Tình Yêu Kỳ Lạ Đã Xuất Hiện

Chương 89

“Hứa Gia Lạc.” Văn Kha nhẹ nhàng nói: “Khi còn sống, con người phải đưa ra quá nhiều lựa chọn, không ai có thể bảo đảm được mình mãi mãi đúng cả. Nhưng ít nhất ngay ở lúc đưa ra lựa chọn đó, người ta không thể vì cố ý phạm sai lầm mà thực hiện được. Lúc 22 tuổi, ông cho rằng mình đã tìm được người thích nhất, bởi thế nên muốn xây dựng gia đình mình ao ước, còn có được cục cưng của ông và Cận Sở. Sau này ly hôn cũng là Cận Sở nói ra trước, rằng mình cảm thấy không có tình cảm, điều này chứng tỏ y cũng đang khát vọng tình yêu mãnh liệt hơn. Vậy thì tình cảm của hai người tan vỡ không phải là quá bình thường ư? Vả lại chẳng lẽ cho đến bây giờ, ông cũng đang hối hận vì có Nam Dật sao?”

“Sao có thể thế chứ, tôi vĩnh viễn không hối hận vì có Nam Dật.” Hứa Gia Lạc bỗng ngẩng đầu lên: “Nam Dật là thiên thần trong cuộc đời tôi.”

“Nếu không thì tốt. Nên ông đang áy náy à? Bởi từ đầu đến cuối, tình cảm của ông với Cận Sở vẫn mãi không đạt đến điểm giới hạn kia, nhưng lại nảy sinh tình yêu nồng nàn đến cỡ này với Phó Tiểu Vũ, nên ông cảm thấy có lỗi với Nam Dật?”

“… Đúng thế.” Hứa Gia Lạc khàn giọng nói: “Là từ lúc mới bắt đầu, tôi đã không thể cho thằng bé một gia đình hoàn mỹ.”

“Nhưng chính ông cũng đã nói, chẳng ai có thể biết trước được điều chi đúng không Hứa Gia Lạc.” Văn Kha hơi nâng giọng: “Ai có thể đứng ở năm mình 30 tuổi để nhìn lại lúc mình 20 và cảm thấy mỗi một bước mình đi đều chính xác? Ông thật sự cảm thấy mình có thể lợi hại đến thế à?”

Văn Kha ngập ngừng một chút rồi mới tiếp tục nói: “Hứa Gia Lạc, nói cho cùng có đôi khi tôi không biết là ông tự phụ hay tự ti. Tôi chỉ cảm thấy, rất nhiều lựa chọn ông đưa ra kỳ thực đều không phải là lựa chọn của chính ông.”

Hứa Gia Lạc không hiểu câu này lắm, nhưng cũng không hỏi lại ngay.

“Từ hồi cấp hai đến khi kết hôn, toàn bộ những Omega ông tìm đều chung một kiểu. Ông thật sự chủ động tìm kiếm người mình thích à? Hay là ông chỉ bị động lựa chọn kiểu Omega “Hoàn toàn khác với Mộ Dung Tịnh Nhã”?”

“Ông áy náy vì từ ban đầu mình đã không cho Nam Dật một gia đình hoàn mỹ, nhưng rốt cuộc gia đình hoàn mỹ là dạng gì? Hình như ông chỉ biết rằng, dù thế nào cũng không thể xây dựng một gia đình như Mộ Dung và Hứa Lãng là được rồi. Ông đảo ngược thứ tiêu cực mà mình căm hận nhất để cho ra một công thức nhìn hợp lý, nhưng thật ra từ khi bắt đầu, chuyện này đã không thể.”

Hứa Gia Lạc kinh ngạc nhìn Văn Kha, chẳng thể thốt lên được một chữ.

Những lời này có lẽ là câu nói sắc bén nhất, cũng không nể mặt nhất mà Văn Kha từng nói với hắn từ khi họ quen biết đến nay. Nó tựa như một cây búa tạ đập hắn đến choáng váng đầu.

Đúng vậy, hôn nhân và gia đình lý tưởng mà hắn theo đuổi cho đến nay đều là ảo ảnh dựa vào đảo ngược và suy luận giả tưởng của bản thân.

Thực ra từ giây phút Phó Tiểu Vũ theo đuổi, hắn đã lờ mờ nhận ra trước đó mình ngớ ngẩn và hoang đường đến mức nào.

Nói đến đây Văn Kha rất tức giận, đôi mắt bình thường luôn chan chứa ý cười giờ đang dấy lên nỗi tức giận nhìn chằm chằm Hứa Gia Lạc.

Tính anh luôn ôn hòa dịu dàng, nhưng thời điểm này hình như anh không có cách nào trở thành một người khuyên bảo đàng hoàng, cũng không thể bình tĩnh kiên nhẫn giống Hứa Gia Lạc làm với anh như trước đó.

“Hứa Gia Lạc, cuộc hôn nhân trước đó chẳng ai cứu vãn được, nhưng lần này thì sao? Đây là lần duy nhất ông không qua công thức, mà là bằng chính cảm giác của chính mình để có được tình yêu sôi trào đến đến giới hạn. Tình cảm đó quý giá đến cỡ nào ông không biết sao? Ông cứ dứt khoát từ bỏ cậu ấy như thế hả? Thậm chí trước đó còn không bàn bạc với cậu ấy một chút?”

“Tôi biết.”

Hứa Gia Lạc lắc đầu: “Văn Kha, tôi biết Phó Tiểu Vũ quý giá đến cỡ nào.”

Thậm chí hắn không thể nói ra được tình cảm ấy quý giá, mà chỉ có thể yếu ớt nói “Là Phó Tiểu Vũ quý giá”.

“Là vấn đề của tôi, đúng, ông nói đúng hết. Không bàn bạc với em ấy cũng là lỗi của tôi. Tôi đã gánh trên mình quá nhiều thứ hỗn loạn rối rắm, còn cả tâm trạng tả tơi, quá nhiều áy náy và tự trách. Dường như tôi càng muốn có trách nhiệm với cuộc đời thì càng có lỗi với tất cả mọi người. Văn Kha, tôi cũng muốn kết cục hiện tại của mình không giống bây giờ, nhưng tôi đang chìm trong bùn lầy, giãy giụa đến thế nào cũng không leo lên được. Tôi không muốn Phó Tiểu Vũ đi cùng tôi, cũng dính đầy bùn đen, sau đó còn phải thất vọng về tôi dù chỉ một chút. Tôi không thể nào chấp nhận được quá trình này. Tôi không thể cho em ấy… Không thể cho tình yêu lấp lánh rực rỡ, thứ tình yêu để em ấy vĩnh viễn thấy trân trọng và vô giá. Nếu như tôi không cho được, thì tôi không nên tiếp tục ở bên cạnh em ấy.”

Hứa Gia Lạc hoảng hốt nhớ lại, tại sao mấy từ này lại quen thuộc đến thế.

“Cái lần mấy ngày trước đó… Là điều vô giá mà em sẽ vĩnh viễn trân trọng cất giữ trong lòng.”

Cho đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ rèm mi dài lấp lánh ánh nắng vàng của khi người ấy nói những lời đó.

Hứa Gia Lạc ngơ ngác ngồi đó, đây là lần đầu tiên hắn nói hết tâm trạng của mình.

Hắn đặt hai tay lên đầu gối, kinh ngạc đến ngẩn người.

Tư thế đó vừa ngay ngắn vừa câu nệ, giống như một phạm nhân bị giam trong phòng thẩm vấn đang nhớ đến tự do.

Nghe thấy câu nói này, rốt cuộc Văn Kha cũng thở một hơi thật dài. Trong nháy mắt đó, khi tất cả phẫn nộ rút đi, cảm giác bất lực dữ dội lại trào dâng trong lòng.

Hứa Gia Lạc bị bao vây, bị nhốt chặt trong chính nhà tù mà mình xây dựng.

“Hứa Gia Lạc, có đôi khi tôi thật sự nghi ngờ, có phải từ trong lòng ông không yêu bản thân mình không?”

Văn Kha thì thào: “Bởi vì không yêu bản thân, nên ông mới có thể khiến một chuyện ban đầu có thể giải quyết được thành ra tình trạng như bây giờ. Kể cả hôn nhân, Nam Dật, hay tình cảm với Phó Tiểu Vũ cũng vậy, hình như ông chỉ cố chấp rúc đầu trong quan hệ hoàn hảo mà mình tưởng tượng. Vấn đề giữa những chuyện này ban đầu không phải là không có cách giải quyết, nhưng hình như ông chỉ có trách móc, áy náy với chính bản thân mình, Khi xảy ra vấn đề ông lại hoàn toàn đẩy trách nhiệm lên người mình, sau đó trơ mắt nhìn bản thân bị đè bẹp, thậm chí còn không có cả dũng khí cầu cứu Phó Tiểu Vũ.”

“Hứa Gia Lạc, chỉ có người không yêu bản thân mình mới không có dũng khí theo đuổi hạnh phúc, mới có thể cảm thấy cầu cứu người mình yêu là đang vẩy bùn lên người đó.”

Hứa Gia Lạc bỗng cúi thấp đầu, hắn cố gắng thở thật nhẹ, nhưng vẫn phát ra tiếng hít thở.

Có phải hắn không yêu bản thân mình không.

Bởi vì biết đáp án, nên hắn lại càng đau đớn, đau đến độ không nói thành lời.

Cuối cùng Văn Kha không tiếp tục hỏi nữa, có lẽ là do anh không đành lòng.

Điện thoại bỗng vang lên, anh không cần nhìn cũng biết là Hàn Giang Khuyết đang giục giã mình.

Cảm giác bất lực của anh đã biến thành đau lòng.

Anh nhìn Hứa Gia Lạc đang ngồi ở đó, chỉ cảm thấy từ ngữ Hứa Gia Lạc hình dung rất chính xác, là rách nát tả tơi.

Giờ đây Alpha này tựa như một bao tải rách tan nát, hình như Văn Kha cũng không thể nào tự sức mình có thể nhấc Hứa Gia Lạc của hiện tại lên được.

Mà dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn có thể hiểu được Hứa Gia Lạc.

Bởi vì chính anh cũng từng như thế.

Thời điểm mà ngay cả chính mình cũng không thể yêu, chính là lúc bất lực và yếu ớt nhất trong cuộc đời của mỗi con người.

Mà rốt cuộc phải đến bao lâu mới có thể nhặt lại dũng khí, dường như có là một câu đố vĩnh hằng.

Chỉ là có đôi khi, chưa chắc duyên phận sẽ mãi đợi chờ. Nếu cứ vì thế mà bỏ lỡ cơ hội, thì đó quả là tiếc nuối cả một đời.

Văn Kha chỉ đành thấp giọng nói: “Vậy tiếp theo ông định thế nào?”

“Tôi… Chỉ muốn em ấy nhanh ổn lại, có thể làm chuyện mình thích, có thể bắt đầu vui vẻ.”

Lúc mở miệng Hứa Gia Lạc có hơi sợ hãi, nhưng hiển nhiên là hắn thật sự nghĩ đến vấn đền này, bèn nói rất kỹ càng: “Văn Kha, hai hôm trước tôi có nghĩ đến Tình cuối. Không phải mấy ngày nữa sẽ mở cuộc họp nội bộ phân chia lại cổ phần sao? Tôi biết sẽ có một thủ tục riêng biệt chuyên đánh giá phần vốn góp vào, nhưng dù thế nào thì tổng số cổ phần của người sáng lập vẫn luôn cố định, thiếu một người cũng không sao. Đến lúc đó… Tôi muốn giao hết cổ phần trong tay mình ra.”

“Sau đó thì, không phải sắp tới Tình cuối định ra mắt ở nước ngoài đấy ư? Tôi đang nghĩ công việc ở nước ngoài vẫn luôn do Phó Tiểu Vũ phụ trách nhiều nhất, sau này cũng nên thành lập một chi nhánh công ty ở nước ngoài để em ấy hoàn toàn tiếp nhận. Đến lúc đó nếu việc rót vốn có vấn đề, tôi cũng có thể…”

Văn Kha bỗng ngắt lời hắn: “Rất nhiều chuyện tôi cũng nghĩ không khác ông là mấy. Việc sau này mở công ty ở nước ngoài đương nhiên là phải để Phó Tiểu Vũ có 51% cổ phần trở lên. Dù bao gồm cả việc phân chia cổ phần của người sáng lập trong LITE, thì Hàn Giang Khuyết không tham dự công việc, cũng đã khẳng định muốn rời khỏi, và trừ ra phần chia cho CTO và CFO* thì phần trăm còn lại đều dành cho Phó Tiểu Vũ. Nhưng còn phần của ông, tôi cảm thấy vấn đề không phải là ông nghĩ thế nào, mà là Phó Tiểu Vũ có đồng ý hay không.”

*CFO là tên viết tắt của Chief Financial Officer, có nghĩa là Giám đốc tài chính, là một vị trí giám đốc phụ trách quản lý tài chính doanh nghiệp. CTO là viết tắt của Chief Technology Officer – Giám đốc công nghệ hay Giám đốc kỹ thuật trong công ty.

“Hứa Gia Lạc, chuyện cổ phần, ông hãy trực tiếp nói với cậu ấy lúc họp đi.”

Điện thoại Văn Kha lại vang lên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đứng lên, đoạn nói thật bình tĩnh và thẳng thắn: “Thực ra ông biết Phó Tiểu Vũ là người có cảm giác giới hạn đến cỡ nào. Cho nên chia tay mang ý nghĩa rằng ông và cậu ấy đã là hai người xa lạ, cho dù ông có muốn quan tâm và bảo vệ cậu ấy đến mức nào thì hết thảy những gì ông làm đều là dư thừa. Nên là, ông thật sự đã nghĩ rõ ràng vấn đề này chưa Hứa Gia Lạc?”

Hứa Gia Lạc cũng đứng dậy, nhưng khi nghe thấy Văn Kha nói thế, bất chợt lòng hắn lại thấy rất quạnh quẽ.

Đúng thế, tất cả đều khập khiễng là thế đấy.

Bởi vì một câu “Anh ấy không khỏe” của Vương Tiểu Sơn, nên hắn không kìm được mà đường đột nhắn tin xin Đường Ninh hãy bầu bạn với Phó Tiểu Vũ.

Bởi vì muốn Phó Tiểu Vũ có thể làm ông chủ của mình, nên hắn muốn chuyển nhượng cổ phần, muốn góp vốn ở nước ngoài.

Nhưng Văn Kha nói đúng.

Hắn không phải là Alpha của Phó Tiểu Vũ, hắn không có vị trí đó, không có tiền đề ở bên nhau.

Hết thảy hắn làm đều thừa thãi, hắn đã không còn tư cách quan tâm đến Phó Tiểu Vũ rồi.

Nghĩ đến đây, thậm chí hắn không còn đau đớn nữa, mà trong lòng chỉ rỗng tuếch hư hao.

….

Hứa Gia Lạc lần nữa nhìn thấy Phó Tiểu Vũ là vào cuộc họp nội bộ phân chia cổ phần vào buổi chiều.

Mặc dù hắn đã từng nói sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt Phó Tiểu Vũ nữa, nhưng cuộc họp này không thể nào vắng mặt được.

Bệnh mất ngủ của hắn vẫn rất nghiêm trọng. Trước khi ra khỏi nhà hắn gắng chính đốn lại bản thân mình, ít nhất cũng đến mức có thể gặp người khác, sau đó mới lái xe đến tòa nhà Twin Stars.

Bây giờ quy mô của LITE đã mở rộng quá nhanh, trực tiếp thuê ba tầng bảy tám chín để làm nơi làm việc. Có lẽ khái niệm văn phòng chia sẻ đã không còn thích hợp cho LITE trong tương lai nữa, nên nghe nói Phó Tiểu Vũ đã sắp xếp cho người đi tìm một tòa văn phòng lớn và chuyên môn hơn.

Phòng họp lớn nằm ở tầng số chín, lúc Hứa Gia Lạc vào thang máy, Hồ Hạ cũng vừa tới. Cậu ta hét to: “Anh Hứa! Mấy hôm nay anh làm gì thế hả?!”

“Bận chút việc ấy mà.”

“Không có chuyện gì chứ ạ? Nhìn sắc mặt anh tệ quá.”

“Không sao đâu, là người nhà đến thôi mà.”

“Ôi chao.” Hồ Hạ vẫn lo lắng đánh giá Hứa Gia Lạc từ trên xuống dưới, sau đó chợt nhớ đến gì đó bèn hỏi: “Hôm nay anh Hứa không đeo cái bông tai một carat kia à?”

“…” Hứa Gia Lạc siết chặt ly cà phê trong tay, sau đó mới ậm ừ nói: “Ừ, không đeo.”

Văn Kha và Hàn Giang Khuyết đều đã đến, hai người đang đứng trong khu uống trà nóng chung.

Nhìn thấy Hứa Gia Lạc, Hàn Giang Khuyết thẳng thừng quay người lại, bày tỏ thái độ của mình một cách rõ ràng. Văn Kha cũng chỉ kín đáo nháy mắt ra hiệu với hắn, nói một câu: “Tiểu Vũ đang nói chuyện với người khác, sẽ đến ngay thôi.”

Hứa Gia Lạc quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa khép chặt trong văn phòng Phó Tiểu Vũ, yên lặng gật nhẹ đầu.

Dần dần, người phụ trách pháp lý và người sắp được bổ nhiệm làm CTO là Vương Tĩnh Lâm cũng tới. Mấy người họ tùy ý hàn huyên vài câu, lại chờ khoảng ba bốn phút sau, cửa phòng Phó Tiểu Vũ mới bị đẩy ra.

Hứa Gia Lạc quay đầu lại, là Phó Tiểu Vũ đi tới.

Omega ấy gầy hơn rất nhiều, nhưng dáng vẻ dường như đã khôi phục như ngày thường.

Y đã cắt tóc ngắn hơn chút, thế nên nom còn già dặn gọn gàng hơn trước. Lông mày vẫn sắc bén như cũ, vẫn là hương nước hoa lãnh đạm. Y mặc chiếc sơ mi lụa màu xanh bạc hà, phối với chiếc khuy măng sét bằng bạc khá khiêm tốn, trên cổ tay mảnh khảnh vẫn là chiếc Rolex đeo đã lâu kia.

Người ấy vẫn đẹp như xưa, mà vì vẫn để ý chăm sóc cho mình, nên lại càng xinh đẹp hơn nữa.

Trong lòng Hứa Gia Lạc tự nói với mình phải quay đầu sang chỗ khác, thế mà lúc này đây một động tác đơn giản đến thế thôi cũng khó làm như vậy. Hắn tham lam mà dùng một hai giây không nhiều để nhìn cho rõ ràng mỗi một chi tiết nhỏ xíu trên người Phó Tiểu Vũ.

Nhưng lúc đi tới, Phó Tiểu Vũ không nhìn hắn. Y chỉ lên tiếng chào hỏi với Hàn Giang Khuyết và Văn Kha, sau đó dẫn đầu đi tới phòng họp lớn.

Hứa Gia Lạc đi sau cùng, bởi vậy khi ngồi xuống hắn cũng cách Văn Kha và Phó Tiểu Vũ xa nhất. Nhưng Vương Tiểu Sơn thì ngồi cạnh hắn, cậu chỉ đơn giản gật đầu chào hỏi một tiếng “Giám đốc Phó”.

Cuộc họp phân phối cổ phần đã sớm được định sẵn, chủ yếu là vì lúc Văn Kha vừa khởi nghiệp, tất cả đều phân chia quá qua loa.

Với sự phát triển của Tình cuối, sau này LITE sẽ có càng nhiều mối đầu tư lớn hơn, nhất định phải được phân chia hoàn thiện hơn nữa.

Về số vốn cổ phần liên quan đến người đầu tư và nhân viên thâm niên đã được định sẵn, bởi vậy số còn lại thật ra là toàn bộ thành viên sáng lập phải phân chia rõ ràng số cổ phần trong tay theo mức đóng góp của họ.

Đây là một chuyện vừa rườm rà vừa phức tạp, nó không chỉ liên quan đến số vốn bỏ ra ban đầu, mà còn đánh giá các phương diện đóng góp sau này,

Hàn Giang Khuyết đã sớm không tham dự công việc, nên việc hắn rời khỏi phân chia cổ phần không gây nên dị nghị gì. Người mới bổ sung là CTO Vương Tĩnh Lâm, sau đó CFO mới nhậm chức cũng sẽ nắm một phần cổ phần.

Bộ phận hai người kia giữ rất ít, mà cộng sự sáng lập thật sự đều là do Phó Tiểu Vũ và Văn Kha.

Đợi đến phần Hứa Gia Lạc, hắn vừa nêu suy nghĩ muốn rời khỏi việc phân chia cổ phần đã trực tiếp bị Phó Tiểu Vũ bác bỏ.

“Module khảo sát tâm lý của Tình cuối được coi như là cốt lõi cạnh tranh của sản phẩm, toàn bộ cơ cấu này không phải do anh đưa vào sao? Huống chi sau này bộ phận cần sự phối hợp của đại học M cũng còn không ít.”

Phó Tiểu Vũ cầm một chiếc bút máy Pike nhìn qua. Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Hứa Gia Lạc có cơ hội được đôi mắt mèo tròn xoe của người ấy nhìn chăm chú.

“Tôi…”

Hứa Gia Lạc cảm thấy miệng mình hơi khô, hắn uống một ngụm cà phê mới nhẹ nhàng nói: “Dù không làm cổ đông nữa thì tôi vẫn có thể làm cố vấn, giúp Tình cuối và đại học M tiếp tục tiến hành hợp tác.”

“Vấn đề là, tại sao?”

Phó Tiểu Vũ đặt cây bút máy trong tay xuống: “Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng về mức đóng góp thôi anh cũng đã nên nắm cổ phần rồi. Hứa Gia Lạc…”

Y dừng một chút rồi lạnh nhạt nói: “Hãy giải quyết việc chung đi.”

Nói xong mấy chữ đó, hình như Phó Tiểu Vũ đã chắc chắn được phản ứng của Hứa Gia Lạc, y không còn nhìn hắn nữa.

Đúng như Văn Kha đã nói, cuối cùng Hứa Gia Lạc cũng không rút lui thành công, nhưng rốt cuộc hắn vẫn khăng khăng chỉ nhận 0.5%, còn ít hơn cả mấy người Vương Tĩnh Lâm.

Những chuyện khác thì không khác biệt lắm so với dự đoán trước đó. Văn Kha – người sáng lập và góp vốn ban đầu đương nhiên là đại cổ đông lớn nhất, Phó Tiểu Vũ là đối tác là đại cổ đông thứ hai, về cơ bản số cổ phần của y không chênh lệch lớn với Văn Kha là bao. Về chức vụ, y là CEO, là người đứng đầu tuyệt đối trên phương diện chấp hành.

Sau khi cuộc họp đã được ấn định đại khái, những bộ phận chi tiết không cần các cổ đông tham dự. Đến lúc tan họp, Văn Kha kéo Vương Tĩnh Lâm, Hàn Giang Khuyết, Hứa Gia Lạc và cả Phó Tiểu Vũ sang một bên, nói một chuyện khác: “Chừng tháng sau tôi và Hàn Giang Khuyết chuẩn bị tổ chức lễ cưới ở Phuket.”

“Nhanh thế sao?” Hứa Gia Lạc sửng sốt.

Có điều nghĩ kỹ lại thì cũng không quá đột ngột. Hai người họ đã có con rồi, chỉ còn thiếu một lễ cưới nữa thôi. Trước đó còn phải chờ Hàn Giang Khuyết khôi phục lại, nhưng với dáng vẻ đánh Hứa Gia Lạc một trận trước đó, thì có lẽ thêm một tháng nữa sẽ không còn vấn đề gì.

“Ừ, tôi và Hàn Giang Khuyết đã nghĩ rồi, có lẽ nhà họ Hàn còn muốn tổ chức thêm một lần ở trong nước nữa, thế nên lần này tổ chức ở bên ngoài chúng tôi muốn thoải mái một chút. Vừa lúc bây giờ Tình cuối cùng thực hiện rất tốt, cũng muốn khao cho nhân viên kỳ cựu. Chúng tôi nghĩ sẽ mời những bạn bè khá thân, cộng thêm những nhân viên lâu năm của Tình cuối, bao một chiếc máy bay tới Phuket, đặt trước một khách sạn lớn bên bờ biển, coi như chúng ta cùng nghỉ ngơi đi chơi với nhau mấy ngày, sau đó cử hành hôn lễ bên bờ biển, mọi người không cần phải có gánh nặng gì hết. Bên chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi, hôm nay muốn thông báo sớm với mọi người một tiếng.”

“Được….” Hứa Gia Lạc nhìn Văn Kha. Trong nháy mắt đó, trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối cảm xúc, là vui mừng thay cho bạn thân, cũng cảm thấy chun chút cô đơn mơ hồ: “Được, sắp xếp như thế rất tốt. Văn Kha, chúc mừng hai người đã tu thành chính quả.”

Hàn Giang Khuyết vẫn không thèm để ý đến hắn, nhưng khi nghe Hứa Gia Lạc nói “Tu thành chính quả”, hắn lại không kìm được mà nhẹ nhàng nắm tay Văn Kha.

Phó Tiểu Vũ đứng bên cạnh cũng nhẹ nói một câu: “Chúc mừng. Tôi… Tôi thật sự rất vui vẻ thay cho hai người.”

Y nói câu này rất chậm, cũng rất chân thành.

“Giám đốc Phó!”

Đúng lúc này, phía sau bỗng có người hô lên một tiếng.

Hứa Gia Lạc quay đầu lại, hắn kinh ngạc khi thấy Ôn Hoài Hiên đang đứng sau họ.

Alpha này ăn mặc rất đẹp, trên tay vẫn là chiếc Patek Philippe kia. Hắn đang mỉm cười nhìn về phía Phó Tiểu Vũ: “Tôi vừa đến, cậu đã họp xong chưa? Ồ giám đốc Văn, hôm nay anh cũng ở đây hả.”

“Chào cậu Ôn.” Văn Kha quen Ôn Hoài Hiên cũng vì việc hợp tác giữa Tình cuối và LIAM, mấy hôm nay còn gặp nhau mấy lần. Anh gật đầu nói: “Hôm nay sao cậu đến đây vậy?”

“À, tôi và cậu Phó cần tiếp tục nói đến dự án kia, thuận tiện hẹn nhau đi ăn tối.” Ôn Hoài Hiên nở nụ cười trả lời.

“Ừm, vừa họp xong. Đi thôi.”

Phó Tiểu Vũ quay đầu lại lên tiếng chào mọi người, sau đó đi cùng Ôn Hoài Hiên vào thang máy xuống dưới.

Ban đầu Văn Kha định nói thêm mấy câu với Hứa Gia Lạc, nhưng lại bị Hàn Giang Khuyết kéo đi nói chuyện với Vương Tĩnh Lâm. Trong lúc nhất thời, chỉ còn mình Hứa Gia Lạc ngơ ngác đứng đó, bên cạnh cũng chỉ có mỗi Vương Tiểu Sơn đang sắp xếp lại tài liệu.

“Ừm…. Gần đây cậu ta hay tới à?”

Hứa Gia Lạc bất chợt hỏi một câu như thế.

“Có đến một hai lần, qua lại nhiều vì hợp tác làm việc với giám đốc Phó chứ còn gì.” Vương Tiểu Sơn vừa gõ máy tính vừa nói: “Giám đốc Phó muốn mở một công ty ở Việt Nam, trong nhà Ôn tiên sinh cũng muốn mở thêm khách sạn ở đó. Có lẽ tuần sau hai người họ sẽ cùng đi công tác ở Việt Nam, thế nên cũng có nhiều chuyện để nói với nhau.”

“À, được rồi, cảm ơn nhé.”

Hứa Gia Lạc nói cảm ơn một câu không đầu không đuôi, khiến Vương Tiểu Sơn khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

Hứa Gia Lạc một mình đi tới thang máy. Hắn thất hồn lạc phách, đến mức khi cửa thang máy vừa mở ra đã quên luôn chuyện phải để người ở trong ra trước, chỉ ngơ ngác tiến vào luôn.

Kết quả hắn đúng lúc va phải Phó Tiểu Vũ đang bước ra khỏi thang máy.

“Cạch” một tiếng, điện thoại trong tay Phó Tiểu Vũ rơi xuống đất.

Có lẽ vì cách nhau quá gần, nước hoa không thể ngăn được hương pheromone. Mùi thơm của tử la lan và hương bạc hà lành lạnh khẽ chạm vào nhau tựa như cơ thể của đôi bên hiện giờ.

Một giây sau, Phó Tiểu Vũ mới nhanh chóng lùi về sau một bước.

“Xin lỗi.”

Lúc này Hứa Gia Lạc mới kịp phản ứng lại, nhưng hắn vừa cúi người thì Phó Tiểu Vũ cũng đúng lúc khom mình xuống…

Hai người họ cùng cúi xuống nhặt điện thoại.

Khoảnh khắc chạm phải ngón tay Phó Tiểu Vũ, Hứa Gia Lạc thấy đầu ngón tay mình như có tĩnh điện, cả người hắn đang rung động chỉ trong một giây.

Dù không hề đối mặt, cả hai đều cảm thấy hơi thở mình dừng lại trong chốc lát.

Chỉ là chỉ tiếp xúc với nhau một giây.

Chỉ một giây ấy thôi.

Trong thang máy rất đỗi yên lặng, Hứa Gia Lạc gần như có thể nghe thấy tiếng đập vội vã của trái tim mình. Hắn không biết tại sao lại căng thẳng đến thế, giống như một giây thảng thốt ấy là do hắn trộm được từ chốn nào đó.

Cuối cùng, Hứa Gia Lạc nhặt điện thoại lên rồi yên lặng đưa cho Phó Tiểu Vũ.

“Tôi quên chút tài liệu lên quay lại lấy.”

Phó Tiểu Vũ nhận lấy điện thoại rồi không nhìn Hứa Gia Lạc nữa. Y chỉ vội vàng nói một câu rồi đi thẳng vào văn phòng.

Đúng là y đã quên một phần tài liệu, sau khi vào phòng làm việc của mình y tìm được nó trong ngăn kéo, không ngờ lại nhìn thấy chiếc hộp nhung nhỏ màu xanh trong tận cùng của ngăn tủ.

Vài ngày trước, Hàn Giang Khuyết căm hận nói mình đã đòi lại chiếc hoa tai kim cương từ trong tay Hứa Gia Lạc, sau đó lại đưa chiếc hộp nhỏ này cho y.

Mặc dù cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, nhưng lúc đó Phó Tiểu Vũ vẫn vỗ nhẹ cánh tay Hàn Giang Khuyết, nói cảm ơn.

Mà bây giờ, trong văn phòng trống trơn, Phó Tiểu Vũ đứng đó lần đầu tiên mở chiếc hộp ấy ra sau khi nhận lại.

Chiếc hoa tai bằng kim cương lóe sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Phó Tiểu Vũ yên lặng nhìn mấy giây, sau đó đóng kín hộp lại rồi lần nữa nhét vào sâu trong cùng của ngăn kéo.

___________

Hết chương 89.
Bình Luận (0)
Comment