Tình Yêu Kỳ Lạ Đã Xuất Hiện

Chương 67

Vừa nghe thấy câu này, Phó Tiểu Vũ mềm nhũn cả hai chân. Nhưng không chờ y quỳ sụp xuống, Hứa Gia Lạc đã cương quyết ôm lấy eo rồi bế y lên lần nữa.

Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn chính mình trong tấm gương toàn thân trước mặt.

Chiếc sơ mi trắng tinh đang bận trên người là áo đặt may mà y rất thích. Nó phẳng phiu lượt là, từng được y mặc nhiều lần lúc đi làm. Thế mà giờ đây, vạt áo lại bị Hứa Gia Lạc vén cao lên, để lộ nửa người dưới trần truồng chẳng mảnh vải che thân của chủ nhân…

Cặp mông chắc mẩy của Phó Tiểu Vũ cũng hoàn toàn phản chiếu trong gương.

“Không, không được….”

Trong chuyện chăn gối, Phó Tiểu Vũ rất ít khi nói “Không” với Hứa Gia Lạc.

Nhưng lúc này đây, rõ ràng được gọi bằng cái tên “Giám đốc Phó” cực kỳ nghiêm túc, thế mà y lại đang lõa lồ chật vật đến nhường này. Cảm giác kích thích ấy thật sự quá mãnh liệt, đến mức y không kìm được giãy giụa.

Đương nhiên Hứa Gia Lạc cũng cảm nhận được động tác của Omega, hắn chẳng hề do dự mà bắt lấy hai tay Phó Tiểu Vũ cứng rắn đè trên mặt gương, đoạn sải bước ngồi lên tấm lưng thon mượt của Phó Tiểu Vũ.

Trọng lượng cơ thể của một Alpha trưởng thành bỗng đè lên lưng khiến Phó Tiểu Vũ nhũn eo sụp xuống. Nhưng cũng chính vì thế nên cặp mông trần truồng của Omega cũng phải vểnh cao hơn nữa, cơ thể y đương run bần bật vì phải chịu lực nặng.

Cứ thế, Hứa Gia Lạc cưỡi trên người Phó Tiểu Vũ, dùng bàn tay ve vuốt xoa nắn bờ mông mịn màng bóng mượt của Omega.

Nếu như chỉ nhìn dáng vẻ áo quần chỉnh tề của Phó Tiểu Vũ thì e là rất khó tưởng tượng được Omega thoạt trông mảnh mai cao gầy này lại sở hữu bờ mông xinh đẹp ngần ấy.

Căng mẩy, đầy đặn…

Làn da trắng ngần như tuyết càng khiến cặp mông tròn trịa hơn, tựa vầng trăng rằm.

Là vầng trăng rằm chỉ thuộc về mình hắn.

Hứa Gia Lạc bỗng thấy vui sướng từ đầu ngón tay chầm chậm lan tới trái tim, khiến hắn tê tê dại dại.

Cảm giác sung sướng ấy khiến hắn nheo hai mắt lại. Sau đó hắn từ từ luồn tay vào trong sợi dây đai kẹp giữ áo ở bắp đùi Phó Tiểu Vũ rồi kéo căng ra, đoạn bất thình lình buông tay.

“Bép!” một tiếng, dây đai đàn hồi trở về đập lên phần da đùi của Phó Tiểu Vũ phát ra tiếng kêu lảnh lót.

“A…” Cảm giác đau đột ngột ập tới khiến Phó Tiểu Vũ cầm lòng không nổi phát ra một tiếng rên rỉ ẩn nhẫn từ trong cổ họng.

Hứa Gia Lạc cúi người nắm lấy hai tay Phó Tiểu Vũ như đang giam cầm con mồi bất lực giữa vòng tay của mình, kế đó liếm láp từng chút từng chút một lên gáy Omega. Bộ phận nhỏ nhắn quyến rũ kia vẫn không nhô lên, nhưng đầu lưỡi hắn lại nhạy bén cảm nhận được nó đang lặng lẽ lẩn trốn dưới lớp da, thế là hắn lại càng quyết tâm mút mạnh hơn.

“Hưmmm!” Tuyến thể giống như bộ phận sinh dục phô bày ra ngoài của Omega. Dù đang không phát tình, thì Phó Tiểu Vũ cũng phải lập tức run rẩy kêu lên thành tiếng khi bị kích thích đột ngột đến vậy. Tiếng rên của y bật ra rất bất ngờ, nhưng vẫn mang đến cảm giác dấp dính ươn ướt như tiếng mèo ướt át rên rỉ.

“Giám đốc Phó à, em nói không được cái gì cơ?”

Hứa Gia Lạc lại mút thêm một chốc mới ghé vào tai y trêu chọc.

“Em…”

“Không cho anh chơi em sao?”

“Không, không phải.” Khi thốt ra mấy chữ đó, ngay đến vành tai Phó Tiểu Vũ cũng đỏ lựng hết cả lên. Mà dù là ở lúc này, y vẫn, vẫn nghĩ – “Muốn được chịch”, vậy sao có thể không thẹn thùng được cơ chứ.

“Vậy là?” Hứa Gia Lạc lại hỏi.

“Hứa Gia Lạc…” Phó Tiểu Vũ không nhịn được nghiêng đầu sang nhìn về phía Hứa Gia Lạc. Giờ y còn đang phải cõng một Alpha nặng trình trịch rất đáng thương, nên bất giác lộ ra giọng mũi mềm ướt: “Đừng, đừng làm trước gương mà…”

Hứa Gia Lạc thấp giọng bật cười.

“Được.” Ai ngờ hắn lại đồng ý, đoạn dứt khoát đứng dậy.

Phó Tiểu Vũ vừa cảm thấy trên lưng mình nhẹ bẫng đi, có điều còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Hứa Gia Lạc túm lấy đổi hướng…

Đúng là y không đối diện với gương nữa, mà bây giờ đang nghiêng người với gương.

Nhất thời Phó Tiểu Vũ vẫn không kịp định thần, chỉ vô thức lấy tay chống lên tấm thảm để đỡ cơ thể.

Mũi chân y giẫm lên mặt gương lành lạnh, y ngơ ngác nghiêng đầu nhìn, lập tức giật thót, và cảm thấy cả người đang nóng rực lên vì xấu hổ…

Trong chiếc gương toàn thân to lớn, y đang giơ một chân lên cao, chiếc đai kẹp màu đen bằng da vẫn còn siết chặt nơi bắp đùi.

Mà tư thế giống một chú chó đi tiểu này đã khiến phần thân dưới riêng tư hoàn toàn lộ ra… Từ dương v*t nửa cương của y, đến cửa mình lóng lánh ướt át, toàn bộ đều lõa lồ bày ra một cách dâm đãng trong tấm gương trong suốt.

Mà cây hàng thô to đã cứng hoàn toàn của Alpha lại sừng sững chống giữa khe mông của y chẳng chút khách sáo. Nó đang chầm chậm cọ xát từng chút từng chút một, tỏ ý muốn xông vào.

“Đừng!”

Thậm chí Phó Tiểu Vũ đã quên cả giãy giụa. Từ đầu đến bây giờ chuyện càng lúc càng xấu hổ hơn, mà lúc này y thật sự hoảng sợ, lập tức quay đầu lại rưng rưng nước mắt nhìn Hứa Gia Lạc.

Đôi mắt mèo tròn xoe của y đang đẫm nước long lanh, trong đó chất chứa nỗi kinh hoảng, phối hợp với rèm mi chớp liên tục, nom Phó Tiểu Vũ đáng thương đến lạ. Y nức nở kêu mấy tiếng liên tiếp: “Hứa Gia Lạc, Hứa Gia Lạc…”

“Xin anh đi.” Hứa Gia Lạc xoa xoa tóc Phó Tiểu Vũ.

“Em xin anh…” Âm cuối của Phó Tiểu Vũ thốt lên rất vội vàng. Mặc dù việc cầu xin tha thứ mất mặt thật đấy, nhưng nó chẳng còn quan trọng so với cảm giác nôn nóng sợ sệt vào lúc này nữa. Nói đoạn, y lại nức nở thêm một tiếng: “Em xin anh mà, Hứa Gia Lạc.”

“Em ngoan quá đi mất giám đốc Phó à.” Giọng Hứa Gia Lạc đã khàn đục lắm rồi.

Rõ ràng là nói thế, nhưng năm ngón tay của hắn lại bắt lấy mái tóc mềm tơ của Phó Tiểu Vũ, ép buộc Omega phải nghiêng đầu nhìn hình ảnh bản thân đang dạng rộng chân trong gương.

Phó Tiểu Vũ lập tức nhạy bén cảm thấy không đúng lắm, có điều Hứa Gia Lạc nuốt lời rất đột ngột, còn tay kia đã siết chặt lấy eo y.

Ngay lúc Phó Tiểu Vũ giãy giụa kịch liệt nhất –

Y chỉ có thể trơ mắt nhìn hình ảnh cây hàng thô to nóng rẫy của Alpha từ từ chui vào cửa huyệt ấm mềm giữa hai đùi mình được phản chiếu trong gương.

Hứa Gia Lạc có thể ngửi thấy mùi bạc hà cay nồng đến mức hơi sặc mũi phát ra từ người mình. Cánh tay đang nắm nắm tóc Phó Tiểu Vũ của hắn rần rần nổi gân xanh, dưới sự kìm kẹp thô bạo và mạnh mẽ của hắn, ban đầu Omega còn cố giãy, nhưng dần dần người y chỉ còn run từng chặp.

Phó Tiểu Vũ không thể không nhìn bản thân mình trong gương, nhìn mình đang giơ cao một chân, nhìn mình bị người ấy dần dần cắm vào.

Hứa Gia Lạc còn ngại chưa đủ, hắn dùng tay kia nâng hai hòn nho nhỏ vướng mắt của Omega lên để chốn đang kết hợp của cả hai lộ rõ hơn nữa.

“Giám đốc Phó.”

“…” Có thể cảm nhận được Phó Tiểu Vũ đang nghiến răng thật chặt không chịu lên tiếng.

Hứa Gia Lạc biết, có lẽ Phó Tiểu Vũ không chỉ thấy nhục nhã, mà cũng cảm thấy đau đớn. Đây là một Omega vẫn chưa phát tình, dù vừa rồi hắn đã kiên nhẫn an ủi chỗ đó một hồi lâu thì chỗ đó cũng rất vất vả mới chất chứa được dương v*t hoàn toàn cương cứng của Alpha.

Trong gương, phần bụng dưới xinh đẹp của Phó Tiểu Vũ đang căng ra. Có một vài giọt mồ hôi long lanh đang cố bám lấy nơi ấy, dường như lúc nào cũng có thể rỏ xuống.

“Giám đốc Phó à…”

Bàn tay Hứa Gia Lạc lần mò phía dưới cởi từng cúc áo sơ mi của Phó Tiểu Vũ, để lớp vải tơ lụa đắt đỏ buông rũ.

Giờ đây Omega đang khẽ nghiêng người sang bên, đến cả núm vú hồng hồng mềm mại nơi ngực trái cũng lồ lộ ra trước gương.

Chỗ này xinh đẹp thật… Phó Tiểu Vũ cũng sẽ có ngày cho con bú ư?

Tưởng tượng táo bạo này khiến Hứa Gia Lạc có cảm giác kích động xấu xa, hắn lại nhấn cây hàng của mình vào sâu thêm một chút: “Giám đốc Phó.”

“Phó Tiểu Vũ.” Hắn lại khàn giọng thay đổi cách xưng hô, sau đó lấy ngón tay nắn bóp đầu v* đã sưng tấy kia thật mạnh: “Bảo bối à, em là bé mèo đực của anh.”

Bé mèo xinh đẹp nhất, bé mèo quý giá nhất.

“Hưmm, a, Hứa…”

Cái danh xưng “Bảo bối” chưa từng nghe đó khiến Phó Tiểu Vũ không thể nhịn nổi nữa, y bật ra tiếng thở dốc gấp gáp từ giữa răng môi, đoạn trở tay nắm lấy cánh tay Hứa Gia Lạc: “Nhẹ… Nhẹ chút đi anh.”

Thật ra tiếng rên của Phó Tiểu Vũ rất êm tai. Bình thường giọng nói của y mang đến cảm giác sắc bén và lạnh lùng, nhưng một khi mềm mại thì lại khiến trái tim người nghe tê dại từng cơn, Hứa Gia Lạc nghĩ.

Trong lòng hắn rõ ràng đã mềm dịu hẳn đi, nhưng cũng bất chợt xen lẫn cả sự hung hãn trước nay chưa từng có. Hắn không nhẹ nhàng hơn, trái lại còn nhấc một chân Omega cao hơn nữa, sau đó ưỡn hông dữ dằn nắc mạnh vào cơ thể Phó Tiểu Vũ.

“Hưmmm…”

Phó Tiểu Vũ chưa từng bị Hứa Gia Lạc chơi ác đến thế. Hắn ngang ngược tiến vào đột ngột, cây dương v*t của Alpha đâm xuyên thẳng vào hậu huyệt, thậm chí còn giống như đã đâm trúng tới vách khoang sinh sản yếu ớt.

“Em đau lắm Hứa Gia Lạc…”

Đôi mắt tròn vo của y loáng lên hơi nước, run run nói. Thế nhưng dù làm thế cũng không thể khiến Alpha dịu dàng. Hứa Gia Lạc nhéo đầu v* Phó Tiểu Vũ, đoạn hết lần này đến lần khác va chạm dữ dội.

Rất khó để hình dung cảm giác lần này, giống như Hứa Gia Lạc cưỡi lên mình y rồi đâm thọc thật lực, khiến y đi từ cảm giác đau đớn như chết lặng của ban đầu đến lúc chốn kết hợp khít khao của hai bên bắt đầu dấy lên cơn sướng khoái tê dại.

“Á… Hứa Gia Lạc!”

Một khi tiếng rên đã không thể kìm chế được nữa, thì những âm thanh sau đó sẽ càng lúc càng cao hơn. Phó Tiểu Vũ lớn tiếng kêu, thi thoảng còn có mấy tiếng rên đã mang theo nức nở. Hầu kết y nhấp nhô lên xuống, lúc bật hơi đến âm cuối thì lại không kìm nổi run rẩy. Y dùng ngón tay bấu chặt lấy mặt thảm như đang phát tiết, suýt nữa là làm đứt phần lông mềm trên đó.

Khoái cảm quá mãnh liệt và nhanh chóng khiến người y hoàn toàn vỡ tan.

Không lâu sau, dương v*t vừa rồi rõ ràng còn rất khó kích thích đã lặng lẽ vểnh lên, đầu khấc rỉ chất lỏng.

Phó Tiểu Vũ vẫn cảm thấy hơi đau, nhưng trong đó còn bao gồm cả khoái cảm dữ dội. Trên gương đang phản chiếu hình ảnh rất đỗi dâm đãng, thậm chí dù trong lòng y đã rất hưng phấn đến mức đầu váng mắt hoa, thì kích thích cao độ tựa như từng cơn sóng biển mãnh liệt này khiến y cảm thấy sắp không chịu được nữa rồi.

Tiếng rên rỉ cao vút lại biến thành nghẹn ngào.

Ở phương diện này, bẩm sinh Alpha đã mạnh mẽ hơn y nhiều. Lúc Phó Tiểu Vũ không chịu nổi nữa thì Hứa Gia Lạc vẫn còn chìm trong trạng thái hưng phấn nhất.

Lúc phấn khích hắn ít nói hơn, và chẳng biết đã buông chân Phó Tiểu Vũ xuống từ bao giờ.

Có điều hắn càng cắm càng sâu, càng cắm càng ác hơn.

“Đừng, Hứa Gia Lạc, đừng….” Cơ thể Phó Tiểu Vũ run bần bật, y chỉ thấy thân dưới ướt sũng đang có dòng dịch len lỏi chảy, đầu gối thì mềm nhũn không thể quỳ nổi nữa: “Hu hu…”

Tấm thân run rẩy của y cảm nhận được sức lực lúc này của Hứa Gia Lạc thật điên cuồng, hắn đang chơi y đến mức như muốn cưỡng ép khoang sinh sản vốn khép chặt vì không phát tình phải mở bung ra. Không có Omega nào lại không sợ cảm giác đó, nỗi đau đớn khi khoang sinh sản bị mở mà không trong kỳ phát tình thật sự quá khó để chịu đựng nổi.

Phó Tiểu Vũ muốn trốn, thế nhưng lại bị Alpha ôm chặt bắt trở về, rồi tiếp tục bị đâm trúng vách khoang sinh sản hết lần này đến lần khác.

“Đừng mà…!”

Phó Tiểu Vũ nức nở siết chặt lấy thảm: “Tha cho em đi Hứa Gia Lạc… Em thật sự không chịu nổi nữa rồi.”

Hứa Gia Lạc bỗng chặn y lại. Phó Tiểu Vũ lờ mờ cảm nhận được hàm răng của người ấy đang kề sát ở tuyến thể trên gáy mình, mà va chạm vào bên trong lần này khiến y suýt nữa là ngất xỉu…

“Đừng!”

Có một giây, Phó Tiểu Vũ thật sự cho rằng mình đã bị mở toang rồi.

Hai chân y giần giật, cơ thể dường như không còn thuộc về mình nữa, ngón chân cũng co quắp.

“Bé mèo…”

Giọng nói của Hứa Gia Lạc vang lên trên đỉnh đầu y.

Phó Tiểu Vũ cố mở mắt trong cảm giác đầu óc váng vất, y mới nhận ra mình đã được đổi sang tư thế nằm ngửa.

Hứa Gia Lạc cúi đầu vuốt ve gương mặt Phó Tiểu Vũ, lúc này đôi mắt của hắn rất sâu thẳm, trong đó còn chất chứa sự nguy hiểm.

Cả người Phó Tiểu Vũ ướt đẫm, dưới mông lầy lội, ngay cả khuôn mặt nho nhỏ và rèm mi cong dài kia cũng dấp dính mồ hôi.

Y đang mờ mịt ngửa đầu nhìn Hứa Gia Lạc bằng đôi mắt to xinh đẹp thất thần.

Hứa Gia Lạc vẫn đang phủ phục trên người Omega. Mặc dù đã tạm rút dương v*t ra, nhưng thằng em của hắn vẫn đang hưng phấn đè giữa đùi người ấy.

Hắn chỉ có thể cho Phó Tiểu Vũ mấy giây để dịu lại, còn thêm nữa thì hắn không chờ được.

Ngay lúc Hứa Gia Lạc mở đôi chân thon nuột của Phó Tiểu Vũ ra định nhấp vào, thì y bỗng quay đầu lại hung dữ cắn ngón tay hắn một cái.

“Shhh…”

Lần này y cắn không nhẹ, Hứa Gia Lạc không nhịn được mà rên khẽ một tiếng.

“A….!”

Omega tựa như chú mèo đang phát tình, kêu đến lạc giọng.

Y đã bị chịch đến mức nổi giận, vội ôm lấy cổ Hứa Gia Lạc kéo hắn xuống, sau đó cắn tiếp. Cú cắn này khiến bờ môi của Hứa Gia Lạc bật máu tươi.

“Phắc.”

Hứa Gia Lạc khàn giọng mắng, nhưng vẫn không hề có ý lùi bước. Hắn không tức giận, mà đúng hơn là bị khơi lên dục vọng.

Hắn lau máu dính trên môi mình, sau đó hung tợn đẩy chân Omega cắm mạnh vào.

Phó Tiểu Vũ vẫn đang cắn hắn, hắn bèn thuận thế trao cho Phó Tiểu Vũ một nụ hôn nhuốm đầy mùi máu.

________________

Hết chương 67.
Bình Luận (0)
Comment