Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 14

Đi tới phòng cách ly ở bệnh viện, Mạc Thanh Ngải thở hổn hển đặt túi đồ trên ghế dài ở hành lang, xoay tay nắm cửa: "Quả nhiên là khóa lại, đi vào kiểu gì?"

"Cô định đi vào thật sao?" Cận Diêm tức giận nói: "Buổi sáng sau khi chẩn đoán chính xác, bác sĩ cấm không ai được đi vào phòng cách ly, mà bệnh X sẽ không chết, nếu cô đi vào mà bị lây bệnh, nói không chừng sẽ chết nhanh hơn Nhan Hàn Thành... A!"

Còn chưa nói xong, mu bàn chân của Cận Diêm đã bị Nguyễn Phỉ giẫm giày cao gót bảy phân vào, Nguyễn Phỉ nắm tay Mạc Thanh Ngải: "Tớ thấy cậu không nên vào đâu, một người bị bệnh sẽ nhanh khỏi, nhưng nếu cả hai người đều mắc bệnh thì thành chuyện lớn rồi."

Mạc Thanh Ngải vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng cách ly, cô ước mình có đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu, có thể thấy được căn phòng tối đen qua bức tường, anh... Có thấy cô đơn không?

Lúc này một giọng nói ngạc nhiên vang lên: "Là cô sao...?"

Mạc Thanh Ngải quay đầu, cô thấy người mà lúc trước thất vọng vì cô không mắc bệnh X... Bác sĩ trẻ, vị bác sĩ trẻ này cười tít mắt: "Cô là Mạc Thanh Ngải đúng không? Thật khéo, không nghĩ tới không phải cô mắc bệnh mà lại là bạn trai cô, vẫn là tôi chẩn đoán chính xác cho anh ta."

Hiện tại anh đang rất đắc ý sao?

Mạc Thanh Ngải cảm thấy khóe miệng mình đang giật giật: "Thứ nhất, cảm ơn anh vẫn còn nhớ tôi là Mạc Thanh Ngải không bị mắc bệnh X, thứ hai, người bên trong kia không phải bạn trai tôi, thứ ba, tôi muốn vào trong đó."

"Không phải bạn trai cô? Làm sao có thể, đêm đó tôi thấy anh ta có vẻ mặt nóng như lửa đốt hỏi tôi xem phòng bệnh của cô ở đâu, tôi còn nói chưa có chẩn đoán chính xác, nếu đi vào mà nhiễm bệnh thì không tốt, kết quả là anh ta vẫn kiên trì muốn vào đi, tôi đã nói. . . . . ."

"Được rồi, bác sĩ, cảm ơn lời giải thích của anh, trọng điểm của tôi ở điều thứ ba, tôi muốn đi vào."

Lấy tính cách của Nhan Hàn Thành mà nói, cô thấy cúc áo của anh bung ra mà anh cũng không biết là đủ hiểu anh sốt ruột đến mức nào, cho nên không cần bác sĩ giải thích cô cũng biết, mà dù Nhan Hàn Thành không đối tốt với cô, cô cũng vẫn muốn đi vào.

"Không được!" Bác sĩ trẻ nói rất kiên quyết: "Hôm đó là vì cô chưa có chẩn đoán chính xác nên chúng tôi mới cho phép anh ta vào phòng cách ly, bây giờ anh ta đã có kết quả chính xác, không phải nói đùa, chúng tôi phải đảm bảo rằng anh ra không thể lây bệnh ra ngoài."

"Cùng lắm thì tôi không đi ra là được, tôi vào bên trong chăm sóc anh ấy, tôi nhớ trong phòng cách ly có một phòng tắm, còn có phòng bếp nữa."

"Việc này..." Bác sĩ trẻ chần chờ, dù sao người ta nhỏ miệng, lo lắng là cực kỳ bình thường .

"Sao anh lại phiền như vậy." Tính tình Mạc Thanh Ngải vốn hay nóng vội, giờ cô đã mất kiên nhẫn: "Bị lây hay không bị lây là chuyện của tôi, anh quản nhiều như vậy làm gì, anh chỉ cần nói là có cho tôi vào hay không thôi."

"Cô, tôi không phiền toái." Vị bác sĩ trẻ bất giác đấu võ mồm với Mạc Thanh Ngải.

Nguyễn Phỉ và Cận Diêm nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ, Nguyễn Phỉ cầm tay Mạc Thanh Ngải, nhỏ giọng nói: "Nhìn tính tình nóng nảy của cậu kìa, người ta là bác sĩ, có cho cậu vào không chỉ là một câu nói thôi, cậu còn uy hiếp người ta, có muốn vào nữa không?"

Mạc Thanh Ngải thật muốn đấm cho vị bác sĩ này một đấm, sao bác sĩ bây giờ lại nói nhiều như vậy, nhưng bây giờ anh ta là bác sĩ chính của Nhan Hàn Thành, cô có việc cầu xin anh ta, cô nhịn!

Cửa mở ra, Mạc Thanh Ngải ôm túi đồ lớn, quay đầu nói với Nguyễn Phỉ: "Phỉ Phỉ, tớ vào đây, có việc sẽ gọi điện cho cậu, nếu mình nhờ cậu mua đồ, cậu để lại ở cửa rồi báo cho tớ một tiếng nhé.., cậu tự chăm sóc mình cho tốt."

"Ừ, tớ biết rồi, cậu cẩn thận một chút, cậu, còn có. . . . . ."

Rầm, Mạc Thanh Ngải đi vào, cửa cũng khóa lại.

Nguyễn Phỉ sờ sờ trán: "Tôi còn rất lo lắng."

"Em lo lắng cũng vô dụng , đi thôi."

Nguyễn Phỉ liếc Cận Diêm: "Anh đi là việc của anh, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi."

"Em . . . . ."

"Em cái gì mà em, ngày mai anh mới là cấp trên của tôi, đừng nghĩ dùng quyền trước thời hạn."

Nhìn bóng lưng Nguyễn Phỉ dẫm trên đôi giày cao gót rời đi, Cận Diêm nghiến răng nghiến lợi, một ngày nào đó, anh sẽ đích thân bẻ gẫy gót nhọn của cô, để cô không thể hung dữ như vậy!

Đi vào phòng tối, Mạc Thanh Ngải rón rén bật đèn, đặt túi đồ trên tủ, sau đó tiến lại gần giường bệnh của Nhan Hàn Thành.

Cầm cái ghế ngồi xuống bên người Nhan Hàn Thành, cô mượn ánh sáng yếu ớt của đèn bắt đầu quan sát mặt Nhan Hàn Thành một cách tinh tế.

Chắc anh vừa ngủ thiếp đi, khuôn mặt tuấn mỹ quá mức giờ phút này đang tái xanh vì bệnh tật, lông mày nhíu lại, vài giọt mồ hôi chảy qua má, nhìn thấy được anh ngủ không yên giấc, hình như đang chống chọi với thân thể bị sốt cao.

Đột nhiên lòng thắt lại, nói không đau là gạt người.

Từ nhỏ đến lớn luôn là cô sinh bệnh, anh ở bên cạnh cô, cô chưa từng có cơ hội thay đổi hoàn cảnh, nhìn anh, cảm nhận loại cảm giác này, mới biết được, đau đớn không phải mình nằm trên giường bệnh, mà là trơ mắt nhìn người trên giường bệnh khó chịu mà chính mình cũng không thể làm gì.

Nhan Hàn Thành nhẹ nhàng xoay người, khẽ rên một tiếng, mồ hôi chảy ngày càng nhiều, lòng Mạc Thanh Ngải hoảng hốt, đưa tay sờ trán anh, đúng là biết dọa người, cô lập tức đi lấy khăn mặt trong túi đồ rồi vào phòng tắm dấp nước, sau đó nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh, dịu dàng nói: "Không có việc gì, không có việc gì ."

Không biết là do tác dụng của khăn mặt hay tác dụng từ giọng nói của Mạc Thanh Ngải, một lúc lâu sau Nhan Hàn Thành đã ổn định, lông mày cũng dãn ra.

Mạc Thanh Ngải thả lòng người, ngồi lại ghế tựa, mới phát hiện người mình đổ mồ hôi lạnh.

Không được, cô phải đi tắm rửa sạch sẽ, cô không thể bị lây bệnh, nếu cô bị lây sẽ không thể tiếp tục chăm sóc anh, vì vậy Mạc Thanh Ngải vội vàng đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.

Lúc quay lại giường bệnh, sắc mặt Nhan Hàn Thành vẫn tái xanh như cũ, nhưng đã không ra mồ hôi, Mạc Thanh Ngải không nhịn được mỉm cười, cô có thể chứng minh anh cần cô, không phải sao?

Tắt đèn, Mạc Thanh Ngải mở cửa sổ ra một chút để thông gió, mượn ánh trăng để nhìn rõ Nhan Hàn Thành, lúc này, cô mới dám đối mặt với Nhan Hàn Thành.

"Nhan Hàn Thành, anh rất đáng giận, vì sao lại bốc đồng theo đuổi tôi lúc học đại học, vì sao lại không quan tâm đến suy nghĩ của tôi mà bỏ đi Ý, sau đó lại bá đạo trở lại bên cạnh tôi, quấy rầy cuộc sống của tôi?"

Đúng vậy, bây giờ Mạc Thanh Ngải mới có thể nói ra những suy nghĩ mà mình đã chôn giấu sâu ở đáy lòng, kể cả khoảng trống trong bốn năm không có Nhan Hàn Thành.

"Lúc anh vừa mới đi, mọi người đều nghĩ tôi được giải thoát rồi, sẽ không có người cả ngày ở bên cạnh châm chọc tôi, đả kích tôi, cười nhạo tôi, nhưng họ không biết, anh đi rồi, không có người cho tôi sức mạnh tinh thần lúc tôi cảm thấy cô đơn nhất, anh đúng là đáng ghét, anh không biết có câu nói này sao? Nếu có người mỗi ngày đều ở bên cạnh nói thích bạn, bạn sẽ không quan tâm, nhưng nếu có ngày không thấy người đó nữa, bạn mới biết được mình đã yêu người ta rồi. Mà anh, cái người luôn ở bên cạnh bắt nạt tôi, bỗng nhiên không thấy anh nữa, tôi mới biết tôi nhớ sự "bắt nạt" của anh."

Mạc Thanh Ngải bất đắc dĩ cười khổ, ngồi trở lại ghế tựa, nghịch ngón tay trắng noãn của anh.

"Có một khoảng thời gian sau khi anh đi, ngày nào tôi cũng gặp ác mộng, tôi mơ lúc chúng ta còn nhỏ, đều là anh mắng tôi, hại tôi khóc rất lớn, về sau cũng tạo thành thói quen, dù gặp ác mộng tôi cũng tự an ủi mình là do anh mà tôi bị bóng đè, do anh quá xấu, anh đối xử tệ với tôi."

Một giọt nước mắt mát rượi rơi xuống mu bàn tay của Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải sụt sịt cực kỳ ủy khuất: "Thật ra anh không hiểu, tôi phải mạnh mẽ thế nào mới dám nhớ mãi không quên. Sau đó quen khó chịu, quen nhớ, quen ôm hi vọng mong manh là anh sẽ trở về, cho nên khi anh xuất hiện, tôi đã không dám dũng cảm đối mặt, tôi nói với Nguyễn Phỉ tôi khó chịu vì anh quay về sẽ lại bắt nạt tôi, nhưng thật ra, tôi vẫn luôn không quen được việc không nhìn thấy anh."

Nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Nhan Hàn Thành: "Đúng là anh đã không khiến tôi phải thất vọng, anh không thay đổi chút nào, vẫn rất xem thường tôi, trêu chọc tôi, cho nên khi anh nói tôi ghen vì anh, tôi sợ hãi, sợ lợi thế trên tay anh quá nhiều, tôi sẽ bị thất bại thảm hại, sợ tôi chỉ là người qua đường mà anh dễ dàng quên, không có tư cách ghen."

Có chút xấu hổ cười lên: "Đúng vậy, từ từ tôi lại cảm giác được không phải như thế, anh chủ động quay lại, tôi cực kỳ thông minh, tôi có thể cảm giác được thật ra trong lòng anh không phải như vậy, ha ha, có phần tự kỷ đi. Thật ra lúc anh đến Nhật Bản tôi rất vui vẻ, nhưng tại sao anh không bày tỏ một chút mà lại hung dữ với tôi như vậy? Tôi cũng biết tôi cố chấp, thậm chí còn nghi oan cho anh."

"Tối hôm đó ngoài cửa "Danh Quốc Lưu Quang", tôi tới tìm anh, sao anh không suy nghĩ một chút đi, Mạc Thanh Ngải sao có thể làm chuyện như vậy, tôi là một con sư tử kiêu ngạo, đến cuối cùng tôi vẫn rất tự tin, nhưng tôi biết anh hiểu tôi hơn bất kỳ ai, cái đó chỉ là một ý nghĩ, mà tôi bỏ đi tự tôn, bỏ đi cá tính, bỏ đi cố chấp... Chỉ vì không bỏ anh đi được.

Nghịch ngợm cắn nhẹ vào mu bàn tay Nhan Hàn Thành, coi như một sự trừng phạt nhỏ, Mạc Thanh Ngải đắc ý, nhân tiện bĩu môi: "Ai cho phép anh nói dừng ở đây, đáng giận! Anh bắt nạt tôi, khiến tôi trở nên vô dụng như vậy rồi muốn dừng ở đây? Anh cũng quá tính toán rồi, thôi, tôi tha thứ cho anh. Bởi vì người không thể rời xa anh là tôi, cho dù anh... Không thích tôi ta cũng không sao cả, chỉ cần tôi biết trong lòng anh có tôi là tốt rồi, anh vẫn vì tôi sợ hãi mà đi tới bên cạnh tôi là tốt rồi."

Mạc Thanh Ngải đứng thẳng, nhìn vào mặt Nhan Hàn Thành, cực kỳ kiên quyết: "Tôi rất sợ chết, anh biết mà, nhưng không có lời nói của anh, so với cái chết còn đáng sợ hơn, vì vậy tôi sẽ ở đây... Tôi ở cạnh anh, có tôi, mọi chuyện sẽ ổn hết."

Thả lỏng, áp má lên mu bàn tay Nhan Hàn Thành, ánh mắt chớp chớp, hình như cô đã nói nhảm rồi, nhưng trong lòng cảm thấy vô vùng thoải mái, bởi vì cô không dám nói trước mặt Nhan Hàn Thành, cơ hội này... Thật tốt. . .Cười, mãi đến khi cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ...

Trong bóng đêm, Nhan Hàn Thành mở hai mắt ra, đôi mắt đen như mực ẩn hiện sự trong trẻo, cũng chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, mãi đến nhắm mắt lại, khóe miệng của anh không nhịn được nhếch lên: "Đứa ngốc."

Khi mở mắt ra, ánh sáng ngoài cửa sổ khiến Mạc Thanh Ngải có chút nhức mắt, cô khép mắt lại, sau đó nhẹ nhàng mở ra.

Hành động đầu tiên là nhìn Nhan Hàn Thành trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt của anh đã có chút hồng, đã không còn vẻ thiếu sinh khí, hô hấp cũng nhẹ nhàng.

Ngồi bên cạnh giường bệnh, Mạc Thanh Ngải cúi đầu nhìn má Nhan Hàn Thành, muốn dùng trán mình để đo nhiệt độ Nhan Hàn Thành, trán cô vừa chạm vào trán Nhan Hàn Thành thì đôi mắt đen nhánh của Nhan Hàn Thành mở ra, nhìn thẳng vào mắt cô, khiến cô sửng sốt không kịp phản ứng.

"Tuy tôi vẫn luôn nghi ngờ cô mơ đến "sắc đẹp" của tôi, nhưng tôi vẫn nghĩ cô là người quang minh lỗi lạc , hiện tại xem ra tôi quá ngây thơ rồi, cô lại có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."

Giọng nói khàn khàn trêu đùa vang lên.

"A..." Mạc Thanh Ngải sợ tới mức bật ra xa, không cần thận chạm vào thanh giữ bình nước đang truyền làm động tới kim truyền trên tay Nhan Hàn Thành.

Lần này người kêu là Nhan Hàn Thành: "A... Đau."

"Thực xin lỗi thực xin lỗi, anh không sao chứ?" Mạc Thanh Ngải nóng nảy, vội vàng kiểm tra mu bàn tay Nhan Hàn Thành.

Nhìn bộ dáng Mạc Thanh Ngải chật vật và sốt ruột, Nhan Hàn Thành đã hiểu thật sự, không cẩn thận cười to một tiếng.

"Anh!" Mạc Thanh Ngải tức giận ngẩng đầu: "Xem ra bây giờ anh lại có tinh thần, có thể bắt đầu tiến vào cuộc chiến ầm ĩ với tôi rồi."

"Nào có, bây giờ tôi còn cực kỳ suy yếu có được không?" Nhan Hàn Thành ra vẻ khó chịu ôm ngực, giống như rất đau.

"Người yếu lại còn có sức nói mình rất yếu?" Cho dù không tin nhưng Mạc Thanh Ngải vẫn đứng dậy đi giặt khăn mặt, lau mặt cho Nhan Hàn Thành.

"Cô đến đây lúc nào?" Nhan Hàn Thành nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải, biết rõ còn cố tình hỏi.

"Tôi á... cũng vừa mới tới thôi. Vì lần trước anh chăm sóc tôi như thế nên lần này tôi sẽ chăm sóc lại anh! Nhưng hiển nhiên là tôi may mắn hơn anh, tôi sợ bóng sợ gió cuối cùng anh mới là người mắc bệnh." Mạc Thanh Ngải ra vẻ khinh bỉ: "Còn tưởng thân thể khỏe mạnh hơn tôi, không ngờ anh lại yếu đuối như vậy, Nhan Hàn Thành anh làm tôi quá thất vọng rồi."

Vẻ mặt Nhan Hàn Thành uất ức: "Ôi, cô vừa tới sao? Vậy thì lạ thật, sao trên tay tôi toàn nước miếng?"

Giơ bàn tay bị Mạc Thanh Ngải gối cả đêm lên, Nhan Hàn Thành ra vẻ khó hiểu!

Mạc Thanh Ngải đỏ mặt, lắp bắp: "Cái đó... Hô hô, Nhan Hàn Thành, anh sao vậy, sao lại ghê tởm như vậy, nằm mơ còn liếm tay của mình... Anh, anh thật quái lạ."

"Hở? Sao cô biết tôi nằm mơ rồi liếm tay?"

"Tôi qua tôi thấy!"

"Tối hôm qua? Không phải cô nói cô vừa tới sao? À, Mạc Thanh Ngải, gần đây cô luyện phép nhìn xuyên tường sao..? Nhan Hàn Thành kỳ lạ gật đầu một cái.

"Anh anh anh, anh gài bẫy tôi!" Mạc Thanh Ngải thở phì phì, sao cô lại có thể quên mất cạm bẫy của Nhan Hàn Thành, thôi, ai làm người đó gánh: "Được rồi được rồi, tôi thừa nhận, tôi tới tối hôm qua, nước miếng là do tôi."

Tức giận nhéo mu bàn tay Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải dùng khăn mặt lau mạnh, chậc chậc, chính cô cũng muốn khinh bỉ mình, làm chuyện xấu lại còn để lại chứng cứ.

"Ngu ngốc. . . . . ."

"Gì?"

Em không sợ chết sao?

Nhan Hàn Thành rất muốn hỏi ra những lời này, bởi vì anh rất muốn nghe lại suy nghĩ của Mạc Thanh Ngải, để chứng minh tối hôm qua nghe được không phải do đầu óc mơ hồ, nhưng hình như lại có chút được một bước tiến hai bước, mọi việc đều đã rõ ràng rồi, thật ra người ngu ngốc phải là anh mới đúng, anh mất nhiều thời gian như vậy, sử dụng nhiều phương pháp như vậy mà kết quả đã sớm rõ ràng.

Nhan Hàn Thành, mày tự mình chuốc lấy cực khổ, đúng là mày rất đáng.

"Cảm ơn cô."

Cảm ơn? Mạc Thanh Ngải có chút ghét bỏ nhìn Nhan Hàn Thành: "Đừng tưởng rằng anh nói câu cám ơn là tôi sẽ bỏ qua cho anh, tôi tốt bụng chạy đến chăm sóc anh như vậy, anh muốn dúng một câu cảm ơn để đuổi tôi đi?"

Cô gái này!

Nhan Hàn Thành nở nụ cười: "Vậy cô muốn thế nào."

"Ra ngoài mời tôi ăn cơm... Không được, ăn cơm quá tầm thường, suốt ngày ăn cơm." Mạc Thanh Ngải nói đùa: "Nhan Hàn Thành, hay anh vẽ cho tôi một bức tranh để báo đáp đi."

Một phút trầm mặc, đột nhiên Mạc Thanh Ngải nhớ Nhan Hàn Thành đã từng nói qua anh chỉ vẽ một người, cô đã nói bậy sao? Cận thận nhìn Nhan Hàn Thành, thấy anh đang nhìn chằm chằm mình: "Đừng như vậy, tôi chỉ đùa một chút, không

vẽ thì. . . . . ."

"Được?"

"Hả?"

"Tôi sẽ vẽ tranh cho cô."

"Thật sao?" Mạc Thanh Ngải vui mừng, đừng nói vẽ tranh cho cô, từ bé đến lớn cô muốn xem bản thảo của anh cũng không được. Cùng lắm là lần trước ở phòng tranh cô nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp, hơn nữa chỉ là ảnh chụp tranh anh vẽ, không nhìn ra nét cảm xúc nào, mặc dù được nhiều người khen ngợi nhưng cô xem không hiểu, cũng không thích.

"Tôi đã lừa cô bao giờ chưa?"

Đúng vậy, tuy ngoài miệng Nhan Hàn Thành luôn trêu chọc cô, nhưng trong ấn tượng, anh chưa làm trái bất kỳ lới hứa nào với cô, bởi vì anh đã hay mắng cô, nếu còn lừa gạt nữa thì quá đáng ghét rồi.

"Chẳng lẽ anh bị bệnh ảnh hưởng tới đầu óc? Thật sao? Để tôi goi bác sĩ tới."

"Tôi đồng ý với cô vì cảm động cô đã vĩ đại vượt qua tâm lý sợ chết."

"Oa, ha ha, vậy anh mau khỏi bệnh, anh phải vẽ tôi thật xinh đẹp."

"Cô đừng ép tôi như vậy, vẽ tranh cũng phải dựa vào thực tế."

"Chết đi! Thực tế là tôi rất đẹp!"

"Ừm..." Nhan Hàn Thành buồn rầu: "Được rồi, tôi làm trái lương tâm một lần."

"Nhan Hàn Thành, anh chết đi cho tôi đi ngủ, nói nhảm nhiều."

Đỡ Nhan Hàn Thành nằm xuống giường, Mạc Thanh Ngải nói: "Tôi có mang ít cháo tới, hâm nóng cho anh nhé. Anh nghỉ ngơi một chút, sau đó tôi lại gọi Nguyễn Phỉ nấu gì đem tới."

Nhìn Mạc Thanh Ngải xoay người đi vào phòng bếp, Nhan Hàn Thành cười cười nhắm mắt lại, chính xác... Có chút mệt mỏi, chỉ là không muốn để cô phải lo lắng, Mạc Thanh Ngải, em chạy không thoát đâu, tôi đã biết nhiều như vậy, sao em có thể rời xa tôi, mà tôi... Cũng sẽ thử đổi phương pháp mới với em, được không?

Hàn Tiếu cúp điện thoại, tuyên bố: "Mạc Thanh Ngải muốn xin nghỉ phép một tuần."

Mạnh Đa hỏi: "Chị Hàn, chị Ngải có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì lớn, nói là người trong nhà bị mắc bệnh X, cô ấy muốn ở lại chăm sóc nên cũng bị cách ly rồi." Hàn Tiếu bĩu môi cười rộ lên: "Thật khó tin, Mạc Thanh Ngải sợ chết như vậy, không biết vì "người trong nhà" nào mà dũng cảm như vậy."

Tất cả mọi người đều bắt đầu nói về chuyện Mạc Thanh Ngải sợ chết.

"Ha ha ha..." Hàn Tiếu tổng kết cuối cùng: "Cho nên, lần này Mạc Thanh Ngải đúng là không đơn giản..."

"Sao lại không đơn giản?" Mạnh Đa đau đầu khó hiểu.

"Mạnh Đa, cậu chưa yêu bao giờ sao?" Hàn Tiếu vỗ vai Mạnh Đa: "Cực kỳ rõ ràng, "người nhà" kia có quan hệ không đơn giản với Mạc Thanh Ngải... Ai tin là người nhà, nói không chừng là bạn trai trong bóng tối của Mạc Thanh Ngải."

"Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Ngải cấm dục lâu như vậy, cũng đến lúc được khai sáng rồi."

Mạnh Đa không nghe mọi người vui đùa, đi trở về chỗ ngồi, lột bỏ biểu cảm đơn thuần.

Xem ra... Cô vẫn tới bên cạnh anh ta, dù anh có lợi dụng điện thoại để Mạc Thanh Ngải không đi cũng không được, cô vẫn biết, vẫn không chùn bước đi đến bên cạnh anh ta.

Đúng là. . . . . . Cứ như vậy, toàn bộ càng thêm khó khăn, nếu bọn họ hiểu rõ tâm lý của đối phương, có phải sẽ game over không?"
Bình Luận (0)
Comment