Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 19.2

Ôm Mạc Thanh Ngải, để cô tựa đầu vào vai mình, Nhan Hàn Thành nở nụ cười nhẹ: "Đồ ngốc, anh chưa từng nói với ai, vì đó là bí mật quan trọng trong lòng anh, anh hi vọng có một ngày em sẽ hiểu được."

Những lời này, Nhan Hàn Thành nói lập lờ nước đôi, có lẽ anh rất để ý đến chuyện này, nhưng đó chính là ranh giới cuối cùng trong lòng anh, nếu thật sự có thể công khai thì anh đã để lộ hết trước mặt cô, nhưng anh vẫn không có dũng khí, anh hi vọng có một ngày cô sẽ tự tin nói: "Người anh vẽ nhất định là em", vậy thì mọi chuyện mới có ý nghĩa.

Toàn thân Mạc Thanh Ngải lại run rẩy, cảm thấy Nhan Hàn Thành đang thừa nhận người kia tồn tại, hi vọng cô có thể chấp nhận.

Tay chân có chút lạnh, Mạc Thanh Ngải vòng tay ôm cổ Nhan Hàn Thành, mặt chôn vào ngực anh, không muốn anh nhìn thấy vẻ cô đơn của mình,

Thật ra...Mạc Thanh Ngải, không sao, bây giờ người bên cạnh anh là mày là tốt rồi, việc gì phải truy cứu, nếu cô gái kia xuất hiện lúc mày không có bên cạnh Nhan Hàn Thành thì cũng không thể khẳng định Nhan Hàn Thành yêu cô ta hơn mày, đúng không?

Mạc Thanh Ngải an ủi chính mình, cuối cùng cũng không biết có phải đang tự lừa mình không.

"Chị Ngải, chị Ngải..." Mạnh Đa tiến tới bàn làm việc của Mạc Thanh Ngải, thấp giọng kêu.

Mạc Thanh Ngải vốn đang thất thần hoàn hôn trong giây lát, nhìn thấy vẻ mặt cố làm ra vẻ thần bí của Mạnh Đa cười: "Có chuyện gì mà bí mật vậy?"

"Tôi có tin bí mật đặc biệt do người bạn báo, chị có muốn biết không?"

"Thôi, chúng ta cũng không phải là đám chó săn, chúng ta làm việc ở tòa soạn nổi tiếng đó, nếu để tổng biên biết cậu nhiều chuyện như vậy sẽ bị phê bình!"

"Không phải đâu, chị Ngải." Mạnh Đa càng tiến lại gần, đôi mắt đơn thuần mở to như biết được tin mừng: "Trước kia không phải chị phỏng vấn họa sĩ Nhan Hàn Thành sao?"

Nhan Hàn Thành...

Ba chữ đó hấp dẫn lực chú ý của Mạc Thanh Ngải: "Anh ta làm sao?"

"Tôi nhớ trước kia phỏng vấn chị đã viết, Nhan Hàn Thành thích vẽ người, nhưng chỉ vẽ một người, nhưng những bức tranh đó Nhan Hàn Thành chưa bao giờ công khai đúng không? Nhân vật đó lại bị suy đoán ồn ào đúng không?"

Mạc Thanh Ngải ngơ ngẩn gật đầu.

"Bạn tôi nói chị hắn từng học cùng khoa với Nhan Hàn Thành ở trường đại học, may mắn nhặt được bức tranh vẽ người anh ta để lại trong phòng vẽ, bây giờ bức tranh ấy đang ở trong tay tôi, chị có muốn xem không?"

"Tôi..." Mạc Thanh Ngải sợ hãi sẽ thốt ra là mình muốn nhìn, nhưng cô có thể chấp nhận kết quả không, nếu bên trong đúng là vẽ người, khiến cô tự thấy xấu hổ à?

"Chị Ngải?" Mạnh Đa đẩy nhẹ Mạc Thanh Ngải: "Buổi chiều bạn tôi bay rồi, không còn nhiều thời gian đâu, chị có muốn đi lấy không?"

Tin tức, cô không muốn lấy, nhưng cô muốn nhìn!

Đeo túi, Mạc Thanh Ngải kéo Mạnh Đa, hoàn toàn mất đi lý trí nói: "Đi, đưa tôi đi nữa."

Ngồi đối diện với bạn của Mạnh Đa, bàn tay Mạc Thanh Ngải chảy mồ hôi, thật sự cô có thể nhìn người Nhan Hàn Thành vẽ sao?"

Mạnh Đa kích động: "Tiểu Kha, tranh đâu tranh đâu? Đây đúng là tin tức lớn đó..., Nhan Hàn Thành càng ngày càng nổi tiếng, tớ nghĩ rất nhiều người muốn biết nhân vật Nhan Hàn Thành vẽ là ai."

Tiểu Kha có chút khó xử: "Mạnh Đa, tớ coi cậu là bạn mới nói với cậu, chị tớ không biết đâu, bức tranh này là tớ lén mang tới cho các cậu nhìn, nhưng mà không thể cho các cậu, cũng tuyệt đối không thể công khai, cho nên các cậu ghi bài đừng để lộ tớ."

"Yên tâm! Sao tớ có thể hại cậu, chúng tớ chỉ tò mò thôi, nếu biết đó là ai, không cần tranh của cậu cũng viết được tin rồi."

Mạc Thanh Ngải phục hồi tâm trạng, cười lên: "Tiểu Kha, cậu coi Mạnh Đa là bạn bè đúng không? Rất cảm ơn lần này cậu đồng ý cho chúng tôi xem, tòa soạn chúng tôi là toàn soạn có uy tín, tuyệt đối không viết thông tin người cung cấp, nếu không sẽ rất dễ bị kiện, chúng tôi chỉ tò mò thôi."

Tiểu Kha nghe Mạc Thanh Ngải nói xong yên tâm hơn rất nhiều, sau đó lấy bản thảo từ trong túi ra, có chút chần chừ rồi lại đưa cho Mạnh Đa.

Mạnh Đa vội vàng nhận lấy, sau một lúc lâu cảm thán một câu: "Oa, thật xinh đẹp, khó trách Nhan Hàn Thành chỉ vẽ cô ấy, cô ấy là người Nhan Hàn Thành yêu sao?"

Câu nói thật xinh đẹp kia làm tim Mạc Thanh Ngải đau đớn, máu chảy như xoắn lại với nhau, không nhịn được lấy bức tranh, trong mắt là dáng vẻ người kia.

Rầm một tiếng, Mạc Thanh Ngải thấy lòng mình trống rỗng, cô... Biết cô gái này.

Cô nhớ, nhớ rất rõ, cô gái này, cô gái vừa quyến rũ vừa trong trẻo, cô gái xinh đẹp làm say lòng người, từng thân mật đứng một chỗ với Nhan Hàn Thành, trước cửa câu lạc bộ cao cấp "Danh quốc lưu quang" ở Nhật Bản, thì ra là cô gái đó.

"Chị Ngải, chị Ngải.."

Mạnh Đa có vẻ lo lắng gọi Mạc Thanh Ngải, sắc mặt Mạc Thanh Ngải trắng đến dọa người: "Chị làm sao vậy, có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái à?

Đúng vậy, cô không thoải mái, trong lòng cô không thoải mái, thì ra cô gái đó có tồn tại, cô đã gặp qua, cô vốn nghĩ là mình không cần biết người đó là ai, thì ra cô lại để ý như vậy.

Tình yêu của cô không thể có tạp chất, cô muốn một tình yêu đầy đủ, mà Nhan Hàn Thành, biết cô gái này từ bao giờ, mà ngay từ lúc đầu khi anh biết cô ta, tình yêu anh dành cho cô đã không đầy đủ.

Tay run rẩy vẽ theo đường cong trên bức tranh, cô có thể xác định, đây là bút tích của Nhan Hàn Thành, tuy chỉ nhìn tranh Nhan Hàn Thành vẽ cho cô một lần nhưng cô cũng có thể chắc chắn đây là tranh anh vẽ.

Sợ hãi mình quá luống cuống, cuối cùng Mạc Thanh Ngải cũng trả tranh lại cho Tiểu Kha, che giấu sự không thích hợp của mình: "Cảm ơn cậu."

Mãi đến khi Tiểu Kha rời đi, Mạnh Đa nắm chặt tay Mạc Thanh Ngải: "Chị Ngải, tay chị lạnh quá, sao đột nhiên lại như vậy, không thoải mái à?"

"Tôi không sao." Mạc Thanh Ngải tươi cười.

"Mạnh Đa..."

"Dạ."

"Đi uống rượu với tôi."

"Uống rượu tổn thương thân thể."

"Không sao nữa rồi."

"Vậy..."

"Đi uống cùng tôi, uống đến lúc không dậy nổi nữa."

"...Được."
Bình Luận (0)
Comment