Thật ra mấy hôm nay Phó Cảnh rất khổ sở.
Trước đó mèo của nhà người bạn Đường Ninh có sinh một bầy mèo con, lúc này đã sắp bốn tháng rồi. Đường Ninh hỏi ông ta có muốn nuôi hay không, Phó Cảnh do dự mãi, cuối cùng vẫn muốn một con.
Mèo không phải là giống đắt tiền như hôm trước Phó Tiểu Vũ mang về, chỉ là mèo mướp đầu tròn mặt tròn mà thôi, Phó Cảnh đặt tên cho nó là Bé Bự. Bình thường Đường Ninh sẽ đến trường dạy học, một mình ông ta ở nhà luôn cảm thấy rầu rĩ nên có chú mèo bầu bạn cũng hay.
Với nhóc Bé Bự, Phó Cảnh vừa nuôi trong nỗi nơm nớp, vừa thích khôn xiết, còn chụp mấy tấm ảnh gửi cho Phó Tiểu Vũ.
Phó Tiểu Vũ cũng cảm thấy thích Bé Bự, nhưng khi Phó Cảnh vừa xen ngang hỏi chuyện Ôn Hoài Hiên, y lập tức mất vui, còn nói thẳng một câu: “Con không cần đi xem mắt, cũng từ chối rồi. Lần sau đừng giới thiệu nữa.”
Phó Cảnh nghẹn một hồi, về sau ông ta thật sự không nhịn được mới trăn trở nhờ Đường Ninh qua bên nhà họ Ôn hỏi thăm một chút.
Chuyển lời tới lui nên còn bị kéo dài mấy ngày, bên kia cũng không coi là chuyện to tát, nhưng vài ngày sau Phó Cảnh mới lờ mờ biết được “Phó Tiểu Vũ vừa quen với một người bạn trai Alpha” từ nhà họ Ôn. Vậy nên lửa giận vốn đã âm ỉ từ lâu rốt cuộc cùng bùng cháy dữ dội.
Phó Cảnh không quan tâm tới việc chờ tối đến Đường Ninh về rồi mới nói, một mình ông ta bắt tàu đi thẳng tới tòa Twin Stars ở thành phố B. Con mình đẻ ra chính mình hiểu nhất, nếu như không đến công ty ngồi chờ, có lẽ Phó Cảnh ngồi trong nhà đến mười, mười một giờ đêm cũng không bắt được người.
Nhưng điều khiến Phó Cảnh không ngờ được là, mình tới chưa bao lâu đã nhìn thấy dù trời còn chưa tối, Phó Tiểu Vũ đã cầm laptop tan làm rồi.
Mà y lại còn đi trên chiếc xe không phải của mình.
Phó Cảnh liếc qua là nhận ra, đó không phải là chiếc xe không biết nhãn hiệu mà lần trước Alpha kia đưa mèo đến nhà mình đó sao?
Đây không phải bạn trai vừa quen, mà không biết hai đứa này đã lêu lổng bao lâu rồi!
Lần này Phó Cảnh càng giận tợn, ngay cả Đường Ninh cũng không khuyên nổi. Ông ta tắt máy ngay, sau đó khoanh tay hung dữ nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước.
….
Bên này Hứa Gia Lạc vừa đỗ Tesla xong, Phó Tiểu Vũ xuống xe, bỗng nhiên tiến sát lại gần, nói: “Nhớ sạc điện đấy nhé Hứa Gia Lạc.”
“Em còn biết nhắc nhở chuyện này cơ à.” Hứa Gia Lạc quay người cắm phích điện, nói: “Không phải em chỉ biết rút điện thôi hả?”
“Cái đó là phương pháp chiến lược của em.” Phó Tiểu Vũ không kìm được khẽ mỉm cười.
Dưới ráng chiều tà, đôi mắt y lấp lóe tia sáng đắc ý.
Xem kìa, lần trước lúc bị Hứa Gia Lạc lật tẩy còn đáng thương cúi đầu nói “Xin lỗi” cơ mà.
Hứa Gia Lạc nhịn không được nữa, hắn ôm chầm lấy Omega thơm trán y một cái.
Phó Tiểu Vũ cảm thấy vui vẻ, lúc đang muốn kéo tay Hứa Gia Lạc đi vào trong thì bất chợt giật bắn vì một tiếng gầm giận dữ.
“Phó Tiểu Vũ! Mày đến đây cho cha!”
Phó Cảnh xông tới túm lấy Phó Tiểu Vũ.
Lúc quay đầu lại, Phó Tiểu Vũ vẫn còn ngơ ngác: “Cha…?”
“Này! Ông làm gì thế?”
Hứa Gia Lạc nhíu mày vô thức tiến lên một bước ngăn Phó Cảnh lại.
Tiếng quát khẽ của hắn rất dữ dằn, pheromone của Alpha cấp A cũng bùng nổ. Dĩ nhiên Phó Cảnh cảm thấy hô hấp cứng lại, nên dù có đang tức giận cũng chỉ có thể khó chịu lảo đảo lùi về sau mấy bước,
Nghe thấy Phó Tiểu Vũ kêu tiếng cha, Hứa Gia Lạc cẩn thận nhìn thoáng qua Omega trung niên trước mặt. Vừa thấy cách ăn mặc cả người hàng hiệu nhưng vẫn còn hơi quê mùa quen thuộc của người trước mắt, hắn nhớ lại ngay…
Đây không phải là ông bố Phó Cảnh của Phó Tiểu Vũ đấy à.
Hứa Gia Lạc bình tĩnh đè nén pheromone của mình xuống, nhưng vẫn nửa chắn trước người Phó Tiểu Vũ.
“Cha, sao cha lại tìm đến đây?”
Mặc dù Phó Tiểu Vũ đang cố gắng giữ cho giọng mình được tỉnh táo, nhưng âm cuối khe khẽ run vẫn tiết lộ nỗi bất an của y.
Phó Cảnh tỉnh táo lại, có điều không hề trả lời câu hỏi của Phó Tiểu Vũ: “Mày giỏi quá nhỉ. Có bạn trai Alpha mà giấu cha lâu như thế, còn lừa cha nói đau lưng đau eo nữa! Cha không phải đồ ngu, Phó Tiểu Vũ, Alpha này không phải là người lần trước đưa mèo đến nhà đó sao? Hai đứa ở bên nhau bao lâu rồi? Mày, mày… Bây giờ mày còn ở chung với người ta nữa đúng không?”
Nói đến câu sau cùng, quả thật Phó Cảnh đang nghiến răng nghiến lợi.
Mà mặt Phó Tiểu Vũ cũng đỏ ran. Y chỉ cảm thấy da mặt mình đang bỏng rát, nhất thời không thốt nổi lên lời, mà cảm giác xấu hổ quen thuộc lại lần nữa cuốn phăng y.
Y biết Phó Cảnh có ý gì, những lời của ông ta gần như là đang chỉ vào mũi y chất vất – Có phải đã ngủ với Hứa Gia Lạc rồi không?
Ngay trước mặt Hứa Gia Lạc, một lần nữa cha y lại bộc lộ sự thô thiển và thiếu giáo dục của mình.
“Chú, xin hãy nghe cháu nói.”
Hứa Gia Lạc bỗng mở miệng.
Trong mắt hắn đã có chút lửa giận lờ mờ, nhưng vì thân phận của Omega đối diện, hắn vẫn đành phải kìm chế thật nhiều, đoạn thấp giọng nói: “Cháu họ Hứa, tên là Hứa Gia Lạc. Đúng thế, người đến Thuận Thành đưa mèo là cháu, nhưng lúc đó thật sự chúng cháu chưa hề ở bên nhau. Vả lại Phó Tiểu Vũ cũng không lừa gạt chú, đầu tuần cậu ấy đi chơi bóng rổ nên quả thật bị đau hông. Chú đừng vội nổi giận, hay là chúng ta đi vào từ từ nói chuyện đi.”
“Eo nó bị đau, cậu chăm sóc đúng không?”
Phó Cảnh nhìn Hứa Gia Lạc không hề vui vẻ gì, nhưng có lẽ thái độ bình tĩnh của Alpha khiến ông ta dò xét hắn từ trên xuống dưới thêm một lần nữa. Khi nhận ra đây là một Alpha cấp A, Phó Cảnh lại hỏi liên tục như súng bắn liên thành: “Hứa Gia Lạc, thế hiện giờ hai đứa đã tiến triển đến bước nào rồi? Người trong nhà cậu đâu? Tình huống cụ thể thế nào, đã biết chuyện cậu và Tiểu Vũ chưa?”
“Cha, chuyện này không liên quan gì đến cha…”
Phó Tiểu Vũ thật sự không nhịn được nữa.
Ai cũng có thể nghe ra được ý trong lời nói của Phó Cảnh. Ông ta muốn biết hai người họ đã đến giai đoạn nào rồi, còn muốn biết điều kiện gia đình Hứa Gia Lạc là thế nào.
Tính toán của Phó Cảnh vừa rõ mồn một vừa thấp kém, đối với Phó Tiểu Vũ, điều này thực sự quá sức khó chịu.
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe ngoài kia truyền đến tiếng cửa xe đóng “Rầm” thật to, sau đó là vài tiếng bước chân, đồng thời có mùi pheromone vị sữa ngòn ngọt thoảng tới.
“Hello, Gia Lạc?”
Người đến là Omega cấp B có vóc dáng thon thả, cao khoảng 1m75, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng rất giản dị và quần jeans đen mài cũ. Người đó quả thật cực kỳ xinh đẹp, trong nắng chiều, y đang kéo chiếc va li cong cong đôi mắt hoa đào chan chứa ý cười –
Chỉ với nụ cười ấy, Phó Tiểu Vũ đã nhận ra ngay lập tức.
Đó chính là Cận Sở, là Omega trong ảnh nền màn hình điện thoại trước đó của Hứa Gia Lạc.
Phó Tiểu Vũ chưa hề nghĩ tới lần đầu tiên mặt đối mặt với Cận Sở lại là trong tình huống này.
“Sao em lại đến đây?”
Giọng Hứa Gia Lạc rất trầm, gần như mỗi từ mỗi chữ đều bật ra từ kẽ răng.
“Nam Dật đang đi cắm trại, em cũng vừa lúc có thể về nước một chuyến, có chút chuyện muốn nói với anh. Ơ, mọi người đang…?”
Lúc đi tới vạt cỏ ven đường, Cận Sở nhìn thấy ba người đang đứng, hiển nhiên cũng lúng túng. Thế nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt của y dừng trên mặt Phó Tiểu Vũ một hồi lâu.
Hai người đối mặt với nhau một cách ý tứ sâu xa, mà lại vô cùng an tĩnh.
“Đây là ai nữa?”
Hiển nhiên Phó Cảnh cảm thấy không đúng, ông ta dò xét Omega vừa tới, nét mặt cực kỳ đề phòng.
Hứa Gia Lạc không trả lời ngay.
Có lẽ có một giây, hắn đang há hốc miệng, nhưng vẫn không thể nào đáp trả.
Đương nhiên hắn có phẫn nộ, phẫn nộ vì Cận Sở lần thứ hai đến mà không báo trước.
Thế nhưng ngay vào giờ phút này, khi không khí dường như đông cứng, hắn cảm thấy trên người mình đang tỏa ra một loại cảm giác khiến người ta hít thở không nổi, một thứ hương vị nặng nề như sắt như chì.
Mà hắn bị đúc chảy trong sắt, sự phẫn nộ cũng bị nhốt chặt, tất cả cảm xúc đều bị vây hãm.
Dường như Cận Sở cũng cảm thấy không ổn. Y không nhìn Phó Tiểu Vũ thêm nữa mà vô thức khẽ lùi về sau hai bước, thử thăm dò hỏi Hứa Gia Lạc: “Gia Lạc, nếu anh đang bận thì trước tiên em ra ngoài chờ anh một lát nhé?”
“Chờ một chút.” Sắc mặt Phó Cảnh càng lúc càng tệ, ông ta bỗng gọi Cận Sở lại, hỏi thêm lần nữa: “Cậu có quan hệ thế nào với Hứa Gia Lạc? Nam Dật là ai?”
Cận Sở hơi bất an, y cứ chần chừ mãi.
“Cha,”
Phó Tiểu Vũ bỗng đi tới từ sau lưng Hứa Gia Lạc, nói vội vàng: “Chuyện này không liên quan đến cha, cha đừng ở đây nói nữa, sau khi về con sẽ giải thích…”
Tốc độ nói chuyện của y nhanh đến mức như đang học thuộc lòng báo cáo công việc. Cũng bởi vì quá vội mà lúc nói xong chữ cuối cùng suýt nữa y còn hụt hơi.
“Không được, mày lại đang định giấu diếm cha cái gì đúng không Phó Tiểu Vũ. Rốt cuộc là ai mà khó nói rõ đến thế hả?”
“Là…”
“Là vợ trước của cháu ạ.”
Cuối cùng Hứa Gia Lạc khàn giọng đáp.
Khi hắn nói câu đó xong, sắc mặt Phó Tiểu Vũ thoắt trắng bệch.
Thật ra không chỉ có Hứa Gia Lạc mà chính Phó Tiểu Vũ cũng biết chuyện này không thể giấu diếm, cũng không thể nói dối được, cũng nên có người nói ra.
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc đó, Phó Tiểu Vũ bỗng lần đầu tiên đau đớn nhận ra một điều rõ ràng, rằng giữa hai người họ chẳng ai có thể đứng trước mặt Cận Sở mà giả vờ người kia là người không tồn tại, là vợ cũ không tồn tại, là cuộc hôn nhân không tồn tại được.
Tồn tại.
Thoát khỏi chốn mộng cảnh không người, tất cả khốn khó đều tồn tại một cách chân thực.
Phó Cảnh yên lặng cực kỳ lâu.
Chờ đến khi ông ta lần nữa ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đã xám ngoét.
Có lẽ vẻ mặt đó quá đáng sợ, thế nên Hứa Gia Lạc định bước tới chặn trước mặt Phó Tiểu Vũ lần nữa theo bản năng.
“Về nhà với cha.”
Phó Cảnh bỗng siết chặt lấy cổ tay Phó Tiểu Vũ lôi ra ngoài, vừa đi vừa nghiến chặt răng gằn từng chữ một: “Phó Tiểu Vũ, bây giờ về nhà ngay với cha.”
Không phải Phó Tiểu Vũ không thể nào trốn thoát, y còn cao lớn và khỏe mạnh hơn Phó Cảnh.
Nhưng đã lớn ngần này rồi còn bị cha ruột lôi xềnh xệch đi như thế ngay trước mặt Hứa Gia Lạc và Cận Sở, giống như y là một đứa trẻ con không vâng lời duy nhất ở đây.
Thời khắc đó, tâm trạng của y đã hỗn loạn tột cùng.
________________
Hết chương 62.