Trên đường đến Thụy Cát cần phải đi qua một đường hầm rất dài. Cận Sở ngồi ở ghế phụ, nương theo ánh đèn đường sáng ngời, y có thể nhìn thấy rõ gương mặt mình đang hắt bóng lên cửa sổ xe.
Thế là, Cận Sở ngẩn ngơ nhìn rất lâu.
Từ nhỏ đến lớn, y vẫn luôn cực kỳ tự tin về dung nhan của mình. Nhưng dù thế thì quãng thời gian sau khi sinh Nam Dật xong, y vẫn hoàn toàn suy sụp.
Là chỗ nào đã thay đổi? Khó nói lắm, có lẽ tất cả mọi thứ đều đã thay đổi rồi.
Collagen trên da không còn căng đầy, ánh mắt dần dà trở nên mỏi mệt và đục ngàu. Hồi đó y phải chịu giày vò rất lâu mà vẫn không thể sinh được, cuối cùng vẫn phải mổ. Cơn đau tưởng chừng như bất tận, sau khi thuốc tê hết tác dụng thì tựa cắt tim cắt thịt. Vết sẹo mổ lại bắt đầu lên da non, vừa ngứa ngáy vừa đau, khiến y trọn đêm ngủ không ngon.
Khoảng thời gian ấy, dường như y luôn khóc.
Tỉnh dậy lúc nửa đêm sẽ khóc, vết mổ dấy đau cũng khóc. Nam Dật vừa khóc, y cũng sẽ giàn giụa nước mắt.
Cận Sở nhoáng cái phải chịu khổ quá nhiều, những nỗi khổ mà y chưa hề một lần nghĩ tới, thế là y cảm thấy cuộc đời đã hoàn toàn mất hết hi vọng.
Thậm chí có một lần, y còn hung dữ nói với Hứa Gia Lạc:
Em ghét con nít, em rất hối hận khi sinh Nam Dật.Khi đó Alpha ấy đang dùng bình sữa cho Nam Dật bú, hắn đã ngây người hồi lâu khi nghe y nói vậy. Mãi đến khi cho con bú sữa xong, hắn mới ngồi xuống cạnh Cận Sở nắm tay y.
“Cận Sở, xin lỗi em. Là anh đã làm em phải khổ, thật sự xin lỗi em. Em hãy từ từ phục hồi sức khỏe, đừng vội quá… Nhưng, nhưng đừng ghét Nam Dật, được không em?”
Ánh mắt của người ấy hằn lên những tia máu, trong đó cuộn trào những mỏi mệt, hổ thẹn, và cả đau lòng, mà giọng nói của hắn cũng khàn đục.
Cận Sở nhìn Hứa Gia Lạc, lại không kìm được bật khóc. Nơi nơi chỉ còn tiếng khịt mũi đứt quãng của y vang vọng, khiến cả căn phòng ngủ bất chợt trở nên tuyệt vọng và ngột ngạt.
Dường như đó chính là quãng thời gian khốn khó nhất mà hai người họ phải chịu đựng, nhưng cuối cũng vẫn vượt qua.
Về sau Cận Sở cũng rất ít khi nhớ lại.
Y không thích hồi ức về nỗi cực khổ, chẳng yêu nếm trải mùi vị thất bại. Những chuyện không tốt, y sẽ bỏ lại toàn bộ.
…..
Sau khi Tesla đi đến cửa khách sạn, Hứa Gia Lạc xuống xe đưa thẻ xe cho người giữ cửa. Khi hai người đi vào đại sảnh, Cận Sở vốn vẫn giữ im lặng cả đường bỗng mở miệng: “Gia Lạc, trong xe của anh thơm thật đấy.”
Y cười cười, đoạn không đợi Hứa Gia Lạc trả lời mà nói tiếp: “Là pheromone cấp A nhỉ. Thật sự rất thơm, qua lâu như thế rồi mà vẫn…”
Đúng lúc này lễ tân mỉm cười, lịch sự hỏi: “Chào anh, hoan nghênh đã tới với Thụy Cát. Xin hỏi hai người đến ở ạ?”
Vừa hay cắt lời Cận Sở.
“Một người.” Hứa Gia Lạc nói ngắn gọn.
Cận Sở quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ trực tiếp đưa hộ chiếu cho lễ tân.
Sau khi làm thủ tục thuê phòng xong, Hứa Gia Lạc và Cận Sở đi thang máy tới phòng đã đặt. Nhân viên đặt vali xuống, chậm rãi khép cửa phòng lại.
Lúc quay đầu, Cận Sở đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã đen kịt.
“Gió lớn đang thổi.” Omega nói: “Hình như ban đêm sẽ đổ mưa.”
Y nói rất nhẹ, thậm chí còn có đôi phần nhẹ hơn cả bình thường.
“Cận Sở.”
Hứa Gia Lạc ngồi xuống sô pha, thấp giọng nói: “Chúng ta nghiêm túc nói chuyện đi. Tại sao em lại đột nhiên đến thành phố B tìm anh?”
Cận Sở không trả lời ngay, y quay lại ngồi chếch đối diện với Hứa Gia Lạc. Y giống như một đứa trẻ không tập trung cho lắm, chỉ cúi đầu dùng ngón tay đẩy đẩy hộp chocolate nhỏ được khách sạn đặt trên bàn trà.
Một lát sau y mới ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Lạc bằng đôi mắt hoa đào to tròn lúng liếng: “Gia Lạc, em nhớ anh lắm.”
Khi vừa buông câu, tất cả vẫn còn như bình thường. Vậy nhưng khi lời cuối cùng vừa nói ra, vành mắt y đã hoe đỏ.
… Sẽ có giây phút này.
Hứa Gia Lạc đã sớm dự đoán từ trước, nhưng khi thật sự đến lúc ấy hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Sau khi chia tay, em rất buồn, nhưng không phải là buồn vì chia tay với David.”
Cận Sở bóc một viên chocolate vỏ xanh ra cho vào miệng, nhưng mãi đến khi nuốt hết viên kẹo, Hứa Gia Lạc vẫn im lặng không nói gì.
Thế là y nhân nhẩn vị đắng chát nơi miệng, nói tiếp: “Em buồn bã, là vì không biết nên làm sao mới ổn. Rõ ràng khi đó em đã nói cho anh:
Không cảm thấy được yêu, nên mới muốn ly hôn, vậy là em nóng đầu kiên quyết ly hôn cho bằng được. Ban đầu em cứ nghĩ ra ngoài có thể tìm thấy tình yêu, và cũng thật sự thử rồi… Nhưng mà, nhưng mà không hề có chuyện như vậy.”
“Quả thực ban đầu có tình cảm mãnh liệt đấy, nhưng sau đó mọi thứ biến mất rất nhanh. Nhìn thấy mặt người ta em đã cảm thấy rất phiền, không còn thấy đẹp như lúc đầu nữa. Em cũng không muốn nói chuyện, bởi vì thật ra vốn có chủ đề gì chung đâu. Khi vừa ở bên nhau, em cảm thấy nắm tay nhau cùng trượt xuống sườn núi trong tuyết lớn ngập trời sẽ rất lãng mạn, nhưng không hề. Trượt tuyết chẳng hề hấp dẫn, mà lạnh lắm. Mũi anh ta lạnh cóng đến mức tím lên, không hiểu sao chuyện này cũng khiến em rất không thích. Thậm chí cuối cùng khi nói câu chia tay, cũng vì nghĩ đến mũi của David nên em đột nhiên quyết định nói ra.”
Hứa Gia Lạc vẫn một mực lặng im nghe Omega đối diện nói chuyện.
Có một giây, hắn đã thất thần.
Hứa Gia Lạc còn nhớ hồi hai người yêu nhau lúc học đại học, hắn phải thường xuyên sửa luận văn giúp Cận Sở. Omega ấy rất lãng mạn và cảm tính, nhưng logic trình bày và chứng minh thường có chút khiếm khuyết.
Còn trong đời sống, tính cách này càng rõ ràng hơn. Có đôi khi Cận Sở nói chuyện, y thường xuyên lái nguyên một đoạn lời dài đến một chủ đề lạ hoắc nào đó.
Khi đó hắn đã nghĩ gì nhỉ?
Mãi đến thời khắc này, hắn mới cũng cảm thấy hoang đường –
Ở bên nhau vì nguyên nhân nào đó không hiểu nổi, lại cũng vì chẳng biết tại sao mà chia tay.
Thật ra Cận Sở liên tục làm những chuyện như thế cũng không kỳ lạ. Điều kỳ lạ là không ngờ hắn đã từng hoàn toàn cảm thấy không sao cả.
“Cho nên sau khi chia tay em còn cảm thấy ổn, thậm chí còn như được giải thoát.”
Cận Sở vẫn đang nói ra cảm xúc của mình: “Buồn bã là chuyện sau đó… Gia Lạc, lần đó gọi điện thoại cho anh, anh không nhận. Kỳ thực lần đó em đã muốn nói với anh rằng, em nhớ anh lắm.”
Cận Sở lại bóc một viên chocolate ăn. Có lẽ y đang dùng chuyện này để cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng hương vị đăng đắng lẫn trong đó lại khiến y không kìm được mà khẽ nhăn mũi, nhỏ giọng nói: “Em vẫn luôn nhớ đến lúc hai ta còn yêu nhau. Khi em đi học trao đổi ở châu Âu, anh đột nhiên xuất hiện vào buổi tối để mang bất ngờ đến, lãng mạn biết bao nhiêu. Anh đã nói, yêu một người sẽ như thế – Lúc nhớ người ấy sẽ chỉ muốn dùng tất cả mọi cách để được nhìn thấy ngay lập tức…”
“Thật sự rất ngại khi đột nhiên xuất hiện thế này.” Cận Sở ngẩng đầu lên khẽ khịt mũi, nói: “Nhưng em chỉ là quá nhớ anh, cho nên mới nghĩ ra tất cả mọi biện pháp để xuất hiện trước mặt anh, Gia Lạc à…”
Nói đến đây, giọng y bất chợt nghẹn ngào và run rẩy: “Chúng ta, liệu có thể quay lại như ban đầu được không anh?”
Hứa Gia Lạc nhìn Cận Sở. Trong mấy giây ấy, có rất nhiều hình ảnh ở quá khứ xẹt qua đầu hắn.
Bảy năm, ở bên một người bảy năm, có đôi khi sẽ cho rằng đó thật sự là vĩnh hằng.
“Cận Sở.” Hứa Gia Lạc hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nói: “Không thể được.”
Trong mắt Omega này, tình yêu của hắn tựa như cái công tắc. Lúc cần thì bật lên, khi không cần lại tắt đi. Lặp đi lặp lại như thế, vẫn có thể hoàn hảo như lúc ban đầu.
Hứa Gia Lạc đã từng cho rằng mình có thể không thèm để ý, có thể như một Alpha cổ hủ – Bao dung, bao dung, bao dung hơn nữa. Nhưng hắn không làm được.
Lúc nói ra câu ấy, trong lòng hắn chẳng mảy may thấy thoải mái, chỉ có nỗi thê lương đang cuộn dâng ào ạt.
“Gia Lạc…”
Cận Sở nhìn hắn như đang cầu khẩn: “Tại sao?”
Hình như y không hoàn toàn bất ngờ, nhưng vẫn không nhịn được mà truy hỏi. Nước mắt y lập tức tuôn rơi, đoạn lại nức nở hỏi một câu: “Tại sao thế?”
Cận Sở luôn dễ vụn vỡ thế đấy. Nước mắt y long lanh như giọt sương mai, chỉ cần muốn khóc là có thể khóc bất cứ lúc nào, hoàn toàn chẳng có gì mất tự nhiên.
Hứa Gia Lạc nhìn Omega trước mặt mình.
Hắn đã từng thích người đó như thế, yếu đuối, cần được thương yêu đến ngần này.
Nhưng bây giờ khi đối mặt với một Cận Sở như vậy, hắn bỗng không còn si mê nữa.
Sự lạnh lùng lạ thường ấy khiến chính Hứa Gia Lạc cũng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Hắn đã từng cho rằng vẻ đẹp hấp dẫn nhất của Omega chính là yếu ớt, nhưng đến giờ phút này gần như hắn mới run rẩy nhận ra –
Nếu chưa từng kiên cường, vậy thì vẻ yếu ớt duy nhất ấy đẹp làm sao được.
Hắn đã từng thật sự nhìn thấy một linh hồn thật sự mỹ lệ khác –
Là thanh kiếm sắc ngọt, vừa rút ra khỏi vỏ đã chỉ thẳng vào tim không hề hối hận.
Cũng là yếu ớt đấy, nhưng là sự yếu ớt giấu kín dưới lớp vỏ cứng rắn, lại như quả trứng vừa chạm vào sẽ vỡ nát.
Là ánh mắt khi Phó Tiểu Vũ nói “Mấy hôm trước, lần đó… Là sự vô giá mà tôi sẽ vĩnh viên trân trọng và đặt trong lòng.”
Là những từ khóa màu đỏ được ghi chi chít trên tấm bảng trắng mà Phó Tiểu Vũ đã ghi cho hắn, mỗi từ đều là tình yêu chân thành tha thiết “Em chỉ thích anh thôi”.
Một khi định nghĩa về cái đẹp đã thay đổi, thì đã chẳng thể quay về được nữa rồi.
Hứa Gia Lạc khàn giọng nói: “Bởi vì, anh đã yêu người khác rồi.”
Cận Sở kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi, nhưng y không nhúc nhích.
Dường như từ đầu tới giờ, chỉ có câu nói này mới thật sự khiến y hoàn toàn đờ đẫn.
Y im bặt chẳng nói một câu, từ chối bất cứ hình thức giao tiếp nào.
Y chỉ đột nhiên cúi đầu ăn chocolate trên bàn, ăn từng viên từng viên một, mãi đến khi ăn hết sáu viên trong hộp nhỏ kia.
Hứa Gia Lạc cũng hết cách rồi, lúc rời đi hắn đưa cho Cận Sở một tấm khăn giấy.
Khi xuống thang máy, tim hắn đập càng lúc càng nhanh, trong đầu không ngừng nhớ đến ánh mắt Phó Tiểu Vũ nhìn mình lúc bị Phó Cảnh lôi đi –
Kinh hoàng, bất an, ngơ ngác.
Tim Hứa Gia Lạc đột nhiên đập dữ dội và căng thẳng. Hắn không biết lựa chọn của Phó Tiểu Vũ khi đối mặt với người cha đang giận dữ của mình, cũng giống như Phó Tiểu Vũ không biết sự lựa chọn của hắn…
Nghĩ đến đó, suy nghĩ trong hắn bất chợt lộn xộn cả lên.
Đến đại sảnh, Hứa Gia Lạc không nhịn được mà bắt đầu chạy. Bên ngoài bầu trời vần vũ mưa gió, tựa như cảm xúc mãnh liệt của hắn lúc này.
Hứa Gia Lạc lái xe trong mưa to, nhưng vừa ra khỏi đường hầm đến quảng trường khu Bắc thì chiếc xe điện chết tiệt lại báo cần phải sạc pin gấp…
“Đờ mờ.”
Hứa Gia Lạc đấm một cú lên vô lăng, đoạn dứt khoát quẹo qua một bãi đỗ xe không biết là đâu. Sau đó hắn cầm chiếc ô dự phòng trong cốp xe chạy về phía biệt uyển Quân Nhã trong cơn mưa dữ dội, vừa chạy vừa gọi điện thoại.
Chuông đổ một hồi, hai hồi, ba hồi.
Lập tức biến mất trong tiếng mưa ràn rạt.
Hứa Gia Lạc cuồng chân chạy và gọi tiếp. Mưa to gió lớn quật chiếc ô của hắn đến mức xiêu vẹo, chiếc sơ mi xanh đậm cũng ướt nhẹp dán chặt lên người, nom hắn chật vật như một chú cún.
Tiếng chuông lại vang lên hai hồi, rốt cuộc lần này cũng có người nhận.
“Này!” Hứa Gia Lạc đưa di động đến bên miệng hét to một tiếng: “Phó Tiểu Vũ! Em đang ở đâu?”
“Hứa Gia Lạc.”
Giọng nói đầu bên kia quá nhỏ, hắn lại vội vã đặt điện thoại cạnh tai để nghe cho rõ, còn trái tim vẫn đập bình bịch.
“Hứa Gia Lạc!”
Tiếng ở bên kia bỗng nhiên to lên, nhưng Hứa Gia Lạc lập tức nhận ra không phải, âm thanh ấy không truyền đến từ điện thoại.
Hắn ngẩng phắt đầu lên, và nhìn thấy một chiếc Lamborghini đang dừng giữa đường.
Mà Omega ấy đang đội mưa đứng cạnh xe, y cầm điện thoại ngơ ngác nhìn hắn.
________________
Hết chương 64.