Tình Yêu Kỳ Lạ Đã Xuất Hiện

Chương 39

Đêm hôm đó Hứa Gia Lạc bận rộn chơi xếp hình lego với Nam Dật.

Mặc dù là bé trai, nhưng Nam Dật lại là fan nhí trung thành của series công chúa Disney, mấy hôm trước bé đã chọn trúng ngay bộ tòa lâu đài băng của công chúa Elsa.

Bộ xếp hình này có đến 700 miếng, Hứa Gia Lạc ngồi trên sàn nhà với con mình xếp đến độ choáng đầu hoa mắt.

Điện thoại vẫn luôn đặt ở bên cạnh, nhưng kể cả Wechat lẫn DingTalk đều không vang lên âm thanh gì nguyên cả một đêm. Có điều lúc năm giờ sáng, hắn nhận được tin nhắn của Cận Sở bảo chiều nay theo giờ Bắc Kinh sẽ đến thành phố B đón Nam Dật.

Hứa Gia Lạc ngủ không sâu giấc, sau khi đọc được tin nhắn thì chẳng thể ngủ được nữa.

Hắn thơm lên trán cậu con trai đang say ngủ cạnh mình, sau đó rời giường thay cát mèo cho Hạ An rồi ra ban công đứng ngẩn ngơ một lúc.

Rạng sáng mùa đông vẫn giống đêm khuya. Phía chân trời có mấy vì sao lác đác đang le lói sáng, trên con đường xa xa ngoài ban công đang giăng một lớp băng mỏng.

Sắp đến Tết âm rồi…

Hứa Gia Lạc nhớ hồi cuối thu, hắn còn từng bừng tỉnh giấc vì cơn mưa phùn, sau đó đứng hút thuốc trên ban công vào đêm khuya.

Khi đó hắn vừa về nước mấy tháng, thường xuyên mất ngủ, cũng liên tục co mình trong nhà thẫn thờ chẳng làm gì cả ngày. Nhưng vì để trốn tránh buổi hoàng hôn cô độc, hắn không thể không ra ngoài tìm bạn bè ăn cơm trước khi bóng tối phủ vây.

Sau khi ly hôn, ban đầu hắn còn định cứ thế hùng hồn trở nên càng lười biếng hơn, càng bất cần đời hơn. Nhưng lúc gia nhập nhóm Tình cuối, cũng như add DingTalk của Phó Tiểu Vũ, hết thảy đều thay đổi.

Đây chính là một Omega có chữ ký trong DingTalk là “Thái độ nghiêm túc, hiệu suất tối ưu”.

Không một ai có thể chán nản dưới tay Phó Tiểu Vũ được – Hứa Gia Lạc chỉ đành mỗi ngày quen với việc rời giường đi làm, phần lớn thời gian là chăm chỉ làm việc, thi thoảng lại phân cao thấp với Phó Tiểu Vũ.

Cuộc sống của hắn dần dần phong phú một cách bất đắc dĩ, đến mức Hứa Gia Lạc bỗng kinh ngạc phát hiện – một hắn đã từng mất ngủ và hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác đến độ khàn giọng trong một đêm thu đã thay đổi, thay đổi đến nỗi vô cùng xa thẳm vời vợi.

Sắc trời đột ngột rạng lên, trên đường phố cũng dần có bóng dáng người đi đường.

Hứa Gia Lạc lắc đầu quay về phòng. Hắn lấy chiếc túi chống bụi đựng áo sơ mi và quần của Phó Tiểu Vũ ra rồi đặt xe đi tới tòa nhà Twin Stars.

Đợi lát nữa còn phải dẫn Nam Dật ra ngoài chơi, chi bằng đi lấy Tesla về trước rồi hẵng đưa quần áo cho Phó Tiểu Vũ.

Lần nào đến biệt uyển Quân Nhã cũng hẵng còn rất sớm. Hứa Gia Lạc ngồi trong xe gửi một tin nhắn cho Phó Tiểu Vũ, ban đầu hắn định nếu như đầu bên kia không có động tĩnh gì thì chờ một lúc, dù sao cũng không vội vàng. Nào ngờ Omega lại trả lời rất nhanh: “Tôi ra lấy ngay lập tức đây.”

Ba, bốn phút sau, Phó Tiểu Vũ mặc một chiếc áo len màu ngà sữa, chân xỏ dép bông ra đến làn đỗ xe rồi kéo cửa xe Hứa Gia Lạc: “Làm phiền anh rồi.”

“Không sao đâu.” Hứa Gia Lạc xuống xe đưa túi chống bụi tới.

Thoạt nhìn vẻ mặt Omega khá tiều tụy. Da Phó Tiểu Vũ rất trắng, thế nên một khi ngủ không ngon, quầng thâm ở bọng mắt lại càng thêm rõ ràng.

Phó Tiểu Vũ không đối mặt với Hứa Gia Lạc, sau khi nhận túi chống bụi y đi vào nhà: “Chờ tôi một lát nhé, tôi lập tức đưa túi ra cho anh ngay.”

Ban đầu Hứa Gia Lạc định nói không cần, nhưng ngay sau đó hắn nghĩ, để lại cái túi chống bụi ở chỗ Phó Tiểu Vũ rồi dây dưa lằng nhằng mới là không cần thiết. Thế nên Hứa Gia Lạc vẫn đứng tựa vào xe kiên nhẫn chờ.

Chưa đầy mấy phút, hắn đã nghe một chuỗi tiếng bước chân vội vàng truyền đến.

Lúc trở ra Phó Tiểu Vũ không cầm túi chống bụi, một tay y cầm điện thoại, tay kia cầm chiếc áo khoác màu đen mặt mày nghiêm trọng nói: “Được, anh chờ tôi chút nhé Văn Kha, tôi đến ngay đây.”

Y vừa nói vừa định đi về phía gara đỗ xe, nhưng lại bị Hứa Gia Lạc giơ tay ra ngăn lại: “Văn Kha làm sao thế? Hai người muốn đi đâu?”

“Đến đại học B.” Phó Tiểu Vũ cúp máy.

“Tại sao lại đến đại học B vào lúc này? Có chuyện gì sao?”

Nghe thấy cái tên “Đại học B”, chẳng hiểu sao thần kinh của Hứa Gia Lạc bỗng căng ra.

Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to tròn đang nhìn Hứa Gia Lạc thoáng chút chần chừ như đang ngẫm nghĩ có nên mở miệng hay không.

Trong làn gió lạnh, Alpha không hề có ý lùi bước cho Phó Tiểu Vũ lái xe đi, hai người cứ giằng co như thế đến ba giây đồng hồ. Cuối cùng Phó Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Tôi và Văn Kha muốn đi điều tra camera giám sát hôm tổ chức hoạt động khởi động của Tình cuối…”

“Thực ra hôm đó Trác Viễn cũng đến đại học B.”

Y dừng một chút, giọng nói cũng nhẹ đi: “Hứa Gia Lạc… Chúng tôi nghi ngờ có lẽ Trác Viễn đã động tay chân vào gì đó mới khiến tôi đột nhiên phát tình sớm.”

….

Rốt cuộc, Phó Tiểu Vũ không lái xe của mình, bởi vì sau khi nghe thấy y nói, Hứa Gia Lạc kéo thẳng y vào trong Tesla, sau đó lái tới đại học B.

Trên đường đi Hứa Gia Lạc chẳng nói câu nào, ngoại trừ gọi một cú điện thoại cho A Mông bảo cậu ta đến đón Nam Dật đi ăn sáng ở ngoài, sau đó chỉ cắm mặt lái xe.

Văn Kha đến còn nhanh hơn.

Lúc hai người Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ xuống xe, Văn Kha đã đợi ở cổng trường. Vệ sĩ mà Hàn Giang Khuyết phái tới bảo vệ anh là Tưởng Triều cũng đang đứng sau lưng anh.

Vừa thấy Văn Kha, Hứa Gia Lạc đã nhận ra có gì đó không ổn, sắc mặt của Văn Kha thực sự quá tệ.

Dĩ nhiên, điều này hoàn toàn sai trái.

Phải biết rằng sau hoạt động khởi động, danh tiếng của Tình cuối lập tức bùng nổ. Lẽ ra chuyện này phải là thời khắc đạt đỉnh cao huy hoàng trong sự nghiệp của Văn Kha, nhưng giờ đây dù khoác trên mình chiếc áo dày cộp, nom Omega ấy như lảo đảo muốn ngã, trên môi trắng bệch chẳng chút màu máu.

“Tiểu Vũ…”

“Văn Kha, Hàn Giang Khuyết cũng không nhận điện thoại của tôi.” Không đợi anh mở miệng, Phó Tiểu Vũ đã lo âu nói thẳng.

Sau khi gặp mặt Hàn Giang Khuyết ở bệnh viện vào hôm đó, Alpha có gửi một tin nhắn Wechat cho y. Có điều y quên trả lời, nên Hàn Giang Khuyết lại đổi sang gửi tin vào DingTalk hỏi có phải y thật sự không có chuyện gì không.

Hôm sau Phó Tiểu Vũ mới trả lời một câu “Thật đó, đừng lo lắng gì cả”, sau khi nhìn thấy dòng “Đã xem” y cũng không để ý cho lắm. Dù sao hai người họ vẫn đang trong giai đoạn nửa chiến tranh lạnh đầy lúng túng, cộng thêm việc Phó Tiểu Vũ rời khỏi tập đoàn IM, thế nên không thường liên lạc cũng chẳng phải chuyện gì lạ.

Nhưng sáng hôm nay sau khi Văn Kha nói mấy ngày trước đã không liên lạc được với Hàn Giang Khuyết, Phó Tiểu Vũ mới thật sự bắt đầu lo lắng. Trên đường tới đây Hứa Gia Lạc đang trĩu nặng tâm sự không nói lời nào, Phó Tiểu Vũ cũng vội vã gọi điện thoại cho Hàn Giang Khuyết. Kết quả y gọi hai mươi mấy cú điện thoại, nhưng Alpha kia chẳng hề bắt máy lần nào.

Hứa Gia Lạc đứng bên cạnh nghe và nắm được từ “Cũng” ngay lập tức, hắn cau mày nói: “Văn Kha, ông vẫn ổn đấy chứ? Hàn Giang Khuyết không nhận điện thoại của ông sao?”

Sắc mặt Văn Kha xanh mét, nhất thời không thốt nên lời.

“Cậu ta cãi nhau với ông đúng không?”

Hứa Gia Lạc trầm giọng hẳn, rõ ràng hắn đang tức giận.

Thực ra hắn biết lúc trước Văn Kha và Hàn Giang Khuyết có cãi nhau một trận to.

Hai người này là tình yêu thanh mai trúc mã vô cùng quý giá, nhưng sau khi quay về với nhau, trong mối quan hệ của họ lại luôn có một vết rạn nứt khó vượt qua nổi.

Vết nứt ấy chính là Trác Viễn.

Cuộc đời của Văn Kha rơi vào cảnh tối tăm u ám ròng rã mười năm vì cuộc hôn nhân thất bại, nhưng đúng lúc anh đang vội vã muốn rũ bỏ lớp tro bụi nhơ nhớp để nhìn về phía trước, Hàn Giang Khuyết lại mất hết lý trí vì nỗi hận thấu xương, muốn dùng tất cả sức mạnh để trả thù Trác Viễn.

Thời gian qua Hứa Gia Lạc cũng có hỏi Văn Kha về tình hình, nhưng anh vẫn không nói gì. Có điều cho tới hôm nay Hứa Gia Lạc mới phát hiện vấn đề giữa hai người họ không ngờ lại lớn đến nhường này.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vào thời điểm mấu chốt khi một Omega đang bụng mang dạ chửa cồng kềnh thế này mà Alpha lại mất liên lạc, điều này khiến Hứa Gia Lạc cực kỳ phẫn nộ.

“Không sao đâu.” Văn Kha miễn cưỡng hơi nhếch miệng lên, đoạn khàn giọng bảo: “Tiểu Vũ đã nói hết cho ông rồi đúng không? Chúng ta xem camera trước đi, chuyện này quan trọng nhất.”

Đúng thế, chuyện này quan trọng nhất.

Hứa Gia Lạc hít sâu một hơi, lại quay đầu nhìn thoáng qua Phó Tiểu Vũ.

Những tưởng xem camera nhẹ nhàng là thế trên đầu môi, nhưng thực ra lại là một chuyện rất khó, cần người có chuyên môn đến xử lý.

Ngày diễn ra hoạt động người tới lui đông đúc, muốn tìm được Trác Viễn trong đó thì dù nhìn chằm chằm đến mù cũng vô dụng.

May mắn ở đây đúng là có người chuyên nghiệp, vệ sĩ Tưởng Triều đi theo Văn Kha nói với bảo vệ không cần mở camera ở buổi hoạt động, mà hãy mở mấy cái ở xung quanh những cửa ra vào.

Vừa mở ra xem, không ngờ lại lập tức tìm được thứ cần tìm.

Cạnh hội trường lớn của trường B có hai camera xảy ra vấn đề rất đúng lúc. Trong đó bao gồm camera ở bãi đỗ xe lúc Trác Viễn xuất hiện chặn đường Văn Kha, và một cái camera ẩn ở cạnh phòng chứa đồ cũng bị hỏng.

Hư camera, chứng tỏ có người không muốn cho ai nhìn thấy những chuyện xảy ra ở khu vực đó.

“Đi tới phòng chứa đồ này xem xem.”

Ai nấy mặt mày nghiêm trọng chạy đến căn phòng nhỏ cạnh hội trường.

“Là phòng chứa đồ này đó.” Bảo vệ tỏ vẻ khó hiểu với hành động của họ. Sau khi dùng chìa khóa mở cửa, ông lẩm bẩm nói: “Hội trường lớn luôn có hoạt động nên cũng chuẩn bị nước khoáng, khăn tay này nọ cho khách quý. Mấy thứ đó được chồng ở đây, bình thường không có ai tới.”

Cửa phòng vừa mở ra, một luồng bụi phả vào mặt ngay lập tức.

Hứa Gia Lạc đứng trước phủi bụi cho tản bớt giúp hai Omega, sau đó mới theo Tưởng Triều đi vào.

Bên trong khá tối, chỉ có thể lờ mờ thấy một đống thùng carton chất đống nơi góc. Ở giữa là mấy cái bàn học được xếp chung một chỗ, bên trên bày mấy chục chai nước khoáng. Rõ ràng những chai nước này khá mới, nhìn qua không dính bụi.

Đúng là nhìn thoáng qua thì đây chỉ là một căn phòng chứa đồ nho nhỏ không có gì lạ. Nhóm Hứa Gia Lạc đi một vòng quanh phòng, không thu hoạch được gì. Bảo vệ chờ thêm mấy phút, sau đó không nhịn được giục giã: “Xem hết chưa?”

Quả thật khổ cực hồi lâu như thế mà không phát hiện điều gì khiến người ta rất phiền lòng. Thế nhưng ngay lúc mọi người không tìm được manh mối gì và chuẩn bị rời khỏi chỗ này, Phó Tiểu Vũ – người vẫn luôn giữ im lặng trước đó bỗng thay đổi sắc mặt: “Từ từ đã.”

Y sải bước đi tới cạnh bàn học, cầm một chai nước khoáng lên.

Đó là một chai Bách Tuế Sơn nhìn không thấy gì đặc biệt. Có điều khi chạm vào nó, một cảm giác khác thường quen thuộc bỗng lần nữa cuộn trào trong lòng Phó Tiểu Vũ.

Vẻ mặt y chất chứa đầy vẻ nghiêm trọng đến lạ, đoạn quay đầu nhìn về phía bảo vệ: “Đây có phải là nước khoáng mà mấy hôm trước khi tổ chức hoạt động Tình cuối, trường đã cung cấp cho chúng tôi không?”

“Đúng thế. Hễ hội trường có hoạt động gì, những đồ vật cần thiết chắc chắn đều để ở chỗ này.”

“Cảm… Cảm ơn.” Giọng Phó Tiểu Vũ khàn đục khôn cùng, y nói với bảo vệ: “Phiền chú ra ngoài một chút được không ạ, chúng cháu có chút việc cần bàn bạc.”

Hứa Gia Lạc đã nhận ra điều gì đó. Sau khi bảo vệ ra ngoài, hắn khóa cửa thật chặt rồi đến bên cạnh Phó Tiểu Vũ lấy chai nước từ trong tay y.

Giây phút ngón tay hai người chạm vào nhau, hắn cảm thấy đầu ngón tay Phó Tiểu Vũ buốt lạnh.

Nhưng Phó Tiểu Vũ không chú ý đến động tác của hắn, y chỉ nhìn Văn Kha chăm chú: “Văn Kha này, ngày đó ở đại học B anh có uống nước mà nhà trường cung cấp cho không? Có vặn nắp chai nước khoáng của anh không?”

“Cái gì?” Văn Kha không theo kịp mạch suy nghĩ của Phó Tiểu Vũ, anh hơi ngơ ngác.

“Chuyện này rất quan trọng.”

“Tôi…” Văn Kha nhắm mắt lại cẩn thận ngẫm nghĩ. Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, anh nghĩ chừng một hai phút, rốt cuộc cũng nói chắc nịch: “ Tôi không mở nắp. Ngày đó sinh viên lễ tân của trường B đưa nước cho tôi, tôi vừa định mở ra nhưng chưa kịp dùng sức thì bụng bắt đầu quặn đau dữ dội. Đúng, tôi khẳng định là tôi không hề mở chai nước họ đưa, lại càng không uống.”

Phó Tiểu Vũ bất chợt dùng tay đỡ bàn một chút.

Hiển nhiên trong giây phút đó, Omega này suýt nữa là đứng không vững. Nhưng y lập tức cố kìm lại, chậm rãi nói: “Văn Kha, hôm đó tôi đã uống chai nước của anh. Khi vặn chai, tôi phát hiện phần khăn trải bàn trắng dưới đáy chai đã ướt một vạt nhỏ. Tôi có ấn tượng rất rõ, khi đó còn hơi nghi hoặc – Nước là từ đâu mà có? Chai Bách Tuế Sơn rất cứng, về lý sẽ không rò nước. Chuyện này vẫn luôn để lại chút nghi ngờ mơ hồ trong lòng tôi, cho đến hôm nay…”

“Nước chảy ra từ trong chai.”

Tưởng Triều đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Làm chuyện này không khó. Dùng một ống kim tiêm cực mảnh đâm vào, bên ngoài sẽ không nhìn ra được, nhưng chỉ cần cậu dùng sức một cái nước sẽ rỉ ra ngoài ngay. Thực chất tình huống này chỉ cần người từng huấn luyện nhất định sẽ không uống nữa, nhưng các cậu lại không biết. Văn Kha – đây vốn chính là chai nước đưa cho cậu.”

“Trác Viễn muốn dùng thuốc ép cậu phát tình đột ngột, sau đó ký hiệu cậu lần nữa.”

Đúng lúc Tưởng Triều nói câu này, Văn Kha suýt nữa té ngã xuống đất.

“Xin lỗi…” Văn Kha đứng không vững nữa, anh chỉ biết nhìn về phía Phó Tiểu Vũ với khuôn mặt tái nhợt, sau đó khàn giọng rít lên: “Tôi thật sự xin lỗi, Tiểu Vũ.”

“Tôi không sao đâu Văn Kha.” Phó Tiểu Vũ giật nảy mình, y suýt nữa định giơ tay ôm lấy Omega bụng to kềnh càng.

Mà Hứa Gia Lạc gần như dùng bản năng cơ thể để xông lên trước một bước đỡ chặt Văn Kha.

“Văn Kha!” Lúc đôi tay mạnh mẽ của hắn ôm lấy eo Văn Kha, cả phòng chứa đồ bỗng ngập tràn mùi pheromone bạc hà cay nồng.

Việc Alpha cấp A đột nhiên không kìm chế được pheromone vì cảm xúc bất ổn là rất hiếm thấy, ngay cả một Alpha như Tưởng Triều đang đứng bên cạnh cũng phải đau đớn lùi về sau hai bước, huống chi là Omega như Phó Tiểu Vũ và Văn Kha. Hai người bất giác ngừng thở, chỉ thấy suýt sặc vì vị bạc hà cay xè.

Bất ngờ áp bách như thế dĩ nhiên rất bất lịch sự, nhưng ngay lúc này Alpha vốn luôn lịch lãm phong độ lại hoàn toàn không nhận ra.

“Phó Tiểu Vũ…”

Đầu óc Hứa Gia Lạc rối tung thành một nùi: “Cậu đã bị bỏ thuốc.”

Cổ họng hắn như vừa bị lửa rực thiêu đốt, trở nên khàn đặc lạ thường: “Cậu bị Trác Viễn bỏ thuốc, nên mới đột nhiên phát tình, thật ư?”

______________

Hết chương 39.
Bình Luận (0)
Comment