar bằng gỗ lim và sô pha bằng da thật nom rất đỗi ấm cúng dưới ánh đèn màu ấm, vừa vào cửa đã có nhân viên phục vụ đón lấy áo khoác trên người họ.
Đang là đêm đầu năm, nhưng trên chỗ ngồi ở quầy bar chỉ có lác đác bảy tám vị khách đang vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm. Hai người họ chọn một chiếc ghế dài ở nơi vắng vẻ, vừa ngồi xuống ghế phục vụ đã đưa khăn ấm và trà xanh nóng tới. Phó Tiểu Vũ vốn đứng trong gió lạnh đến độ buốt tay, loại phục vụ này lập tức khiến người ta cảm thấy vừa khéo.
Lúc chọn món, Hứa Gia Lạc giới thiệu rượu sake Thượng Thiện Nhược Thủy chai xanh*. Bình thường Phó Tiểu Vũ đã quen uống mấy loại rượu phổ biến, không hiểu nhiều về rượu sake. Chỉ là y nghe cái tên này rất văn nhã, bởi vậy quyết định cũng chọn Thượng Thiện Nhược Thủy như Hứa Gia Lạc.
Hứa Gia Lạc không muốn lật menu ra, sau khi chọn rượu xong hắn tùy ý hỏi một câu: “Nhà bếp có chuẩn bị lưỡi bò với cá trứng* không?”
*Cá trứng (Danh pháp khoa học: Mallotus villosus) là một loài cá có nguồn gốc từ Na Uy, có hình dạng nhỏ như con cá kèo, xương nhỏ, mềm, da cá mỏng và đặc biệt bụng cá (con cái) luôn chứa đầy trứng dù không phải mùa sinh sản. Phó Tiểu Vũ lấy làm kinh hãi, y không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Gia Lạc một cái…
Thực sự hắn không điều độ quá mức, đêm khuya còn chọn loại đồ ăn này.
“Đương nhiên là có rồi ạ.” Nhân viên phục vụ mỉm cười: “Xem ra anh là khách quen rồi, vâng, loại rượu nguyên chất này cảm giác rất mạnh và nồng, thích hợp nhất là ăn kèm với đồ nướng. Để em lập tức bảo nhà bếp nướng cho hai anh ạ.”
“Ừ làm đi,” Hứa Gia Lạc tựa vào sô pha lười nhác nói: “À phải rồi, mang hộ chúng tôi cây bút với cả bày hai ngọn nến nữa nhé.”
Hắn thật sự lấy ra một tập câu hỏi thật dày trong cặp đặt lên bàn, sau đó để bút bi trên xấp giấy rồi đẩy đến trước mặt Phó Tiểu Vũ.
“Nào, chúng ta bắt đầu đi.” Hứa Gia Lạc rót cho y một chén rượu sake ấm: “Sáu module, hơn 400 câu hỏi, đúng là phải mất một lúc đấy.”
“….”
Phó Tiểu Vũ hoàn toàn không ngờ được có một ngày Hứa Gia Lạc lại chủ động lấy tài liệu công việc ra trước mặt mình.
Đương nhiên là y không muốn làm. Phiên bản đơn giản hóa trước đó đã được những người khác trong công ty thử qua, nhưng mà Phó Tiểu Vũ lại không hề chạm đến dù chỉ một chút, huống chi là bản phức tạp như hôm nay.
Có điều tình huống đêm nay khiến y đâm lao phải theo lao, nếu không sẽ khiến quyết định đồng ý đi uống rượu với Hứa Gia Lạc của y thực sự kỳ quặc.
Phó Tiểu Vũ nghiến chặt răng cầm bút bi tới, lập tức cúi xuống bắt đầu làm từ module thứ nhất.
Thật ra y đã xem qua bản in đầu tiên của bảng câu hỏi, nhưng lúc thực sự tự mình làm phải đọc thật cẩn thận từng câu từng câu, sau đó chọn ra đáp án, nên sẽ không nhanh chóng được.
Đã quyết định làm rồi thì ban đầu Phó Tiểu Vũ cũng điền từng câu hỏi rất ư cẩn thận.
Module thứ nhất là phần tình cảm, Phó Tiểu Vũ làm rất thuận lợi, xong xuôi còn cúi đầu nhấp một ngụm rượu. Nhưng khi lật đến module thứ hai và nhìn thấy tiêu đề bối cảnh gia đình, Phó Tiểu Vũ vô thức siết chặt chiếc bút bi trong tay.
Y ngẩng đầu lên liếc Hứa Gia Lạc một cái. Alpha ấy đang dựa vào sô pha nheo mắt thưởng thức sake, hoàn toàn không giống đang ngó chừng y.
Phó Tiểu Vũ âm thầm thở dài một hơi, sau đó cúi xuống bắt đầu nhanh chóng lựa chọn.
Hơn 400 câu hỏi, chớp mắt đã làm đến hơn một tiếng.
Lúc đẩy xấp câu hỏi về phía Hứa Gia Lạc, Phó Tiểu Vũ bỗng nhiên lại có cảm giác căng thẳng như lúc còn là cậu học sinh nộp bài thi.
Y uống cạn chén rượu sake, đoạn hắng giọng một cái: “Tôi cảm thấy…”
“Chờ chút.”
Hứa Gia Lạc cầm bảng câu hỏi lên, lại giơ tay ngắt lời y.
Phó Tiểu Vũ hơi ngơ ngác, không phải là để y phát biểu ý kiến à?
“Module này, và cả cái này nữa.” Hứa Gia Lạc mở xấp tài liệu kia ra lật giở trong chốc lát, đoạn rút mấy tờ giấy đưa tới: “Hai bộ phận này cậu trả lời lại lần nữa.”
Phó Tiểu Vũ cúi đầu nhìn tờ giấy Hứa Gia Lạc đưa tới, vẻ mặt lập tức cứng đờ…
Là hai bảng câu hỏi liên quan đến bối cảnh gia đình và tâm lý tình dục bị rút ra, để y lần nữa điền lại.
“Tại, tại sao?”
Y không khỏi hơi lắp bắp.
“Phó Tiểu Vũ, cậu có biết chuyên ngành mà tôi dạy mỗi học kỳ phải nhìn bao nhiêu người làm trắc nghiệm trước mặt mình không?” Hứa Gia Lạc lạnh nhạt nói: “Trừ hai module này, bình quân mỗi câu hỏi cậu trả lời sẽ mất 10 – 12 giây, đây chính là tốc độ đọc và suy nghĩ thực sự của cậu. Nhưng lúc trả lời câu hỏi của hai phần này, gần như mỗi câu của cậu chỉ tốn hơn 7 giây – Cậu đang trả lời lung tung.”
“Tôi không…”
Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy chóp mũi mình chực đổ mồ hôi, y vô thức muốn giải thích.
“Vậy thì lần nữa trả lời lại đi.”
Alpha bỗng đặt chén rượu xuống nghiêng mình về phía trước nhìn y chăm chú: “Làm lại từ đầu, nếu như trả lời được đáp án giống như đúc với ban đầu thì chứng tỏ tôi đã sai. Phó Tiểu Vũ, nếu cậu thành thật trả lời dựa theo trực giác và suy nghĩ của mình thì hẳn không khó nhỉ?”
Ngón tay Phó Tiểu Vũ khe khẽ run lên một cái.
Từ nhỏ đến lớn, bất cứ bài kiểm tra nào y cũng không hề muốn gian lận, thế nhưng lại không thành thật lúc trả lời một bảng câu hỏi trắc nghiệm. Bởi vậy khi bị người đối diện nhạy bén chọc thủng sự thật, quả là y cảm thấy khó xử khôn cùng.
“Tôi…”
Phó Tiểu Vũ cúi đầu xuống nhìn bảng câu hỏi trước mặt.
Y biết, mình làm không được, không thể trả lời được đáp án giống như đúc, có chỗ ngay cả câu hỏi y cũng không đọc xong.
“Được rồi, thực ra cũng chẳng quan trọng.”
Hứa Gia Lạc bỗng rút tập câu hỏi ra khỏi tay y rồi nhét vào trong cặp tài liệu.
Ánh mắt hắn rất đỗi bình tĩnh, chỉ là chẳng biết từ bao giờ trong đôi mắt hẹp dài kia đã tắt đi ý cười.
Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hứa Gia Lạc…
Hứa Gia Lạc giận y, bởi vì y không thành thật.
Khi nghĩ như vậy, trong lòng y chợt thoáng nỗi trống trải, nhưng cũng không biết giải thích như thế nào.
“Phó Tiểu Vũ.”
Hứa Gia Lạc mở nắp đậy ngọn nến bằng thủy tinh lên dùng ánh nến châm một điếu thuốc cho mình. Một lát sau hắn mới ngẩng đầu lên liếc nhìn Phó Tiểu Vũ, lạnh nhạt nói: “Đối với cậu, tôi không cần bảng câu hỏi là có thể có phán đoán của mình.”
“Đấy là điều đương nhiên. Đó chính là phán đoán một cách cẩu thả, không đủ chặt chẽ cẩn thận về mặt học thuật, có điều trực giác của bản thân đã nói cho tôi biết, phán đoán của tôi là đúng. Nếu như cậu thành thật đáp xong trọn bộ bảng câu hỏi, tôi tin rằng cậu sẽ có được kết luận – cậu là một Người bảo vệ trật tự, cũng là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.”
“Phó Tiểu Vũ, hãy hỏi chính cậu một chút, có phải cậu thường xuyên cảm thấy rằng trong nội tâm mình có một đòi hỏi mang tính ép buộc – đòi hỏi phải làm những chuyện chính xác không. Tiêu chuẩn chính xác đó cực kỳ khắc nghiệt, khắc nghiệt đến mức thậm chí mỗi giây mỗi phút cậu đều đang trách móc bản thân mình? Cậu sẽ khống chế mình, khống chế mỗi một chi tiết nhỏ, thậm chí không kìm nổi mà muốn khống chế người khác đạt đến tiêu chuẩn “Chính xác”, dù sẽ khiến người ta căm ghét mình cũng phải thực hiện như vậy.”
“Tại sao cậu không muốn trả lời module Gia đình, tôi cảm thấy là vì trong lòng cậu có đáp án.”
Hứa Gia Lạc gằn từng chữ một: “Bởi vì trong gia đình cậu chưa từng có một người bảo vệ thực sự, cha cậu cũng chẳng phải là người bảo vệ. Những hình phạt về thể xác, trách cứ, nhục mạ, đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh gia đình bạo lực như thế sẽ không trở thành người theo chủ nghĩa hoàn mỹ không hoàn chỉnh, bởi vì từ nhỏ đứa bé đó đã phải ép mình phục tùng tiêu chuẩn hành vi của người lớn.”
“Nỗi sợ hãi sẽ khiến cậu hình thành cơ chế giám sát đối với mình, giám sát từng hành động của mình đều phải hoàn hảo chính xác. Từ lúc bé thơ đến khi trưởng thành, thanh gươm Damocles* luôn treo trên đỉnh đầu, có thể chém xuống bất cứ lúc nào. Nó là nguyên nhân khiến cậu không thể không trở thành như bây giờ Phó Tiểu Vũ ạ, một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ nhưng bất lực trong tình cảm.”
*Thanh gươm Damocles là một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa kể về một vị vua giàu có và quyền lực tên Dionysius. Dù rất giàu sang nhưng ông luôn bất an vì những kẻ thù, bị giày vò bởi nỗi lo bị ám sát. Một ngày nọ, Damocles, một nịnh thần đã khen ngợi và nhận xét cuộc sống của Dionysius phải hạnh phúc lắm. Vua bèn hỏi Damocles rằng có muốn trải qua cuộc sống của vua xem như thế nào không. Damocles đồng ý, ông ta ngồi trên ngai vàng, được phục vụ như một vị vua. Nhưng sau đó ông ta nhận ra trên trần nhà, ngay trước ngai vàng Dionysius có treo một thanh gươm cực kỳ sắc bén chỉ bằng sợi lông ngựa. Damocles rất đỗi lo sợ, ông ta không thể tận hưởng sự xa hoa sung sướng được nữa, nên đã cầu xin tha thứ nói rằng mình không còn muốn được may mắn thế nữa.Dần dần cụm từ “Thanh gươm của Damocles” được sử dụng rộng rãi để ẩn dụ mô tả cho một mối nguy hiểm luôn hiển hiện trước mặt, một tình huống bấp bênh có thể gặp nguy bất cứ lúc nào.Giây phút ấy, Phó Tiểu Vũ cảm thấy trái tim mình bỗng quặn lại, giống như có thứ gì đó xuyên thấu qua ánh mắt Hứa Gia Lạc rồi bắn trúng bản thân y.
Y chỉ muốn lập tức chạy trối chết mà thôi.
Lời tác giả: Có tham khảo hệ thống Enneagram. Những bình luận của mọi người tôi có đọc, chỉ là hơi mệt nên hai ngày nữa sẽ rep ha!*Enneagram được biết đến như một hệ thống mô tả các khía cạnh khác nhau của tính cách con người, đồng thời cũng là hệ thống thực hành phát triển trí tuệ xúc cảm hoàn thiện nhất. Nó mô tả 9 dạng tính cách của con người, mỗi tính cách phản ứng với thế giới khách quan theo suy xét và cảm nhận riêng.______________
Hết chương 16.